Đầu trọc giận tím mặt, giơ nấm đấm với Liên Cẩn Viên, “Tên họ Liên kia, mày muốn đánh nhau à?”
Liên Cẩn Viên không để ý tới hắn.
Người đàn ông sống dưới thời Gia Khánh họ Chương, tên Gia Tề, nhìn thấy mọi người như vậy, cười nói: “Kẻ hèn hơn một trăm năm qua đã không trải qua tình cảnh náo nhiệt như vậy nữa rồi.”
Hàn Bảo co hai chân lại, tò mò hỏi: “Chương tiên sinh, chẳng lẽ anh đã ở trên đảo hơn một trăm năm? Trong thời gian đó chẳng lẽ anh chưa bao giờ đi ra ngoài?”
Chương Gia Tề lắc đầu, “Cũng không phải như vậy, sau khi tới Trúc Cơ, tôi tìm được hòn đảo này, sau đó ở trên đảo chuyên tâm tu luyện, ở trên đảo này, đói bụng thì có thú hoang và quả dại, khát nước có thể uống nước lả. Trong khoảng thời gian đó cũng có đi ra ngoài hai lần, một lần là thời kỳ dân quốc, một lần là mấy năm trước, thế giới này hình như đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, chỉ là từ hơn nửa năm trước, động vật trên đảo vô cớ trở nên mạnh hơn rất nhiều, kẻ hèn gặp qua khỉ phun cầu lửa, gặp được con thỏ lớn như nghé, con chuột lớn như bê con, thật sự rất kỳ lạ.”
Tô Ngưng Mi nói: “Chương tiên sinh, thế giới bên ngoài giờ không giống như mấy năm trước anh thấy nữa…” Tô Ngưng Mi nói lại đơn giản những chuyện đã xảy ra bên ngoài. Chương Gia Tề nghe xong, im lặng thật lâu, cuối cùng hỏi “Tô tiểu thư và Liên tiên sinh, mọi người vì đối phó với bạch tuộc biến dị mới đi lên hòn đảo này?”
Tô Ngưng Mi gật đầu, “Chỉ là gặp phải bão, lúc này mới lên đảo để tránh, không ngờ gặp được Chương tiên sinh.”
Chương Gia Tề thở dài, “Thật là không nghĩ tới thế sự lại trở thành như vậy, thật đáng buồn, đáng buồn.”
Tất cả mọi người không nói thêm gì nữa, cuối cùng Chương Gia tề chủ động yêu cầu gia nhập với bọn họ, giúp một tay cùng nhau tiêu diệt bạch tuộc biến dị, mọi người tất nhiên tán thành. Cuối cùng Chương Gia Tề biết được Liên Cẩn Viên là tu vi Kết Đan hậu kỳ, biết bùa chú phòng ngự ở cửa động cũng xuất phát từ Liên Cẩn Viên, hơi kích động, hỏi thăm nhiều vấn đề, cuối cùng hình như nghĩ tới việc gì, nói xin lỗi với mọi người, liền ngồi xếp bằng tu luyện ở trong góc.
Tôn A Hoa mở trừng hai mắt, “Liên tiên sinh, anh ta làm sao vậy?”
Liên Cẩn Viên nói: “Cái này gọi là giác ngộ, đối với người tu mà nói thì đây là cơ hội đáng quý khó mà có được, nếu có thể giác ngộ thành công, tu vi của anh ta trong nháy mắt có thể cao hơn một bậc.”
Biết người này đang tu luyện, sợ quấy rầy anh ta, mọi người đều giữ im lặng, nghỉ ngơi. Trời vừa sáng, bão táp bên ngoài vẫn không có dừng lại, Chương Gia Tề vẫn như cũ, xếp chân đối mặt với vách tường. Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi ăn đồ xong cũng tu luyện. Bây giờ có nhiều người, Tô Ngưng Mi cũng không đi vào không gian, uống một chút nước trong linh tuyền, nhắm mắt tu luyện.
Cùng là tu luyện, ba người ba ngày đêm đều không mở mắt, mưa to bên ngoài vẫn ào ào rơi xuống như cũ, những người còn lại không dám không dám quấy rầy bọn họ, làm chuyện gì cũng giữ yên lặng.
Như thế vài ngày nữa, mưa to phía bên ngoài rốt cuộc cũng đã ngừng lại, Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên cũng tỉnh lại, chỉ còn Chương Gia Tề đối mặt với góc tường. Tôn A Hoa nhìn Chương Gia Tề lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại, nhỏ giọng hỏi “Liên tiên sinh, chúng ta chờ anh ta tỉnh lại, hay là trực tiếp ra biển?”
Liên Cẩn Viên suy nghĩ, nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa đi, nếu anh ta vẫn còn chưa tỉnh lại, chúng ta xuất phát. Dù sao anh ta có tu vi kết đan, có thể đem đến sự trợ giúp lớn trong việc đối phó với bạch tuộc biến dị.”
Chờ mấy ngày, lúc mọi người chuẩn bị từ bỏ. Chương Gia Tề đột nhiên tỉnh lại, Liên Cẩn Viên nhìn anh ta, cười nói: “Chúc mừng.” Người này đã tới tu vi kết đan trung kì.
Chương Gia Tề đứng dậy, chắp ta thành quả đấm, cúi người với Liên Cẩn Viên, “Vãn bối phải cảm ơn Liên tiên sinh, nếu không phải có Liên tiên sinh chỉ điểm, vãn bối còn không biết phải dừng lại ở kết đan tiền kỳ bao lâu.”
“Đó cũng là cơ duyên của anh, không liên quan tới tôi.”
Nếu Chương Gia Tề đã tỉnh lại, mọi người liền chuẩn bị lên đường, bảy người đi tới bờ biển, Liên Cẩn Viên lấy ra thuyền câu từ trong nhẫn trữ vật, mọi người lên thuyền, bắt đầu du đãng xung quanh, thần thức của Liên Cẩn Viên và Chương Gia Tề có thể dò xét bên ngoài vài chục km, như thế vài ngày nữa, Liên Cẩn Viên cũng tìm ra được tung tích của bạch tuộc biến dị, ở một vùng biển ngoài 20km. Lúc này, Tôn A Hoa mới điều khiển thuyền theo lộ tuyến mà Liên Cẩn Viên chỉ.
Đi hơn một giờ, chắc không lâu lắm sẽ đụng phải bạch tuộc biến dị, hơn nữa thuyền câu cũng đến phạm vi của bạch tuộc biến dị, bạch tuộc biến dị phát hiện thuyền câu, nhanh chóng bơi tới thuyền câu.
Tôn A Hoa chạy ra từ khoang thuyền, nhìn phía xa bạch tuộc khổng lồ lộ ra trên mặt biển, sắt mạt trắng bệch. Liên Cẩn Viên lấy Hắc kiếm ra, bấm khẩu quyết. Chương Gia Tề cũng bắt chước, lấy ra Thanh kiếm trong nhẫn trữ vật.
Chương Gia tề chỉ một lòng tu luyện, không hiểu rõ đối với Ngự Kiếm Phi Hành, nên cũng không mang theo người, những người khác đều lên hắc kiếm của Liên Cẩn Viên, bay lên không trung.
Bạch tuộc biến dị cũng không lộ ra trên toàn mặt biển, chỉ lộ ra cái đầu to lớn, cái đầu to như cái nhà nhỏ không khác mấy, nhìn thấy tât cả mọi người đều đổi sắc. Đối với con bạch tuộc lớn như thế này mà nói, chiếc thuyền kia có thể bị nuốt lấy hoàn toàn trong một hớp, hơn nữa hình như nó đang định làm vậy.
Mọi người đã bay lên cao khoảng trăm mét, Tôn A Hoa đón gió nói: “Liên tiên sinh, đã đến ngoài phạm vi nổ, không sao. Hiện tại chỉ chờ nó nuốt trọn thuyền câu nhấn nút điều khiển từ xa là được rồi.”
Bạch tuộc biến dị tới bên cạnh thuyền câu, chỉ thấy nó vung lên dài hơn mười thước, đập lên thuyền, cả cái thuyền trong nháy mắt rách nát ra, lảo đảo muốn lật, mọi người ở trên không trung không nhịn được mà biến sắc. Cũng may, ngay sau khi bạch tuộc đập nát thuyền, thật nhanh dùng một hớp nuốt cái thuyền tơi tả vào bụng.
Nhìn thấy nó trong một hớp nuốt trọn cái thuyền, Tôn A Hoa nhanh chóng nhấn nút màu đỏ của điều khiển từ xa, vài giây, nhưng ở phía dưới một chút phản ứng cũng không có, lúc mọi người cho là thuốc nổ mất hiệu lực thì một tiếng pháo muộn vang lên, nước biển phía dưới phung lên cao mấy chục mét, theo sau đó là tiếng tru chói tai, quái dị vang lên.
Trên mặt biển một mảnh tối xuất hiện màu đỏ, bạch tuộc biến dị bị thương. Theo sát sự xuất hiện màu đỏ đạm trên biển là một cỗ đục ngầu màu đen.
Tôn A Hoa vui mừng, nói: “Con thủy quái là cho là gặp kẻ địch, phun mực ra ngoài, chúng ta nhanh xuống đối phó nó, thời gian gần nhất phun mực của nó còn cần một thời gian.”
Mọi người cũng đã sớm chuẩn bị xong, trên người dán bùa tránh nước của Liên Cẩn Viên, để phi kiếm dừng trên mặt biển, mọi người nhảy khỏi phi kiếm, nhảy vào trong nước biển, Liên Cẩn Viên và Chương Gia Tề thu hồi phi kiếm, cũng nhảy theo.
Bạch tuộc bị trọng thương, sau khi phun mực liền chuẩn bị chạy trốn, mọi người nhanh chóng đuổi theo nó, đối với chiều cao khoảng mười mét của bạch tuộc biến dị mà nói, mấy người bọn họ quá mức nhỏ bé. Hàn Bảo làm tên nước bắn về phía bạch tuộc, vốn là muốn bắn ở mắt, lệch một chút, bắn vào đầu nó, bạch tuộc biến dị đau, kêu lên, càng chạy trốn về phía đáy biển, dưới đáy biển áp lực lớn hơn, khả năng đánh trúng càng lệch.
Tôn A Hoa nhìn thấy nó muốn trốn sâu xuống biển, lập tức dùng tinh thần lực công kích nó, trì hoãn tốc đọ của nó. Một lần công kích tinh thần lực của Tôn A Hoa chỉ có thể kéo dài 10 giây.
Tô Ngưng Mi dùng tia chớp đánh lên người nó, con thủy quái này hình như rất sợ tia chớp của Tô Ngưng Mi, gào khóc kêu hu hu, ẩn núp.
Liên Cẩn Viên có băng hệ biến dị cũng có lực công kích gây tổn thương đối với nó rất lớn, một đạo biến dị băng đánh rới có thể xé rách ra vết thương máu dầm dề.
Mặc dù hình thể của con bạch tuộc biến dị này lớn, nhưng phòng ngự của nó cũng không phải rất lợn hại, Tô Ngưng Mi dùng lôi điện bổ nó thật lâu, lại rút đao võ sĩ ra, rót đầy linh khí, chém đi một chân của con bạch tuột biến dị. Đao võ sĩ được linh khí rèn luyện thời gian dài như vậy, đã sớm vô cùng sắc bén rồi, chém xuống một đao, chân của bạch tuộc biến dị bị chặt đứt, bạch tuộc biến dị thống khổ NGAO…OOO một tiếng, Tô Ngưng Mi lại nhanh chóng đem cái chân bị chặt dứt của bạch tuộc biến dị vào trong không gian, đây chính là thức ăn, không thể lãng phí.
Con thủy quái này ngoại trừ nước mực và hình thể lớn của nó, thật may là không có biến dị công kích nào, nếu không hôm nay nhất định không dễ đối phó.
Dần dần thể lực của bạch tuộc biến dị cạn kiệt, hơn nữa sau bảy ngày đêm công kích, ba giờ sau, bạch tuộc rốt cuộc hết hơi, chìm xuống biển.
Tô Ngưng Mi lại nhanh chóng cho con bạch tuộc nặng ít nhất mấy trăm tấn vào bên trong không gian. Nói thật nếu không có bùa tránh nước của Liên Cẩn Viên, sợ rằng hôm nay cũng không thu thập được con bạch tuộc này. Con bạch tuộc biến dị này mặc dù công kích không được, nhưng mà nó lớn như vậy, đã là bá chủ một vùng biển rồi, đối với thuyền đánh cá ra biển cũng là một uy hiếp, chỉ cần thuyền đánh cá gặp phải nó, nhất định là có đi không có về, cũng may hôm nay tiêu diệt được.
Bùa chú tránh nước cũng không kiên trì được thời gian bao lâu. Mọi người nhanh chóng bơi lên trên mặt biển, chờ ra khỏi mặt biển, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, rốt cuộc có cảm giác như sống lại.
Sau đó, mọi người ngự kiếm phi hành trở lại trên hòn đảo.
Trở lại hòn đảo, Tô Ngưng Mi lấy bạch tuộc khổng lồ ra ngoài, lấy ra viên tinh hạch màu đỏ trong não của nó đưa cho Tôn A Hoa, “Tôn tiểu thư, cái này là của cô.”
Tôn A Hoa nhận lấy tinh hạch, có chút kích động. thầm hít một hơi, quay qua Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên, Hàn Bảo, Ôn Nhạn Kỳ, và Chương Gia tề cúi người chào, “Tôn tiểu thư, Liên tiên sinh, Hàn tiểu thue, Ôn tiên sinh, Chương tiên sinh, cảm ơn mọi người, ân tình của mọi người Tôn A Hoa vĩnh viễn không quên.”
Tô Ngưng Mi cười nói: “Cô như vậy, chúng tôi cũng ngượng.”
Hàn Bảo cũng nói: “Đúng vậy, A Hoa tỷ, chị đừng khách khí như vậy, còn gọi là tiểu thư, thật sự rất là không quen, trực tiếp kêu tên chúng tôi là được.”
Tôn A Hoa gật đầu cười.
Hôm nay giải quyết được bạch tuộc biến dị mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng mệt mỏi gần cả ngày, không ăn không uống. Mọi người phân công hợp tác, tìm đống củi đốt lên, vội vàng nấu ăn. Cuối cũng nướng bạch tuộc, rượu nhỏ bạch tuộc, bạch tuộc chiên, bạch tuộc hầm củ từ, chuẩn bị một bữa bạch tuộc yến, ăn ngon xong trở về.
Tô Ngưng Mi ăn xiên bạch tuộc nướng, liếc mắt nhìn tướng ăn lịch sự của Chương Gia Tề, nói: “Chương tiên sinh, hôm nay anh có tính toán gì không? Lại là ở chỗ này, hay là đi cùng chúng tôi nhìn thế giới bên ngoài?”