Hắn nhớ tới lời tiên đoán của Nhu Vi, trong mắt bắt đầu lộ vẻ tuyệt vọng lẫn chua sót.
– Lão bất tử kia đừng ở đây gieo rắc cảm xúc bi quan! Bổn tọa còn chưa có chết đâu!
Xa Vưu bật lên khỏi liên thai, vết thương trên người lại vỡ ra, vô số long huyết chảy xuống.
Nhưng thần sắc hắn tràn đầy sát khí, hai tay siết chặt, nhìn chằm chằm Lục Sí, lại liếc Lý Vân Tiêu, nói:
– Có tin tưởng không?
Lý Vân Tiêu làm gì còn tin tưởng, nội tâm hắn tràn đầy bi thương, tuy lực lượng Lục Sí không bằng lúc trước, nhưng bọn họ cũng không cách nào đối kháng.
Xa Vưu lớn tiếng mắng:
– Bổn tọa đang hỏi ngươi đâu, nói chuyện a! Trả lời ta!
Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa động, nhiệt huyết chợt dâng lên.
Xa Vưu nhíu mày, cười lạnh nói:
– Ngươi không phải đang tuyệt vọng đi? Nhận thức ngươi lâu như vậy, tuy rằng ngươi đê tiện ác kém lại vô sỉ, háo sắc đáng khinh kiêm hạ lưu, nhưng còn có một điểm luôn làm cho ta rất bội phục, đó chính là tinh thần vĩnh không chịu thua. Con mẹ nó, trước kia lão tử chưa từng nhìn thấy ngươi nhận thua qua! Nhưng sau ngươi lại thay đổi!
Xa Vưu châm chọc nói:
– Lần trước trong Hóa Long trì, ngươi bị Dận Vũ đánh ra cả phân liền buông tha, còn cầu xin tha thứ. Lúc ấy ta thật sự vô cùng kinh ngạc, đây là Lý Vân Tiêu, Cổ Phi Dương mà ta nhận thức sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày mắng:
– Con mẹ nó, ngươi mới bị đánh ra phân, ngươi mới cầu xin tha thứ! Ta chỉ tận khả năng kéo dài thời gian, ổn định địch nhân, thực hiện chiến thuật chiến lượng thay đổi, dùng lời nói cùng kế sách cảm động đối phương, cảm hóa đối phương. Chiến thư có nói, công thành tâm lý chiến làm đầu, chẳng lẽ tên trí chướng như ngươi chưa từng nghe qua sao?
– Tốt lắm, tốt lắm…
Xa Vưu đau đầu, một tay ôm đầu một tay xua xua cắt đứt lời của hắn:
– Đừng nhiều lời với ta, ta không muốn giảng đạo lý với ngươi, trên đời này không có ai giảng được với ngươi. Hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi lựa chọn buông tha hay vĩnh viễn không nhận mạng, cho tới chết?
Lý Vân Tiêu nhếch môi cười ha ha, nói:
– Chỉ cần là chuyện mà ta nhận định, bất kể có phải là vận mệnh hay không! Mặc dù có chết, nhất định cũng phải làm cho được!
Theo một tiếng rống to, thương thế trên người hắn đều băng mở, máu tươi kích bắn ra ngoài.
Nhưng hắn giống như đã quên đau đớn, Giới Thần Bi lóe ra mi tâm, tản mát ra quang mang mỏng manh.
Tâm thần hắn vừa động, lúc này mới phát hiện Giới Thần Bi cũng trọng thương, sơn hà phá nát, linh khí biến mất.
Tay phải hắn chộp tới, Thùy Chủ Trầm Phù hiện trong tay, linh quang ảm đạm, tựa hồ không còn sinh cơ.
– Ha ha ha, tốt, tốt!
Xa Vưu cười điên cuồng, năm ngón tay vỗ ra, Thế Giới kiếm xuất hiện, đồng dạng chỉ thẳng vào Lục Sí.
Tuy chân khí hai người không mạnh, nhưng khí thế tuyệt cường khiến Lục Sí sửng sốt, khuôn mặt lo lắng.
– Các ngươi đã khăng khăng muốn chết, vậy thì thành toàn hai tên ngu xuẩn các ngươi!
Thân ảnh Lục Sí chợt lóe, xông lên Pháp Hoa liên thai, bạch cốt trong tay hóa kiếm, xuy một tiếng liền chém xuống!
Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu đồng thời vung kiếm nghênh đón.
Oanh!
Ba thanh kiếm va chạm, tuy rằng bắn ra vầng sáng rất mạnh nhưng so với lực lựng chém giết hủy thiên diệt địa khi trước quả thật là yếu kém.
Ba người đồng thời bị chấn khai, chẳng qua Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu bị bật xa hơn một ít.
Hai người tuy khiếp sợ nhưng đồng thời cũng mừng rỡ, trong mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ kinh hãi, lớn tiếng nói:
– Thật yếu a, có thể thắng!
Xa Vưu cũng gật đầu, theo sau vũ động thanh kiếm xông lên.
Trong lòng Lục Sí phẫn nộ, hắn thật sự tiêu hao thật lớn, thậm chí cũng không duy trì được pháp tướng. Hơn nữa tuy sáu đạo ma binh vẫn còn có thể sử dụng, nhưng không hoàn toàn phát huy được uy lực, tương đương binh khí bình thường, thay vì như vậy còn không bằng dùng chính cốt kiếm trong người hắn càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Lý Vân Tiêu cắn răng lao tới.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba người bắt đầu so đấu kiếm thuật trên hư không, từng đạo kiếm quang như khổng tước xòe đuôi kích bắn khắp bốn phương tám hướng.
Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu rơi vào thế hạ phong, mỗi lần vận kiếm lại có máu tươi kích bắn, thân hình như huyết nhân, thương thế không ngừng tăng thêm.
Nhưng Lục Sí cũng không tốt hơn bao nhiêu, cốt giáp toàn thân đỏ tươi, giống như đang không ngừng rút đi máu huyết của hắn, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt.
Xa Vưu đột nhiên nhảy ra ngoài, đặt Thế Giới kiếm trước ngườ, hai tay không ngừng kháp quyết. Một tiếng long ngâm dựng lên, kiếm quang chợt lóe hóa thành long ảnh bay lên không hướng Lục Sí đánh tới.
– Cái gì?
Lục Sí chấn động, không nghĩ tới đối phương còn có thể thi triển tuyệt kỹ như vậy, cốt kiếm dựng lên mạnh chém xuống.
Oanh long!
Một kiếm chém lên long ảnh, Lục Sí bị đánh bay ra ngoài, trên bầu trời phun đầy máu tươi.
Long ảnh cũng biến thành Thế Giới kiếm rơi xuống dưới.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, biết Xa Vưu không ổn, nếu không sẽ không bỏ mặc Thế Giới kiếm rơi xuống như thế.
Ba Mộc cũng đã phát hiện dị thương, lăng không chộp tới đem Thế Giới kiếm lẫn Xa Vưu thu vào liên thai.
Chỉ thấy Xa Vưu không ngừng phun máu, hai mắt trừng lớn lộ hung quang, trong miệng thì thào không biết đang nói gì.
Ba Mộc vội nói:
– Ngươi đừng nói chuyện, để ta giúp ngươi chữa thương trước!
Nhất thời trên hai tay hiện ra kim quang, chậm rãi rót chân nguyên vào người Xa Vưu.
Lý Vân Tiêu chứng kiến cảnh này, sắc mặt trầm xuống, nói:
– Lão Long, ngươi an tâm nghỉ ngơi điều dưỡng di, chuyện kế tiếp thì giao cho ta.
Quanh thân hắn dần ngưng tụ một mảnh cương phong, hóa thành Ngạc Ngư nhào lên vai hắn, cùng nhau nhìn chằm chằm Lục Sí.
Ngạc Ngư chỉ có thực lực Tạo Hóa cảnh, nhưng giờ phút này bất chấp hết thảy, có còn hơn không.
– Đáng chết! Đầu long chết tiệt kia dám đánh ta bị thương!
Cốt giáp trên người Lục Sí bị một kích đánh vỡ, hiện lên nhiều khe nứt, tựa hồ đả kích không nhỏ.
– Tổn thương ngươi tính cái gì? Ta còn muốn giết ngươi đâu!
Lý Vân Tiêu đi về phía trước, Ngạc Ngư rít gào, đột nhiên lao tới, thân hình trướng lớn phun ra một đạo phong nhận chém tới.
– Phế vật mà cũng dám tới, quả nhiên là cạn kiệt rồi sao?
Lục Sí rút kiếm chém ra, kiếm mang mang theo huyết sắc, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Oanh!
Phong nhận bị chém vỡ, kiếm thế đánh lên người Ngạc Ngư, đem hắn chém thành hai nửa!
Lý Vân Tiêu thừa cơ thuấn di lao tới, đem chút chân nguyên còn sót lại truyền vào trong kiếm, trên kiếm hóa ra thanh sắc long ảnh, chính là chân long chi hồn, theo đại kiếm rít gào giáng xuống.
Oanh!
Lục Sí kinh hãi nâng kiếm đón đỡ, hồn phách xuyên thấu qua cốt kiếm đánh lên cốt giáp, đem phòng ngự hoàn toàn đánh tan.
Răng rắc!
Cốt giáp không ngừng vang ra tiếng nứt vụn, Lục Sí phun máu bay ngược ra xa mấy ngàn trượng.
Giờ phút này toàn thân hắn đẫm máu, bạch cốt xung quanh cơ hồ gãy vỡ hơn phân nửa, còn lại đều bị nứt nẻ, vô cùng thê thảm.
Nhưng thần sắc hắn vẫn kiên nghị không ngã, tay cầm cốt kiếm lóe ra kiếm quang:
– Ha ha ha, Lý Vân Tiêu! Có bản lĩnh lại thêm một kiếm thứ hai a! —————