Liên Cẩn Viên bước đến cửa căn tin, vừa vặn lại đối mặt với ba người Trình Dung. Trình Dung thấy anh, sắc mặt trở nên trắng bệch trốn vào lòng Vu Hạo Tĩnh, không dám nhìn anh. Liên Cẩn Viên bước lên một chút rồi dừng lại coi chừng ba người kia. Anh cũng không nói gì mà chỉ lạnh như băng nhìn ba người họ như thể đang nhìn người chết vậy. Ba người kia bị anh nhìn đến mức lông tóc dựng đứng. Cứ nhìn như thế trong vài phút sau đó Liên Cẩn Viên mới nhếch khóe miệng xả ra một chút tươi cười rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này ba người kia mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt Vu Hạo Tĩnh, Trâu Bái đều có chút khó coi, bị người đàn ông như vậy uy hiếp mà bọn họ lại không thể làm được gì, mất hết cả mặt mũi.
Trâu Bái liếc một cái nhìn nhà họ Tô, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Tô Ngưng Mi, hắn liền lộ ra ý cười hàm chứa một cỗ thị huyết, hạ giọng nói: “Vừa rồi hình như thấy người kia nói phải đi, chi bằng thừa dịp hắn không ở đây, chúng ta mau giải quyết Tô Ngưng Mi cùng người nhà họ Tô đi, nhân tiện đoạt luôn viên tinh hạch thú biến dị kia……”
Trình Dung hơi động tâm liếc nhìn Vu Hạo Tĩnh: “Vu đại ca, anh thấy ý này thế nào?”
Vu Hạo Tĩnh đẩy gọng kính trên mũi: “Không được, tình huống vừa rồi là gì chắc em cũng đã thấy. Hắn hôn Tô Ngưng Mi trước mặt nhiều người như vậy là muốn nói cho chúng ta biết, Tô Ngưng Mi là người của hắn. Ý tứ của người đó đã quá rõ ràng, nếu chúng ta dám đụng tới Tô Ngưng Mi, hắn tuyệt đối sẽ không tha mạng cho chúng ta, vì một viên tinh hạch quả thực không đáng.” Thực lực của người đó cường đại, Vu Hạo Tĩnh không muốn trở thành kẻ địch của anh ta.
Lúc này ba người mới buông tha cho ý tưởng cướp đoạt tinh hạch mà đi vào căn tin ăn cơm.
“Tiểu Mi, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Người nhà họ Tô đều có chút ngoài ý muốn. Nhưng bà ngoại lại nở nụ cười: “Tôi cảm thấy cậu nhóc Tiểu Liên này rất tốt, xứng đôi với Tiểu Mi của chúng ta, ông thấy tôi nói có đúng không?
Ông ngoại hừ một tiếng: “Dám đùa giỡn cháu gái tôi ngay trước mặt nhiều người như vậy, thằng nhóc này làm càn quá……”
Bà ngoại cười nói: “Cái ông già này, ông cứ cổ hủ như thế làm cái gì. Giờ đã là niên đại nào rồi, rất lãng mạn a……”
Tô Ngưng Mi sờ sờ miệng, ánh mắt mờ mịt nhìn thoáng ra bên ngoài căn tin, người ấy cứ như vậy mà đi sao? Nhưng như vậy cũng tốt, cô đỡ phải cẩn trọng cả ngày. Tô Ngưng Mi không để ý tới người nhà họ Tô đang trò chuyện rôm rả mà chỉ nói: “Đại khái là trong nhà xảy ra chuyện gì đó. Được rồi, mọi người mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta đi dạo trong căn cứ một chút.”
Đang nói tới đó thì đã thấy Trình Dung bưng một chén cháo, hai cái bánh bao đi tới và lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: “Tiểu Mi, thật sự là quá trùng hợp. Đúng rồi, sao mấy ngày nay chị lại không thấy em ra ngoài vậy? Chẳng lẽ em tu luyện cả ngày sao?”
Tô Ngưng Mi ừ một tiếng, mặt không biểu cảm bưng bát lên uống một hơi hết toàn bộ bát cháo. Sau đó cô lau miệng, quay đầu nói với người nhà họ Tô: “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà ăn xong chưa ạ? Ăn xong chúng ta sẽ đi ra ngoài tham quan một chút.”
Người nhà họ Tô cũng đều ăn xong rồi cùng nhau rời khỏi căn tin, chỉ còn lại có một mình Trình Dung cau mày không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Toàn bộ căn cứ có diện tích khoàng bốn trăm kilomet vuông, có thể chứa được tới năm mươi vạn người nhưng do mới thành lập hơn một tháng nên cũng chỉ có hơn hai mươi vạn người. Căn cứ chia thành ba khu, gồm có khu dân cư, quân khu, khu ổ chuột cùng với chợ. Quân khu chiếm một nửa diện tích căn cứ bởi vì trong quân khu còn bao gồm rất nhiều thứ khác, như là phòng nghiên cứu, nhà máy điện, nhà máy nước và khu chăn nuôi, những nơi đó là địa phương không thể thiếu trong căn cứ.
Khu chăn nuôi chỉ nuôi các động vật chưa bị biến dị kèm theo gieo trồng cây nông nghiệp. Công việc chăn nuôi thuận lợi hơn, tổng thể thì chúng dễ sống sót hơn cây nông nghiệp. Việc trồng cây nông nghiệp thì khá thảm hại, thời tiết rét lạnh có tuyết lớn cũng chẳng sợ thế nhưng đất lại bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, tỉ lệ cây trưởng thành rất thấp. Cũng chỉ có thể trông mấy loại cây có sản lượng cao sức chịu đựng tốt một chút như là khoai tây, khoai lang, ngô đậu mà thôi.
Trước tận thế, sản lượng bình quân của khoai tây có thể đạt tới năm ngàn cân trên một mẫu đất, nhưng hiện tại sản lượng có thể đạt mấy chục cân trên một mẫu là tốt lắm rồi.
Đoàn người đi đến chợ, nói là chợ, kỳ thật chỉ là một cái ngõ nhỏ dài mà thôi. Hai bên ngõ nhỏ bày rất nhiều quầy hàng, mà đa số quầy hàng ở đây đều là đổi lấy đồ ăn, cũng có thể dùng tinh hạch hoặc phiếu đen để đổi. Ở đây trừ bỏ đồ ăn thì cái gì cũng có. Tô Vũ, Tô Quốc Mai đi đến một cái sạp bán tạp hóa liền ngừng lại mua chút giấy vệ sinh cùng với băng vệ sinh.
Người bán hàng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc một bộ quần áo lông màu xám trắng bẩn thỉu. Người này trông rất gầy yếu, xanh xao vàng vọt, hốc mắt hơi trũng xuống. Ngồi bên cạnh ông ta là một thằng nhóc choai choai khoảng mười tuổi cũng rất gầy yếu, con mắt đang chớp chớp nhìn đoàn người Tô Ngưng Mi.
Người đàn ông trung niên thấy Tô Quốc Mai cùng Tô Vũ thì khuôn mặt đang u tối như tro tàn bỗng sáng rọi lên: “Hai cô, mấy thứ này chỉ cần hai cái bánh mì là có thể đổi một túi.” Người đàn ông này cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta cũng biết tận thế đến có ai muốn bỏ đồ ăn để đổi mấy thứ này, nhưng vợ ông đang bị bậnh nằm ở nhà, trong nhà ông cũng chỉ còn mấy thứ này thôi. Cả nhà ông đều là người thường, mỗi ngày cũng chỉ có thể lĩnh một chén cháo miễn phí với một cái bánh bột ngô, ngần ấy làm sao cung cấp đủ năng lượng để tiêu hao trong cả một ngày? Chính vì vậy ông mới thử đem mấy thừ này ra xem có thể đổi chút đồ ăn hay không.
Bên cạnh người đàn ông trung niên có một người phụ nữ cười gượng hai tiếng: “Lão già, ông nghĩ thứ này có thể bán được sao? Đến giờ phút này làm gì còn ai ngốc đến mức dùng đồ ăn đổi thứ vô dụng như vậy chứ. Chỉ cần dùng vải bông may lại là làm được băng vệ sinh rồi, ít ra thì nó còn có thể tái sử dụng lại đấy…… Hai cô gái này, trăm ngàn lần cũng đừng mua. Ông ta còn hét giá cao như vậy, hai cái bánh mì mới đổi được một bao. Chậc chậc, ông định giá tiền theo giá tiền ở tận thế đi.”
Câu nói này khiến sắc mặt người đàn ông trung niên bị kêu là lão già kia hơi đỏ lên: “Vậy…… Nếu không thì chỉ đổi bằng một cái bánh mì cũng được.”
“Giá một cái bánh mì thì chúng tôi cũng sẽ không mua ……” Tô Ngưng Mi vốn định nói với dì và em họ là trong không gian của cô có rất nhiều thứ này, không cần phải mua. Nhưng cô lại nhìn thấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh người đàn ông kia, ánh mắt nó mang theo hi vọng nhưng lúc nghe thấy câu nói của người phụ nữ bên cạnh thì lại chậm rãi khôi phục sự trống rỗng, mờ mịt không có tiêu cự. Trong lòng cô có chút cảm giác không rõ ràng, từ trong ba lô lấy ra mười túi bánh bích quy đưa cho người đàn ông: “Tôi đổi bằng bánh bích quy có được không?”
Người đàn ông sửng sốt, đứa bé bên cạnh cũng kinh hỉ nhìn về phía Tô Ngưng Mi. Hồi lâu sau người đàn ông mới dùng sức gật đầu như trống bỏi, trên mặt mang theo sắc đỏ hưng phấn: “Được chứ, được chứ, mấy thứ này cô cầm hết đi, cảm ơn cô, cảm ơn cô ……”
Người phụ nữ kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi không để ý tới mấy người kia, cất mấy cuốn giấy vệ sinh cùng mấy bao băng vệ sinh vào trong ba lô, xong xuôi rồi người nhà mới tiến lên phía trước.
Người đàn ông phía sau cao hứng như sắp hỏng tới nơi, luống cuống tay chân cất hơn mười túi bánh bích quy vào một cái gói to màu đen rồi lại nhét cái gói to đó vào trong lòng. Còn lại một túi bánh bích quy, bàn tay ông run run mở gói bánh bích quy ra, rút ra một cái bánh bích đưa tới trước miệng đứa nhỏ bên cạnh: “Tiểu Xuyên, con mau ăn đi, con đói bụng lắm đúng không.”
Đứa nhỏ lại cầm bánh bích quy trong tay, cười tươi với người đàn ông và nhỏ giọng nói: “Ba ơi, chúng ta về với mẹ rồi cả nhà mình cùng ăn nhé.”
“Con trai ngoan, con trai ngoan, chúng ta về nhà cùng ăn với mẹ……”
Người bên cạnh hâm mộ nhìn người đàn ông đang thu dọn trở về nhà. Đáng tiếc, bọn họ cũng chỉ có thể hâm mộ, không dám đi lên cướp, bởi vì căn cứ có quy định, nếu phát hiện ai cướp đoạt đồ ăn của người khác hoặc gây xích mích, đánh nhau thì sẽ bị đuổi khỏi căn cứ, nghiêm trọng hơn thì sẽ bị kéo ra ngoài xử bắn.
Đoàn người Tô Ngưng Mi cũng không tiếp tục đi dạo nữa, chuẩn bị trở về.
Tô Quốc Khánh, Chu Thu Tâm, Tô Quốc Văn, Tô Vũ dừng lại ở ngã ba rồi nói với Tô Ngưng Mi cùng ông ngoại, bà ngoại: “Ba, mẹ, Tiểu Mi, mọi người về trước đi, chúng con muốn tới sảnh tuyên bố xem thử có công việc nào chúng con có thể làm được không.” Kỳ thật, mọi người cũng đều có hơi ngượng ngùng, họ đều là người thường, cứ chỉ dựa vào Tô Ngưng Mi không phải là biện pháp hay. Mọi người đều có tay có chân, có thể ra ngoài tìm chút việc làm cũng tốt. Ít ra cơ thể cũng còn được hoạt động.
Ông ngoại vẫy vẫy tay: “Mau đi đi, công việc gì cũng được, các con cũng đừng soi mói. Đi sớm về sớm, đừng có gây chuyện, biết không?”
Mấy người cười nói: “Chúng con đã biết, thưa ba. Vậy chúng con đi trước đây.”
Mấy người còn lại quay về nhà trước, nhóm Tô Ngưng Mi, Hàn Bảo thì bàn bạc ở phòng khách để sáng mai ra ngoài đi đánh zombie. Tô Quốc Mai cùng Mục Tiểu Nghiên không cần phải đi, hai người họ vẫn là dị năng giả cấp một mà không gian của Tô Quốc Mai cũng không lớn, hơn nữa Tô Ngưng Mi cũng khá rảnh dang nên Tô Quốc Mai không nhất thiết phải đi. Về phần Mục Tiểu Nghiên, trước mắt thì dị năng chữa khỏi của cô bé chỉ có thể trị liệu những vết thương phổ thông. Chờ đến khi dị năng lên cấp hai mới trị liệu được những vết thương do bị thú biến dị cắn, cào lên cấp ba có thể trị liệu vết thương do zombie gây ra, còn hiện tại chưa cần tới cô bé.
Sau khi bàn bạc xong, Tô Ngưng Mi trở về phòng tiếp tục tu luyện. Ngồi xếp bằng ở trong không gian nhưng Tô Ngưng Mi lại không thể tập trung tinh thần, trong đầu luôn văng vẳng giọng nói của Liên Cẩn Viên khi nói chuyện với cô. Nhà anh ta xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì? Thấy dáng vẻ anh ta dường như rất tức giận……
Càng nghĩ Tô Ngưng Mi lại càng mất tập trung, không có cách nào khác, cô đành nằm xuống nghỉ ngơi trên chiếc giường trong nhà gỗ nhỏ. Kết quả, đột nhiên trong mơ cô thấy Liên Cẩn Viên cầm pháp khí, phù triện đang giết người. Xung quanh toàn máu tươi, người mất chân tay, kẻ bị cụt đầu. Liên Cẩn Viên giết người đến mức đỏ cả mắt rồi, một đôi mắt đỏ ngàu, trong ánh mắt anh không có nửa tia tình cảm nào, cả người âm lãnh khiến cho người ta run sợ…… Tô Ngưng Mi bị dọa hét to một tiếng mà tỉnh lại.
Sờ lên trán thấy một đầu mồ hôi lạnh, Tô Ngưng Mi có chút run sợ ngồi trên giường gỗ. Không biết vì sao đột nhiên cô lại mơ thấy anh, rõ ràng khi anh đi cô đã rất cao hứng mà, tại sao lại thế này! Tâm tình Tô Ngưng Mi có hơi phiền chán đi dép lê lông xù ra khỏi không gian đi đến phòng khách. Nhóm bác cả, bác gái đã đã trở lại, lúc này họ đang ngồi trên sofa phòng khách nói chuyện với ông ngoại bà ngoại.
Mấy người bọn họ đều vô cùng vui vẻ, bốn người đã tìm được công việc phù hợp. Bác gái Chu Thu Tâm cùng Tô Vũ làm việc ở khu gieo trồng, mỗi ngày làm từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, được lĩnh một bữa cơm, hàng tháng cũng không cần giao nộp tinh hạch, mặt khác hàng tháng còn được trả hai tấm phiếu đen. Bác cả với cậu út thì làm ở khu chăn nuôi, cũng nhận được đãi ngộ giống như bác gái.
Ông ngoại nói: “Về sau các con cần phải làm việc thật tốt, hi vọng các con có thể vượt qua nỗi khổ này……” Ngày trước họ đều là con nhà giàu có, làm việc cũng đều là ở trong văn phòng quản lý những người khác, hi vọng bọn họ có thể thích ứng với loại công việc vất vả này.
Tô Quốc Khánh cười nói: “Ba à, mọi người cứ yên tâm đi, chúng con biết đến hoàn cảnh hiện tại là gì mà. Nhà mình cũng không còn là Tô gia trước kia nữa nên chúng con sẽ cố gắng làm việc thật tốt.
Ông ngoại gật đầu, không nói gì nữa.
Buổi tối Tô Ngưng Mi tự mình xuống bếp làm cơm chiều, ăn cơm xong mọi người đều nghỉ ngơi thật tốt để sáng mai đi đánh zombie và làm việc.
Một đêm này Tô Ngưng Mi cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp đi vào trong không gian. Lúc mới bắt đầu cô chưa thể tập trung tinh thần, hồi lâu sau mới dần dân tốt lên. Ngồi xuống tu luyện một đêm, sáng sớm ngày hôm sau tinh thần coi như tốt hơn, ăn điểm tâm xong mấy người bác cả đi làm trước.
Tô Ngưng Mi đem túi súng ông lúc trước cô đoạt được ra phát cho Tô Hạo, Hàn Bảo, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt mỗi người một chiếc. Dù sao thì tinh thần lực của mọi người đều có hạn, trong quá trình chiến đấu cũng không thể dùng tinh hạch bổ sung tinh thần lực, súng ống chính là con át chủ bài cuối cùng của mọi người.
Hàn Bảo không làm sao có thể dậy nổi hứng thú đối súng ống, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt lại hưng phấn oa oa kêu to, cầm súng yêu thích không muốn buông tay. Tô Hạo tuy rằng không khoa trương như hai người họ, nhưng có thể nhìn ra anh cũng cực kỳ thích súng ống. Trước khi tận thế thì nhà họ Tô có rất nhiều tiền, thường xuyên đi sân tập bắn, bởi vậy Tô Hạo cũng coi như có hiểu biết đối với súng ống, khả năng bắn mục tiêu cũng khá cao.
Tô Ngưng Mi hỏi ba người họ, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt cao hứng nói: ” Chị Tiểu Mi, chị yên tâm, trước kia chúng em thường xuyên đi dã ngoại chơi cs*, kỹ thuật kia cũng không phải là tồi, khẳng định có thể bắn vỡ đầu……”
(*CS:)
Tô Ngưng Mi đang muốn hỏi Hàn Bảo một chút xem cô có thể bắn súng hay không thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.