Họ đã giết Thiểm, đã rơi vào cục diện không chết không ngừng cùng Lục Sí lẫn Cổ vực.
Tranh đột nhiên có chút tức giận nhướng mày nói:
– Trước đó khi chưa phát sinh đối chiến, các ngươi cũng không phải nói như vậy!
Lý Vân Tiêu thản nhiên đáp:
– Trước đó là Vi Thanh đại nhân nói, nhưng Vi Thanh đại nhân cũng không thể đại biểu Thiên Vũ giới, cũng giống như Thiểm không thể đại biểu Lục Sí mà thôi. Huống hồ bốn chúng ta đang ở đây, rõ ràng kiên định quyết tâm cùng chư vị cùng nhau tiến lui.
– Mà bây giờ Viện đại nhân lại lòng tham không đáy, cảm thấy nhân thủ chúng ta không đủ. Nếu chư vị cũng cảm nhận được giới lực áp chế là chuyện nhỏ, hay là đem chiến trường chuyển qua Thiên Vũ giới, chư vị cùng ta đi Thiên Vũ giới, chúng ta đồng tâm hiệp lực đối chiến một trận với Lục Sí được không?
Lần này mọi người đều im lặng, có người từng thử xuyên qua cái khe, nhưng uy áp giới lực cơ hồ muốn lấy mạng của bọn hắn.
Cho nên ai cũng trầm mặc.
Viện thật e ngại bốn người Lý Vân Tiêu sẽ bỏ đi, vội nói:
– Ta chỉ là đề nghị mà thôi, nếu Lý Vân Tiêu không đáp ứng, vậy thì từ bỏ. Lần này cuộc chiến viễn chinh Cổ vực hai bộ chúng ta làm tiên phong, nếm khổ nhiều một chút là được.
Lý Vân Tiêu gật đầu:
– Xin làm phiền chư vị.
Kỳ thật dù đàm phán không thành Lý Vân Tiêu cũng không thể bỏ đi, hắn vẫn phải đi theo đánh giá cuộc chiến Cổ vực.
Bởi vì mục đích hắn đi Ma giới lần này là vì điều tra tình huống của Lục Sí, hơn nữa còn đem trung ương địa giới biến thành nơi hòa hoãn xung đột chiến lược, giảm bớt thương tổn của Thiên Vũ giới.
Cho nên sự tồn tại của hai bộ Tranh, Viện đối với hắn cùng Thiên Vũ giới thập phần trọng yếu.
Viện gật đầu nói:
– Việc này cứ định như vậy, chư vị đều chuẩn bị, ba tháng sau xuất phát.
– Dạ!
Mọi người cùng hô, tuy vẻ mặt lo lắng nhưng khí thế còn đủ, không tới nỗi bi quan.
Sau đó mọi người lui ra.
Lý Vân Tiêu nói chuyện với Vi Thanh, nghĩ muốn tìm hiểu tình huống phát sinh trong một năm nay.
Đột nhiên một thân ảnh đi tới:
– Lý đại nhân.
Lý Vân Tiêu vội ôm quyền:
– Nguyệt đại nhân.
Trong mắt Nguyệt lướt qua tia oán sắc, cắn môi dưới, nói:
– Đã hơn một năm không gặp, Lý đại nhân tựa hồ trở nên xa lạ với Nguyệt.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng, cảm thấy có chút xấu hổ nói:
– Nào có,Nguyệt đại nhân nghĩ nhiều.
Trong mắt tiểu Hồng hiện lên dị sắc, khóe môi nhếch lên cổ quái, cũng không biết có tâm tình gì.
Vi Thanh liếc mắt nhìn hai người, khoanh tay trước ngực nói:
– Các ngươi nói chuyện đi,nói xong thì tới tìm ta.
Vi Thanh muốn đi ra ngoài.
Nguyệt vội hô:
– Vi Thanh đại nhân chậm đã, các vị cứ nói chuyện đi, đại sự quan trọng hơn, Nguyệt cũng không có chuyện gì.
Nàng ôn nhu nhìn Lý Vân Tiêu, thở dài:
– Trước đó ta còn tưởng rằng không còn cơ hội gặp lại đại nhân, hiện tại gặp lại tương lai có chết cũng không hối tiếc.
Lời này đã nói rõ ràng cực điểm, cho dù là ngốc tử cũng hiểu được ý tứ của nàng.
Lý Vân Tiêu cực kỳ xấu hổ, vội nói:
– Nguyệt đại nhân nói đùa, sao đột nhiên nói tới sinh tử, hành trình Cổ vực lần này tất nhiên sẽ có hi vọng thật lớn thôi.
Nguyệt nhỏ nhẹ nói:
– Đại nhân không cần an ủi ta, cho dù lần này có thể thắng, vậy lần sau đây? Lần sau là phải đối chiến với Lục Sí. Ngày đó ở Thiên Hàn thành Lục Sí đối chiến với Ma Phổ, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy. Lực lượng hủy thiên diệt địa như vậy sức người không thể đối kháng. Chết trận hẳn là kết cục cuối cùng của ta.
Có lẽ vì cảm giác được số mệnh tương lai, cho nên Nguyệt cũng không tiếp tục che lấp, ngược lại nhiệt tình thẳng thắn nói:
– Lần này có thể gặp lại Lý đại nhân thêm một lần, thật sự không thể tốt hơn.
Lý Vân Tiêu định lên tiếng, Nguyệt đã ảm đạm cười, nói:
– Ta không quấy rầy chư vị đại nhân tiếp tục đàm luận chính sự, Nguyệt cáo lui trước.
Dứt lời không đợi Lý Vân Tiêu đáp lại, nàng xoay người rời đi.
– Chậc chậc,từ xưa đa tình không di hận…
Xa Vưu liên tục lắc đầu phì thơ, nói:
– Từ nay về sau Ma giới là có thêm một tiểu cô nương ngày đêm tương tư a.
Lý Vân Tiêu thấy mấy người đang nhìn mình với ánh mắt cổ quá, nhất thời quay mặt liếc Xa Vưu, nói:
– Ngươi vừa nói gì? Sao ta nghe không hiểu?
Xa Vưu cười lạnh nói:
– Hắc hắc, nghe không hiểu là được rồi, phù hợp với cá tính gặp chuyện liền giả chết của ngươi!
Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, nói:
– Vừa rồi nói tới đâu vậy?
Xa Vưu vội xen lời:
– Nói tới ngày đêm tương tư…
– Câm miệng!
Lý Vân Tiêu chỉ vào hắn mắng:
– Ngươi đó, không biết phì thơ cũng đừng học người ta văn vẻ, như vậy chỉ chứng tỏ mình thật ngu ngốc, hiểu không?
– Hừ, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, ngươi đi tới đâu cũng muốn gạt nữ hài tử, không cho ta nói sao?
Xa Vưu trừng mắt không phục nói.
Ba tháng sau, ngoài Xạ Tinh thành đại quân bắt đầu tập kết.
Từ trong lãnh địa lựa chọn ra hơn ba ngàn cường giả, còn có thật nhiều ma vật đi theo, mỗi nhóm truyền tống đi Cổ vực.
Trong Ma giới, Ma tộc có linh trí đa số tụ tập trong trung ương địa giới. Mà trung ương địa giới cũng là nơi an toàn nhất Ma giới, xem như là một mảnh đại đại rộng lớn có quy tắc nhất.
Mà không gian rộng lớn bên ngoài trung ương địa giới cùng được xưng là Thái Cổ hung vực, bởi vì khu vực này không có quy củ, hoàn toàn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chém giết lẫn nhau.
Nhưng cũng có những đại thế gia hoặc bộ tộc cường đại tồn tại, sống yên trong Thái Cổ hung vực, không chỉ là vì tài nguyên ma khí cường đại, còn có luật rừng trắng trợn càng có thể rèn luyện sự man hoành cùng thực lực cho Ma tộc.
Trước kia Lý Vân Tiêu đi qua Nguyên quận, kỳ thật là một khu vực tồn tại giữa trung ương địa giới cùng Thái Cổ hung vực.
Cổ vực luôn thần bí xưa nay, mặc dù là Ma quân đỉnh cũng chỉ mơ hồ biết nơi này thuộc Thái Cổ hung vực, cũng không biết vị trí cụ thể, chỉ có một ít Ma tôn mới biết được nội tình.
– Phản công Cổ vực sao? Ha ha, thật là thú vị đâu.
Bên trong một đại điện u ám, ánh đèn sáng lên ngọn lửa xích hồng sắc, chiếu rọi đại điện có chút quỷ dị.
Một gã Ma tộc chắp hai tay sau lưng, nghe một cấp dưới hội báo, khuôn mặt băng sương đột nhiên lộ vẻ tươi cười, nhưng càng làm người sợ hãi.
– Dạ! Theo thuộc hạ tra xét, Tranh Viện hai bộ còn có vài cường giả Thiên Vũ giới đều đang đi trên đường.
Thủ hạ quỳ gối không dám ngẩng đầu nói.
– Đã biết, ngươi đi xuống đi!
Nam tử vung tay, một cỗ không gian lực hiện lên, thủ hạ kia liền biến mất.
Nam tử thì thào, cười nhạo:
– Là điều gì khiến cho Tranh cùng Viện lớn mật như vậy,dám phản công Cổ vực, ha ha, nhưng ta lại không tức giận chút nào, chỉ cảm thấy buồn cười. Đây là tức giận mất khôn sao?
Ánh đèn xung quanh đột nhiên phanh một tiếng nổ tung, vô số ánh lửa bay múa trong điện. Cuối cùng ngưng tụ thành một mảnh hóa thành một thân ảnh thon dài, toàn thân bao phủ trong hắc bào chậm rãi hạ xuống. —————