Linh Phụng còn yếu sức, nhưng Phi Bằng đã như một mũi tên phóng vút ra ngoài.
Bóng người y phục toàn đen vừa thoáng qua, Phi Bằng thét lớn :
– Quái nhân dừng lại.
Bùng…
Luồng kình khí xô vụt tới làm Phi Bằng phải đảo bộ tung mình né tránh. Áp khí vừa tan thì bóng người cũng biến dạng. Gã trai chỉ kịp trông thấy mặt quái nhân trùm mảnh khăn đen với đôi mắt tỏa ánh tinh quang rừng rực.
Gã bực tức gằn giọng :
– Hừm, sao quái nhân này cứ theo dõi ta hoài? Ta phải giết hắn.
Vèo!
Bằng một khinh công tuyệt nghệ Phi Bằng phóng mình ra ngoài thiền tự.
Gã đảo mắt sục tìm trong rặng cây cảnh chung quanh ngôi chùa.
Tuyệt nhiên không thấy gì cả. Quái nhân bịt mặt đã biến dạng đi đằng nào không rõ.
Phi Bằng lẩm bẩm :
– Hừ! Hay hắn là…
Có giọng trong trẻo của Linh Phụng ở sau lưng :
– Tống huynh tìm quái nhân bịt mặt ư?
Từ từ quay người lại Tống Phi Bằng hậm hực :
– Lão đã biến mất rồi.
– Tống huynh định giết lão?
– Phải! Lão là một tên bại hoại, sớm muộn gì lão cũng phải chết trong tay huynh.
– Tống huynh lầm rồi, theo ý muội lão không phải là phường ác đạo, huynh chớ nên gây chuyện với lão.