Tô Ngưng Mi cũng không biết trong thế giới này tỷ lệ người bình thường có linh căn là bao nhiêu, nhưng ông ngoại, bà ngoại, bác cả, bác gái cả, cậu và Tô Vũ đều có linh căn, trong đó chỉ có Tô Vũ là song linh căn, những người khác đều là tứ linh căn ngũ linh căn, tu luyện rất là chậm.
Nhưng Tô Ngưng Mi cũng không cầu xin mọi người trong nhà đều trở nên lợi hại, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh để giữ an toàn cho mình là được.
Trong không gian của Tô Ngưng Mi có rất nhiều trái cây, bởi vậy lấy một chút trái cây trong nhẫn ra ngoài nên trái cây trong không gian rốt cuộc cũng có thể giảm đi một chút. Ngoài ra còn giúp Tôn A Hoa giải quyết bạch tuộc lớn, Tôn A Hoa hứa sẽ đưa cho Tiểu Phúc vài cái máy cơ tự động, máy thu hoạch, máy tuốt lúa, máy mài và một số máy nông nghiệp linh tinh.
Ăn cơm tối với người Tô gia, sau đó uống nước pha linh dịch, rồi để lại một đống trái cây dưa hấu, táo, dâu tây, cây quýt, cây xoài linh tinh, Tô Ngưng Mi trở về phòng. Nói thật hôm nay cô có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên cô và Liên Cẩn Viên ở chung một phòng kể từ sau khi luyện hóa dây chuyền, cô thật sự là tính nói chuyện không gian với Liên Cẩn Viên, trước kia cô phòng bị với Liên Cẩn Viên, nhưng chung sống lâu như vậy, cô đã sớm biết Liên Cẩn Viên rất tốt với cô, nói thật, tu vi của Liên Cẩn Viên còn cao hơn cô, nếu lúc đầu muốn cướp dây chuyền của cô là chuyện rất dễ dàng, không cần thiết phải dạy cô luyện hóa dây chuyền, với sự tin tưởng của anh, hai người lại là vợ chồng, sau này sẽ sống chung trong một phòng, cô không cần thiết phải lừa gạt chuyện không gian.
Mỗi buổi tối ở trấn Phù Khẩu sẽ cung cấp nước trong hai tiếng, Tô Ngưng Minh về phòng tắm rửa, Liên Cẩn Viên tắm ở bên ngoài, Tô Ngưng Mi có chút đứng ngồi không yên.
Không bao lâu, cửa phong được mở ra Liên Cẩn Viên mặc quần áo ở nhà đi vào, nhìn Tô Ngưng Mi ngồi ở đầu giường, nước trên tóc còn đang nhỏ xuống, ánh mắt Liên Cẩn Viên dần trở nên tĩnh mịch. Vào phòng đóng cửa, Liên Cẩn Viên lấy khăn lông treo ở cửa phòng sau đó đi đến gần Tô Ngưng Mi, rất tự nhiên lau khô mái tóc ướt cho cô: “Lau khô tóc rồi hãy ngủ, nếu không sẽ không thoải mái.”
Bàn tay Tô Ngưng Mi yên tĩnh đặt ở trên đầu gối, mặc cho Liên Cẩn Viên lau tóc cho cô, chờ lau tóc xong, Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn Liên Cẩn Viên một cái, ánh mắt sợ hãi, có chút ngượng ngùng, lại có chút lúng túng, giống như không biết phải đối mặt như thế nào.
Ánh mắt Liên Cẩn Viên càng thêm sâu thẳm, vứt khăn lông đang cần trong tay lên trên bàn, xoay người ôm Tô Ngưng Mi vào trong lòng mình, cúi đầu hôn lên trên trán cô một cái.
Tô Ngưng Mi khẽ đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Đợi chút đã, em… Em còn có chuyện muốn nói với anh.”
Liên Cẩn Viên không để ý đến cô, dùng miệng ngăn cô lại, khẽ liếm lên môi cô, Tô Ngưng Mi há miệng, đầu lưỡi của anh nhân cơ hội đi vào, hôn một hồi, Tô Ngưng Mi đã cảm thấy đầu óc có chút nóng lên, quên mất muốn nói gì với anh, chỉ có thể theo bản năng thả lỏng thân thể, đáp lại anh.
Được Tô Ngưng Mi đáp lại, Liên Cẩn Viên càng thêm điên cuồng, thậm chí có chút gấp gáp, nhịn không được khẽ gầm một tiếng.
Mới vừa tắm rửa, Tô Ngưng Mi chỉ mặc một chiếc áo ngủ, không phải là rất quyến rũ (sexy), nhưng lại rất dễ cởi, Liên Cẩn Viên chỉ cần xé nhẹ một cái, váy dài trên người cô đã biến thành mảnh vụn. Liên Cẩn Viên cúi đầu ngậm hai quả anh đào nhỏ, Tô Ngưng Mi mềm nhũn ngâm nga hai tiếng, không nhịn được, hai tay ôm lấy đầu Liên Cẩn Viên.
Vóc người của Liên Cẩn Viên rất tốt, tam giác cũng tiêu chuẩn. Anh dùng một tay chống đỡ trọng lượng của mình, cúi đầu vừa hôn vừa liếm trên người Tô Ngưng Mi, đợi sau khi Tô Ngưng Mi ẩm ướt, lúc này mới ưỡn thân tiến vào, Tô Ngưng Mi ngâm một tiếng, vẫn có chút không thích ứng được. Liên Cẩn Viên đụng mấy chục cái, cô mới phát giác được không đau, còn có một loại cảm giác kỳ lạ xông đến tứ chi…
Liên Cẩn Viên giằng co một đêm, mặt trời ló khỏi chân trời mới ngừng lại, nằm xuống bên cạnh ôm Tô Ngưng Mi vào trong ngực, lại hôn lên trên mặt cô một cái. Hai người đều là người tu chân, dĩ nhiên sẽ không bởi vì một chút vận động này mà cảm thấy mệt mỏi, nhưng làm cả một đêm, tứ chi của Tô Ngưng Mi cũng đã chết lặng.
Qua một hồi lâu, Tô Ngưng Mi nghiêng người nhìn thân thể cường tráng của Liên Cẩn Viên, nói: “Vốn là có chuyện muốn nói với anh, vậy mà anh lại dày vò em cả đêm.”
Liên Cẩn Viên nhếch miệng cười: “Chúng ta là vợ chồng, như vậy vừa có lợi cho thân thể vừa có lợi cho gia tăng tu vi, chẳng lẽ em không phát hiện, lúc hai chúng ta như vậy tu vi sẽ tăng lên sao?”
Dĩ nhiên là Tô Ngưng Mi cảm thấy, trên thân thể hai người đều có linh khí nồng đậm, thời gian làm chuyện như vậy tu vi còn tăng nhanh hơn thời gian bình thường một chút. Tô Ngưng Mi không muốn nói chuyện này với anh, đưa tay cầm lấy tay Liên Cẩn Viên nói: “Đi, em dẫn anh đến một nơi.”
Dứt lời, hai người đột nhiên biến mất, đi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ, Liên Cẩn Viên lại cảm thấy không hề kinh ngạc, thân thể trần truồng nhìn xung quanh một vòng, thở dài nói: “Quả nhiên là nơi tốt, đây là do một vị Tiên nhân ở Tiên phủ tự mình dùng khí tu luyện ra được, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại lưu lạc đến nhân gian, may nhờ em đã luyện hóa vật này thành của mình, bằng không đụng phải người có tu vi cao hơn em, người rắp tâm làm điều bất chính, chắc chắn sẽ giết em để tranh đoạt bảo bối này.”
Tô Ngưng Mi đi ra ngoài lấy hai bộ quần áo mặc vào, lúc này mới nói: “Đây là di vật của mẹ em, ban đầu thiếu chút nữa bị ba em đưa cho Trình Dung, nhưng cuối cùng vẫn là của em, em nhớ sợi dây chuyền này hình như bà ngoại để lại cho mẹ em, ngày mai đi hỏi bà ngoại là biết sợi dây chuyền này đến từ đâu.”
Liên Cẩn Viên rất tự nhiên mặc quần dài trước mặt Tô Ngưng Mi, cũng không mặc áo, lộ ra vai rộng eo ếch gầy gò đi dạo bên trong không gian: “Thật ra không nhất định phải hỏi, nếu bị em lấy được, vậy vật này có duyên với em, ngày sau tu luyện tốt là được.”
Sau đó Tô Ngưng Mi dẫn theo Liên Cẩn Viên đi thăm bên trong không gian một lát, cuối cùng đi đến tầng lầu để các loại tiên khí pháp khí, Tô Ngưng Mi vốn muốn đưa cho Liên Cẩn Viên một thanh pháp khí phòng ngự, nhưng Liên Cẩn Viên từ chối: “Thanh kiếm đen kia của anh là pháp khí phòng ngự, lúc trước nhặt được tiểu hồ lô đã lấy được, thật ra thì pháp khí tiên khí không phải là cứ có nhiều mới tốt cho thăng cấp, mà phải là thứ thích hợp với mình, mình phải coi món pháp khí đó là bạn đồng hành, sau này để cho món pháp khí đó làm bạn trong cuộc sống, dựa vào tu vi của mình tăng cao mà thay đổi sức mạnh, như vậy mới xem như pháp khí thuộc về mình, đây cũng là một loại luyện hóa, để cho pháp khí trở thành của mình.”
Lúc này Tô Ngưng Minh mới sáng tỏ, sau đó ở nơi này tìm một chiếc nhẫn hình cánh hoa, chiếc nhẫn này được đặt tên là hoa giới, là một pháp khí phòng ngự cấp thấp, chủ yếu là hôm nay chiếc nhẫn này Tô Ngưng Mi có thể sử dụng, những tiên khí pháp khí cấp bậc khác quá cao, Tô Ngưng Mi căn bản là không thể khiến chúng hoạt động.
Hai người ở trong không gian một lúc mới đi ra ngoài, tiểu hồ lô có linh khí của Liên Cẩn Viên tuyệt đối không thể so với không gian linh khí cấp thấp của Tô Ngưng Mi, dĩ nhiên sẽ không thèm muốn không gian của Tô Ngưng Mi.
Hai người đều là người tu chân, việc thường làm nhất là tu luyện, tu luyện chừng mười ngày như vậy, hôm nay Tô Ngưng Mi đột nhiên cảm thấy cực kỳ chấn động, suy đoán không biết nơi nào lại xảy ra động đất, hai ngày sau khi cảm nhận được chấn động, Tôn A Hoa đã tìm đến cửa.
Mời Tôn A Hoa vào trong, Tô Ngưng Mi đóng cửa phòng, hai người ngồi ở trên ghế salon, Tô Ngưng Mi nói: “Chị Hoa, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tôn A Hoa cười, từ trong túi xách trên người lấy ra một xấp bản vẽ, mở ra đặt ở trên bàn, cười nói: “Tiểu Mi, cô xem cái này một chút, đây là bản vẽ xây dựng căn cứ do một thủ hạ của tôi thiết kế, cô nhìn một chút xem sao.”
Tô Ngưng Mi đi đến gần nhìn một chút, kiến trúc này thiết kế cũng không tệ, trước mắt coi như cũng không tệ, đủ chứa hơn hai vạn người, còn dư lại những nơi khác có thể trồng trọt một chút lương thực gì đó, tường bên ngoài căn cứ cao mười thước, mọi thứ bên trong đều làm bằng gỗ, như vậy cho dù xảy ra động đất cũng không có thương vong gì.
Tô Ngưng Mi cười nói: “Coi như không tệ, chị Hoa tính lúc nào thì khởi công?”
Tôn A Hoa thu lại bản vẽ, thở dài nói: “Tính ngày mai sẽ khởi công, hai ngày trước bên tỉnh GX xảy ra động đất, ở nơi này chúng ta cũng cảm nhận được động đất rất mạnh, nói thật, tỉnh GX vốn không phải là tâm chấn của động đất. Hôm nay cũng có thể xảy ra động đất, cho nên tôi hi vọng có thể xây dựng căn cứ nhanh một chút, như vậy mới có thể an toàn.”
Chọn vị trí căn cứ cách bờ biển không gần cũng không xa, cho dù xảy ra sóng thần cũng có đủ thời gian cho người ta chạy trốn, cửa hàng gạch xi măng ở trấn Phù Khẩu cái gì cũng có, trên cơ bản có thể tự cung tự cấp, ngày thứ hai phần lớn người trong trấn Phù Khẩu đều gia nhập đội ngũ xây dựng căn cứ, một phần nhân viên nhỏ khác phụ trách công việc hậu cần ra biển đánh cá.
Nếu tính đợi ở chỗ này, dĩ nhiên phải đi hỗ trợ xây dựng, ngày hôm đó là một ngày bận rộn, mọi người trở lại chỗ ở, ăn cơm tối, Tô Ngưng Mi mang một rương anh đào từ trong không gian ra ngoài, đây là nước trái cây lấy được ở trong kho của siêu thị Gia Nhạc Phúc, vẫn chưa ăn.
Lại lấy mấy cái đĩa từ trong không gian ra, rửa sạch anh đào trong một rương, người một nhà ngồi xung quanh bàn ăn, Tô Ngưng Mi còn mời Ôn Nhạn Kỳ đến, một đám người vừa nói vừa cười rất vui vẻ, đang nói, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, Hàn Bảo nhanh nhẹn chạy đi ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài thì ngẩn ra, lúc này mới nói: “Kiều Kiều, Tiêu tiên sinh, sao hai người lại quay lại?”
Người đứng ở ngoài cửa chính là Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ, vẻ mặt Trần Kiều Kiều đầy hưng phấn, Tiêu Linh Vũ mặt không biểu cảm đứng ở bên cạnh, Trần Kiều Kiều nhìn trong phòng, vui vẻ lôi kéo Hàn Bảo đi vào: “Đừng nói nữa, đi mấy ngày mới tới thành phố GX, tìm được bạn của ông nội Tiêu, vốn nghĩ có thể lên trực thăng trở về Bắc Kinh, không ngờ đột nhiên xảy ra động đất, phi cơ bị hủy, rất nhiều con đường bị hư hỏng, cho dù lái xe cũng có chút khó khăn. Cho nên tôi và Tiêu đại ca lại trở lại, mọi chuyện nghĩ sau, Oa, Tiểu Mi, ở đâu có anh đào vậy, nhìn muốn chảy nước miếng, nửa năm rồi tôi chưa được ăn trái cây.”
Tô Ngưng Mi cười híp mắt đưa anh đào cho Trần Kiều Kiều, lùi về phía sau nhìn một lượt, không thấy ba người Trình Dung, không khỏi tò mò hỏi: “Kiều Kiều, không phải Trình Dung đi với các cô đến Bắc Kinh sao? Sao không thấy trở lại?” Chẳng lẽ chết ở trong động đất? Hình như không có nhiều khả năng này, dù gì Trình Dung cũng là nữ chúa của thế giới này, không dễ dàng bị ngủm mới phải.