Trần Kiều Kiều ồ một tiếng, tất nhiên là có chút thất vọng. Đậu Đậu vững vàng ngồi thẳng sau lưng cô, thè lưỡi lớn màu hồng ngu ngốc nhìn mọi người Hàn Bảo, Tưởng Nhật. Trần Kiều Kiều hỏi “Vậy khi nào bọn họ tới đây?”
Nhìn thấy cô gái trước mắt mặc dù là mạt thế vẫn ngây thơ như vậy, Tưởng Nhật lau mồ hôi trên trán, “Cái này chúng tôi cũng không rõ lắm.” dien.dan.le.quy.don
Rốt cuộc Trần Kiều Kiều cũng không hỏi gì nữa, trở lại đội ngũ, đứng ở sau lưng Tiêu Linh Vũ. Trình Dung đứng ở sau lưng Trần Kiều Kiều nhìn Trần Kiều Kiều một cái, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai của nàng, “Kiều Kiều, cô tìm Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên làm gì vậy?”
Trần Kiều Kiều xoay người lại đôi mặt với Trình Dung, gương mặt mờ mịt, “A, thì ra bọn họ tên là Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên. Đúng rồi, tôi tìm bọn họ thì liên quan gì với cô?” Trần Kiều Kiều nhíu mày một cái, cô đặc biệt không thích người phụ nữ kỳ lạ thanh thuần trước mắt này, không biết vì nguyên nhân gì. Có thể bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt người phụ nữ này nhìn Tiêu đại ca quá có tình xâm lược, nàng không thích ánh mắt người phụ nữ này nhìn Tiêu đại ca.
Trình Dung không ngại giọng điệu khó chịu của Trần Kiều Kiều, cười nói: “Kiều Kiều, tôi rất thích cô, chúng ta trở thành bạn bè đi? Số tuổi của chúng ta cũng tương tự, sẽ có chung chủ đề, sau này chúng ta cũng sẽ luôn ở cùng nhau cho đến khi đến thành phố B.”
Trần Kiều Kiều cau mày, “Ai muốn làm bạn với cô?” Dứt lời quay đầu đi theo nói chuyện với Tiêu Linh Vũ, nhưng Tiêu Linh Vũ căn bản lơ nàng đi.
Đậu Đậu bên cạnh Trần Kiều Kiều phun khí nóng lên mặt Trình Dung, mặt Trình Dung cứng ngắt, qua một lúc lâu mới khôi phục lại, nhún vai cười cười.
Đội ngũ phía trước đi vào rất nhanh, rất nhanh đến phiên người nhà họ Tô, người nhà họ Tô cộng thêm Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt tổng cộng có mười hai người, cần 120 cân thức ăn. Tô Hạo lấy thịt heo rừng mà trước đó Liên Cẩn Viên chuẩn bị cho tất cả bọn họ ra, đưa cho đầu trọc. Đầu trọc sờ da Dã Trư thấy bên ngoài có một một tầng vỏ bọc bằng bùn thật dày, lại sờ cái đầu trọc trụi lủi, ヽ(ー_ー )ノ “Ơ, đây là thịt heo rừng sao? Chỉ là thịt chân sau con heo, đùi heo rừng lại lớn như vậy, các ngươi đụng phải heo rừng biến dị hình thể à?”
Tô Hạo gật đầu một cái.d.đ.l.q.đ
Minh ca của trạm thu phí vội vàng ghi chép, nhìn thấy đầu trọc như vậy, nói: “Đại Long, còn không nhanh lên phía sau còn có người xếp hàng.”
Đầu trọc sờ sờ đầu, ngoài miệng mắng một câu, xách thịt heo rừng tới để lên cân cân vừa đủ, “Ơ, cái này vừa đủ 120 cân, các người chia thật chuẩn.”
Tô Hạo sờ mũi một cái, thịt này là em rể họ cho hắn, em rể họ chia thịt thật đủ chuẩn.
Rất nhanh đầu trọc để người nhà họ Tô đi vào, người nhà họ Tô lái xe vào trạm thu phí, không bao lâu thì gặp được Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên chờ ở ven đường phía trước. Hai người lên xe, tiếp tục đi. Đoàn người Tiêu Linh Vũ đuổi theo phía sau, Trần Kiều Kiều ngồi cạnh ghế tài xế, mê mang nhìn xe trước mặt, thì thào nói: “Không phải tên kia nói Tô tỷ tỷ và Liên đại ca có việc nên phải đi sao? Tại sao lại lên xe ở chỗ này? Chẳng lẽ em nhìn lầm.”
Đậu Đậu chạy như điên theo sau xe gâu gâu hai tiếng, cũng không biết có phải là phụ họa lời của chủ nhân nó hay không.
Tiêu Linh Vũ lái xe đi theo hai chiếc xe con trước mặt, Trình Dung ở phía sau nói: “Tiêu đại ca, tại sao lại muốn đi cùng đám bọn họ?”
Tiêu Linh Vũ xuyên qua kính chiếu hậu lãnh lẽo nhìn Trình Dung một cái, “Nhóm người của bọn họ rất cường đại, có thể họp thành đội với bọn họ, chúng ta sẽ càng thêm an toàn, đi theo bọn họ là lựa chọn sáng suốt nhất.”
Trình Dung cắn cắn môi, “Nhưng mà, Tiêu đại ca, bọn họ chắc chắn sẽ không đi thành phố B.”
“Trước mạt thế, thành phố B chính là thủ đô toàn quốc, cho dù sau tận thế cũng vậy phải tập trung nhiều nhân tài toàn thế giới nhất. Tôi tin tưởng, sau này thành phố B sẽ trở thành nơi người ta muốn tới nhất trong cả nước, tôi sẽ thuyết phục bọn họ đi cùng với chúng ta tới thành phố B.”
Cuối cùng Trình Dung cũng không nói gì nữa, tựa vào vị trí nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh đoàn người Tô Ngưng Mi đã tới nơi ở, trực tiếp lên lầu hai. Sau đó, mở cửa phòng mấy ngày trước đây ở được mấy giờ mở ra, cửa phòng đối diện cũng mở ra, Ôn Nhạn Kỳ đi ra, thấy Tô Ngưng Mi thì ngẩn người, sau đó cười nói: “Tô tiểu thư, mọi người trở lại? Hai ngày trước tôi gõ cửa hỏi các ngươi có muốn ra ngoài đi dạo hay không, nhưng không ngờ các ngươi không ở đây.”
Tô Ngưng Mi cười nói: “Đúng vậy, tôi đi theo Liên Cẩn Viên ra ngoài tìm người nhà. Đúng rồi, đây là ông ngoại, bà ngoại, đại cữu,…của tôi” Tô Ngưng Mi giới thiệu người nhà họ Tô và mấy người bạn tốt cho Ôn Nhạn Kỳ, sau đó cũng giới thiệu Ôn Nhạn Kỳ cho người nhà họ Tô.
Đang nói, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, mọi người nhìn sang cửa cầu thang, mấy người Tiêu linh Vũ và Trình Dung đi lên, nhìn thấy mọi người, Tiêu Linh Vũ lễ phép lên tiếng chào. Trình Dung nhìn thấy Ôn Nhạn Kỳ ngược lại rất vui mừng, cười tủm tỉm ngước đầu nhìn hắn, “Bác sĩ Ôn chúng ta lại gặp mặt, thật là khéo.”
Ôn nhạn kỳ nói: “Chúc mừng Trình tiểu thư thân thể khôi phục khỏe mạnh.” Vẻ mặt không mặn không nhạt.
Lầu hai tổng cộng có bốn phòng, Ôn Nhạn Kỳ một phòng, mọi người Tiêu Linh Vũ một phòng, còn dư lại hai phòng vừa đủ mọi người Tô Ngưng Mi.
Trở về phòng, sắp xếp gian phòng xong, hai phòng căn bản không có nhiều gian, Tô Ngưng Mi chỉ có thể ở cùng một gian với Liên Cẩn Viên. Trở lại gian phòng, đóng cửa, Liên Cẩn Viên lấy ra một bộ giường đệm từ trong nhẫn không gian, sau đó cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, vỗ vỗ giường ngủ, “Vợ, tới đây ngồi, anh nói cụ thể phương pháp luyện hóa cho em nghe một lần.”
Nhìn Liên Cẩn Viên cười giống như hồ ly, trong lòng Tô Ngưng Mi thình thịch vang dội, người này có khi nào động dục đem cô gặm sạch.
Liên Cẩn Viên đã xuống gường, kéo Tô Ngưng Mi ngồi trên giường, sau đó lấy ra một khối giấy cũ kĩ bằng da dê đưa cho Tô Ngưng Mi xem, “Trên đây có ghi phương pháp luyện hóa cụ thể, em xem trước một chút, nếu có chỗ nào không hiểu thì anh giải thích cho em nghe.”
Tô Ngưng Mi ừ một tiếng, Liên Cẩn Viên xuống giường bắt đầu bố trí trận pháp trong phòng, vừa bố trí vừa nói: “Luyện hóa bảo bối của em cần 7749 lần, cần thời gian là 7 ngày, luyện hóa thành công thì nó có thể hòa làm một với em, nếu thất bại tu vi của em sẽ rớt xuống, thân thể cũng sẽ bị thương nhưng mà không có ảnh hưởng gì đến bảo bối. Mặt khác việc luyện hóa này không bị ảnh hưởng bởi tu vi cao thấp, tu vi cao hoặc thấp cũng có thể dẫn đến thất bại.”
Tô Ngưng Mi nhìn tỉ mỉ lại một lần giấy da dê, ghi nhớ nằm lòng khẩu quyết, lúc này mới trả lại giấy da dê cho Liên Cẩn Viên, “Em đã nhớ kĩ toàn bộ, bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
Liên Cẩn Viên nói: “Ừm, bây giờ có thể bắt đầu, trận pháp đã bố trí rất nhanh sẽ bắt đầu. Liên Cẩn Viên lau lau mồ hôi trên trán, anh sẽ nói với ông ngoại và bà ngoại. em đừng lo lắng, chỉ cần chuyên tâm luyện hóa là được rồi.”
Nửa giờ sau, một vệt kim thoáng qua, trận pháp dược bố trí xong, Liên Cẩn Viên lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng tái nhợt, “Tiến vào trận pháp này, người ở trong sẽ mất liên lạc với bên ngoài 7 ngày, 7 đêm, em sẽ không biết hết thảy chuyện bên ngoài, sẽ không có bất cứ cảm ứng gì, đó là điều kiện tốt nhất để em chuyên tâm luyện hóa. Tốt rồi, bây giờ vào trong trận pháp, trận pháp sẽ mở ra.”
Tô Ngưng Mi đi tới bên cạnh trận pháp, nhìn Liên Cẩn Viên hao phí lượng lớn linh khí liền nói: “Ông xã, cảm ơn anh.” Dứt lời, nhanh chóng nhón chân lên, hôn lên miệng anh một cái. Không đợi Liên Cẩn Viên phản ứng kịp, liền lập tức chạy vào trong trận pháp, kim quang mãnh liệt, Liên Cẩn Viên ở phía ngoài đã không thấy bóng dáng Tô Ngưng Mi đâu rồi.
Tô Ngưng Mi vừa tiến vao trong trận pháp, đã không thấy cả căn phòng và Liên Cẩn Viên, bốn phía trỗng rỗng một mảnh, không gian rộng lớn, tất cả trên mặt đắt đều là phù văn, Tô Ngưng Mi hít một hơi thật sâu, gỡ hạt châu phỉ thúy trên cổ xuống, đặt hạt châu Phỉ Thúy trong lòng bàn tay trái, tay phải vung đao lấy máu trong tim rơi vào trên phỉ thúy, trong đầu niệm lên khẩu quyết mới vừa nhớ, tay phải không ngừng bấm khẩu quyết.
Liên Cẩn Viên bên ngoài trận pháp hơn nửa ngày mới hoàn hồn, mặt mày rối rắm nhìn trận pháp đã biến mất không thấy trên mặt đất. Ai, phải chờ bảy ngày sau mới có thể thấy cô, đến lúc đó phải hỏi cô tai sao muốn hôn mình, hôn cũng quá nhẹ. Nếu là lời cảm kích, anh càng thích biện pháp trực tiếp hơn, Liên Cẩn Viên không tự chủ được sờ sờ môi mới bị hôn.
Chờ ở trong phòng một hồi, Liên Cẩn Viên đi ra nói cho người nhà họ Tô rằng Tô Ngưng Mi muốn ở trong phòng tu luyện bảy ngày, anh cũng sẽ ở trong phòng tu luyện, mọi người nếu như đi ra ngoài cũng không cần gọi bọn họ. Người nhà họ Tô tỏ vẻ đã biết.
Trong trận pháp, Tô Ngưng Mi chỉ chuyên chú luyện hóa dây cuyền phỉ thúy, Liên Cẩn Viên cũng ở lại trong phòng ngủ.
Thời gian bảy ngày qua đi rất nhanh, Tô Ngưng Mi đọc xong khẩu quyết lần cuối cùng, từ từ mở mắt, trơ mắt nhìn dây chuyền phỉ thúy trong tay biến mất khôn thấy giừ nữa, nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được sựu tồn tại của không gian. Tô Ngưng Mi vui mừng, xem ra luyện hóa thành công rồi.
Đứng dậy, cảnh tượng trước mắt Tô Ngưng Mi lặp tức biến đổi, lại trở về phòng như lúc đầu, thấy Liên Cẩn Viên ngã trên giường, Tô Ngưng Mi cũng không quấy rầy anh tu luyện, đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy mọi người Hàn Bảo hăng say nói chuyện với Trần Kiều Kiều, chỉ có Trần Kiều Kiều ríu rít nói, bọn Hàn bảo híp mắt nghe, dưới lầu truyền đến tiếng chó sủa một hồi. Trần Kiều Kiều nghe được tiếng chó sủa, lập tức chạy đến bên cạnh cửa sổ hô với Đậu Đậu ở phía dưới: “Đậu Đậu, ngươi không cần kêu nữa, ngươi quá lớn, trên căn bản không được…Ai, ai, ngươi đừng kêu”
Đậu Đậu ở dưới gọi thảm thương, giống như là chủ nhân muốn bỏ nó vậy. Trần Kiều Kiều bất đắc dĩ, xoay người chạy xuống dưới lầu, kết quả nhìn thấy Tô Ngưng Mi mới từ trong phòng ra ngoài, quẹo khúc quanh đi tới trước mặt Tô Ngưng Mi, cười nói: “Tiểu Mi tỷ tỷ, chị ra ngoài rồi, mấy ngày nay, ngày nào em cũng tới tìm chị, nhưng họ nói chị ở trong phòng tu luyện, nói em không nên quấy rầy. Ai, tiểu Mi tỷ, chị đi theo em ra ngoài xem Đậu Đậu một chút được không? Không có ai chơi với nó, nó hiện tại quá lớn, nó không có gì làm cả, đang rất nôn nóng.”
Tô Ngưng Mi cũng đang muốn đi xung quanh trấn Phù Khẩu, nghe vậy, gật đầu một cái. Tạm biệt với người nhà họ Tô rồi đi ra ngoài, mới ra cửa phòng, hai người đã nhìn thấy Trình Dung và Tiêu Linh Vũ ôm thật chặt.
Tô Ngưng Mi trợn mắt hốc mồm, Trần Kiều Kiều cũng là trợn mắt hốc mồm, nhưng mà cũng rất nhanh phản ứng lại, chạy đến trước mặt hai người, nhanh chóng kéo Trình Dung nhào vào trong ngực Tiêu Linh Vũ, tát một cái trên mặt nàng, “Không biết xấu hổ, cô quyến rũ vị hôn phu của tôi!”