Ánh mắt của Tô Ngưng Mi, Ôn Nhạn Kỳ và Liên Cẩn Viên nhìn về phía sau, lúc này mới phát hiện ra phía sau bầu có một mảng lớn cái gì đông nghẹt bay về phía bên này, tuy khoảng cách rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đám lớn như vậy, có thể tưởng tượng được đông đến mức nào.
Vẻ mặt ba người thay đổi, hiển nhiên đám người bên cạnh hiển nhiên cũng chú ý tới, hoảng sợ nhìn mảng lớn không trung đông nghẹt.
Bây giờ là mạt thế, chim bay cá nhảy nào cũng rất nguy hiểm, trên bầu trời lại đông như vậy, đương nhiên là làm cho mọi người đổi sắc.
Liên Cẩn Viên khẽ buông bát đũa trong tay xuống, lấy ra hơn mười tờ bùa chú, ném ra bảy góc. Rất nhanh, anh đã bố trí xong trận thế phòng ngự, nói với mọi người ở phía sau, “Tôi không dám chắc trận pháp này có thể ngăn cản bọn chúng thời gian bao lâu, nếu bọn chim này đều hướng về phía chúng ta, chỉ sợ sẽ công kích trận pháp, cho nên hiện tại muốn vào trong trận pháp hay trở về xe là do mọi người quyết định!”
Tất cả mọi người có chút do dự, Liên Cẩn Viên đã lôi kéo Tô Ngưng Mi đứng ở trong trận pháp rồi, Ôn Nhạn Kỳ cũng đi vào theo. Những người đó chần chừ một lúc, có đi vào trong trận pháp, có nhanh chóng chạy vào trong xe, khóa trái cửa xe, phong bế cửa sổ xe.
Mảng lớn đông nghẹt nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, đó là một đám Chim sẻ, chỉ là không phải chim sẻ nhỏ như trước mạt thế nữa, con nhỏ nhất có cái đầu to, con lớn nhất có thân hình như bê con, đàn tùng đàn bay về phía mọi người.
Đám chim lớn như vậy khoảng mấy ngàn con. Âm thanh của một hai con Chim sẻ thì không có gì đáng nói, nhưng một đàn cùng kêu, khiến lỗ tai mọi người chấn động, có người đã chịu đựng không nổi khổ sở bưng kín lỗ tai của mình.
Một mảnh đen ngòm đánh lên trận pháp, bị văng ra.
Có chim sẻ đi công kích những chiếc xe bên cạnh, hơn mười đầu của những con chim sẻ lớn nhỏ đâm vào xe, dùng miệng bén nhọn mổ lên sắt lá của xe, phát ra âm thanh đông đông đông. Có con tấn công lên cửa sổ xe thủy tinh, khiến người trong xe rung lẩy bẩy, hối hận tại sao lại không đi vào trong trận pháp.
Bởi vì biến dị, những cái mỏ của Chim sẻ lọi hại vô cùng, không bao lâu mui xe đã bị mổ xuyên, người trong xe nhìn xuyên qua lỗ thủng thấy miệng chim bén nhọn, sinh lòng tuyệt vọng. Thủy tinh không chịu nổi áp lực tấn công của bọn chúng, vỡ vụn.
Người trong xe hoảng sợ không chịu được thét to lên, cầm thiết bổng cạnh chỗ tài xế dùng sức quơ, có một hai con chim sẻ bị đánh trúng, bọn chúng lại tấn công xe nhiều hơn, chỉ chốc lát trong xe liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Người trong trận pháp trơ mắt nhìn người trong xe bị công hãm, người ở bên trong trở thành đồ ăn của chim sẻ. Trước mạt thế, bọn chim sẻ này chỉ là đồ ăn của con người, hôm nay con người lại là đồ ăn của bọn chúng.
Rất nhanh, người trong xe bị bọn chim sẻ tấn công làm đồ ăn.
Liên Cẩn Viên nhìn chim sẻ tối om om đếm không hết, trầm giọng nói, “Đại khái là trận pháp chỉ có thể kiên trì khoảng hai giờ, hai giờ này hoặc là chờ chim sẻ tự động rời đi, hoặc là nhân lúc trước khi trận pháp bị công phá giải quyết bọn chúng. Bùa chú trên người tôi không còn nhiều lắm, không biết có thể tiêu diệt hết bao nhiêu” Lúc lao ra khỏi căn cứ bùa chú gần như bị tiêu hao hết, chính là anh đã lấy hết bùa chú làm trong hai năm rồi, bùa chú vẽ trong hai ngày nay tất nhiên là không đủ để ứng phó với tình huống trước mắt.
Tô Ngưng Mi lấy đao võ sĩ ra từ trong không gian, nhìn bọn chim sẻ vẫn không ngừng công kích trận pháp, nói: “Đoán chừng rất khó để khiến bọn chúng tự động rời đi, thừa dịp hai giờ này có thể giết bao nhiêu là thì giết bấy nhiêu.” Tính tình bọn chim sẻ rất bền bỉ. Kiếp trước, lúc cô bắt được một con chim sẻ, kết quả con chim sẻ kia không ăn không uống, tức giận ríu rít kêu 1-2 tiếng, cho đến cuối cùng Tô Ngưng Mi thả nó.
Ôn Nhạn Kỳ đã trực tiếp động thủ, bàn tay vung lên một đạo tên nước bay về phía bọn chim sẻ, tên nước lập tức xuyên thấu mấy con chim sẻ, thi thể của mấy con chim sẻ rơi xuống đất.
Nhìn có đồng bạn bị công kích, những con chim sẻ này càng thêm điên cuồng đánh lên trận pháp. Liên Cẩn Viên vung tay lên một đạo mang theo Hỏa Tâm hỏa cầu màu đen bay về phía bọn chim sẻ, ngọn lửa kia dính vào chim dẻ, chim sẻ lập tức nhuộm thành tro bụi.
Những con chim sẻ này đều là chim sẻ biến dị cấp một, cấp hai, chỉ có hai con là biến dị hình thể cấp ba.
Người bình thường trong trận pháp cũng quơ vũ khí trong tay đập tới bọn chim sẻ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi đều phát hiện linh lực còn dư lại trong trận pháp không kiên trì được bao lâu, chim sẻ rậm rạp trên bầu trời có ít nhất mấy trăm con. Tuy Ôn Nhạn Kỳ là dị năng giả cấp ba, nhưng liên tục công kích như thế này, tinh thần lực rong cơ thể hắn bị mất đi nhiều, nhanh chóng lấy tinh hạch của mấy con chim sẻ biến dị bên ngoài ngồi trên chiếu bổ sung tinh thần lực.
Tô Ngưng Mi rót linh khí vào Đao Thể, một người một đao, tốc độ rất nhanh. Cô không sử dụng pháp thuật công kích, chủ yếu là bởi vì pháp thuật công kích không chém vào nhanh như đao, trước mắt cô dùng đao là sử dụng thuận tay nhất.
Nhìn chim sẻ biến dị ùn ùn kéo đến, trong lòng mọi người run lên.
Nửa canh giờ sau, trận pháp lảo đảo muốn tan,chim sẻ biến dị còn dư lại hơn mười con, nhưng vẫn chưa giải quyết hai con chim sẻ biến dị cấp ba này, Liên Cẩn Viên nói: “Anh giải quyết con biến dị bên trái, bà xã giải quyết con còn lại phía sau, còn dư lại giao cho Ôn Nhạn Kỳ, những người khác tự bảo trong, tận dụng hết khả năng vũ khí trong tây để bảo vệ mình”
Vừa dứt lời, trận pháp liền rách, Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi tấn công hai con chim sẻ biến dị cấp ba.
Liên Cẩn Viên là biến dị linh căn Hỏa Hệ, biến dị thú trong vòng ba cấp một chiêu liền giải quyết xong, chỉ là tốc độ của con biến dị chim sẻ rất nhạy, Anh công kích mấy lần mới trúng con chim sẻ kia, mơ hồ mang theo Hắc Sắc Hỏa Diễm lòng hỏa cầu dính một mình con chim dẻ biến dị kia, nó liền kêu lên, con chim biến dị hình thể còn lại cũng bay về phía bên này, nhưng có Tô Ngưng Mi ngăn cản nó, cho nên từ đầu đến cuối nó đều không qua được.
Ôn Nhạn Kỳ đối phó với vài chục con chim sẻ biến dị cấp một, cấp hai dư lại phải cố hết sức, những người còn lại cũng dùng hết khả năng sử dụng vũ khí trong tay.
Có Liên Cẩn Viên giúp một tay, mấy chục con chim sẻ biến dị còn lưu lại rất nhanh được giải quyết.
Trừ Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên, Ôn Nhạn Kỳ còn có hai mươi người khác, lúc bọn chim sẻ biến dị bay tới có tám người chạy trốn lên xe toàn bộ họ bị chim sẻ biến dị xé xác ăn, còn dư lại mười hai người chiến đấu thì chết năm người, cuối cùng còn lại bảy người, trong đó có ba bị thương, là người phụ nữ mang theo đứa bé đó, ngoài ra còn có hai người đàn ông, những người còn lại cũng còn coi như là bình an vô sự.
Trải qua hơn hai giờ chiến đấu, mọi người đã sớm sức cùng lực kiệt.
Ba người bị thương đều là bị biến dị chim sẻ mổ lên đầu, máu tràn ra ngoài miệng vết thương, cái đứa trẻ năm sáu tuổi đó ôm mẹ mình khóc không tiếng, nước mắt đẫm lệ rơi trên mặt đất tràn đầy máu và xác chim sẻ.
Người phụ nữ tựa vào hàng rào, ôm lấy đứa bé gầy yếu, lau nước mắt cho nó, cười nói, “Tiểu Minh không khóc, mẹ không sao”
Ôn Nhạn Kỳ dù đang rất mệt mỏi, vẫn như cũ giơ lên túi của mình đi tới chỗ người phụ nữ và đứa bé trước mặt, lấy ra một chai cồn i-ốt từ trong bao , lấy ra một miếng bông gòn y tế nhúng vào dung dịch cồn i-ốt lau vết thương cho người phụ nữ, lại lấy ra một chai thuốc mỡ bôi lên vết thương.
Người phụ nữ ôm đứa bé nói với Ôn Nhạn Kỳ, “Bác sĩ Ôn, cảm ơn cậu.”
Ôn Nhạn Kỳ cười lại với cô, “Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc là tốt, tôi đi xem vết thương của những người khác.” Trừ độc, bôi thuốc mỡ cho vết thương của hai người còn lại, Ôn Nhạn Kỳ mới giơ lên bọc lớn trở lại cái nồi đã sớm bị lạnh trước mặt. Nhìn nồi đã bị đổ, Ôn Nhạn Kỳ lộ ra một vẻ mặt đáng tiếc, “Thật vất vả làm bữa ăn ngon , còn chưa có nếm một hớp tất cả đều bị lãng phí”
Liên Cẩn Viên tựa lên một chiếc xe con, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Còn sống đã là rất tốt rồi.”
Ôn Nhạn Kỳ ngẩng đầu cười nói, “Đúng vậy, có thể còn sống sót đã rất tốt.”
Sắc trời dần tối, gió nổi lên, mọi người đều không còn sức làm cái gì ăn, tùy tiện ăn ít thứ liền vào trong xe nghỉ ngơi. Tổng cộng còn dư lại mười người, ba người bị thường kia cũng không có dị trạng gì.
Mười người chen chúc lên hai chiếc xe con phía trước, Liên Cẩn Viên bày trận pháp phòng ngự ở xung quanh xe, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, cũng không cần gác đêm nữa rồi.
Một đêm này ngược lại bình an vô sự, mặc dù có đối mặt với zombie và thú biến dị, nhưng có trận pháp nên bọn chúng cũng không xông vào được, trời dần sáng, mọi người ăn điểm tâm lại tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường đi trừ một ít zombie, cũng không có những nguy hiểm khác, ba giờ sau sau hai chiếc xe liền đi tới trấn Phù Khẩu.
Tạm thời, trấn phù khẩu không có bị động đất ảnh hưởng, nhìn từ xa các tòa nhà vẫn đứng thẳng. Chỉ là lúc đi tới chỗ trạm thu phí, hai chiếc xe con liền bị mấy người đàn ông ghìm súng ngăn lại.
Hai người đàn ông trong trong đó ghìm súng đi tới xe phía trước, dùng súng gõ cửa sổ xe một cái, “Xuống xe, đều nhanh xuống xe!”
Chờ mọi người Tô Ngưng Mi đi xuống xe theo thứ tự, hai người đàn ông khác tra xét trên xe một phen, từ sau cóp xe tìm ra một đống thú biến dị và hai bình xăng. trong đó, một người khoảng ba mươi tuổi dáng dấp khôi ngô đầu trọc hả hê nhìn đồ trên mặt đất, cười nói, “Hôm nay thu hoạch có thể tính không tệ.” Nói xong liền muốn mang thịt thú biến dị và xăng mang đi.
Liên Cẩn Viên không nói hai lời, tiến lên một bước, một cước giẫm lên mu bàn tay tên đầu trọc
Này đầu trọc như giết heo kêu lớn một tiếng, những người khác cuống quít hướng nòng súng về phía Liên Cẩn Viên. Đầu trọc dùng sức kéo tay bị Liên Cẩn Viên Đạp nhưng không được, hắn tức giận ngẩng đầu mắng to, “ĐxxCM ngươi – xxx con mẹ mày, mày có biết ông đây là người của ai, có tin ông đây một phát bắn chết ngươi hay không!”
Liên Cẩn Viên cúi đầu nhìn hắn, một cái tát vỗ vào đầu trọc kia trên đầu, trầm giọng nói, “Mày thử mắng lại xem!”
Đầu trọc mở miệng trách móc tiếp tục mắng, ” ta □ mẹ, bỏ chân ông đây ra, nếu không đợi lát nữa một phát bắn chết mày ngu vcl~!”
Liên Cẩn Viên đùng một cái tát lại vỗ xuống, lần này đã dùng hết toàn lực, đầu trọc sẽ không may mắn như thế, trực tiếp bị Liên Cẩn Viên cho vỗ tới trên đất, ót đập mạnh vào sàn bê tông phát ra tiếng vang thật lớn, thân thể là mềm xuống, hiển nhiên là ngất đi.