Vào phòng bếp Tô Ngưng Mi có chút vô tình dựa vào cánh cửa nhìn Trình Dung bạn tới bạn lui. Vừa rồi xem một màn kích thích thị giác kia nàng còn chưa có được xem đã nghiền. Đang ngẩn người thì di động trong túi vang lên, Tô Ngưng Mi vừa lấy điện thoại ră thì thấy người gọi là Lục Yên. Hiện tại tận thế mới đến, thiết bị thông tin còn chưa bị tê liệt, đại khái là một tuần sau các thiết bị điện tử như tivi, hệ thống cấp nước, internet sẽ đều bị tê liệt.
Tô Ngưng Mi nhấn phim kết nối, bên trong lập tức vang lên tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lục Yên: “Uy, Tiểu Mi, ta là Lục Yên, ô ô, tại sao lại như vậy a, bên ngoài có rất nhiều zombie, thật là khủng khiếp a” Sau đó Tô Ngưng Mi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng của ba Lục: “Tiểu Yên ngươi đừng khóc, có nói lời cảm tạ với Tiểu Mi chưa?” Lúc này Lục Yên mới nghẹn ngào nói: “Tiểu Mi, cám ơn ngươi a, vậy mà mấy hôm trước ta còn cười chê ngươi, nếu không nhờ ngươi cẩn thận nếu không chỉ sợ cả nhà ta sẽ không chống đỡ được mấy ngày, đồ ăn ngươi mua cũng đủ cho chúng ta kiên trì thêm một đoạn thời gian thật dài…”
Tô Ngưng Mi nói “Được rồi, Tiểu Yên, đừng khóc, về sau….sẽ tốt…” nàng biết về sau chẳng những không tốt, trái lại còn tồi tệ hơn. Khẳng định quốc gia sẽ không quản bọn họ, chẳng qua khắp nơi sẽ thành lập căn cứ, người bình thường có thể đến căn cứ hoặc không, nhưng nếu muốn đi căn cứ thì phải tự thân vận động. Căn bản Quốc gia sẽ không đến tận cửa đón người. Ngâ, nàng sai lầm rồi, họ sẽ đi đón, chẳng qua tất cả những người được đón đều là những người có cống hiến với quốc gia hoặc người có quyền thế ngập trời.
“Tiểu Mi, cảm ơn ngươi a” Lục Yên lại nói lời cảm tạ. Hiển nhiên Lục Yên bị doạ không nhẹ, nói lải nhải một với Tô Ngưng Mi một hồi lâu mới để cho ba Lục bên cạnh tắt máy điện thoại. Sau đó là Lư Lan, vú Phùng đều gọi điện tới cảm tạ Tô Ngưng Mi đã đem đồ qua, tắt điện thoại của vú Phùng, Tô Ngưng Mi thở dài.
Lúc này Trình Dung cũng đã làm cơm xong, nấu một nồi cháo gạo, sữa đậu nàng, tráng bốn quả trứng gà, lại nướng 4 điều lạp xưởng: “Tiểu Mi, hỗ trợ ta đem đồ ăn ra ngoài đi thôi”
Tô Ngưng Mi bưng đồ ăn ra phòng khách bên kia, nhìn thấy Trình Văn Quân đang sờ lỗ tai Trần Đức Thanh nghi hoặc nói: “Đức Thanh, lỗ tai ngươi sao vậy? Sao lại bị xước da?”
Sắc mặt Trần Đức Thanh có chút cứng nhắc: “Ngày hôm qua…ban đêm đứng dậy đi toilet…không cẩn thận bị đụng”
Trình Dung từ phía sau Tô Ngưng Mi đi ra nghe thấy câu nói kia, sắc mặt khó coi, bưng mâm đi nhanh.
Bốn người yên lặng ăn bữa sáng, Trình Văn Quân u buồn ngồi trên sofa, cửa sổ sớm bị Trần Đức Thanh đóng chặt lại cách ly với tiếng khóc, tiếng thét chói tai ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị.
“Ta trở về phòng” Tô Ngưng Mi chuẩn bị trở về phòng vào trong không gian luyện khí. Tận thế đã tiến đến, nàng lại không có biện pháp tự bảo vệ mình, huống chi nàng lại là vật hy sinh che ở trước đầu sống ngọn gió. Không có người để ý đến nàng, nàng cũng yên lặng ở trong thế giới của bản thân. Trở về phòng, Tô Ngưng Mi lập tức khoá trái cửa phòng. Nhìn thấy laptop đặt ở đầu giường, nàng tính toán lên mạng xem chút tin tức xem trên internet nói gì về tận thế. Bật máy tính mở ra các trang web lại thấy toàn bộ đều có quan bái thiếp tận thế, nhưng lại chẳng có chút tin tức hữu dụng nào.
“Thế giới này bị làm sao? Tận thế tiến đến, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta ở tại XXX tỉnh XXX thị Xx phố XX tiểu khu 415, cả nhà ta đều thành zombie, ai tới cứu ta, cứu ta a….”
“Cả nhà không cần hoảng sợ, quốc gia khẳng định sẽ tới đón chúng ta…”
“Của cải của ta đáng giá máy triệu, muốn thuê người bảo tiêu, ta ở tại…”
Xem xong mấy bái thiếp vô dụng kia, Tô Ngưng Mi đóng máy tính bắt đầu tiến vào không gian, trong không gian linh khí tràn đầy, Tô Ngưng Mi đi vào nhà gỗ nhỏ dựa theo tư thế ngồi trong Luyện khí công pháp. Nàng ngồi xuống hít thở tĩnh tâm, bắt đầu cảm ứng linh khí……