Vút…
Vèo vèo…
Ba bóng người từ ngoài cửa động nhảy vụt vào.
Một người trọc đầu, một người trẻ tuổi gọn gàng trong võ phục màu nâu.
Vèo… Thêm một bóng xám nhảy vào hang, hiện rõ là một nữ ni tay lăm lăm thanh trường kiếm.
Nhà sư nói nhanh :
– Lăng Phong sư thái, bà hãy lục soát trong mình cô gái kia, còn bần tăng khám người gã trai này.
Lẳng lặng như những bóng ma, bốn bóng người bình tĩnh hoạt động trong thạch động. Bọn họ tin tưởng Mê Tâm Hương cực mạnh sẽ làm đôi nam nữ này mê mệt còn lâu mới tỉnh lại.
Nữ ni Lăng Phong sư thái là Thủ Lý với quyền Chưởng môn phái Nga Mi, còn vị tăng sĩ là Thảo Hài Thiếu Lâm tự Không Tính. Hai người lục soát trong mình Linh Phụng và Tống Phi Bằng thật kỹ.
Phía bên kia lão đạo sĩ Lục Hành cao thủ phái Hoa Sơn và chàng trai võ phục màu nâu là Võ Đang Cương Thủ Lữ Tri Túc chia nhau vạch từng khe đá tìm tòi một vật gì đó vô cùng cấp thiết.
Thời khắc trôi qua khoảng một trống canh, Không Tính tăng ngước nhìn Lăng Phong sư thái :
– Bà kiếm thấy gì chăng?
Vị nữ ni lắc đầu :
– Trong mình con bé này chẳng có gì. Tăng huynh có kiếm được gì ở tên tiểu tử ấy chăng?
Không Tính cũng lắc đầu :
– Chẳng hề thấy được vật mình muốn truy đoạt.
Lữ Tri Túc và lão đạo sĩ Lục Hành vừa đi giáp vòng thạch động. Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi Lữ Tri Túc quay sang nhà sư Thiếu Lâm :
– Khắp trong thạch động này chẳng có vật ấy đâu tăng huynh ạ.
Ni sư Lăng Phong lên tiếng :
– Bây giờ ta tính sao?
Bàn tay xoa nhanh cái đầu trọc, Không Tính tăng trả lời :
– Ta chỉ được lệnh theo dõi và khám xét hai đứa này. Đã không thấy gì thì phải về trình báo Võ lâm Minh chủ.
Lăng Phong sư thái phẩy tay :
– Vậy ta đi thôi, chúng nó sắp tỉnh rồi.
Bốn bóng người lại phóng vụt ra khỏi thạch động, thân pháp kỳ ảo như lúc mới đột nhập lòng hang.
Họ vừa biến mất sau rặng cây đen xì thì trong màn đêm lại xuất hiện hàng chục bóng đen lố nhố giữa những ngách đá. Những tiếng xì xào nổi lên :
– Sao không chặn chúng lại?
– Không được, bọn ta có lệnh chỉ hành thủ khi nào hai đứa này bị nguy hiểm…
Rào rào rào…
Những bóng người lao đi trong đêm để trả lại không khí tĩnh lặng cho Tiều Chi động.
Lúc ấy đã sang giờ Dần, Tống Phi Bằng mới giật mình choàng dậy.
Chàng nhìn ra ngoài và kêu lên :
– Ôi, ta đã ngủ quên qua hẳn giờ Dần, tệ thật.
Tiếng nói của chàng ta làm Linh Phụng mở mắt, cả hai nhìn nhau mỉm cười, chẳng hề biết chuyện gì đã xảy ra.