Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 47 - Đại Thúc Này Quá Bảo Thủ (5)

trước
tiếp

Editor: Tứ Phương Team.

Tối hôm đó, sau khi Lộ Thượng đưa Vi Tưởng đến nhà, liền không nhiều lời thêm, lạnh lùng lái xe đi.

Vi Tưởng đứng tại chỗ dậm chân, tức giận lầm bầm: “Đồ đàn ông nhỏ mọn. Cô cũng đã nói xin lỗi rồi, còn không tha thứ cho cô.”

Huống chi mình không có làm gì sai, sao số cô lại khổ như thế chứ.

Cô một bên phàn nàn, một bên đi lên lầu.

Giờ này, Trinh Trinh đang nằm trên ghế sa lon chơi điện thoại, nhìn thấy Vi Tưởng mở cửa bước vào, cô ấy lộc cộc đứng lên, nhanh chóng đuổi theo Vi Tưởng hỏi: “Lại đây nói một chút, hai ngày ở nhà boss của bọn mình thế nào? Ha ha, các người cô nam quả nữ đã làm cái gì?”

“Cậu nói xem, chuyện nên làm không nên làm trong tình yêu đều làm hết rồi.” Vi Tưởng cố ý đùa cô ấy.

“Hừ, không phải chứ. Các người cũng nhanh quá đấy, không ngờ hiệu suất làm việc của boss bọn mình lại cao như thế!” Trinh Trinh vừa sợ hãi thán phục, vừa không có ý tốt nói: “Ha ha ha, nói một chút xem một đêm mấy lần, cảm giác gì?”

“Mau cút đi, bọn mình rất thuần khiết được chưa, đừng nói tới hôn, ngay cả tay còn chưa có nắm đâu.” Nghĩ đến vấn đề này, Vi Tưởng đã cảm thấy đáng tiếc không chịu được.

Làm sao mà ngay cả bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng của Lộ giáo sư cũng không nắm được, người bạn gái như cô cũng quá thất bại rồi.

Hừ, không được, hôm nào phải bù lại hết.

Hứa Trinh Trinh vô lực trợn trắng mắt: “Vậy sao, thật không thú vị. Xem ra sức hút của Vi đại tiểu thư chẳng qua cũng chỉ có thế.”

“Hừ, bọn mình chính là cao thượng, lấy kết hôn làm mục đích yêu đương, không phải giống như kiểu yêu đương đùa giỡn lưu manh của các cậu.”

“Cậu mơ đi, ai đùa giỡn lưu manh chứ?”

“Ha ha, không nói cậu, đừng tự nhận.”

Trinh Trinh nhếch miệng rồi mới nói: “Theo như chuyện này, tuy rằng boss đối với cậu như vậy nhưng lại là chân tình.”

Vi Tưởng kiêu ngạo nhướng mắt về phía Hứa Trinh Trinh: “Đương nhiên rồi, bản cô nương xuất thủ, chiến vô bất thắng!”

“Ha ha, cậu vui là được rồi. Mình sẽ không ý kiến.” Mặt mũi Trinh Trinh tràn đầy khinh bỉ nói.

Như nghĩ đến cái gì, cô ấy tiếp tục bổ sung: “Chẳng qua là hiện tại các người ở bên nhau, nhưng cậu cũng biết boss của bọn mình ở trường học được hoan nghênh thế nào rồi đấy, cho nên phải buộc chặt không được để lỏng. Đương nhiên chị đây ở trường học cũng sẽ thay cậu chú ý nhiều hơn, vừa có động tĩnh gì, lập tức báo cáo với sư nương là cậu.”

Lần này lại từ miệng Trinh Trinh nghe được hai chữ “sư nương”, Vi Tưởng có chút ngượng ngùng: “Hắc hắc.”

Hôm sau Vi Tưởng trực ca đêm.

Xét thấy tối hôm qua mình làm Lộ Thượng tức giận, cho đến giữa trưa hôm nay người kia cũng không để ý đến cô.

Vi Tưởng liền biết anh vẫn chưa hết giận.

Thế là, giữa trưa cô làm một bữa cơm thật ngon rồi đem đến đưa cho Lộ Thượng. Hy vọng sẽ cho anh một bất ngờ lớn, để anh sớm tha thứ cho cô.

Bởi vì muốn ngạc nhiên, nên Vi Tưởng không nói trước cho Lộ Thượng mà trực tiếp đến phòng làm việc của anh.

Cánh cửa văn phòng đóng chặt, Vi Tưởng gõ cửa.

Hiện tại, Lộ Thượng còn đang ở trong phòng cùng với mấy giảng viên trẻ tuổi họp. Nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng rằng giảng viên nào đến, anh liền mở miệng: “Mời vào.”

Nghe được âm thanh mạnh mẽ của Lộ Thượng, Vi Tưởng đẩy cửa ngọt ngào hô: “Lộ giáo sư, người nhà của anh đến đưa…”

Cô vốn muốn nói “Người nhà của anh đến đưa cơm cho anh”, kết quả sau khi cửa lớn mở ra, nhìn thấy sau cánh cửa là ba bốn giảng viên xa lạ. Cô giật nảy mình, liền bỏ sót chữ “cơm” phía sau.

Trong văn phòng, mấy giảng viên cũng bị tình trạng hiện tại làm ngơ ngác. Đợi kịp phản ứng, bọn họ hiểu rõ cười cười, rồi mới nói với Lộ Thượng: “Lộ giáo sư, chúc mừng nhé.”

“Chúc mừng chúc mừng, Lộ giáo sư có lộc ăn.”

Lộ Thượng không biểu hiện gì, gật đầu.

Mấy giảng viên cũng thức thời, nói xong thì đứng lên chào tạm biệt.

Đương nhiên cũng còn mấy người có quan hệ không tệ với Lộ Thượng không sợ chết, trước khi ra cửa cười ha hả với Vi Tưởng nói: “Người nhà của Lộ giáo sư, sau này phải đến nhiều nha.”

“Sao em lại đến đây.” Lộ Thượng nhìn cô vẫn đứng ở cửa ra vào, nghiêm mặt nói.

Thấy anh chủ động nói chuyện với mình, Vi Tưởng tranh thủ thời gian cười hì hì tiến lên đưa hộp cơm: “Người ta đặc biệt làm đồ ăn cho anh, mau ăn đi.”

Lộ Thượng hừ lạnh: “Sao hôm nay không mang giày cao gót với váy ngắn lộ vai?”

Trong lòng Vi Tưởng xấu hổ một trận, nhưng mà trên mặt rất lấy lòng nói: “Hắc hắc, sau này không mặc nữa. Anh đại nhân không trách cứ tiểu nhân, tha thứ cho em lần này đi.”

Lộ Thường tiếp tục hừ lạnh: “Thấy em vi phạm lần đầu, không truy cứu nữa. Nếu như có lần sau, xem anh trừng phạt em thế nào.”

“Không dám nữa, không dám. Anh mau ăn cơm đi, đừng để lát lại nguội.”

Lộ Thượng nhìn thức ăn Vi Tưởng vất vả làm, sắc mặt từ từ hòa hoãn: “Lần sau không cần vất vả như thế, chúng ta trực tiếp ăn bên ngoài là được rồi. Còn nữa, buổi tối sẽ đưa em đi làm.”

Thấy anh lại biến trở về làm Lộ giáo sư thân thiết, trong lòng Vi Tưởng bỗng chốc cười ngây ngô.

Lộ Thượng và Vi Tưởng không biết rằng sau khi những giảng viên kia rời khỏi chưa được mấy tiếng, chuyện liên quan đến đối tượng của Lộ Thượng đã lan truyền bay lả tả trong sân trường. Có nhiều người biết chuyện liền nói đối tưởng của Lộ giáo sư là một y tá, một y tá thích Lộ Thượng nên dây dưa đến cùng, khăng khăng một mực, rốt cuộc đã cảm động được Lộ giáo sư. Đương nhiên cũng có sinh viên nữ yêu thích Lộ giáo sư ước ao ghen tị, rồi đi khắp nơi tuyên bố Lộ giáo sư tuyệt đối là nhất thời bị tiểu hồ ly này dụ dỗ nên bị quỷ ám, chắc chắn cuối cùng Lộ giáo sư sẽ tỉnh ngộ.

***

Một buổi tối mấy ngày sau, đang nằm trên giường kết thúc cuộc điện thoại với Lộ Thượng, wechat của Vi Tưởng liền có thêm một người xa lạ yêu cầu kết bạn.

Sau khi ấn vào nhìn thấy tên của đối phương, cô liền ngây ngẩn cả người.

Cô làm sao không biết cái tên này chứ, cái tên tiếng Anh quen thuộc nhất này là tên tiếng Anh của Tôn Gia Tề.

Hai năm không có liên lạc, tại sao anh ta bỗng nhiên thêm bạn wechat của mình?

Nhịp tim Vi Tưởng bắt đầu loạn, cô không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Từ sau khi Tôn Gia Tề xuất ngoại rồi bọn họ chia tay thì không liên lạc nữa. Hiện tại anh ta bỗng nhiên thêm wechat cô, chẳng lẽ là anh ta trở về nước?

Chắc do quá khẩn trương, Vi Tưởng bị thần xui quỷ khiến nhấn đồng ý.

Vừa kết bạn thành công, bên kia liền gửi tới một tin: “Tiểu Tưởng, gần đây có tốt không?”

Mới vừa đồng ý, điều này thể hiện mình chắc chắn có online. Tránh không khỏi, Vi Tưởng chỉ có thể hít một hơi thật sâu, bắt đầu trả lời. Gõ gõ nhấn nhấn, sửa tới sửa lui, cô trả lời một tin: “Vẫn tốt.”

Đối phương không có lập tức trả lời, trong lòng Vi Tưởng treo lơ lửng. Chẳng lẽ mình trả lời cứng rắn quá, hay là anh ta không còn lời nào để nói?

Qua tầm mười phút, bên kia hồi âm lại: “Tiểu Tưởng, đã lâu không gặp, em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Chỉ là gầy hơn so với lúc trước, nhìn rất đau lòng, sao lại không tự chăm sóc tốt cho bản thân?”

Vi Tưởng dừng một chút, mới phản ứng được, vừa rồi người kia có thể là đi xem hoạt động vòng bạn bè của cô, bằng không thì cũng không biết nói cái gì. Nhưng hiện tại cô cũng không biết trả lời anh ta thế nào.

Một người yêu chia tay đã hai năm, bỗng nhiên thân thiết quan tâm cô như thế, cô thật không biết mình nên làm thế nào.

Chẳng qua là nhìn thấy anh ta thân thiết giống như trước kia, nước mắt Vi Tưởng bắt đầu đảo quanh hốc mắt. Mối tình đầu của cô, người đàn ông cô yêu sâu sắc nhưng lại là người tổn thương cô nhiều nhất. Vì sao tự nhiên lại quan tâm đến cô, không phải đã quyết định cả đời không qua lại với nhau sao?

“Tiểu Tưởng, còn đó không?”

Vi Tưởng lau nước mắt, bắt đầu trả lời: “Ừ, còn.”

“Anh trở về rồi, ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Vi Tiểu Tưởng Ưu Nhã Bất Ô: Em không có thời gian, phải đi làm.

“Sẽ không chậm trễ quá lâu đâu, ngày mai em tan làm anh sẽ đến đón.”

Thấy anh ta nhiều lần kiên trì, Vi Tưởng cảm thấy nếu mình lại không đồng ý sẽ thể hiện mình còn canh cánh trong lòng, đối với quá khứ nhớ mãi không quên. Vì muốn thể hiện thái độ rõ ràng với anh ta, Vi Tưởng dứt khoát trả lời lại một biểu tượng cười to rồi tặng thêm hai chữ “Có thể.”

“Vậy chúng ta ngày mai gặp, em nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon.”

Vi Tiểu Tưởng Ưu Nhã Bất Ô: Được.

Đến lúc này, Vi Tưởng mới nhẹ nhàng thở ra. Cô cũng không biết bản thân tại sao lại khẩn trưởng như vậy, dù sao chính mình cũng đâu có hăng hái gì.

Chỉ là anh ta không hỏi cô mấy giờ tan làm. Xem ra anh ta đối với chuyện của cô hiểu rất rõ. Thế nhưng là tại sao, tại sao anh ta còn chú ý chuyện của cô?

Nghĩ mãi không ra, Vi Tưởng khẽ thở dài, lại nhịn không được bắt đầu suy nghĩ đến mục đích Tôn Gia Tề hẹn cô.

Hẳn là đơn giản ôn chuyện, người đến người đi rốt cuộc phát hiện cuối cùng người anh ta thích vẫn là cô cho nên muốn gặp cô?

Về phần chính cô, cũng rất mâu thuẫn. Cô không muốn đi,không muốn nhìn thấy người thường xuyên làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô. Nhưng lại không nhịn được muốn nhìn xem anh ta hiện tại ra sao, thay đổi lớn không.

Thế là, trầm mình trong mâu thuẫn, Vi Tưởng nhớ đến bọn họ hồi đại học, nhớ đến đoạn thời gian gia nhập đoàn ủy.

Ngay từ đầu cô chỉ là thích Tôn Gia Tề chói lọi như ánh mặt trời, thế nhưng lâu ngày cùng nhau trong văn phòng đoàn ủy, dưới sự chăm sóc quan tâm của anh ta, lòng cô chậm rãi bị ăn mòn. Cô bắt đầu chờ mong mỗi một lần gặp anh ta.

Khi đó trong mắt cô, anh ta là đặc biệt nhất.

Anh ta rất biết chăm sóc cô.

Khi đoàn ủy liên hoan, anh ta vì cô đỡ rượu; trời mưa, anh ta đưa cho cô dù; sau buổi tối tự học, mỗi ngày anh ta sẽ đưa cô về ký túc xá; đến mùa đông lạnh lẽo, anh ta thường xuyên đưa cô trà sữa nóng…

Vi Tưởng thậm chí nhớ rõ buổi tối anh ta thổ lộ với cô, cô vẫn luôn cười, còn anh ta thì vẫn dùng ánh mắt ôn nhu yêu thương mà nhìn cô.

Cô nhớ rõ đêm hôm đó giấc mơ của bản thân nằm toàn là ngọt ngào.

Đương nhiên cô còn nhớ rõ rất nhiều, cô nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ nắm tay, nhớ rõ lần đầu tiên ôm, nhớ rõ lần đầu tiên hôn.

Tất cả những chuyện quá khứ này, đều rõ mồn một trước mắt. Bởi vì ký ức quá sâu sắc, đến mức hai năm này cô luôn muốn thoát khỏi hồi ức nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thành công.

Cho nên cô thường xuyên buồn phiền và đau khổ.

Cũng may sau đó gặp Lộ Thượng, tìm được liều thuốc có thể giúp cô thoát khỏi đau khổ.

Nhưng mà, hiện tại là thế nào? Bây giờ cô nên làm sao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.