Đột nhiên Thiên Đạo chi nhãn biến thành băng sương, một đạo tử sắc mâu quang kích bắn ra ngoài!
Oanh!
Tử quang xuyên vào trong phạm vi huyễn thuật, ba ba nổ tung, hóa thành lôi đình tử sắc lan tràn khắp bốn phía.
Thân hình ba người Phi Nghê run lên, lập tức thoát khỏi ảo cảnh, kinh hãi thối lui.
Sắc mặt ba người trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Ba Long nhìn thấy Thiên Đạo chi nhãn phá vỡ huyễn thuật, không khỏi mừng rỡ, quyết ấn nhanh chóng biến hóa.
Xung quanh Quy Khư đồng dạng hiện ra pháp tắc chi liên, xiềng xích màu vàng mảnh khảnh đem tứ chi của hắn trói buộc hoàn toàn.
Sắc mặt Quy Khư khẽ biến, nắm tay chấn xuống cánh tay, pháp tắc chi liên nhất thời đung đưa phát ra tiếng leng keng nhưng vẫn chưa bị chấn vỡ.
Phi Nghê quát to:
– Thừa lúc hiện tại, động thủ!
Thân ảnh nàng vừa động, hóa thành Bát Trân Hỏa Điệp xuất hiện ngay trên pháp tắc chi liên.
Tiểu Hồng cũng tế ra Cổ Thần chiến trường mạnh mẽ giáng xuống.
Ác Linh hét lớn một tiếng, trên người phát ra Ngũ Hành lực cường đại hóa thành quyền kinh bay qua.
Ba cỗ lực lượng tuyệt cường đồng thời đánh lên người Quy Khư, nhưng khuôn mặt hắn vẫn không chút kinh hoảng.
Oanh long!
Thân hình Quy Khư nổ tung, mảnh nhỏ không còn, hóa thành bột mịn.
Tiểu Hồng run giọng nói:
– Giết chết hắn rồi sao?
Trong lòng mỗi người đều rung động, tuy một màn trước mắt thật chân thật, nhưng thần sắc bình tĩnh của Quy Khư trước khi chết khiến trong lòng họ dâng lên lãnh ý, tựa hồ không đơn giản như thế.
Cảm xúc mâu thuẫn tràn ngập nội tâm mọi người.
– Chết? Các ngươi nói là hắn sao?
Một thanh âm lạnh băng vang lên trong lòng mọi người, chỉ cảm thấy trước mắt hoảng hốt, theo sau thân hình run run quay về hiện thực.
Chỉ thấy Quy Khư không chút hao tổn xuất hiện trên bầu trời chiến hạm, một bàn tay xuyên vào đồi ngực Ba Long, từ sau lưng xuyên tới trước.
Máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên bàn tay Quy Khư, tươi đẹp chói mắt.
– Phu quân!
Nhu Vi ngất lịm, chỉ cảm thấy trong đầu mê muội, thê lương kêu thảm một tiếng.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cùng Diệp Phàm bọn họ đều run lên, hoảng sợ nhìn lại.
Thiên Đạo chi nhãn chậm rãi khép lại, đôi mắt Ba Long hiện lên kim sắc lại tràn ngập kinh hãi, giống như cảm thấy được trước mắt cũng không chân thật.
– Ba Long đại nhân!
Lý Vân Tiêu kinh hô một tiếng, thần sắc bi thống.
Toàn thân Ba Long đẫm máu tươi, trong máu trôi nổi kim sắc, tất nhiên là không sống nổi.
Không chỉ như thế, ba người Phi Nghê liều mạng đánh ra một kích vừa rồi toàn bộ uy lực đều tác dụng ngược lại trên người mình, một đám đều chật vật bị thương.
Phi Nghê cảm thấy toàn thân đau đớn, da thịt bị thiêu đốt tảng lớn, nhịn không được phun ra búng máu.
Thân hình Ba Long mềm nhũn bắt trong tay Trữ Khả Nguyệt, nhưng đột nhiên run lên mạnh vung tay ra ngăn cản Nhu Vi đang định lao tới, quát lớn:
– Đừng qua đây!
Thân hình Nhu Vi run lên, liền dừng lại, hai vi không ngừng kích thích nức nở khóc rống lên:
– Phu quân!
Ba Long cười thảm, quay đầu nhìn Nhu Vi, ánh mắt trìu mến cùng ôn nhu:
– Sau này ta không thể tiếp tục bồi muội, muội chăm sóc cho Thủy Tiên…
– Ô ô ô…
Nhu Vi đã khóc không thành tiếng, một tay ôm ngực không nhịn được phun búng máu, thân hình lập tức già đi.
Người của Chiêm Bặc thế gia nguyên bản rất dễ hao tổn thọ nguyên, giờ phút này lao tâm lao lực quá độ vì thế nháy mắt liền già.
Sắc mặt Quy Khư bình tĩnh nói:
– Đừng cảm thấy khó sống, giết ngươi xong ta lập tức đưa nàng đi gặp ngươi.
Thân hình Ba Long run lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết cùng tàn nhẫn, mạnh mẽ vung tay bắt lấy hai vai Trữ Khả Nguyệt, năm ngón tay chộp cứng lấy vai đối phương.
Thiên Địa chi nhãn trên không lại mở ra, hơn nữa biến thành sáng rực.
Sắc mặt Quy Khư khẽ biến, lạnh lùng nói:
– Bất quá chỉ là chết mà thôi, ngươi cứ không cam lòng như vậy sao?
Sắc mặt Ba Long ngược lại trở nên bình thản an tĩnh, trong mắt lóe ra phù văn quỷ dij, Ma Ha cổ tự không ngừng tràn ra ngoài đem cả hai người đều bao phủ bên trong.
Trong con ngươi đỏ đậm của Quy Khư rốt cục hiện vẻ kinh hãi, hoảng sợ nói:
– Ngươi muốn làm cái gì? Cho dù ngươi dùng hết sinh mạng có được Nhất Thiết thần nhãn nhìn thấu hết thảy, thì thế nào? Đáng tiếc lực lượng của ngươi quá yếu, chung quy chỉ là con kiến, hóa thành tro bụi mới là cõi đi về của ngươi!
Hắn nâng lên tay trái, lạnh giọng nói:
– Cho dù ngươi cần tự bạo nhưng chỉ như phù du mà thôi, buồn cười tới cực điểm!
Đôi mắt Ba Long sáng rực, hét lớn:
– Mau ra tay! Hiện tại!
Trong Thiên Đạo chi nhãn bắn ra tử lôi, xung quanh lôi đình phủ kín lực lượng kim sắc quy tắc, kích bắn ra ngoài!
Đám người tiểu Hồng lập tức phản ứng, không kịp suy nghĩ lập tức xuất thủ!
Bọn họ vốn cũng không có bao nhiêu cảm tình với Ba Long, cho nên khi ra tay không chút do dự, đều dùng một kích toàn lực!
Sắc mặt Quy Khư rốt cục thay đổi, Đồng thuật của Ba Long, còn có lực lượng của Chân Thực chi nhãn, vì thế đem huyễn thuật của hắn phá vỡ, tuy chỉ tích tắc nhưng đủ trí mạng!
– Ngây thơ! Cho dù bổn tọa không cần huyễn thuật vẫn là cường giả Giới Vương cảnh, các ngươi dựa vào cái gì đấu với ta!
Ánh mắt Quy Khư băng hàn, gầm lên giận dữ.
Trong lòng mọi người trái lại buông lỏng, đối phương càng phẫn nộ càng có thể chứng minh nội tâm hắn sợ hãi, chỉ sợ đối phương thản nhiên băng sương sẽ làm người ta có cảm giác vô lực hết cách.
– Nhật Nguyệt Càn Khôn!
Ánh mắt Quy Khư lại mở ra, hồng mang khủng bố kích bắn hóa thành cuộn sống khuếch tán bốn phương tám hướng.
Ba Long đứng mũi chịu sào, bị vô số hồng mang xuyên qua cơ thể, thân hình khựng lại tựa hồ đã mất đi tri giác, nhưng vẫn gắt gao bóp chặt Quy Khư.
Ngay nháy mắt Quy Khư phát điên, Diệp Phàm vội vàng thu lại chiến hạm hướng chỗ hư vô bay đi.
Công kích của ba người tiểu Hồng trực tiếp đánh trúng hồng mang, tiếng nổ kinh thiên động địa, lực lượng khủng bố lan tràn khắp bốn phía.
Tuy toàn thân ba người đau đớn, nhưng nội tâm mừng như điên. Ít nhất công kích của họ có hiệu quả, bởi vì trước đó mỗi lần ra tay đều bị phản kích trái ngược, thật sự làm họ uất ức vô cùng.
Oanh long long!
Hồng mang khủng bố cơ hồ thổi quét hết thảy, bao phủ cả ba người tiểu Hồng.
Mặc dù Diệp Phàm trốn vào trong hư không nhưng vẫn bị chấn văng ra ngoài. Kim quang hiện ra cách mấy trăm trượng, hóa thành kim thân chiến hạm, Diệp Phàm phun máu như bị thiết chùy nện trúng, thân hình rơi lên chiến hạm lập tức hôn mê.
– Diệp Phàm đại nhân!
Mộng Bạch cả kinh cùng Mộng Vũ chạy tới xem xét thương thế của Diệp Phàm.
– Phu quân!
Thanh âm của Nhu Vi vô cùng thê lương thống khổ, vang vọng khắp không trung.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ảm đạm, trong lòng bi thống.
Trong hốt hoảng, chỉ thấy trong trung tâm hồng mang một đạo kim sắc ảnh tử chậm rãi khuếch tán, hóa thành nhiều điểm tinh quang tiêu tán trong thiên địa.
– Phốc!
Nhu Vi lại phun máu tươi, ngã vật về phía sau.
Mộng Vũ vội vàng đi tới đỡ lấy thân hình vô lực của Nhu Vi.
Một kích kinh khủng vừa rồi khiến Dận Vũ cũng chấn kinh, hai bên đều ngừng tay. ————–