Văn Thuyết

Chương 31 - Chương 31

trước
tiếp

Edit: Yunchan

Có mấy tên đang bao vây Phương Vọng, nhuyễn kiếm vờn múa như rắn, hệt như vô số tia chớp đánh xuống đồng loạt, màn đêm sâu hút cũng sáng lên vào giây phút này!

Giữa tiếng chim hót và tiếng đập cánh bay đi nháo nhác, là tiếng ra đòn của Phương Vọng!

Vân Khâm định thần nhìn chằm chằm vào nơi đó, ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

Trình độ kiếm thuật của bọn người Lưu Châu mạnh đến mức nào Vân Khâm đã từng chứng kiến, chỉ một tên bất kỳ trong số đó thôi cũng mạnh hơn nàng, nếu không dùng tới thuật khống huyết thì nàng nhất định không thể gia nhập vòng chiến. Hiện tại có chừng mười tên đồng thời bao vây Phương Vọng, chính là muốn đẩy y vào chỗ chết! Trên lưng Phương Vọng còn cõng Mộ Sơ Lương, phải làm sao mới đối phó được bọn chúng đây?!

“Cẩn thận!” Vân Khâm không lề mề nữa, vung tay lên chém xuống một nhát.

Nhát kiếm này không phải đánh về phía bạch y nhân, mà là chém vào mình.

Nàng phải sử dụng năng lực của Tiêu gia.

Nhưng ngay lúc Vân Khâm động thủ, một luồng nhiệt nóng hổi bỗng tỏa ra trong màn đêm!

Ngọn lửa hừng hực mang theo khí nóng lan rộng ra bốn phía, Vân Khâm đứng ở xa nhưng cũng cảm giác được sức nóng của nó, mà trong ngọn lửa đó, chỉ thấy Phương Vọng trong vòng vây đưa tay trái ra sau lưng để che kín người hôn mê, tay phải thì chắn ngang người, ánh lửa nóng rực bốc lên từ lòng bàn tay y, khó khăn lắm mới đỡ được sát chiêu của bọn bạch y nhân!

Vân Khâm thấy tình hình này thì khẽ thở hắt ra một hơi, tức tốc lao tới, nhưng đúng lúc này kiếm trận của Lưu Châu bỗng biến đổi, gần mười tên chia ra xuất thủ ở những góc độ kỳ dị và phương hướng khác nhau, nhắm vào chỗ hiểm quanh thân Phương Vọng!

Kiếm trận lần này cực kỳ tàn nhẫn, cho dù Phương Vọng đoán được phương hướng, nhưng vì che chắn cho Mộ Sơ Lương sau lưng nên không thể không đứng thẳng người, ngọn lửa lại bốc lên trong lòng bàn tay lần nữa.

Rồi thình lình một tiếng ầm vang lên rúng động, mấy tên bạch y nhân bị chưởng phong của y đánh bật ra, nhưng ngay bên cạnh lại có một tên xông lên, nhuyễn kiếm nhắm thẳng vào lưng Phương Vọng.

Sắc mặt Phương Vọng đại biến, muốn tránh cũng đã trễ, chỉ còn nước quay phắt người lại, lấy thân mình đỡ một nhát hiểm này cho Mộ Sơ Lương.

Lúc này Vân Khâm đã lao tới, nàng mượn lực ra chiêu của người nọ, tung Uẩn Hoa kiếm ra hất bay vũ khí trong tay hắn, sau đó chắn Phương Vọng và Mộ Sơ Lương ở sau lưng: “Ngài không sao chứ?”

“Ta không sao.” Phương Vọng tuy bị thương nhưng giọng vẫn không tỏ ra yếu ớt làm lòng Vân Khâm cũng yên tâm lại, nàng đang muốn lên tiếng thì chợt thấy bóng người sau lưng chuyển động, Phương Vọng đã đưa Mộ Sơ Lương tới cho nàng.

Vân Khâm không kịp nói năng gì mà lật đật đón lấy, ôm chặt lấy hông của đối phương, lúc này mới nhìn qua Phương Vọng.

Lại thấy Phương Vọng giơ tay lên rút thanh đao bản rộng bên hông ra.

Thân đao đó rất dài, trong tay Phương Vọng dần dần đốt lên ngọn lửa, y cầm thanh đao rực lửa trong tay, đứng sừng sững trước mặt, bên hông y vẫn đang chảy máu ròng ròng vậy mà thần sắc vẫn không hề nao núng, nói bằng giọng chỉ đủ cho Vân Khâm nghe thấy: “Mục tiêu của chúng là công tử, ta ở đây chặn đường chúng, Vân Khâm cô nương, công tử tạm giao cho cô.”

Vân Khâm chỉ thoáng sững ra giây lát đã hiểu ý đồ của y.

Phương Vọng đối đầu với tình huống này mà vẫn chẳng hề hốt hoảng, quay đầu nói với Vân Khâm: “Chỉ có ta ở đây thì mới có cơ hội ngăn chúng lại, Vân Khâm cô nương, cô đưa công tử đi đi, đợi ta thoát thân rồi sẽ tự đi tìm các người.”

Vân Khâm lặng thinh chốc lát, thân thể mất ý thức của Mộ Sơ Lương còn đang nằm bên cổ nàng, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể và hơi thở mỏng manh của đối phương, nàng biết Mộ Sơ Lương quan trọng với Phương Vọng tới mức nào, biết hành động này của y là đặt hết sự tín nhiệm lên mình, cũng biết phân tích của y không sai, muốn giữ lại Mộ Sơ Lương thì đây là con đường duy nhất.

Nàng cắn răng gật đầu một cách nặng nề, sau đó nói với giọng bất an: “Nhất định phải thoát thân.”

Kẻ địch trước mắt đáng sợ ra sao trong lòng Vân Khâm đã quá rõ, nàng lo lắng cho Phương Vọng, còn Phương Vọng cũng vậy.

“Vân Khâm cô nương cẩn thận.” Phương Vọng thấp giọng nói một câu, liếc qua khóe mắt thấy bọn bạch y nhân đã ra tay lần nữa, y không chần chừ thêm, lập tức xách đao bước vào vòng chiến, ngọn lửa lại bùng lên trong lòng bàn tay, đêm tối thoáng chốc sáng rực như ban ngày, như muốn làm hoa mắt tất cả mọi người. Người của Mộ gia thấy cảnh tượng này cũng theo chân Phương Vọng liều chết xông lên, đánh trực diện.

Trận chiến này Phương Vọng đã dốc hết sức lực, nhìn cảnh tượng này trên nét mặt Vân Khâm bỗng hiện lên vẻ xúc động, trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thật lâu vẫn chưa tắt. Nàng liếc nhìn bóng người đã đẫm máu vì chiến đấu sau lưng mình lần cuối, rồi vội vàng gật đầu, thừa lúc Phương Vọng vất vả giành lấy một cơ hội, ôm lấy Mộ Sơ Lương tung người nhảy ra khỏi vòng chiến, lao vào trong bóng tối vô biên.

*

Bốn phía tối om, chỉ nghe thấy tiếng tay áo bay vun vút trong gió, mùi tanh mặn ngày một nồng hơn, chung quanh còn loáng thoáng vang lên tiếng sóng xô bờ, Vân Khâm ôm Mộ Sơ Lương chạy mãi chạy mãi, không dám dừng lại dù một khắc.

Nàng không biết mình nên đi đâu, cũng không biết truy binh sau lưng có bao nhiêu tên, nhưng tiếng bước chân đuổi theo chưa từng dừng lại, nàng cũng không dám dừng lại.

Đường dưới chân mấp mô khó đi Vân Khâm cũng chẳng quan tâm mấy, con đường phía trước mờ mịt trống trải, nàng cũng không biết nên trốn vào đâu, giữa lúc mọi suy nghĩ đều đang quay cuồng rối loạn, chỉ có một ý nghĩ là vô cùng rõ ràng…

Nàng phải bảo vệ Mộ Sơ Lương.

Dù phải trả giá bằng tính mạng, nàng cũng phải bảo vệ y.

Kiếm quang rét lạnh đột nhiên sáng lên sau lưng, Vân Khâm cảm giác được sát ý đánh về phía này, nàng nhanh chóng lách người muốn tránh, nhưng người đuổi theo quá đông, chiêu này vừa sượt qua thì chiêu khác đã tới, Vân Khâm không thể tránh né, đành cắn răng quay người lại giơ kiếm lên, đối đầu trực diện với người sau lưng!

Hai thanh kiếm va vào nhau, tia lửa bắn ra sáng lóa, âm thanh dội ra tới rát tai, mà ngay lúc này, Vân Khâm chỉ cảm thấy một đạo linh lực đáng sợ truyền vào đầu ngón tay mình, khiến bàn tay cầm kiếm không khỏi run lên, nàng vội ghì chặt lấy Uẩn Hoa kiếm trong tay, lui nhanh ra sau.

Nhưng trong bóng tối mờ mịt chẳng thể nhìn rõ thứ gì, Vân Khâm chỉ kịp cảm thấy chân mình đạp hụt vào khoảng không, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì cơ thể đã sụt xuống, mang theo Mộ Sơ Lương rơi thẳng xuống bóng tối!

Cảm giác rơi tự do không dễ chịu chút nào, Vân Khâm chỉ thấy lồng ngực mình bị níu chặt, mái tóc dài bay thốc lên sau lưng, nàng không kịp có bất kỳ tính toán gì, chỉ trong tích tắc rơi xuống đã cấp tốc quay người lại theo phản xạ, ôm lấy Mộ Sơ Lương bảo vệ trước người.

Gần như cùng lúc đó, hai người đã chạm tới mặt đất!

Bịch một tiếng nặng nề, Vân Khâm cảm thấy đầu mình kêu ong ong không ngừng, lưng như có hàng trăm cây châm nhỏ đâm qua từng tấc da, đau đớn buốt nhói lập tức bị phóng đại lên vô số lần, nàng mở to đôi mắt mờ mịt, vùng vẫy với đau đớn trong chốc lát, rồi bỗng nhiên mắt nàng trông thấy bầu trời đêm.

Vân Khâm nằm ngửa trên đất, đè trên người nàng là Mộ Sơ Lương hoàn toàn không có ý thức, nàng cũng chẳng còn sức đâu để bò dậy nữa, chỉ cố hít thở một cách khó nhọc, sau lưng dần dần có dòng máu rỉ ra, nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống từng chút một. Vân Khâm vốn phải thấy rét mới đúng, nhưng nhiệt độ cơ thể của người nằm sấp bên trên đang ngấm qua lớp y phục mỏng mảnh truyền qua cơ thể nàng, giúp cho trái tim nàng bình tĩnh lại trong sự tĩnh mịch vô biên của nơi này.

Nàng nhận ra nơi họ đang ở là một hang động, bên trên hang động này toàn là đá găm, chỉ có một khe hở hẹp đủ để bóng đêm len vào.

Trời rất tối, nàng vốn không thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh, nhưng chẳng biết từ khi nào trên bầu trời chợt vụt qua một ngôi sao băng.

Ngôi sao kia lóe lên tia sáng nhu hòa trên bầu trời xa xôi, nó rơi vào trong trời đất tỏa ra hào quang rực rỡ, trang nghiêm vô cùng, thắp sáng cả bóng đêm.

Nhờ vào tia sáng này mà Vân Khâm mới thấy rõ mọi thứ chung quanh.

Nhưng ánh sáng rực rỡ đó chỉ thoáng qua phút chốc, tích tắc sau nó đã đã lụi tắt, ngôi sao mất hút vào đêm, mọi thứ lập tức trở về với nguyên trạng, cứ như ngôi sao đó chưa bao giờ tồn tại.

Tiếp sau đó là tiếng bước chân rầm rập đảo lộn suy nghĩ của Vân Khâm.

Là bọn Lưu châu đang lùng sục tung tích của nàng và Mộ Sơ Lương.

Khe đá chật hẹp, ánh sáng thoáng qua vừa rồi đã giúp nàng nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài, nhưng người ngoài động lại không đủ ánh sáng để phát hiện ra hành tung của họ, sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, bọn người đó rốt cuộc cũng quay lưng đuổi theo một hướng khác.

Tiếng bước chân trên đầu ngày một xa dần, tiếng gió rít và tiếng sóng vỗ lại ngày một rõ lên, trái tim bị xách lên của Vân Khâm rốt cuộc cũng rơi xuống lại.

Nàng muốn đứng dậy nhưng tới sức để nhấc một ngón tay cũng không có, nàng chỉ còn biết ngửa đầu nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, gọi khẽ: “Mộ Sơ Lương.”

Tiếng gọi của nàng quanh quẩn trong không gian âm u, trừ tiếng dội lại thì chẳng nghe được bất kỳ hồi âm nào.

Nàng nhoẻn môi mỉm cười, cảm giác rõ tiếng tim đập của Mộ Sơ Lương truyền qua lớp y phục mỏng manh, khiến nàng không khỏi thì thầm: “Có lẽ phải kéo theo huynh chết ở đây mất rồi…”

Chẳng qua là nàng chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra trong tình cảnh này thôi.

Mệt mỏi và đau đớn lại ăn mòn toàn thân, Vân Khâm khẽ mím môi cười gượng, cuối cùng chìm vào hôn mê trong bóng tối.

*

Vân Khâm cứ tưởng rằng mình sẽ chết ở chỗ này.

Nhưng bất ngờ thay, ngay khoảnh khắc nắng ban mai chiếu qua khe đá, nàng lại mở mắt tỉnh dậy.

Sau đó nàng thử cựa mình.

Vết thương sau lưng hình như không còn đau rát như đêm qua nữa, nàng thở hắt ra một hơi rồi lại bắt đầu thử ngồi dậy.

Cơn đau vẫn còn đó, nhưng đã ở trong mức có thể chịu đựng được, nàng hơi cau mày rồi chống người ngồi dậy. Người bên trên bỗng trượt xuống theo hành động này của nàng, Vân Khâm lật đật giơ tay lên ôm người đó lại.

Mộ Sơ Lương vẫn chưa tỉnh, dường như những ngày qua nàng đã quen đối diện với Mộ Sơ Lương đang ngủ mê man, cho nên dù tiếp xúc thân mật thế này Vân Khâm cũng không bối rối như trước đây nữa. Bây giờ nàng không còn tâm trí để quan tâm đến những thứ khác, nàng chỉ muốn mang Mộ Sơ Lương chạy ra khỏi lòng bàn tay của bọn Thập châu, thoát khỏi cái nơi cổ quái này thôi.

Nghĩ tới đây Vân Khâm bèn đảo mắt quan sát xung quanh, xác định đêm qua mình không nhìn lầm. Họ ở trong hang này trốn một đêm, bây giờ trời đã sáng, cũng không biết Phương Vọng và hạ nhân của Mộ gia ra sao rồi, có trốn thoát được hay chưa.

Nàng thận trọng ôm Mộ Sơ Lương, để y ngồi dựa vào một bên sơn động, sau đó đứng dậy.

Mất máu quá nhiều và đau đớn từ vết thương khiến cho Vân Khâm lảo đảo, nhưng nàng đã nhanh tay bám lấy vách động để đứng thẳng dậy, sau đó đi ra ngoài động.

Nếu đã tỉnh thì nàng không thể ở lại đây được nữa, nàng cần thấy rõ nơi mình đang ở là đâu, và tính xem phải mang Mộ Sơ Lương rời khỏi đây bằng cách nào.

Nghĩ rồi, Vân Khâm cắn môi rút Uẩn Hoa kiếm ra, loạng choạng len qua cửa hang chật hẹp.

Cảnh tượng đập vào mắt hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng lại khiến cho lòng người lạnh buốt.

Nơi nàng đang đứng là một bãi đá bằng phẳng và rộng thênh thang, mà cách đó không xa là biển cả bao la rộng lớn.

Gió biển thổi bay tà váy, tóc đen bị thổi tung rối bời, Vân Khâm đứng chôn chân giữa vùng đất này, chỉ trông thấy bầu trời xanh ngắt và đại dương mênh mông, bất kể sau lưng hay trước mặt đều không có điểm tận cùng.

Nàng không cầm được nụ cười khổ.

Họ đã tới biển thật rồi, dịch trạm và người của Mộ gia hôm qua đều chẳng thấy đâu, chỉ còn mình nàng đứng trơ trọi ở đây.

Không, không phải một mình.

Nàng đột nhiên nghĩ tới người đang ở trong huyệt động sau lưng mình, nàng chợt nhớ ra hiện tại trên lưng mình còn đang gánh tính mạng của Mộ Sơ Lương, nàng phải nghĩ ra cách mang y rời khỏi hòn đảo quái đản này.

Nghĩ rồi Vân Khâm nhanh chóng trở về hang động, muốn dẫn người ra khỏi đây trước.

Nhưng tới khi bước vào trong hang động nàng lại giật mình.

Bởi vì nàng chạm phải một ánh mắt, ánh mắt này nàng chỉ thấy qua một lần duy nhất, rồi từ đó nhớ mãi không quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.