Tin vào sự tinh ranh của Cẩm Tiên, Hán Sơn liền cầm ngang thanh đao của mình và cúi đầu.
– Vãn bối xin lĩnh giáo.
Tạ Đại Đởm vểnh râu, cười khà khà :
– Tốt lắm, động thủ đi.
Vương Hán Sơn lập tức chém hất lên một đường đao nhanh tợ chớp. Chàng thấy Tạ Đại Đởm chỉ xoay nhẹ cổ tay, thanh đao của lão như có cánh bay lên hóa giải ngay được đường đao vũ bão của chàng. Nhưng lão vẫn gật gù khen :
– Thế Thiên Vương Tróc Quái của ngươi khá đấy. Nếu chịu được với ta hai mươi hiệp ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử.
Vương Hán Sơn vung đao, kình phong vùn vụt ánh đao tỏa ngời. Chàng nhảy theo bộ vị quấn lấy lão già tấn công chẳng chừa một kẽ hở. Nhưng Tạ Đại Đởm cũng trả lời bằng những chiêu ác liệt làm chàng trai phải mướt mồ hôi. Hai bên giao đấu liên tiếp mười hiệp, qua những chiêu thức mãnh liệt rồi tạm ngừng lại ngó nhau.
Tạ Đại Đởm trừng mắt :
– Ngươi học ở đâu được đao pháp này?
Hán Sơn mỉm cười :
– Vãn bối nghĩ chuyện ấy đâu có liên quan gì tới tiền bối?
Lão già nhíu cặp mày bạc :
– Ta chẳng hiểu tại sao người ấy lại truyền những thế đao độc địa này cho ngươi? Không chừng ngươi đã giết quách người ấy bằng thủ đoạn của con tiểu a đầu kia.
Chàng trai hỏi lửng lơ :
– Nhưng tiền bối gọi người ấy là người nào vậy?
Tạ Đại Đởm lẹ miệng :
– Người ấy là Khương Bạch Hổ. Đây là pho đao pháp chỉ có Khương Bạch Hổ thấu đáo và đủ sức truyền ra. Lâu nay tuyệt tích giang hồ. Ta tưởng gã đã về miền âm cảnh, mang theo pho kiếm phổ chuyển thành đao pháp ấy ra đi vĩnh viễn rồi. Nào ngờ còn có kẻ được thừa hưởng.
Hán Sơn lại hỏi :
– Vậy ra tiền bối đã thông hiểu đao pháp của vãn bối?
Lão già cười lạt :
– Làm sao qua mắt được ta, chỉ xem chiêu số và đao thức mà ta biết rõ xuất sứ từ Khương gia đao phổ.
Cẩm Tiên nói xen vào :
– Thôi, nói dài dòng làm gì. Nếu tiền bối thấy tay đao của Vương ca xứng đáng thì nhận làm đệ tử đi.
Tạ Đại Đởm lắc đầu :
– Đâu có dễ thế. Tiểu tử này còn phải thử sức với bài đao mới của ta.
– Bài đao mới?
– Phải, bài đao ta vừa múa hồi nãy và các ngươi xem lén đó.
Hán Sơn gật gù :
– Đúng rồi, tiền bối múa bài Thịnh Nộ Cuồng Đao.
Lão già kêu lên :
– Láo, láo… Nhà ngươi chắc mút nhằm đũa của con tiểu a đầu kia nên nói xạo quá. Sao ngươi dám đặt tên cho bài đao mới của ta là Thịnh Nộ Cuồng Đao?
Chàng trai tươi cười :
– Quả thật vãn bối nào biết bài đao ấy tên gì. Nhưng cứ xem thần sắc và cách xử đao của tiền bối mà đặt đại cái tên đó.
Tạ Đại Đởm khịt mũi :
– Ngươi lầm rồi, bài đao này ta đặt tên là Xuân Vũ Mộng Đao.
Cẩm Tiên đứng ngoài cười rú lên :
– Ôi, điệu múa trong giấc mơ xuân? Múa hát thì liên quan gì tới đao pháp tiền bối lẩm cẩm rồi.
Lão già hất mạnh mái tóc dài như bờm sư tử quát.
– Tiểu a đầu người là con nít, ăn chưa no, áo chưa tới, kiến thức bao nhiêu mà dám luận võ công? Để ta giảng giải cho nghe. Phàm mới học võ công, đao pháp, trước học từng thế, sau ráp thành bài là những kẻ nhập môn. Bản lĩnh vững vàng rồi thì mỗi cao thủ phải nghĩ ra đấu pháp của riêng mình. Lên bậc thượng thừa lại cứ tùy tiềm thức, từ suy tư đến biến thành hành động, tay chân theo đó xuất chiêu. Lúc sáng tạo bài đao ta đang nghĩ đến điệu múa trong giấc mộng xuân thì đao pháp uyển chuyển như múa… Hình thì như múa nhưng khí lại vô biên. Đường đao như múa lại biến hóa vô cùng, các ngươi chớ quá coi thường mà uổng mạng.
Vương Hán Sơn vòng tay :
– Nghe tiền bối lý luận hay lắm, vãn bối xin được lĩnh giáo bài đao như múa ấy.
Lão già cười khà khà :
– Tốt, tốt, phải tĩnh trí, đừng để bài đao mộng ảo của ta đưa vào giấc mơ, lúc giật mình tỉnh dậy thì đã bay đầu.
Nghe Tạ Đại Đởm nói, Hán Sơn cũng rùng mình lạnh gáy. Nhưng Cẩm Tiên đã thì thầm bên tai chàng :
– Lão khùng đấy, Vương ca đừng sợ.
Tạ Đại Đởm chợt thét lên :
– Coi chừng, ta động thủ đây.