Vốn là một trang thiếu niên thông minh, Vương Hán Sơn rất đỗi hoài nghi phóng tới :
– Hai vị cô nương kia tên gì ni cô có biết không?
– Một nàng tên Thượng Quan Linh Phụng, nàng kia tên Miêu Khả Tú.
Trái tim muốn bắn vọt ra ngoài lồng ngực, Vương Hán Sơn gấp lên :
– Ni cô ngôi thiền tự tên gì?
– Linh Sơn tự.
Trỏ tay về phía trước xú ni cô đáp :
– Linh Sơn tự ở hướng đó.
Vút!
Lời xú ni cô chưa dứt, Vương Hán Sơn đã khẩn cấp trổ khinh công đi nhanh như vì sao xẹt.
Xú ni cô sửng sốt nhìn theo chiếc bóng Vương Hán Sơn đã hút mờ, hằn học :
– Người này rất khả nghi, ta hãy đuổi theo hắn cho mau.
Vèo!
Xú ni cô vận chân lực đuổi theo hướng Vương Hán Sơn vừa hút dạng.
Vương Hán Sơn trổ khinh công thần tốc cho kịp trước giờ Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên xuống tóc qui y.
Lòng chàng như có trận lửa đốt, cặp mắt mở to quét sang hai bên núi rừng tìm kiếm ngôi thiền tự.
Trên bước giang hồ chưa bao giờ Vương Hán Sơn khẩn trương như lần này. Nếu chàng không kịp tới, Thượng Quan Linh Phụng đã xuống tóc quả là định mệnh sẵn an bài.
Khoảng đường rút ngắn thật nhanh chóng. Vương Hán Sơn chợt nhận ra phía trái quan lộ có mấy hàng cổ thụ cao ngút trời.
Vương Hán Sơn nhủ thầm :
– Ồ! Hay là Linh Sơn tự ở nơi đó!
Chàng gia tăng tốc độ đi như chớp, nháy mắt sắp đến mấy hàng cổ thụ rậm rạp cành lá.
Còn cách đám cổ thụ khoảng năm mươi trượng Vương Hán Sơn hoan hỉ reo lên :
– Linh Sơn tự đây rồi!
Vút… vút!
Vương Hán Sơn vận hết chân khí bắn mình vào đám cổ thụ nhanh hơn vì sao xẹt.
Tới cổng Linh Sơn tự, Vương Hán Sơn thu hồi khinh lực đáp xuống, đưa mắt nhìn vào cánh cửa rộng.
Chàng giật mình khẩn cấp phóng ngay vào Phương trượng khói trầm nghi ngút.
Đúng lúc Không Không sư thái lia mũi đao vào mặt Thượng Quan Linh Phụng.
Quá đỗi kinh hoàng, Vương Hán Sơn hét :
– Dừng lại!
Đồng thời theo tiếng hét, Vương Hán Sơn bắn ra một đạo chỉ phong nhằm mũi dao vừa sát gương mặt Thượng Quan Linh Phụng khi chân chàng chưa chấm đất.