Mấy túi đồ trên tay tôi vì va vào người đó mà rơi xuống đất, tôi khom người nhặt lại rồi cúi đầu xin lỗi.
_Tôi: Tôi Xin lỗi
_Bà Hậu: Lần sau đi đứng nhớ nhìn đường vào.
Nghe tiếng người này có bộ quen quen, tôi nhặt xong mấy chiếc túi thì ngước mặt lên cũng là lúc bà ấy phủi xong bộ quần áo. Cả 2 chạm mặt nhau.
_Bà Hậu: Hóa ra là mày… Mày tưởng trốn tao dễ lắm à.
_Tôi: Tôi đâu có trốn chỉ là chưa đủ tiền mua vé máy bay để về thôi. Mà đằng kia có ai gọi bà kìa.
Bà Hậu quay mặt nhìn sang hướng tôi chỉ, chớp lấy cơ hội tôi ôm đống đồ vào người rồi nhanh chóng chạy đi, Vũ đã đậu sẵn xe đợi, tôi mở cửa ngồi vào.
_Tôi: Chạy đi… Nhanh lên.
Nhìn thái độ gấp gáp của Hà, Vũ thấy khó hiểu tuy nhiên a cũng ko hỏi gì mà cho xe chạy.
***
Bà Hậu bị Hà lừa lại càng tức giận, dẫm chân xuống sàn vừa đi vừa lẩm bẩm.
_Con ranh… Mày giỏi lắm… Để xem mày trốn đến khi nào.
Ngồi trên xe nhưng tôi vẫn cảm thấy rung, ko nghĩ bà ấy lại sang đây tìm mình như vậy. Bàn tay vì lo sợ mà chảy rất nhiều mồ hôi.
Vũ quay mặt sang nhìn Hà, thấy khuôn mặt rất khó coi, bàn tay lại nắm chặt lại ko cần nói a ta cũng đoán được đã có chuyện gì xảy ra.
_Vũ: Vừa nãy cô làm gì lâu vậy.
Tôi đang suy nghĩ về bà Hậu thì nghe Vũ hỏi, giật mình quay sang a ta.
_Tôi: A đàn ông gì ko cầm phụ tôi lấy 1 cái. Để tôi 1 mình với đống đồ như này làm sao nhanh được.
_Vũ: Đã mua cho rồi còn bắt cầm nữa à. Chứ tay cô để làm gì.
_Tôi: Ko thèm cãi nhau với a nữa.
Tôi quay mặt ra cửa nhìn ra đường ko thèm nói gì với a ta. Trên cả đoạn đường đi về tôi cũng ko muốn lên tiếng, khi xe về tới nhà ko biết a ta nghĩ gì mà xuống xe trước cầm đồ vào nhà.Tôi im lặng đi sau Vũ. Vào đến phòng khách Vũ đặt mấy túi đồ xuống bàn.
_Vũ: Đem lên phòng đi.
Tôi đi lại cầm lấy số đồ ấy bước lên lầu. Từ lúc gặp bà Hậu tôi luôn cảm thấy sợ. Nếu bà ấy bắt được tôi thì chắc chắn cuộc đời tôi sẽ ko mấy tốt đẹp. Đi lại chiếc tủ để đồ vào rồi đi lại giường nằm.
Nằm được 1 lúc thì Vũ cũng đi lên.
_Vũ: Hôm nay cô sao thế. Có chuyện gì à.
_Tôi: Ko có gì..
_Vũ: Ko… sao nhìn cô kì vậy. Có gì nói ra xem nào.
_Tôi: Tôi….tôi…
_Vũ: Có chuyện gì sao cứ ấp úng mãi vậy.
_Tôi: Tôi…. Tôi…. À mà thôi ko có gì.
_Vũ: Thật chứ.
_Tôi: Thật.
_ Vũ: Vậy tôi ngủ đây.
A ta cởi bỏ chiếc áo sơ mi để trần nữa thân trên rồi lên giường đi ngủ. Thật ra,tôi cũng muốn nói với Vũ nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào. Nằm xuống giường mà ko thể chợp mắt được, cứ xoay qua xoay lại mãi.
***
Sáng hôm sau, tôi dậy từ khá sớm chuẩn bị bữa sáng cho Vũ xong lại đi lang thang quanh hồ bơi, những cơn gió dịu nhẹ kèm theo mùi sương sớm mai khiến cho tâm trạng tôi dễ chịu hơn.
_Vũ: Cô muốn chạy bộ ko.
Tôi quay lại thấy Vũ đang đứng phía sau, thói quen của a ta là sáng nào cũng chạy bộ. Sẵn tiện tâm trạng ko được thoải mái nên tôi gật đầu đồng ý cùng a ta chạy bộ.
Hai chúng tôi chạy quanh khu biệt thự.
_Vũ: Chạy nhanh lên nào…
_Tôi: Tôi chạy nhanh lắm rồi đấy.
_Vũ: Chạy như vậy mà nhanh đấy hả.
_Tôi: A chạy quen rồi con tôi mới chạy nó khác chứ. Mệt sắp đứt hơi rồi đây.
Tôi đi chậm lại rồi bắt đầu dừng hẳn, đi lại chiếc ghế đá ngồi thở, lúc này tôi mới biết khu biệt thự này rộng và đẹp như vậy. Nhìn toàn cảnh ở đây nó chẳng khác nào khung cảnh lãng mạn của các bộ phim ngôn tình thường chiếu trên tivi, con đường sạch bóng, hai bên là hàng cây xanh mướt.
Mệt quá tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường còn Vũ vẫn tiếp tục chạy, a ta chạy được vài vòng nữa thì cũng lại chỗ tôi ngồi.
_Vũ: Chạy có tí đã mệt rồi à.
_Tôi: Ừ… Tôi có chạy như a bao giờ đâu.
_Vũ: Từ giờ cô nên chịu khó tập thể thao nhiều vào.
_Tôi: Làm gì có thời gian. Cảnh ở đây đúng là đẹp thật.
_Vũ: Đương nhiên rồi. Tôi tốn biết bao nhiêu tiền vào nó đấy. Đến đây tôi cho xem cái này.
Tôi đứng dậy đi theo Vũ, đi được 1 đoạn thì a ta dừng lại đưa tay chỉ về trước.
_Vũ: Cô nhìn xem nó đẹp ko.
Tôi đưa mắt nhìn về phía mà Vũ chỉ, 1 cây lá đỏ to đang đứng trước mặt thật đẹp. Tôi cười rồi chạy lại gần nhìn ngắm.
_Tôi: Cây lá đỏ này tôi chưa thấy bao giờ, chỉ thấy qua tivi thôi ko ngờ ở ngoài nó lại đẹp như vậy.
Vũ ngồi xuống dưới gốc cây.
_Vũ: Mỗi sáng tôi đều ngồi ở đây, nó làm cho tâm trạng tôi dễ chịu hơn.
Tôi cũng đi lại ngồi xuống bên cạnh Vũ.
_Tôi: A cũng biết cách hưởng thụ đấy chứ.
_Vũ: Nói thừa…
_Tôi: Tự tin gớm nhỉ… Thôi tôi tranh thủ hít ko khí trong lành đây.
Tôi nhắm mắt lại cố gắng hít thở thật sâu, đem trọn vẻ đẹp ở đây vào lòng xoa dịu bao nhiêu buồn phiền.
_Vũ: Cô hít đã chưa…
_Tôi: Im lặng nào, tôi đang hưởng thụ…
_Vũ: Tôi vừa xì hơi đó… Cô hít ít thôi…Haha…
Nói rồi Vũ cười đứng dậy đi, tôi nghe vậy vội mở mắt ra chạy theo a ta.
_Tôi: Này… A đứng lại đó cho tôi.. Tôi cho a biết tay cái đồ bất lịch sự…
_Vũ: Có ngoan thì đuổi kịp tôi hãy nói…
_Tôi: A nghĩ 1 mình a chạy nhanh chắc, tôi bắt được thì sáng nay tôi cho A ăn đòn thay cơm nhé…
_Vũ: Ừ….
Tôi ra sức đuổi theo Vũ từ phía sau mà chạy mãi vẫn ko thể nào đuổi kịp phải công nhận a ta chạy nhanh thật. Hai chúng tôi cứ rượt đuổi cười đùa với nhau như vậy cho đến khi về tới nhà thì ai nấy đều mệt.
_Vũ: Ko đùa với cô nữa, mệt quá rồi.
Tôi ngồi nghỉ 1 lúc thì vào hâm lại đồ cho Vũ ăn sáng và cũng quên mất việc của Bà Hậu. Trước khi ra khỏi nhà Vũ còn dặn tôi.
_Vũ: Chiều cô tranh thủ đi nhé, tôi về là đi đấy.
_Tôi: Tôi biết rồi.
****
Phương ngồi trên bàn tay nắm chặt chiếc thiệp mời trong tay đến nhàu nát.
_Để tao xem mày tồn tại được bao lâu.
Vung tay ném mạnh chiếc thiệp xuống bàn rồi cầm chiếc điện thoại lên bấm số.
_Phương: Chú thông báo với bà ta đi.
***
Đã làm gái được 1 thời gian cho nên việc trang điểm, son phấn đối với tôi ko có gì khó. Buổi chiều, tranh thủ làm hết công việc nhà tôi lên lầu tắm táp rồi ngồi vào bàn tự trang điểm cho mình,thay sẵn bộ quần áo ngồi chờ Vũ, được 1 lúc thì a ta về nhà.
_Vũ: Cô xong chưa….
Vũ vừa mở cửa phòng vừa đi vừa nói, thấy Hà trang điểm, ăn mặc nhìn khác đến nổi Vũ đơ mất mấy phút, cứ đứng mà nhìn Hà.
_Tôi: Tôi xong rồi a vào chuẩn bị đi…
Vũ lấy lại vẻ bình thường ” ừ” 1 tiếng rồi bước vào tủ lấy bộ quần áo đi tắm. Tầm 6h tối chúng tôi rời khỏi nhà, trước giờ ko đi tiệc như thế này nên tôi cảm giác ko thoải mái. Vũ ngồi bên cạnh lái xe lâu lâu lại nhìn qua tôi, thấy tôi căng thẳng nên lên tiếng.
_Vũ: Ko cần phải lo lắng.
_Tôi: Tôi ko biết nói tiếng ở đây. Tới chỗ đó họ hỏi tôi ko hiểu thì làm thế nào.
_Vũ: Cô ko phải lo, chỉ việc ngồi cạnh tôi là được rồi.
_Tôi: Chẳng may a đi đâu thì sao…
_Vũ: Thì tôi sẽ đưa cô theo… Được chưa…
_Tôi: Ừ…
Vũ lái xe đưa tôi đến 1 nơi rất lớn và sang trọng, khi xe a ta vừa dừng lại đã có 1 đám người ai nấy đều mặc áo sơ mi và quần tây đen chạy ra 1 tên đưa tay mở cửa xe, đến khi chúng tôi bước xuống khỏi xe bọn họ liền cúi đầu hô to.
_Đệ: Chào đại ca…
Khiến cho tôi giật cả mình, thấy vậy nên Vũ gật đầu rồi đưa tay cho tôi choàng vào. Trên quãng đường từ ngoài cửa đi vào trong tôi luôn thắc mắc a ta là xã hội đen hay gì mà bọn họ lại chào Vũ là đại ca chứ. Đến lúc ko chịu được sự tò mò của mình tôi lấy tay mình gõ nhẹ vào tay a ta. Vũ thấy vậy thì đưa mắt nhìn về tôi.
_Vũ: Việc gì thế….
_Tôi: A là xã hội đen à… Sao bọn họ lại gọi a là đại ca…
_Vũ: Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ….
Nói đến đây thì cũng là lúc chúng tôi bước vào sảnh chính của bữa tiệc, tôi bị choáng ngợp với sự rộng lớn của nơi này. Có rất nhiều người tham gia, đàn ông tất cả đều mặc vest đen, phụ nữ thì toàn màu trắng.
Vũ đưa tôi lại chỗ mấy người lớn tuổi đang đứng, a ta bắt đầu giao tiếp với họ bằng tiếng nước ngoài.
_Vũ: Cháu chào chú Vĩ, chú Hưng….
_Chú Vĩ: Ừ… Bạn gái cháu xinh đấy….
_Vũ: Cảm ơn chú…
_Chú Hưng: Vũ đúng là tuổi trẻ tài cao, mới lên ko lâu đã lập biết bao thành tích…
_Vũ: Tất cả đều nhờ vào sự chỉ dạy của mấy chú… Cháu xin phép đưa cô ấy sang bên kia 1 tí.
Vũ lại đưa tôi đi đến chỗ mấy người khác, tôi chỉ đi theo a ta chứ chẳng hiểu bọn họ nói những gì. Chân tôi do mang giày cao gót lại đi lại nhiều cho nên bắt đầu đau, tôi cào nhẹ vào tay Vũ.
_Vũ: Có chuyện gì…
_Tôi: Tôi đau chân quá….
_Vũ: Được rồi đợi tôi 1 tí…
Vũ cười chào bọn họ rồi đưa tôi lại 1 chiếc bàn cho tôi ngồi xuống ghế.
_Vũ: Cô mỏi chân thì ngồi đây đi. Có nước sẵn ở đây muốn uống gì cứ lấy, tôi đi chào hỏi vài người rồi sẽ quay lại. Ko được đi đâu lung tung rõ chưa.
_Tôi: Tôi biết rồi.
Vũ để tôi ngồi ở đó rồi bắt đầu đi chào hỏi mọi người, tôi ngồi ở đây 1 lúc thì khát nước nên đưa tay lấy tạm ly nước cam trên bàn uống chứ mấy nước khác tôi ko dám vì sợ chẳng may uống phải rượu say như hôm trước lại ko hay.
***
Phương bước vào bên trong, a ta đưa mắt nhìn quanh 1 loạt khi thấy Hà ngồi 1 mình ở bàn thì liền đi lại, tay cầm ly rượu.
_Phương: Chào cô.
_Tôi: Chào a.. A cũng biết nói tiếng Việt à.
_Phương: Tôi cũng là người gốc việt mà.
_Tôi: May quá lại gặp đồng hương rồi.
_Phương: Tôi ngồi đây cùng cô được chứ…
_Tôi: Vâng..
A ta kéo ghế ngồi cùng bàn với tôi, ở nơi này gặp được người cùng quê tôi cảm thấy rất vui. Hai chúng tôi trò chuyện với nhau khá vui vẻ. Được 1 lúc thì Phương đứng dậy.
_Phương: Tôi xin phép vào tolec tí.
_Tôi: Vâng..
Phương đứng dậy đi vào trong, a ta đứng 1 gốc rồi bắt đầu cầm điện thoại của mình lên gọi.
_Đưa bà ta vào….
Rồi ngồi xuống chiếc bàn cách xa chỗ Hà 1 đoạn, chân bắt chéo tay nhăm nhi ly rượu. Đến khi thấy bà Hậu vào a ta liền nhếch mép cười nửa miệng.
_Sắp có trò hay rồi.
Tôi ngồi ở đó 1 mình buồn quá ko biết làm gì nên đưa tay xoay tròn trên miệng ly nước cam. Từ phía sau ko biết ai đó nắm lấy tóc tôi giật ngược ra sau khiến tôi ngã nhào xuống sàn.
Chưa kịp nhìn xem người đó là ai thì 1 tát tai lại giáng xuống mặt.
_Bà Hậu: Con đĩ này mày tưởng trốn được tao à.
Lúc này, tôi mới nhìn rõ hóa ra là bà Hậu, bà ta ngồi lên bụng tôi dùng tay mình tát liên tiếp vào mặt khiến tôi ko thể nào trở tay kịp.
_Con đĩ ăn cháo đá bát, tao có lòng tốt cho mày vay tiền ko ngờ mày lại muốn ăn cướp của tao.
_Tôi ko ăn cướp của bà. Đợi tôi làm có tiền nhất định sẽ trả.
_Đợi đến khi nào, đến khi mày trốn mất xác à.
Bà ta vừa mắng vừa tát vào mặt tôi, mọi người ở đây thấy vậy thì nhanh chóng quây quanh lại, bọn họ chỉ trỏ bàn tán, bà Hậu thấy vậy càng được đà đánh tôi ko hả dạ nên dùng tay mình xé toạt chiếc váy trên người tôi. Vốn cổ áo đã được khoét sâu giờ bà ta lại xé mạnh như vậy khiến cho chiếc váy bị tụt xuống lộ rõ bộ ngực của tôi ra.
_Mày đúng là loại vô ơn, mày dụ dỗ chồng tao, tao đã ko tính toán với mày còn giúp đỡ cho mày công ăn việc làm giờ mày trả ơn tao vậy à.
_Tiền mồ hôi nước mắt của tao…. Mày tưởng trốn ở đây tao ko tìm ra mày sao con đĩ này… Để bà cho mày chết… Mày chết đi… Chết đi…
Từng tiếng chửi của bà ta là từng cái tát được giáng xuống mặt tôi, mọi người thấy ồn ào càng kéo tới mỗi lúc 1 đông hơn nhưng ko ai ra tay giúp đỡ mà chỉ đứng đó mà bàn tán, tôi ko còn cách nào khác đành dùng tay mình che lấy bộ ngực, mắt nhắm lại.
_Dừng tay…
Vũ đang đứng uống rượu, nói chuyện với mọi người thì nghe tiếng cãi nhau. Từ trước tới nay Vũ vốn ko quan tâm đến mấy việc ồn ào thế này mãi đến 1 lúc sau khi a nhớ ra Hà thì đưa mắt tìm cô ấy thì phát hiện chỗ đang ồn ào kia là chỗ mà Hà vừa ngồi nên đi lại thì thấy cảnh bà Hậu đang đưa tay lên để đánh cô ây, a liền chụp lấy tay bà ta.
Tôi nghe tiếng của Vũ thì mở mắt ra nhìn, thấy a ta đang đứng trước mặt tôi mừng như người sắp chết đuối với được chiếc phao cứu sinh. Vừa khóc vừa nhìn Vũ nói.
_Vũ cứu tôi.
Vù kéo tay bà Hậu xuống khỏi người tôi rồi đi lại, cởi chiếc áo vest bên ngoài của mình choàng lên người tôi rồi ôm tôi vào lòng sau đó quay sang nhìn bà Hậu.
_Vũ: Có chuyện gì…
_Bà Hậu: Đấy đéo phải việc của cậu.
Vũ quay sang tôi, a ta nhìn tôi rồi nói.
_Cô ngồi đây nhé.
Tôi ko nói gì chỉ gật đầu, Vũ từ từ buông tôi ra đứng dậy ghé sát vào tai bà Hậu.
_Bà có tin là ko còn được về Việt Nam ko.
Bà Hậu nghe điệu bộ của Vũ thì có phần sợ. Vũ nhìn bà Hậu hỏi lại lần nữa.
_Vũ: Tôi hỏi lần nữa… Đã xảy ra chuyện gì.
_Bà Hậu: Con đĩ này nó làm đĩ ở quán của tôi, tôi còn cho nó vay tiền ko ngờ nó lại bỏ trốn..
_Vũ: Bao nhiêu….
_Bà Hậu: 200tr
Vũ quay sang Trường.
_Trường đem tiền vào cho a..
_Vâng…
Trường quay người đi ra ngoài 1 tí rồi quay lại cầm theo 1 sấp tiền.
_Trường: Tiền đây đại đa…
Vũ cầm lấy tiền đi lại trước mặt bà Hậu.
_Vũ: Đây 200tr tiền cô ấy vay, còn 200tr này tôi cho bà mua vé máy bay về nước. Nếu để tôi thấy bà động tay với cô ấy 1 lần nữa thì đừng trách tôi.
Bà Hậu cầm số tiền mà thắc mắc ko biết Hà đã làm gì mà có thể quen được 1 người giàu có như Vũ..
Vũ đi lại chỗ tôi, a ta đỡ tôi đứng dậy.
_Vũ: Cô đi được chứ…
_Tôi: Vâng..
Vũ dìu tôi đi được 1 bước thì chân tôi khụy xuống vì đau, có lẽ lúc nãy té bị trẹo chân. Vũ nhíu mày ngồi xuống cầm lấy chân tôi lên xem.
_Bị trật chân rồi.
Nói xong Vũ khom người bế tôi lên bước đi trước bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, tôi thì xấu hổ, ko còn mặt mũi nữa nên chỉ biết úp mặt vào ngực a ta mà khóc.