Vương Hán Sơn nhận thấy ở cô bạn gái tình cờ này lắm điều đáng lưu tâm. Một thiếu nữ xinh đẹp, láu lỉnh và tinh quái như Cẩm Tiên không ngờ cũng đang mang một mối thù sâu nặng, nàng lại luyện một pho bí kíp lạ đời. Cùng sóng bước giang hồ với nàng chắc sẽ có lắm việc kỳ thú. Song chàng còn phải đi tìm Linh Phụng, còn phải học võ công để chống lại bọn Vạn Độc Quỷ môn.
Chàng bèn chậm rãi nói :
– Tiểu huynh đã hai lần chịu ơn của muội, dù phải đi với muội đến cùng trời cuối đất cũng chẳng từ nan. Nhưng hiềm vì tiểu huynh còn phải đi tìm gia muội bị thất lạc và học lấy vài ngón võ công để chống chọi với kẻ thù…
Hán Sơn nói chưa hết lời, Cẩm Tiên đã trừng mắt :
– Hừm, thì ra Vương ca là người giả dối, nói chuyện quân tử với biết ơn ngoài miệng. Sự thật Vương ca vừa qua tai nạn đã tính bỏ muội một mình phải không?
Chẳng ngờ Cẩm Tiên đã nổi giận đến thế, Hán Sơn đâm ra lúng túng, vội vàng nói chữa :
– Ôi, tiểu huynh đâu phải là kẻ vô ơn. Nhưng hoàn cảnh thế nào cứ nói rõ để mong muội thu xếp giùm cho. Xin muội đừng nóng.
Cẩm Tiên lại mỉm cười được liền.
Nàng gật đầu :
– Thôi được, muội đã hiểu lòng Vương ca rồi. Bây giờ muội nhường Vương ca một bước… là sẽ cùng đi công việc của Vương ca. Trên bước hành trình Vương ca phải làm đối tượng cho muội luyện Sử Nữ âm công, còn muội sẽ giúp Vương ca học võ công và kiếm tìm người thân. Như vậy được chưa?
Hán Sơn vui mừng lẹ miệng :
– Cẩm muội thông minh lanh trí, tính việc hợp lý vô cùng, tiểu huynh xin bái phục.
Cẩm Tiên vội xua tay :
– Không dám, không dám. Vương ca đừng tự hạ mình. Muội nghĩ cách để huynh muội ta vẹn nghĩa với nhau thôi.
Cả hai hòa chung tiếng cười giữa làn gió vi vu của rừng trúc.