Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Chương 32 - Độc Thủ Ra Oai Tìm Cường Địch Băng Đạn Ngọc Kiếm Đấu Ma Đầu

trước
tiếp

Băng Xuyên thiên nữ có ba thân phận, là công chúa của Nê Bách Nhĩ, trưởng lão của phái Võ Đang, con dâu của thiên hạ đệ nhất kiếm khách Đường Hiểu Lan, thân phận nào cũng cao vời, huống chi nàng đẹp như thiên tiên, tay cầm băng kiếm bước ra khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Đệ tử phái Võ Đang càng lo hơn, tuy Dương Xích Phù được Mạnh Thần Thông chỉ điểm mới có thể trong vòng ba mươi chiêu mà đánh bại Lôi Chấn Tử nhưng thật sự y cũng có khả năng đánh bại Lôi Chấn Tử, dù Băng Xuyên thiên nữ cao hơn Lôi Chấn Tử một bậc nhưng không ai dám chắc rằng nàng có thể thắng nổi Dương Xích Phù. Nếu Băng Xuyên thiên nữ mà bại nữa thì đúng là phái Võ Đang chẳng còn ai. Dương Xích Phù chợt run sợ trước khí độ của nàng, y không dám cuồng ngạo nữa mà thi lễ nói: “Nữ chủ nhân của Băng cung dời giá đến đây khiến cho đại hội càng thêm nhiều màu sắc! Từ lâu đã nghe nói băng đạn và ngọc kiếm của cô nương là dị bảo trong chốn võ lâm, hôm nay có cơ duyên được gặp, chắc là có thể được mở rộng tầm mắt.”

Băng Xuyên thiên nữ điềm nhiên nói: “Ngươi muốn thấy kiếm này thì chẳng phải chuyện khó, cần gì phải lao tâm khổ tứ sai người đến Băng cung đánh cắp!” Khi đang nói thì nàng đã rút Băng phách hàn quang kiếm ra, thanh kiếm này là loại hàn ngọc trong hố băng, thân kiếm trong suốt, khí lạnh tỏa ra khiến cho những người đứng gần đều run cầm cập, tuy vậy họ đều vui mừng vô cùng, ai cũng nghĩ: “Băng Xuyên thiên nữ không sợ Tu la âm sát công, kiếm thuật, khinh công của nàng đều cao minh hơn kẻ địch, trận này chắc sẽ thắng.” Thậm chí có người còn nghĩ, sư đệ của Mạnh Thần Thông chẳng qua chỉ có thế, có lẽ Mạnh Thần Thông cũng không giỏi hơn bao nhiêu. Họ nào biết rằng, ngoài Tu la âm sát công, Mạnh Thần Thông còn luyện không ít các công phu thất truyền, y đã hoàn toàn hiểu toàn bộ nửa cuốn bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, y chỉ cần giở ra một ngón nào trong nửa cuốn bí kíp này cũng đủ chống lại bậc võ học tôn sư nhất lưu hiện nay. Tuy Dương Xích Phù không bằng y nhưng cũng được y truyền cho một phần, lúc này Dương Xích Phù thấy Tu la âm sát công và Phách không chưởng không thể ứng phó nổi Băng Xuyên thiên nữ, chưa nghĩ ra cách nào chế địch thì nghe sư huynh dùng Thiên độn truyền âm nói bên tai: “Thiên la bộ, Âm dương trảo, Phách không chưởng”. Dương Xích Phù vốn đã nghĩ tới dùngThiên la bộ và Âm dương trảo, chỉ vì y chưa thuần thục hai môn công phu này, lại không biết công lực của Băng Xuyên thiên nữ đến mức nào, cho nên vẫn còn đắn đo, nay nghe sư huynh nói như thế thì thầm nhủ: “Sư huynh đã nhận ra đường lối võ công của đối phương, bảo mình dùng hai loại công phu này, cộng với Phách không chưởng chắc chắn là không sai”. Ngay khi y đang suy nghĩ thì Băng Xuyên thiên nữ lại đâm ra thêm hai kiếm, thế là y không chần chừ nữa, trước tiên thi triển Thiên la bộ, Băng Xuyên thiên nữ đang đâm tới thì thấy kẻ địch biến mất, chợt gió nhẹ nổi lên phía sau, Băng Xuyên thiên nữ lập tức trở tay đâm lại một kiếm, lần này thì thấy Dương Xích Phù đã lướt qua bên cạnh mình. Băng Xuyên thiên nữ lại đâm hụt. Số là Thiên la bộ được cải biến từ thuật kỳ môn bát quái, nhìn thì rất đơn giản nhưng sự biến hóa của phương vị cực kỳ phức tạp, ảo diệu hơn thân pháp Xuyên hoa như thụ rất nhiều, khi luyện đến cảnh giới cao nhất thì dẫu cho gặp cao thủ mạnh hơn mình gấp mười lần cũng có thể né tránh được.

Băng Xuyên thiên nữ đâm liền một lúc mấy kiếm mà kiếm nào cũng bị hụt thì sát cơ nổi lên, nàng chợt bốc người lên cao, đánh ra một chiêu Phi bộc lưu tuyền, cây Băng phách hàn quang kiếm vạch trong không trung, lập tức tựa như có hàng ngàn ngôi sao sa xuống. Khinh công của Băng Xuyên thiên nữ vốn hơn đối phương, lần này từ trên không trung đánh xuống, kẻ địch không thể nào tránh được, nàng tưởng rằng có thể ra một đòn thì trúng ngay. Nàng nghĩ không sai, nào ngờ khi băng kiếm sắp đâm vào thì Dương Xích Phù đã sử dụng loại công phu thứ hai. Chỉ thấy y vung hai chưởng lên, chụp trong không trung, cú chụp hiểm hóc vô cùng, hoàn toàn là một thủ pháp cầm nã xáp lá cà, nhưng bá đạo hơn bất cứ loại thủ pháp cầm nã nào trong võ lâm, điều kỳ lạ nhất là đôi chưởng của y lại sinh ra hai lực hút ngược hướng nhau, khiến cho người ta như rơi vào trong vòng xoáy, Băng Xuyên thiên nữ kinh hãi, nàng có thân phận là một công chúa làm sao có thể để cho đối phương chụp vào người?

Nếu đâm kiếm xuống thì đã có thể đâm trúng đối phương nhưng nàng cũng khó thoát khỏi tay đối phương. Huống chi Dương Xích Phù dù có trúng băng kiếm thì chẳng qua chỉ bị hao tổn chân khí, nếu Băng Xuyên thiên nữ bị y chụp, nói không chừng tứ chi sẽ tàn phế, nàng làm sao có thể dám tiếp tục ra đòn?

Băng Xuyên thiên nữ lạnh mình, nhân lúc chưa bị lực hút của đối phương kéo xuống thì nàng thu người lại, chân trái đạp lên mặt chân phải xoay ngược người trở lại, chỉ nghe soạt một tiếng, dù nàng thối lui nhanh như điện chớp sao xẹt, nhưng tà áo cũng bị rách mất một mảng! Xem ra kiếm pháp tinh diệu của Băng Xuyên thiên nữ không thể nào thi triển được, bởi vì dưới mặt đất nàng không thể đâm đối phương, nếu dùng khinh công áp sát tới, đối phương lại sẽ dùng công phu Âm dương trảo.

Băng Xuyên thiên nữ chỉ đành đổi công làm thủ dùng kiếm pháp tinh diệu hộ thân, Băng phách hàn quang kiếm hóa thành một bức hàn quang kín đến nỗi gió mưa không lọt, thầm nhủ: “Ngươi chỉ dùng đôi tay không làm sao có thể đánh vào?” Nào ngờ Dương Xích Phù không vội đánh vào vòng kiếm quang của nàng, Thiên la bộ và Âm dương trảo không làm gì được Băng Xuyên thiên nữ nữa cho nên y ngầm vận huyền công chạy vòng quanh Băng Xuyên thiên nữ liên tục phát ra những đòn Phách không chưởng.

Công lực của Dương Xích Phù vốn hơn Băng Xuyên thiên nữ, kiếm pháp của Băng Xuyên thiên nữ chỉ có thể phòng thân chứ không thể chống được Phách không chưởng lực của y, Dương Xích Phù cứ vỗ hết chưởng này đến chưởng khác, chưởng lực từ bốn phương tám hướng đánh tới, Băng Xuyên thiên nữ như một con thuyền nhỏ chòng chành giữa biển khơi? Nàng thầm kêu: “Không xong!”, rồi nghĩ: “Nếu cứ mãi như thế này, mình mãi sẽ chẳng đâm trúng được đối phương, nhưng nội lực lại cạn kiệt trước đối phương.” Trong tình hình này, đã không thể nào thủ thắng thì đương nhiên dấy lên ý nghĩ rút lui.

Băng Xuyên thiên nữ thấy khinh công của mình hơn đối phương, mà đối phương cũng không sợ kiếm pháp của mình, nếu nàng muốn rút lui thì quá lắm cũng bị xử thua, Dương Xích Phù cũng không chặn nàng được.

Nào ngờ Thiên la bộ của Dương Xích Phù không những có thể dùng để phòng thủ mà còn có thể chặn kẻ địch, Băng Xuyên thiên nữ vừa lắc người y đã lập tức hiểu ý nàng, quát lên: “Muốn chạy cũng không khó, hãy để kiếm lại!” Người đến thì kiếm đến, y đã phóng tới chặn đường Băng Xuyên thiên nữ, Băng Xuyên thiên nữ không chống nổi Âm dương trảo của y, không dám tiếp xúc với y chỉ đành chạy theo hướng khác, Dương Xích Phù lách người theo phương vị kỳ môn bát quái, bước vòng mấy bước, Băng Xuyên thiên nữ vừa xoay người thì thấy Dương Xích Phù ở trước mặt.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan, vô kế khả thủ. Té ra loại bộ pháp này sở dĩ gọi là Thiên la bộ bởi vì hễ triển khai thì có thể bao vây kẻ địch như thiên la địa võng.

Lúc này mọi người đã thấy Băng Xuyên thiên nữ đã nao núng, đệ tử phái Võ Đang càng rầu hơn, chỉ chờ Băng Xuyên thiên nữ thất bại thì y sẽ dắt đệ tử xuống núi.

Dương Xích Phù càng đánh càng gấp, Băng Xuyên thiên nữ thầm nhủ: “Hỏng bét, quá lắm là mình chỉ có thể chống đỡ được nửa canh giờ.” Ngay lúc này chợt nghe bên tai có giọng nói quen thuộc: “Đi vào vị Càn, vòng đến vị Tốn, dùng băng đạn bắn vào lỗ tai của y!” Băng Xuyên thiên nữ ngạc nhiên, lúc này Dương Xích Phù đang phát chưởng ở vị Khôn phía sau lưng nàng, Băng Xuyên thiên nữ vốn không nhìn thấy Dương Xích Phù, giọng nói ấy bảo nàng đi vào vị Càn vòng đến vị Tốn bắn ra băng đạn, há chẳng phải sẽ bắn hụt hay sao nhưng giọng nói ấy quen thuộc vô cùng mà lại nói theo kiểu ra lệnh. Băng Xuyên thiên nữ không kịp suy nghĩ nàng cũng không suy nghĩ được, trong khoảng sát na ấy nàng cứ như bị thôi miên, nàng thi triển khinh công tuyệt đỉnh từ vị Càn vòng qua vị Tốn rồi bắn ra ba viên băng đạn kêu lên tanh tách, khi nàng bắn ra băng đạn, Dương Xích Phù vừa ra khỏi vị Chấn ở trước mặt nàng, viên băng đạn thứ nhất lọt vào lỗ tai của y, viên thứ hai và thứ ba trúng vào huyệt hôn huyền dưới hai tai của y, chỉ nghe Dương Xích Phù hự một tiếng, đột nhiên lại đứng yên như một pho tượng đá, tay thì đang giơ lên tựa như phát Phách không chưởng, hai mắt thì trợn tròn trông vừa buồn cười vừa kì quặc.

Băng Xuyên thiên nữ cười nói: “Hay lắm, ngươi còn muốn lấy bảo kiếm của ta nữa không?”, rồi nàng lia cây băng kiếm trước mặt Dương Xích Phù, Dương Xích Phù chẳng thể chớp mắt được, rõ ràng băng đạn đã phát huy tác dụng. Số là Dương Xích Phù luyện một loại công phu bế huyệt thần kỳ nhất trong tà phái, bất cứ thủ pháp điểm huyệt cao minh nào cũng không làm gì được y, chỉ có dùng ám khí bắn vào tai của y mới có thể phá khí công bế huyệt, đồng thời khiến cho y đứng yên chẳng thể nhúc nhích nổi. Bởi vậy thực ra chỉ cần một viên băng đạn cũng đủ, hai viên băng đạn còn lại trúng vào huyệt hôn huyền của y là dư. Biến hóa bất ngờ ấy khiến cho toàn trường đều kinh ngạc, nhưng trước mắt mọi người hiểu rõ rằng Dương Xích Phù bị Băng Xuyên thiên nữ bắn trúng huyệt đạo, người phe Mạnh Thần Thông tuy cảm thấy có điều gì khác lạ nhưng cũng không thể lên tiếng được.

Băng Xuyên thiên nữ nói: “Được, ngươi không lấy kiếm của ta thì ta quay về đây!”, nàng vừa mới đi được hai bước thì Mạnh Thần Thông chợt quát: “Đứng lại!”

Tiếng quát ấy tựa như sấm nổ giữa trời xanh, Băng Xuyên thiên nữ ngẩn người ra, nói: “Kinh Thiên, huynh ra thay muội trận này.” Nàng tưởng rằng Mạnh Thần Thông muốn trả thù cho sư đệ của mình, theo quy tắc của cuộc tỉ thí, nàng không muốn tiếp tục thì chẳng ai ép được nàng.

Mạnh Thần Thông đảo mắt, nạp khí vào đan điền, chậm rãi nói từng chữ: “Là cao nhân nào đến đây, xin thứ lỗi thất kính của Mạnh mỗ!” Giọng nói của y vang vọng kéo dài, trong bốn năm dặm đều có thể nghe thấy. Y vừa nói ra câu ấy khiến toàn trường đều chất động. Ai nấy đều mở to mắt xem thử có cao nhân này xuất hiên.

Một hồi sau vẫn chẳng có phản ứng gì, mọi người đều xì xầm bàn tán. Mạnh Thần Thông biến sắc, lại quát lớn một lần nữa: “Lúc nãy các hạ vừa mới ra tay đủ thấy cao minh, nếu đã có tài nghệ sao lại lén lút nấp trong bóng tối không dám lộ mặt?” Mấy câu ấy của Mạnh Thần Thông khiến cho ai nấy trong phái Võ Đang đều biến sắc, Lôi Chấn Tử mắng rằng: “Hừ, thật vô sỉ!” Ngoại trừ Băng Xuyên thiên nữ, tất cả những người có mặt đều thấy ngạc nhiên.

Mạnh Thần Thông không thèm để ý đến tiếng chửi của Lôi Chấn Tử, y bước tới hỏi Băng Xuyên thiên nữ: “Chúng ta coi như đều là những người có chút tên tuổi trong võ lâm, vậy không nên nói dối, lúc nãy có phải có người ngầm truyền âm cho cô hay không?” Băng Xuyên thiên nữ đang ngạc nhiên bởi giọng nói quen thuộc này, vả lại nàng chưa bao giờ nói dối một câu, nghe Mạnh Thần Thông hỏi như thế thì buột miệng đáp: “Đúng thế, nhưng tôi không biết y là ai.” Vì rằng mẹ con Phùng Lâm đã chứng thực cái chết của Kim Thế Di, Băng Xuyên thiên nữ đã tin chắc điều đó, cho nên nàng tuy cảm thấy đây là giọng nói của Kim Thế Di nhưng trước khi gặp mặt nàng không dám khẳng định.

Băng Xuyên thiên nữ đã thừa nhận, mọi người đều bất ngờ, toàn trường đều lắng đọng nhưng cao nhân thần bí ấy vẫn chưa xuất hiện. Mạnh Thần Thông cười lạnh một hồi rồi nói: “Tào Cẩm Nhi, ngươi nói thế nào đây?” Tào Cẩm Nhi ngạc nhiên, tâm trí rối bời, chưa kịp lên tiếng thì Đường Kinh Thiên đã đứng dậy: “Mạnh Thần Thông, lúc nãy sư đệ của ngươi liên tiếp đấu hai trận, chẳng phải ngươi đã dùng Thiên độn truyền âm chỉ điểm cho y sao?” Lôi chưởng môn của phái Võ Đang còn chưa tính sổ với ngươi. Nếu ngươi cho rằng sư đệ của người không đáng thua, vậy Lôi chưởng môn cũng không đáng thua! Tính ra đôi bên coi như đều có người chỉ điểm, ngươi còn nợ lại bọn ta một trận!” Lôi Chấn Tử phấn chấn tinh thần, ngoác mồm kêu lên: “Ồ, té ra là tên lão tặc nhà ngươi giở trò, chả trách nào ta thua hồ đồ đến thế!” Thực ra võ công của Dương Xích Phù hơn y rất nhiều, nếu không có Mạnh Thần Thông chỉ điểm thì cũng thắng được y, có điều hơi chậm. Lôi Chấn Tử nói thế là để lấy lại sĩ diện.

Mạnh Thần Thông hừ một tiếng, chẳng thèm đấu khẩu với Lôi Chấn Tử nhưng chột dạ trước lời nói của Đường Kinh Thiên: “Ồ, làm sao y biết Thiên độn truyền âm?” Y đảo mắt lạnh lùng hỏi: “Thiên độn truyền âm là cái gì, ngươi đã nghe ta nói những gì?” Sở dĩ Đường Kinh Thiên biết môn công phu Thiên độn truyền âm là bởi Thống Thiền thượng nhân nói, nhưng ông ta cũng chỉ biết có thế mà thôi chứ không hiểu, cho nên không những là Đường Kinh Thiên, dù những bậc cao nhân như Thống Thiền thượng nhân và Kim Quang đại sư cũng chẳng thể nào nghe Mạnh Thần Thông vừa mới nói gì cho sư đệ, nhưng họ đã ngầm để ý thấy Mạnh Thần Thông đã mấp máy môi, đoán rằng y ngầm dùng Thiên độn truyền âm chỉ điểm cho sư đệ.

Đường Kinh Thiên không đáp được, nhưng chàng rất thông minh nên lập tức cười lạnh: “Lúc nãy ngươi nói đúng lắm, chúng ta đều chẳng phải là hạng vô danh trong võ lâm, ngươi tự cho mình là tông sư một phái, chả lẽ còn nói dối hay sao? Ngươi đã nói lời gì, ngươi biết, ta biết, sư đệ ngươi biết, có lẽ còn có người khác biết nữa, ngươi tự hỏi ngươi có từng dùng Thiên độn truyền âm hay không? Chả lẽ còn làm phiền ta nói lại cho ngươi nghe?” Đó chính là lấy gậy ông đập lưng ông, Mạnh Thần Thông có tật giật mình, nào dám truy cứu tiếp, chỉ thấy y vung tay giải huyệt đạo cho Dương Xích Phù, hai mắt trợn tròn, nói: “Ngươi tưởng ta hẹp hòi không chịu nhận thua trận này?

Tuy vợ ngươi nói trận này là do người khác chỉ điểm nhưng suy cho cùng cũng nhờ vào công phu chân thực, khinh công, kiếm pháp, ám khí đều có hỏa hầu tương đối, nếu không, dù được chỉ điểm cũng chẳng thể nào thắng nổi, tuy ả đánh trúng huyệt đạo của sư đệ ta, trận này coi như ả thắng.” Những câu nói này rất công bằng hợp lý quả thật rất giống với một bậc tôn sư nhưng thực ra là nói với Lôi Chấn Tử, Lôi Chấn Tử đương nhiên đã hiểu nhưng không lên tiếng.

Mọi người tường rằng đã sóng yên gió lặng, nào ngờ Mạnh Thần Thông ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tuy vậy bọn ngươi có người mai phục ở bên ngoài, quả thực không hợp với quy tắc, cho nên phải lập tức gọi y ra đâyl Ta có thể đích thân ra tỉ thí với y!” Đó lại là một câu hỏi khó, nếu cao nhân thần bí ấy không chịu ra, Tào Cẩm Nhi biết tìm ở đâu? Giang Nam thầm ngạc nhiên, nhủ rằng: “Tại sao Kim đại hiệp lại có thể nín nhịn đến thế, rõ ràng Mạnh lão tặc đã ba lần bốn lượt khiêu chiến, song chẳng qua chỉ không nhắc đến tên y mà thôi.” Giang Nam nào biết Kim Thế Di sở dĩ không chịu ra là vì có lý do khác.

Vả lại trải qua ba năm ở đảo hoang, lại luyện bí kíp chí cao vô thượng của tà phái cho nên khí chất của Kim Thế Di ít nhiều đã khác trước, làm sao Giang Nam có thể hiểu được?

Mạnh Thần Thông kêu ba lần mà chẳng thấy có phản ứng thì cả giận quát: “Tào Cẩm Nhi, đây là chỗ của ngươi, ngươi âm thầm đặt mai phục, ta phải đòi người!” Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Mạnh Thần Thông phóng vọt người lên lao về phía Tào Cẩm Nhi như mũi tên, Băng Xuyên thiên nữ đang đứng trong sân, vẫn chưa kịp rút lui, Mạnh Thần Thông lướt qua người nàng, chợt nói: “Được, Tào Cẩm Nhi không chịu nói, ta bắt ngươi trước rồi mới hỏi! Hừ, ngươi ngoan ngoãn buông kiếm xuống, còn muốn động thủ với ta?” Tại sao Mạnh Thần Thông lại nôn nóng tìm ra caonhân bí hiểm ấy? Bởi vì giờ đây nỗi nghi ngờ trong y lại tăng thêm vài phần, lúc đầu y tuy nghĩ đến Kim Thế Di, nhưng ngay sau đó lại phủ định, cho rằng đây là chuyện không thể. Đến khi y giải huyệt đạo cho Dương Xích Phù thì phát hiện kẻ địch đã phá giải công phu bế huyệt độc môn của y, thầm nhủ: “Có lẽ còn có người biết Thiên độn truyền âm, còn phương pháp vận chân khí Hỗn nguyên bế huyệt là mình đã học từ bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, sư đệ tuy chưa hiểu hết nhưng không cao thủ nào ở đây có thể phá nổi, ngoại trừ y cũng học võ công trong bí kíp này. Người đó chẳng phải Kim Thế Di thì là ai?” Ngày đó trên hoang đảo khi y và Kim Thế Di giật quyển bí kíp võ công, mỗi người xé được một nửa, Kim Thế Di được nửa đầu, nghiêng về tâm pháp thượng thừa của võ học, trong đó là lời giải đáp cho tất cả những vấn đề khó khăn trong võ học hàng ngàn năm nay, chẳng hạn như cách tránh khỏi hiện tượng tẩu hỏa nhập ma cũng là một trong số ấy; nửa sau nghiêng về nghiên cứu các loại võ công, ví dụ làm thế nào luyện được Tu la âm sát công đến cảnh giới tầng thứ chín là một trong số ấy. Cho nên có thể Kim Thế Di không biết cách luyện Tu la âm sát công nhưng chàng thông hiểu tâm pháp võ học của Kiều Bắc Minh, lại có thể thấy được sự ảo diệu trong đó. Song Tu la âm sát công chỉ có thể phòng ngự chứ không thể nào phá nổi, bởi vậy Mạnh Thần Thông chẳng hề e dè, trong bí kíp võ công còn có vài môn công phu hiểm độc, bởi vì trước khi chết mấy năm Kiều Bắc Minh mới nghiên cứu được, đương nhiên chưa thập toàn thập mĩ, do vậy Kiều Bắc Minh viết ra là để cho hậu nhân bổ cứu. Ví dụ như vận chân khí Hỗn nguyên bế huyệt, dùng ám khí bắn vào lỗ tai, phá vỡ ẩn huyệt trong tai thì có thể phá giải. Kim Thế Di biết được tâm pháp của họ, dù không biết vận dụng nhưng lại biết sơ hở nằm ở đâu. Cho nên nửa quyển trước và nửa quyển sau vừa phụ thuộc lẫn nhau vừa tương sinh tương khắc. Điều Mạnh Thần Thông lo sợ nhất là Kim Thế Di không chết mà trở về trung thổ tranh bá với y! Nay phát hiện có người có thể phá được công phu bế huyệt của mình thì làm sao không kinh hãi. Mạnh Thần Thông là kẻ đối đầu với Kim Thế Di, đương nhiên hiểu được chuyện của chàng, y biết chàng rất thân thiết với vợ chồng Đường Kinh Thiên, bởi vậy toan khống chế Băng Xuyên thiên nữ để buộc Kim Thế Di lộ mặt.

Đường Kinh Thiên thấy Mạnh Thần Thông chặn đường Băng Xuyên thiên nữ thì vừa kinh vừa giận, quát: “Thật quá đáng!” Chàng quát chưa dứt thì thấy Mạnh Thần Thông đã tóm lấy Băng Xuyên thiên nữ, Băng Xuyên thiên nữ phóng ra bảy viên băng phách thần đạn, Mạnh Thần Thông há mồm, bảy viên băng đạn lọt vào trong mồm y bị y nuốt chửng, rồi cười ha hả: “Hay lắm, hay lắm, còn hơn cả linh đơn thập toàn đại bổ!” Chẳng phải Mạnh Thần Thông đã khoác lác, y đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ chín, nuốt băng phách thần đạn vào có thể làm cho uy lực của môn công phu này tăng lên.

Băng Xuyên thiên nữ lướt người thối lui, Mạnh Thần Thông nuốt bảy viên băng đạn thì hơi lắc người, chẳng biết y đã làm cách nào mà đã đuổi kịp theo nàng chỉ trong chớp mắt. Mạnh Thần Thông vung tay chụp tới, chợt nghe có tiếng hú dài, một luồng kim quang bắn hẳn vào miệng y.

Đó chính là Thiên Sơn thần mãng của Đường Kinh Thiên, năm xưa tổ sư đời thứ hai của phái Thiên Sơn là Lăng Mạt Phong đại hiệp đã nhờ vào Du long bảo kiếm và Thiên Sơn thần mãng xưng hùng thiên hạ, tiêu diệt tà ma khắp nơi, Thiên Sơn thần mãng cứng rắn vô cùng, chạm vào thứ gì thì thứ ấy sẽ vỡ. Mạnh Thần Thông thấy thế thì cũng thầm lo, nghĩ bụng: “Nếu Đường Hiểu Lan đến đây thì đúng là một kẻ kình địch!” Thế là rút tay về, co ngón giữa lại búng một cái, cây Thiên Sơn thần măng bị y búng bay vút lên trời cao còn nhanh hơn cả Đường Kinh Thiên, đó không phải là công phu ném ám khí của Đường Kinh Thiên không giỏi mà bởi công lực của chàng kém Mạnh Thần Thông quá xa, cho nên tuy có ám khí lợi hại nhất thiên hạ cũng chẳng làm gì được y! Song Mạnh Thần Thông cũng thấy hổ khẩu hơi tê .

Thống Thiền thượng nhân chậm rãi đứng dậy trầm giọng nói: “Có lời gì hãy chậm rãi nói, cần gì làm khó bọn tiểu bối!” Mạnh Thần Thông đỏ mặt, Thống Thiền thượng nhân nói chuyện với y bằng tư cách của bậc Thái sơn Bắc đẩu trong võ lâm, y đương nhiên phải ngừng lại, Băng Xuyên thiên nữ đã chạy về trong trận.

Mạnh Thần Thông nói: “Được, nếu thượng nhân đã lên tiếng, tôi tạm thời tha cho ả. Tôi chỉ đòi Tào Cẩm Nhi đưa người ra.” Thống Thiền thượng nhân nói: “Mạnh tiên sinh nói sai rồi, theo lão nạp biết, dù có cao nhân ở đây, người ấy cũng chẳng phải do Tào chưởng môn hẹn tới, Mạnh tiên sinh tìm không thấy thì làm sao có thể đổ thừa cho người ta?” Kim Quang đại sư tiếp lời: “Huống chi cao nhân dị sĩ thích rong chơi giữa cõi người, có lẽ ông ta thấy Mạnh tiên sinh chỉ điểm cho quý sư đệ, ông ta cũng nhất thời ngứa nghề, bắt chước theo Mạnh tiên sinh hiển lộ thần thông? Ông ta đã có bản lĩnh như thế thì làm sao e ngại cho được, vậy Mạnh tiên sinh hãy đợi xong chuyện này thì tìm ông ta tỉ thí. Trên đời này chẳng có mấy cao nhân, Mạnh tiên sinh quen biết rộng rãi, lo gì mà không tìm ra? Hình như không cần chuyện bé xé ra to như thế!” Kim Quang đại sư vừa ngừng lại, tựa như vẫn chưa nói hết ý thì Giang Nam cười hì hì bước ra nói: “Hình như còn phải thêm một câu: gây sự vô lý!” Thống Thiền thượng nhân và Kim Quang đại sư nói rất hợp tình hợp lý, nhưng họ không biết nội tình cứ tưởng rằng đó là chuyện bé xé ra to, còn đối với Mạnh Thần Thông đó là mối đại họa, y hận không tìm ra người này càng nhanh càng tốt, bởi vậy y phải tìm rõ nguồn cơn bằng mọi cách, dù Thống Thiền thượng nhân và Kim Quan thượng nhân liên tiếp lên tiếng, y cũng không chịu ngừng lại. Giang Nam vừa cười xong thì y lập tức nắm lấy câu nói ấy, làm ra vẻ thẹn quá hóa giận, gầm lớn: “Các người bảo ta chuyện bé xé ra to, gây sự vô lý? Được, ta phải hỏi cho rõ ràng, trước tiên bắt Tào Cẩm Nhi đánh hai trăm gậy, hỏi tội phạm quy tắc của mụ, ai bảo mụ để cho người khác vào đây ngầm đối chọi với ta? Dù mụ không hẹn người đó đến nhưng cũng phạm tội thất trách!” Kim Quang đại sư vừa nói: “Mạnh tiên sinh, sao ông có thể ngang ngược đến thế…” Mạnh Thần Thông quát: “Ai không phục thì cứ ra đây, dù sao ta cũng đã bảo sẽ lần lượt phân cao thấp với chưởng môn các phái!” Tào Cẩm Nhi tức đến nỗi toàn thân run bần bật, tức giận mắng: “Đồ rắm thối, ngươi coi Tào Cẩm Nhi này là người thế nào mà dám nói lời nhơ bẩn!” Mạnh Thần Thông nói: “Ngươi tưởng ngươi là chưởng môn phái Mang Sơn? Trong mắt ta, ngươi chẳng đáng một đồng xu, Xích Phù, Hiểu Phong, nào giúp ta bắt người!” Thế rồi y vung tay lập tức đánh ngã mấy người. Kim Quang đại sư nói: “Mạnh tiên sinh, lão nạp tỉ thí với ông một trận?”

Ông ta ngồi ở ghế chủ trì, khoảng cách tương đối xa cho nên khi xông ra thì Mạnh Thần Thông đã đánh ngã thêm mấy người, chợt nghe có giọng nói già nua vang lên:

“Tiểu Mạnh, lão phu ở đây, ngươi không được ngang tàng!” Mạnh Thần Thông chợt thấy có người đánh tới từ mặt bên, đám đông đang dồn lên mà y thì đang nổi giận chưa kịp quan sát thì đã mắng: “Ngươi là cái thứ gì mà dám giả làm trưởng bối của ta?”, rồi phất ống tay áo thi triển công phu thượng thừa Triêm y thập bát điệt, y chợt cảm thấy nội công của người ấy mạnh mẽ vô cùng, chỉ nghe soạt một tiếng, ống tay áo của y đã bị người ấy xé rách một mảng, Mạnh Thần Thông lật cổ tay lại, cũng không tóm được người ấy, cho nên lập tức đẩy ra chưởng lực Tu la âm sát công đến tầng thứ chín.

Người ấy chính là trưởng lão của phái Không Động Ô Thiên Lang, ông ta tuổi đã qua bát tuần, đã luyện một loại công phu ranh giới giữa chính và tà rất thích lên mặt với người khác, lần này ông ta không được chọn ra chủ trì toàn cuộc, trong lòng hơi bất mãn, bởi vậy Kim Quang đại sư chưa xông ra tới thì ông ta đã muốn chặn Mạnh Thần Thông để trổ tài. Với tuổi tác của mình, ông ta gọi Mạnh Thần Thông là tiểu Mạnh cũng chẳng có gì quá đáng, nào ngờ Mạnh Thần Thông chưa nhìn thấy thì đã ngoác miệng mắng, khiến ông ta tức đến nỗi thất khiếu bốc khói. Ông ta có công lực trên bảy mươi năm, vả lại cũng luyện được mấy môn tuyệt học độc môn, đương nhiên chẳng phải tầm thường, cho nên Mạnh Thần Thông thuận tay phất ống tay áo, trái lại bị ông ta xé mất một mảng, nhưng đến khi Mạnh Thần Thông dốc hết toàn lực thi triển Tu la âm sát công đến tầng thứ chín thì ông ta cũng chịu không nổi, may mà ông ta cũng có một loại thân pháp tên gọi Quy tàng báo ẩn giống với Thiên la bộ pháp, bởi vậy không bị đánh trúng, nhưng luồng chưởng lực như dời núi lấp biển có khí âm hàn ấy cũng khiến ông ta loạng choạng thối lui ra sau! Dương Xích Phù theo sau Mạnh Thần Thông, va phải ông ta, Ô Thiên Lang trút hết cơn giận của mình về phía Dương Xích Phù, quát: “Tránh ra!” Dương Xích Phù chưa kịp thi triển Âm dương trảo, đã bị ông ta húc phải, Ô Thiên Lang thua Mạnh Thần Thông nhưng đối phó với Dương Xích Phù thì còn dư, Dương Xích Phù bị ông ta húc phải thì té lăn cù. Mạnh Thần Thông vừa thi triển Tu la âm sát công đến tầng thứ chín thì tất cả những người cách y ba trượng đều thấy lạnh thấu xương, ngực thì thấy ngộp thở, những người có võ công hơi kém cũng đã ngã xuống đất, được đồng môn sư huynh đệ vội vàng kéo ra nơi khác, những người chưa bị thương thì tháo chạy cho nên lộ ra một khoảng đất rộng.

Mạnh Thần Thông nghe tiếng gào của sư đệ, quay đầu lại nhìn thì thấy Ô Thiên Lang, trong lòng cũng lo sợ mấy phần, nhưng mắng thì cũng đã mắng, đánh thì cũng đã đánh, y phóng lao thì đành phải theo lao, lạnh lùng nói: “Té ra là lão già sống dai, tiếp một chưởng nữa!” Người đến thì tiếng đến, y lại phát ra tiếp một đòn Tu la âm sát công tầng thứ chín, ngay lúc này chợt thấy có một bóng vàng chen vào giữa hai người họ, té ra Kim Quang đại sư đã lướt tới, trên người ông ta đang khoác bộ cà sa màu vàng.

Kim Quang đại sư vung chưởng tiếp chưởng của Mạnh Thần Thông, lạnh lùng nói: “Mạnh tiên sinh cần gì phải nổi giận như thế, nếu muốn tìm người thử chưởng, lão nạp sẽ tỉ thí với ông một trận.” Mạnh Thần Thông thất kinh, thầm nhủ: “Chả trách nào lão và Thống Thiền thượng nhân là lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên, quả nhiên là có thần công tuyệt thế.” Kim Quang đại sư vận Thái thanh khí công chính tông huyền môn đã tu luyện mấy mươi năm, nội lực ào ào dồn ra tiếp chưởng của Mạnh Thần Thông, trong lúc gay cấn Mạnh Thần Thông không thể nào rút ra được, thầm nhủ:

“Nếu muốn phân thắng bại với lão hòa thượng này, ít nhất cũng phải mất đến nửa canh giờ.” Y đang nôn bắt Tào Cẩm Nhi để buộc Kim Thế Di ra mặt, bởi vậy không muốn giằng co với Kim Quang đại sư, cho nên đột nhiên thi triển Kim cương bát nhã thần công, dốc hết nội lực của toàn thân dồn ra bàn tay, lập tức đẩy Kim Quang đại sư, cười rằng: “Đa tạ đại sư đã coi trọng, nhưng giờ đây Mạnh mỗ đang có việc không thể nào lãnh giáo được!” Dù Kim Quang đại sư đã luyện nội công huyền môn đến mức chí cao vô thượng, bị Mạnh Thần Thông đẩy một cái cũng cảm thấy khí huyết nhộn nhạo. Mạnh Thần Thông thoát được Kim Quang đại sư thì trong chớp mắt đã xông tới trước mộ Độc tý thần ni.

Tào Cẩm Nhi và đệ tử phái Mang Sơn đều ngồi trên bãi đất trống trước mộ, thấy Mạnh Thần Thông lao tới thánh địa của họ thì ai nấy đều đứng bật dậy toan liều mạng với Mạnh Thần Thông, Mạnh Thần Thông cười ha hả, chỉ thi triển công phu Triêm y thập bát điệt, đệ tử phái Mang Sơn tiến tới gần y, chưa chạm vào áo của y thì đã văng ra xa.

Mạnh Thần Thông quát: “Tào Cẩm Nhi, ngươi chạy đi đâu? Hiểu Phong đến bắt người cho ta?” Dực Trọng Mâu, Tào Cẩm Nhi, Lư Đạo Lân, Lăng Vọng là những người có võ công cao nhất định đến nghênh chiến thì chợt nghe Mạnh Thần Thông quát: “Ồ, té ra là ngươi nấp ở đây, còn chưa bước ra cho ta?”, rồi y phóng lướt người qua đầu bốn người này, nhảy bổ tới bức tượng đứng bên phải mộ của Độc tý thần ni, y quát lớn một tiếng vung ngang chưởng bổ xuống đầu bức tượng.

Té ra khi y sắp thi triển độc thủ đối với bọn Tào Cẩm Nhi thì chợt thấy pho tượng hơi lắc lư, y đoán ngay rằng pho tượng rỗng ruột, bên trong chắc có người. Quả nhiên y vừa chém chưởng tới thì bức tượng đổ xuống, có một người nhảy ra, người đó khiến cho Mạnh Thần Thông bất ngờ, chỉ thấy y đứng sững sờ, chẳng thể nào chém được chưởng thứ hai.

Đó chính là: Hoa thưa liễu rậm lại một thôn, trời long đất lở quái khách lộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.