Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 52 - Chương 42

trước
tiếp

Dĩ nhiên là Khang Tiểu Tĩnh cũng để ý tới đoàn người Tô Ngưng Mi, ánh mắt sáng lên, lôi kéo Vu Hạo Tĩnh đi tới chỗ Tô Ngưng Mi: “Tô Ngưng Mi, các cô cũng đi xem phim hả?”

Tô Ngưng Mi gật đầu, Khang Tiểu Tĩnh bỏ qua vẻ mặt miễn cưỡng của Vu Hạo Tĩnh, mỉm cười với anh ta: “Anh Vu, anh không cần mang vẻ mặt không tình nguyện như vậy, Tô Ngưng Mi và chúng ta không có thù oán gì mà. Trước kia là em không đúng, đối địch với cô ấy, nhưng mà bây giờ mọi người cũng không có lý do gì mà đối địch, mọi người hòa hảo có được hay không?”

Có thể là do Khang Tiểu Tĩnh lắc quá nhiều, Vu Hạo Tĩnh đẩy mắt kính trên mũi khó xử gật đầu.

Tô Ngưng Mi càng thấy kinh ngạc thêm, nhìn bộ dáng này của Vu Hạo Tĩnh thực sự là có tình cảm với Khang Tiểu Tĩnh?

Rạp chiếu phim ở bên cạnh sảnh thông báo, diện tích cũng coi là rất lớn. Không khác so với rạp chiếu phim trước mạt thế, một phòng chiếu có thể chứa được mấy trăm người.

Bộ phim buổi tối nay chiếu là Hồng Sơn đại địa chấn, liên quan về vấn đề động đất, sự tái thiết sau thiên tai và cổ vũ mọi người bất cứ lúc nào đều không được buông tha hi vọng, miễn là có hi vọng là tất cả đều có khả năng.

Mua vé xem phim, cả nhóm đến phòng chiếu số tám.

Tô Ngưng Mi thích ngồi cuối cùng xem phim, nên chọn vị trí hàng cuối cùng, Liên Cẩn Viên ngồi ở bên cạnh cô.

Bộ phim còn mười phút mới chiếu, một số người lục tục đi vào, thậm chí trong đó còn có Trình Dung, Trâu Bái cùng Trình Văn Quân.

Ba người Trình Dung ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh là ngồi hàng thứ ba từ dưới lên. Trình Dung nhìn thấy hàng trước là Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh rõ ràng ngẩn người một lúc rồi chậm rãi ngồi xuống.

Mười phút sau, bộ phim bắt đầu chiếu, vừa bắt đầu là động đất xuất hiện, một vùng phế tích, sinh ly tử biệt.

Phim như vậy ở trong mạt thế rất có ý nghĩa giáo dục, làm cho người ta hi vọng, giúp người ta không từ bỏ hi vọng, tai nạn thủy chung cũng sẽ đi qua, thế giới sẽ phục hồi một tương lai tươi sáng.

Dễ nhận thấy là Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh không chú ý tới Trình Dung hàng sau, Khang Tiểu Tĩnh đang lặng lẽ cắn lỗ tai Vũ Hạo Tĩnh. Chỗ ngồi của Tô Ngưng Mi vừa lúc có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Dung.

Phim chiếu được 30 phút, Vu Hạo Tĩnh ghé bên tai Khang Tiểu Tĩnh nói câu gì đó, rồi đi ra cửa sau phòng vệ sinh. Trình Dung suy nghĩ rất nhanh rồi đi theo, Trâu Bái kéo cô ta lại, Trình Dung vẫn dứt khoát muốn đi theo.

Tô Ngưng Mi vốn không định đi xem kịch, nhưng lúc này cô rất muốn đi vệ sinh. Nghĩ tới phòng vệ sinh nhất định sẽ phân nam nữ, Trình Dung đi tìm Vu Hạo Tĩnh dĩ nhiên là đi nhà vệ sinh nam, cô lại đi nhà vệ sinh nữ, vậy hiển nhiên là không đụng phải bọn họ.

Đứng dậy đi phòng vệ sinh, lại không nghĩ rằng bồn rửa tay trong phòng vệ sinh là dùng chung. Sau khi tiến vào, bên trái là nhà vệ sinh nam, bên phải là nhà vệ sinh nữ.

Hai người Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh đang đứng ở chỗ rửa tay, Trình Dung vẻ mặt bi thương nhìn Vu Hạo Tĩnh: “Vốn tưởng rằng anh ở cùng Khang Tiểu Tĩnh bởi vì lúc trước cô ta vô sỉ quyến rũ anh. Nhưng khi nhìn dáng vẻ thân mật của hai người vừa rồi mới phát hiện tôi nghĩ sai rồi, sai quá rồi, anh yêu cô ta phải không? Anh biết suốt một tháng qua tôi có bao nhiêu khổ sở không, có bao nhiêu nhớ anh, tôi cứ nghĩ anh sẽ len lén tới tìm tôi. Nhưng một lần cũng không hề có. Anh Vu, đến cuối cùng sao lại như vậy? Vì sao anh lại yêu cô ta, vì sao lại muốn tổn thương tôi như vậy?”

Tô Ngưng Mi muốn mếu rồi, do dự nhưng vẫn đi vào nhà vệ sinh nữ. Hơn nữa cô đánh giá cao bản thân mình rồi, hai người này căn bản là không phát hiện cô, còn đang say sưa nhìn đối phương.

Vu Hạo Tĩnh đẩy gọng kính trên mũi, trầm giọng nói: “Dung nhi, thật xin lỗi. . . . . .”

Trình Dung hô to: “Không cần nói thật xin lỗi với tôi, tôi chỉ muốn biết lý do, tại sao anh lại ở chung một chỗ với cô ta, tại sao lại thân mật với cô ta như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự quên chúng ta trước kia sao?”

Giọng nói Vu Hạo Tĩnh có chút thống khổ nói: “Dung nhi, thật xin lỗi, anh chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với em, anh không biết chuyện gì đã xảy ra lúc trước, không hiểu tại sao mình lại lên giường với cô ấy, nhưng hiện tại. . . . . .”

Anh ta không nói tiếp, Trình Dung không thể tưởng tượng nói: “Hiện tại có phải anh yêu cô ta không? Phải hay không? Anh nói cho tôi biết, không nên trầm mặc như vậy có được không?”

Tô Ngưng Mi cũng có chút tò mò Vu Hạo Tĩnh trả lời, đi xong rồi vẫn còn tiếp tục ngồi trong đó, không dám đứng lên, tập trung tinh thần dựng lỗ tai lên nghe.

“Đúng!”

Hai cô gái đều kinh hãi, không ngờ anh ta lại trả lời vậy

Giọng nói của Trình Dung có chút nức nở: “Tại sao, đây là vì sao, làm sao mà anh lại có thể yêu cô ta, Anh Vu, anh rõ ràng là biết tôi có tình cảm với anh. Lúc đầu đuổi anh cùng cô ta ra ngoài cũng chỉ là muốn đuổi cô ta đi mà tôi, tôi cho là anh sẽ trở về tìm tôi, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Anh sao có thể thích cô ta?”

Vu Hạo Tĩnh thở dài: “Dung nhi, thật sự xin lỗi, điều anh muốn chỉ là một tình cảm sạch sẽ, anh không muốn chia sẻ em với người đàn ông khác, vừa nghĩ tới anh đã thấy khó chịu. Hơn nữa Tiểu Tĩnh thay đổi rất nhiều, cô ấy dịu dàng, khéo hiểu lòng người, cô ấy sẽ để ý đến cảm nhận của anh, sẽ tự mình nấu một bàn thức ăn ngon chờ anh trở về, giúp anh chuẩn bị nước tắm, thời điểm anh mỏi mệt sẽ xoa bóp cho tôi. Thời điểm ở cùng em, tất cả mọi thứ như vậy anh đều không cảm nhận được, chỉ có anh biết chăm sóc em. Dung nhi, thật sự rất xin lỗi, anh đã rơi vào trong sự dịu dàng ôn hương của Tiểu Tĩnh, nhưng cũng là anh cam tâm tình nguyện.”

Trong toilet Tô Ngưng Mi nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Trình Dung bên ngoài cuối cùng cũng không nhìn nổi, hu hu bật khóc.

Tiếp theo là âm thanh có cái gì đó đụng vào nhau, đi theo đó là giọng nói của Vu Hạo Tĩnh vang lên: “Dung nhi, không nên như vậy. . . . . . Chúng ta đã chia tay rồi, nếu Tiểu Tĩnh nhìn thấy sẽ rất đau lòng. . . . . .”

“Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, chẳng lẽ anh đã quên Tiểu Tĩnh của anh đã sớm bị nhiều người đàn ông luân gian sao? Anh quên? Ban đầu tôi còn muốn đi cứu cô ta, đáng tiếc anh không đồng ý! Ha ha, đây chính là tình cảm mà anh thật sự mong đợi sao? Tình cảm chân thành? Chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!” Giọng nói của Trình Dung lộ ra sự tuyệt vọng, nghẹn lời.

Vu Hạo Tĩnh thở dài nói: “Dung nhi, em không cần nói Tiểu Khang như vậy, ban đầu đích xác là anh không đúng, anh sẽ không ghét bỏ cô ấy. . . . . .”

Tô Ngưng Mi đang nghe, ngoài cửa đột nghiên phát ra tiếng khóc của Khang Tiểu Tĩnh: “Hu hu, Anh Vu, là thật sao? Anh. . . Anh thật sự sẽ không ghét bỏ em chứ? Anh thật sự yêu em?”

Aizz, càng ngày càng náo nhiệt rồi, Tô Ngưng Mi có chút tê chân, không muốn tiếp tục nghe tiếp.

Tiếp theo đó một chuỗi bày tỏ tình cảm của Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh, Trình Dung tức giận chạy ra ngoài. Chẳng qua Khang Tiểu Tĩnh dịu dàng nói: “Anh Vu, anh cứ vào xem phim trước đi, em còn muốn vào toilet một chút.”

“Không cần chờ em sao?” Vu Hạo Tĩnh hỏi.

“Không cần.”

Tô Ngưng Mi nghe tiếng bước chân rời đi, nghĩ rốt cuộc có thể ra rồi, vừa mới đứng dậy đã nghe thấy tiếng cười của Khang Tiểu Tĩnh ở bên ngoài, trong nhà vệ sinh yên tĩnh tiếng cười phát ra có chút rợn tóc gáy, làm cho Tô Ngưng Mi sợ đến mức đứng hình không dám nhúc nhích.

Tiếp theo đó là giọng nói của Khang Tiểu Tĩnh vang lên: “Trình Dung, mày không ngờ đi, ha ha, ngay cả chính tao cũng không ngờ tới, vốn chỉ định quyến rũ hắn rồi thôi, không ngờ hắn ta lại yêu tao. Ha ha ha, thật là không ngờ, chỉ là bây giờ tao còn chẳng thèm hắn yêu. . . . . . Đã quá muộn. Trình Dung, mày hãy yên tâm đi, tao sẽ đem đám đàn ông của mày, từng người từng người quyến rũ tới tay. Ban đầu cũng cần phải cám ơn bọn mày không cứu tao, để cho tao bị người luân gian, nếu không tao làm sao có thể thức tỉnh dị năng kinh người như thế, ha ha ha… Mị hoặc, để xem mấy thằng đàn ông của mày làm sao chống đỡ dị năng của tao. Yên tâm đi, tất cả các ngươi một người cũng đừng mong thoát . . .”

Tô Ngưng Mi nghe đến trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi đầm đìa. Cho đến khi Khang Tiểu Tĩnh đã rời đi một lúc lâu, cô mới yên lặng ra khỏi toilet.

Lúc trở lại chỗ ngồi, Khang Tiểu Tĩnh đang dựa vào trong ngực Vu Hạo Tĩnh.

Liên Cẩn Viên nghiêng đầu nhìn Tô Ngưng Mi, đưa tay cầm bàn tay lạnh lẽo của cô. Tô Ngưng Mi vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, để mặc cho Liên Cẩn Viên nắm lấy tay cô. Liên Cẩn Viên cũng cảm thấy Tô Ngưng Mi bất thường, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, dò hỏi: “Sao thế?”

Tô Ngưng Mi nghiêng người sang nhìn anh, ánh mắt còn có vẻ hoảng hốt, nghĩ tới nếu Khang Tiểu Tĩnh sử dụng dị năng mị hoặc gì đó đối với anh có thể thành công không.

“Làm sao vậy?” Liên Cẩn Viên lại hỏi một lần.

Tô Ngưng Mi lúc này mới bình tĩnh lại: “Không có việc gì, chúng ta xem phim tiếp thôi.” Dứt lời, quay đầu tiếp tục nhìn phía trước, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn Khang Tiểu Tĩnh, thầm nghĩ, người phụ nữ này thật là quá đáng sợ, về sau tuyệt đối cách xa cô ta một chút.

Liên Cẩn Viên nhíu mày, có phần không vừa ý việc Tô Ngưng Mi không nhìn anh, cúi đầu hôn vào bên má cô một cái. Quả nhiên Tô Ngưng Mi lập tức nghiêng đầu cau mày nhìn về phía anh, nhỏ giọng nói, “Anh làm gì đấy, đây là rạp chiếu phim, không nên phát tình có được hay không.”

Lời của cô quả nhiên thành công khơi lửa giận của Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên giựt giựt lông mày mấy lần, cuối cũng vẫn nhịn xuống. Qua một hồi lâu, anh nhìn sang gò má Tô Ngưng Mi, khó chịu nói: “Vào buổi sáng, tôi chỉ là rất nhớ em, cho nên mới phải hôn em.”

Tô Ngưng Mi kinh ngạc quay đầu, đây là?

Liên Cẩn Viên tiếp tục nói nhanh: “Tôi cho rằng thích một người, nhớ một người, mới có thể nghĩ cùng em làm việc đó. Tôi chỉ thích mình em, cho nên không nhịn mà đòi hỏi em, cùng người mình thích, em không cảm thấy đây là chuyện tốt đẹp sao?” Nếu là người phụ nữ Trình Dung hay Khang Tiểu Tĩnh, không đúng, là trừ cô, tất cả phụ nữ trên thế giới này anh đều không có hứng thú. Anh cũng không biết tại sao, hình như lần đầu tiên thấy cô đã nhận định cô? Giống như mỗi người đàn ông nhà họ Liên bọn họ đều là như vậy. . .

Tốt đẹp cái đầu anh, còn đòi hỏi? Tô Ngưng Mi chợt nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, quả nhiên, trong đầu người đàn ông này liền không thể rời bỏ chuyện này! Cô không nhịn được oán hận nói: “Liên Cẩn Viên, anh có thể nghĩ cái khác không hả? Không phải mọi người trong đầu đều có OOXX đấy! Chúng ta bây giờ có thể bắt đầu từ trình độ bình thường hay không? Tôi là nói hẹn hò các loại, sau đó chậm rãi phát triển.” Cô thật sự rất hâm mộ tình yêu trong tiểu thuyết.

Cô có ấn tượng tốt với anh, nhưng thực không đồng ý việc hai người vừa thấy mặt đã là XXOO, giống như bọn họ ở bên nhau không có chuyện gì khác để làm!

Liên Cẩn Viên có vẻ hơi hiểu ra, cho nên đây là cô đang oán trách mình không có theo đuổi cô, không có hẹn hò? Được rồi, có lẽ là anh biết nên làm như thế nào rồi.

Liên Cẩn Viên đã hiểu, tiếp tục nắm tay Tô Ngưng Mi cùng xem phim cho đến hết, mọi người ra khỏi rạp chiếu phim, Liên Cẩn Viên mới nhớ tới, xem phim thế này cũng nên tính là hẹn hò chứ nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.