Nghe thấy thanh âm thất kinh, lặng lẽ đi đến phòng bếp nhì qua khe cửa thì thấy lão ba tiện nghi đang ôm Trình Dung từ phía sau lưng, Trình Dung sắc mặt xanh mét, vừa sợ lại hoảng, vừa thẹn lại vừa giận.
Tô Ngưng Mi khóe miệng cười cười, tươi cười âm hiểm, Trần Dức Thanh có cảm tình đối với Trình Dung, thường xuyên quấy rầy Trình Dung, có điều chưa từng hành động liều lĩnh như vậy.
“A Dung, ta thích ngươi…..A Dung…” Trần Đức Thanh một tay ôm thắt lưng Trình Dung, một tay vén áo ngủ của Trình Dung lên, bàn tay mơn trớn từ trên đùi nàng mà lần lên phía trên. Tô Ngưng Mi nhìn nhanh từ bờ mông rắn chắc lên đến cần cổ trắng mịn của Trình Dung không khỏi nuốt nước miếng ực một phát. Quả nhiên là nữ chủ a, mặc quần áo thì trông cứng nhắc, nhưng khi cởi quần áo ra thì tuyệt đối là hàng cực phẩm.
“Ba, ngươi tính làm cái gì, mau dừng tay lại, nếu không ta sẽ gọi người” Trình Dung xáu hổ, nước mắt rơi đầy mặt, ra sức giãy dụa, càng chọc cho Trần Đức Thanh rên lên một tiếng động tác trên tay lại càng thêm nóng vội. Trình Dung rơi lệ đầy mặt, Tô Ngưng Mi đứng xem ở bên ngoài thì hai mắt phát sáng lòe lòe.
Trần Đức Thanh liếm một bên tai nàng ta, lại mói như thì thào: “A Dung, ngươi thật đẹp, A Dung, ta yêu ngươi,…..”
“Ba, ta là con gái cùa ngươi a…ba, ngươi làm vậy sẽ làm mẹ ta thất vọng. Ba, van cầu ngươi thả ta ra đi, ta…ta sẽ coi như việc này chưa từng xảy ra” Trình Dung bây giờ mới chỉ là nữ sinh yếy đuối, làm sao cự lại được sức lực của Trần Đức Thanh, nàng ta chỉ đành đau khồ cầu xin, hi vọng hắn ta sẽ thả nàng ta ra.
“Chúng ta dù sao cũng không có quan hệ huuyeest thống, A Dung, về sau ta sẽ đối đãi thật tốt với hai mẹ con các ngươi.” nói song, hắn mặc kệ Trình Dung đang khóc lóc cầu xin, một tay đã tự tháo thắt lưng chính mình.
Trình Dung thấy vậy, biết cơ hội đã tới liền thưa dịp Trần Đức Thanh còn đang vội vàng tháo thắt lưng mà ngẩng đầu cắn một ngụm vào vành tai của hắn. Trần Đức Thanh bị đau liền buông lỏng Trình Dung ra. Trình Dung hoảng loạn lau nước mắt trên mặt, đá thẳng đầu gối lên hạ bộ đang ngóc đầu dậy của hắn khiến hắn đau đớn che hạ thể lại xoay người ngã xuống đất.
Tô Ngưng Mi xem đến màn này liền vội vàng trốn ra mặt sau tủ lạnh. Vừa trốn xong liền nhìn thấy Trình Dung che mặt khóc chạy vội lên lầu.
Tô Ngưng Mi âm thầm thất lạc (thất vọng + lạc lõng), chì thiếu một chút nữa thôi là trinh tiết của nữ chủ sẽ không còn thật là đáng tiếc a. Tình huống này cũng giống y đúc trong sách, chỉ cần là người nào có cảm tình với nàng ta. từng có quan hệ thâm mật với nàng ta đều là soái ca tài giỏi, bất quá đều chưa tiếp cận được nàng thì đều bị tách đi.
Giống như Trần Đức Thanh, dù đã ngoài 40 nhưng được bảo dưỡng khá tốt nên thân hình cao lớn, cũng coi như anh tuấn. Chẳng qua là đén khi chết vẫn không được nếm thử qua tư vị của Trình Dung.
Trần Đức Thanh vẫn ôm hạ thể như cũ, thỉnh thoàng lại kêu lên vài tiếng aa, hiển nhiên vừa rồi Trình Dung xuống chân không hề lưu tình.
Sờ bụng đói đang biểu tình, Tô Ngưng Mi nghĩ nghĩ, thần khí thanh sảng đi vào nhà bếp. Lại thấy Trần Đức Thanh đang nằm trên nền liền làm một bộ mặt kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn: “Ba, ngươi…ngươi vì sao lại ngủ trên đất?”
“Ta…ta không cần thận bị ngã….” Trần Đức Thanh khẽ run run nói, vì không muốn cho con gái nhìn ra điều gì kì lạ nên không dám dùng tay ôm hạ thể mà chỉ đề lại trên đùi rời đi
Tô Ngưng Mi nghẹn lời: “Ba, cái kia…có cần ta dìu ngươi đứng lên không?”
Trần Đức Thanh run run hàm răng: “Không…không cần…đẻ ta đi nằm nghỉ một lúc….”
Tô Ngưng Mi cũng không quản hắn, vui vẻ đi vào bếp lấy ra một khối thịt bò không xương làm bít tết, lại rót một ly rượu nho thoải mái đi lên phòng khách hường thụ
Đến khi Tô Ngưng Mi ăn xong, đem mâm bát xuống phòng bếp thì lúc này Trần Đức Thanh mới khẽ run run cố đứng lên, bước từng bước một chậm rì rì đi ra ngoài.
Tô Ngưng Mi thấy hắn như vậy thì cười đến mức không thấy mắt đâu: “Ba, có muốn ta dìu ngươi đi lên lầu không?”
Mắt Trần Đức Thanh càng đen xuống như than: “Không cần….”
Mắt xem đã nghiền, bụng cũng đã no, Tô Ngưng Mi khoan khoái đi lên lầu trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngưng Mi bị đánh thức bởi tiếng kêu thảm thiết trong phòng khách của Trình Văn Quân. Tô Ngưng Mi như cá chép lăn lộn mà đứng lên, mặc quần áo lung tung trên là tuất sam dưới là quần jeans vội vàng chạy xuống lầu. Nàng biết hôm nay chính là tận thế, vào 8h ngày hôm nay, bệnh độc sẽ thống nhất bùng nổ trên toàn thế giới. Người nào không có kháng thể thì toàn bộ thân mình sẽ trở thành hoại tử nhân (mình tạm dịch là xác sống nhé); người có kháng thể trong người mà bị thương do bị xác sống cào, cắn thì hoặc sẽ trở thành xác sống hoặc sẽ được thức tỉnh dị năng, trở thành Dị năng giả. Chỉ có điều tỷ lệ trở thành Dị năng giả cũng vô cùng nhỏ, chỉ khoảng một phần vạn.
Vọt xuống lầu, Trình Văn Quân đang che miệng hoảng sợ ngòi ở trên sofa nhìn chằm chằm vào cái tivi trước mặt, Trình Dung ở bên cạnh an ủi nàng ta, “Mẹ, đừng sợ, không có việc gì đâu”
Trần Đức Thanh ở bên cạnh sắc mặt cũng xanh mét, hiển nhiên cũng là bị kinh sợ khong hề nhẹ. Tô Ngưng Mi giương mắt nhìn vào trong tivi liền thấy trong tivi huyết tinh khắp nơi, mà người chủ trì trong tay dù vẫn nắm chặt microphone nhưng cả người cũng đã huyết nhục mơ hồ; còn có mặt vài người như là phát thanh viên nhưng hốc mắt đã hãm sâu đang ở trên người hắn cắn cắn, nhấm nhấm nuốt mướt cả một khối thịt. Màn hình lay động một chút, bên trong còn truyền đến những tiếng khóc, tiếng thét chói tai.
Trình Văn Quân nắm chặt cánh tay Trình Dung, khóc như hoa lê đẫm mưa: “A Dung, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì? Đều là giả đúng không? Sao….tại sao lại có chuyện như vậy? Thật đáng sợ… ” Trình Dung vỗ vỗ lưng nàng: “Mẹ, đừng sợ, không có việc gì, đừng sợ….”
Tô Ngưng Mi xem hình ảnh cũng cảm thấy ghe tởm khong chịu được. Cảm giác khi đọc sách so với tự mình trải qua những chuyện này thật khác biệt, nàng yên lạng ngồi vào sofa.
Hôm nay vú Phùng nghỉ phép, là do Tô Ngưng Mi không cho nàng đến cho nên bây giờ trong nhà họ Tô cũng chỉ còn 4 người. Tiểu khu nơi Tô Ngưng Mi xem như là tiểu khu của những người giàu có, đa số đều là phục thức lâu.
Bên ngoài cửa sổ tiểu khu cũng truyền đến tiếng thét chói tai. Trần Đức Thanh sắc mặt khó coi đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Ngưng Mi cùng Trình Dung cũng đi theo sau nhìn rồi cũng đi qua cửa sổ. Hiện tại mới là sáng tinh mơ, bình thường thì 6-7h sáng sẽ cot rất nhiều người già đang rèn luyện thân thể. Bởi vì là khu của người giàu nên sáng sớm những người trẻ tuổi đã thức dậy đi làm nên trong tiểu khu tất cả đều là người già. Cũng cot vài người mẹ đem theo con nhỏ đi tản bộ, còn bây giờ tất cả chỉ là một mảnh huyết tinh.