Đột nhiên một bóng trắng xuất hiện. Hai luồng chưởng kình đỏ rực phóng ngay vào vùng kình phong ác liệt, cùng tiếng thét rợn người :
– Vạn Độc Quỷ môn, hãy lui ngay.
Rầm Rầm Rầm…
Kình khí chạm nhau phát nổ dữ dội, ba vị Đường chủ bật ra khỏi cục trường. Bóng trắng cũng thối lui lại hai trượng nhưng đã trụ bộ vững vàng, hiện rõ một chàng trai anh tuấn.
Linh Phụng bàng hoàng vì vừa thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc.
Nàng thầm kêu :
– Tống Phi Bằng công tử…
Linh Phụng nhận ra bóng trắng ấy, chẳng qua nàng chưa kịp gọi thì Phá Sơn đường chủ cũng vừa quát lên
– Tiểu tử Phi Bằng. Ngươi cả gan dám chống lại bản môn, chẳng sợ dòng họ bị tuyệt diệt sao?
Chàng trai gầm lên :
– Bọn ma đầu tanh máu, đừng khoác lác nhiều lời, hãy tiếp chiêu của ta đây.
Lời nói chưa dứt, song thủ của chàng đã tung ra hai luồng hồng quang cuồn cuộn, xô ập vào phương vị ba tên Vạn Độc đường chủ.
Sấm chưởng nổ vang chuyển rung thung lũng, những tia hồng tuyến xé mây, áp khí mịt mù tựa một màn sương rực đỏ.
Khi luồng hồng quang tan biến thì hình bóng ba tên Đường chủ và bọn thuộc hạ cũng mất dạng luôn.
Phóng vút ngay đến bên cạnh Linh Phụng, chàng trai ân cần lên tiếng thật dịu dàng :
– Thượng Quan tiểu thư, nàng không sao chứ? Rất tiếc tại hạ đến có hơi muộn…
Linh Phụng ửng hồng đôi má. Nàng vội đáp :
– Đa tạ công tử. Nhờ công tử kịp ra tay thân này mới được vẹn toàn, xin công tử nhận cho lòng tri ân của tiện nữ.
Cô gái khom mình xuống, nhưng Tống Phi Bằng đã vội nắm lấy đôi bàn tay búp măng nuột nà nâng nàng đứng dậy.
Linh Phụng còn đang bối rối nên nàng không nhận ra nụ cười lém lỉnh của chàng trai.
Nàng chỉ nghe những lời nói của chàng êm tai và vô cùng dịu ngọt :
– Tiểu thư đừng quan tâm quá đáng, hành động vừa rồi chỉ là bổn phận của người trai.
Vả lại, tiểu thư hẳn cũng biết Phi Bằng này đã quý mến tiểu thư biết chừng nào…
Sự kiện quá bất ngờ, Linh Phụng chỉ cúi mặt mãi chưa mở được lời.
Nàng đâu ngờ người trai vừa ra tay cứu trợ nàng lại chính là người nàng vẫn thờ ơ lãnh đạm?
Vẫn giọng ngọt ngào, Tống Phi Bằng bảo Linh Phụng :
– Tiểu thư, chúng ta hãy rời khỏi nơi nguy hiểm này, chắc chắn bọn Vạn Độc Quỷ môn sẽ còn trở lại.
Linh Phụng ngẩng mặt lên :
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Chúng ta tránh mặt bọn Vạn Độc Quỷ môn rồi mọi việc sẽ toan liệu.
Nghĩ mình đang cô độc trong cảnh ngộ quá thương tâm nay có một kẻ đồng hành, Linh Phụng khẽ gật đầu :
– Vậy chúng ta hãy đi mau…
Liền đó Tống Phi Bằng và Linh Phụng phóng vèo đi như hai mũi tên…