Ầm Ầm…
Chưởng lực vỗ ra làm bay luôn một mỏm đá.
Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long dựng chòm râu bạc, đôi mắt rực ánh tinh quang xanh biếc.
Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc vỗ tay hoan hỉ :
– Hảo công phu. Hảo công phu.
Ông ta quay một vòng, dựng song thủ, từ mỏm đá cao ngất đẩy xuống hai luồng kình khí.
Bình Bình…
Kình phong ầm ầm di động, thổi bay rặng cây phong thụ xum suê, đào một lỗ lớn xuyên vách đá, cát bụi mù trời như thiên hôn địa ám.
Thượng Quan Kỳ Long sắc diện rạng rỡ, phóng vèo tới vỗ vai người bạn già :
– Ôi, lão đệ cũng đã luyện xong nội khí thật cừ khôi.
Cả hai cùng cười hỉ hả. Nơi đỉnh Thạch Ưng hoang vắng này hai vị lão tiền bối võ lâm mặc sức tung hoành, luyện nội lực đến mức xuất thần nhập hóa…
Sơn đông tuyệt hủ kéo tay Thượng Quan Kỳ Long ngồi xuống tảng đá lớn bằng phẳng. Lão moi trong bọc ra một bầu rượu và chiếc chung sành :
– Nào, chúng ta hãy tự thưởng vài chung Mai Quế Lộ đễ mừng ngày đạt thành nội khí công phu.
Vừa nhấp chung rượu, Kim Điêu Đại Kiệt vừa gật gù :
– Thời gian qua huynh đệ ta phải ẩn thân luyện khí vì muốn đủ sức làm chủ pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục, trừ khử bọn Vạn Độc Quỷ môn, ổn định quần hùng Trung Thổ.
Luồng gió núi thổi phất phơ mái tóc bạc như những sợi cước, ông lại ngậm ngùi :
– Cũng vì lão phu đem pho Thiên Chiêu Sưu Lục từ Tây Vực về mà gây thảm họa cho Thượng Quan gia phái, Vương Đài trang, Tống Linh võ đường cho đến Miêu gia bảo cũng bị họa lây…
Thái Kình Ngạc gật đầu :
– Toàn gia Kim Điêu Nhị Kiệt Thượng Quan Kỳ Phùng. Kim Điêu Tam Kiệt Thượng Quan Kỳ Tâm phải vong mạng dưới tay bọn Vạn Độc Quỷ môn, thật là nỗi đau đớn của các gia phái trong vùng Tây An, Đại Biệt. Nhưng vì chính nghĩa ta phải hy sinh…
Thượng Quan Kỳ Long nắm tay Thái Kình Ngạc :
– Nhiệt tâm của lão đệ thật đáng quý, để ẩn tích an toàn, bảo quản được pho võ công tuyệt thế… ta phải ngụy tạo một huyết án ngay trong gia trang của lão đệ. Những xác chết giả trang đã qua mắt được bọn Vạn Độc Quỷ môn nên bọn ta mới yên thân rút vào bí mật luyện công phu nội khí chờ ngày quật cho lũ ma giáo tan tành.
Sơn Đông Tuyệt Thủ tợp một ngụm rượu, giọng đầy khảng khái :
– Nói chi đến đóng góp nho nhỏ của ngu đệ vào đại nghĩa. Chỉ tội cho Thượng Quan Linh Phụng trở thành đích nhắm của lũ quần ma.
Thượng Quan Kỳ Long nói ngay :
– Bởi vậy trong suốt thời gian quy ẩn luyện dương công nội khí, lão phu vẫn phải bịt mặt ra chốn giang hồ bảo vệ Thượng Quan Linh Phụng và cả tiểu điệt Vương Hán Sơn.
Thái Kình Ngạc mỉm cười :
[Thiếu một đoạn”
… Và bọn Vạn Độc Quỷ môn cùng võ lâm quần hùng đều kinh ngạc thấy một lão già bịt mặt xuất hiện, với hành tung xuất quỷ nhập thần.
Hai chiếc chung sành chạm nhau nhưng rượu chẳng bắn ra một giọt, Thượng Quan Kỳ Long cất giọng đầy phấn khích :
– Hôm nay cả hai ta đều đã luyện thành dương công nội khí, đủ sức tiếp thu pho Thiên Chiêu Sưu Lục. Vậy hãy cùng nhau xuống Hổ Huyệt đem bộ võ công tuyệt thế ấy về luyện khí hành công.
Sơn Đông Tuyệt Thủ nhướng mắt :
– Hổ Huyệt là một vực sâu thẳm ở vùng Nam Hưng. Thì ra lão huynh đã cất giấu pho võ công nơi địa huyệt ấy?
Kim Điêu Đại Kiệt gật đầu :
– Vực ấy có một lối vào từ thung lũng cây gai giữa nơi hoang tịch. Ta chẳng lo bị phát giác.
Thái Kình Ngạc chợt hỏi :
– Dường như lão huynh có lưu lại cho Linh Phụng một bản hướng dẫn đến nơi cất giấu pho bí kíp ấy? Nếu chẳng may phe đối thủ nào đoạt được rất nguy hiểm cho ta.
Bàn tay Thượng Quan Kỳ Long phẩy nhẹ :
– Không sao, bản chỉ dẫn ấy ngu huynh đã để trong chiếc trâm ngọc, dặn dò Linh Phụng bảo quản. Đó chỉ là cách đề phòng… Nếu chẳng may lão huynh có mệnh hệ thì kẻ hậu duệ là Linh Phụng cũng còn làm chủ được pho tuyệt thế võ công. Vả lại nếu theo bản chỉ dẫn cũng chỉ tìm được phần đầu của Thiên Chiêu Sưu Lục. Phải luyện hết phần đầu mới hiểu ra phần ghi chú để tìm ra nửa bộ Hạ Chiêu… mà như lão đệ đã rõ rồi đấy… muốn luyện được nửa pho thì cần chân dương nội khí tới mức nào, chẳng phải bất cứ ai cũng luyện nổi.
Sơn Đông Tuyệt Thủ hiểu ra :
– Đúng vậy, nếu luyện Thiên Chiêu Sưu Lục dễ dàng thì lão huynh đã luyện từ lâu, đâu đến nổi phải kéo theo ngu đệ tập trung nội khí chân dương trong thời gian dài đằng đẵng.
Trong lúc Kim Điêu Đại Kiệt tiếp tục rót rượu ra chung, Thái Kình Ngạc lại nôn nóng bảo :
– Nay đã quyết định rồi thì ta nên xuống ngay vực thẳm thu lại pho bí kíp, lão huynh chớ nên chần chờ, bỏ phí thời gian.
Thượng Quan Kỳ Long nắm tay người bạn già và trao chung rượu :
– Xong buổi đối ẩm này là ta đi thôi, lão đệ đừng nóng.
Đôi bạn già lại tiếp tục uống rượu cho tới cạn bầu. Lúc ấy Kim Điêu Đại Kiệt mới phẩy tay :
– Nào ta đi, thời gian còn sớm chán…
Rời khỏi đỉnh Thạch Ưng, Thái Kình Ngạc hỏi :
– Ta tới điểm nào của vùng sơn cước Nam Hưng?
Thượng Quan Kỳ Long trỏ tay :
– Trung tâm của vùng Nam Hưng là Thiên Nam trấn. Ta cứ tới đó xem xét tình hình rồi hãy tìm vào Hổ Huyệt.
Sơn Đông Tuyệt Thủ dõi mắt nhìn :
– Phải Thiên Nam trấn là nơi có ngôi chùa cổ Lôi Âm chăng?
Vẫn phi hành vùn vụt, Thượng Quan Kỳ Long đáp :
– Chính nơi ấy đó.