Bỗng một tiếng động bên sườn núi khiến Phi Bằng giật mình quay lại. Gã trông thấy một người bịt mặt đang xạ ánh tinh quang trên đôi mắt về phía Linh Phụng.
Đúng là quái nhân bịt mặt đã xuất hiện trong nhà Sơn Đông Võ Sử Thẩm Gia Quân.
Phi Bằng vừa đứng vụt dậy thì quái nhân bịt mặt cũng biến mất sau một tảng đá lớn.
Gã lẩm bẩm :
– Lạ thật, quái nhân này là người ơn hay kẻ thù mà theo dõi ta hoài?
Thoáng một khắc lo sợ, Phi Bằng bồng ngang thân thể Linh Phụng lên Quy Sơn cách xa chùa Thiền Lâm.
Trên núi có một thạch bàn rộng rãi bằng phẳng, Phi Bằng đặt Linh Phụng nằm xuống. Nhưng khi gã nắm cổ tay nàng thì thấy kinh mạch xáo trộn, còn hơi thở dường như sắp đứt.
Gã lại kêu :
– Linh muội, Linh muội…
Trong lòng Phi Bằng hốt hoảng và gã chỉ sợ nàng từ giã cõi đời.
Xưa kia gã từng theo đuổi, bày tỏ tình yêu nhưng không được Linh Phụng đáp lại bởi nàng đang nặng tình với Vương Hán Sơn. Bây giờ Phi Bằng được dịp gần bên người con gái mình đã thầm thương, nhưng lại mang ý đồ dò xét nàng để đoạt bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục mong cứu mạng cả gia đình, gã sợ nàng chết đi sẽ tiêu tan niềm hy vọng.
Thấy Linh Phụng hôn mê thiêm thiếp, Phi Bằng hết sức hoang mang.
Gã thầm nói bên tai nàng :
– Linh muội, được dịp gần bên muội huynh càng yêu muội hơn nhất định rồi đây muội phải thuộc về huynh thôi.
Phi Bằng có những thời khắc chân thật với lòng mình. Như lúc này đây gã nảy ra ý định thầm kín và thốt lên những lời tâm sự bên tai người con gái đang bị hôn mê.
– Linh Phụng ơi ta phải tìm ra bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục để bí mật luyện võ công, để trừ diệt bọn Vạn Độc Quỷ môn giải thoát gia đình huynh bảo vệ muội và trả thù cho song thân muội…
Tiếc thay những lời hào hứng này Phi Bằng chưa dám nói ra trong lúc Linh Phụng còn tỉnh táo.