Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 6 - Vị Đại Thúc Này Thật Không Bình Thường (4.2)

trước
tiếp

Một lát sau, Lộ Thượng thấy Tử Việt vẫn đang ngủ say, mà dịch truyền còn không ít, hắn yên tâm đi toilet. Sau khi rời khỏi, liền nghe thấy phía trước phòng bệnh có tiếng oa oa khóc lớn, một cô y tá chợt lóe thoáng qua chạy ngay vào căn phòng kia. Đúng lúc đi ngang qua anh thuận thế nhìn vào trong, phát hiện cửa phòng bệnh mở, trong phòng ngoại trừ cô y tá ban nãy và một đứa con nít thì không còn người khác.

Bóng dáng cô y tá có phần quen thuộc, hắn nhìn kỹ phát hiện là Vi Tưởng. Không biết nguyên nhân gì, hắn bỗng nhiên dừng bước lại muốn xem đến cuối cùng.

Chỉ thấy cô gái này tựa vào trước giường bệnh, ôm bé gái kia, nhẹ nhàng mà vỗ lưng đứa bé miệng lẩm bẩm. Thì ra đứa bé kia thức giấc không thấy mẹ đâu rồi sợ hãi khóc lớn, Vi Tưởng nghe tiếng khóc nhanh chóng chạy tới. Cô nhẹ giọng dỗ dành cô bé một hồi, rồi mới rút mấy tờ khăn giấy mềm nhẹ để lau nước mắt cho đứa bé, còn lưu luyến dùng ngón tay cái vuốt ve gương mặt đầy thịt của đứa bé rồi nhìn nó mỉm cười, mà đứa bé kia bỗng nhiên nín khóc một cách thần kì, thậm chí còn cười với cô, làm cho Vi Tưởng nhịn không được liền hôn lên bàn tay mũm mĩm của cô bé.

Nhìn đến đây, Lộ Thượng mới phát hiện hắn hiểu lầm cô gái này rồi. Thì ra đây chính là tính cách chân thật của cô, trong lòng cô không chỉ đối tốt với mỗi Tử Việt, mà còn đối với những đứa trẻ khác cũng rất kiên nhẫn, rất yêu thương.

Hắn có chút hối hận vì ngày hôm qua nói ra lời kia, quả thật lúc ấy hắn có chút thô lỗ, y tá người ta có tình yêu có ý thức trách nhiệm mà bị trách mắng như vậy, tâm hồn cô gái nhỏ mong manh không chắc chịu được nhiều tổn thương và đả kích.

***

Vi Tưởng không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không, đêm nay sau vài lần cô đến phòng bệnh 517, Lộ Thượng cũng không có ác liệt với cô nữa, ngược lại đối với cô vô cùng khách khí và tôn trọng. Thấy hắn trước sau thay đổi lớn như vậy, Vi Tưởng đã cảm thấy người này vô cùng tinh khôn lợi hại.

Không nghĩ tới là buổi tối cô đang muốn về nhà, liền thấy Lộ Thượng đuổi theo muốn đưa cô về nhà. Vi Tưởng ngây ra một lúc, đoán không ra người đàn ông này có ý gì, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ. Bệnh thần kinh, mặc kệ nó.

“Cảm ơn ý tốt của Lộ tiên sinh, tiểu nữ vô phúc hưởng thụ.” Nói xong, cô cũng không quay đầu lại cứ thế mà đi.

Đi chưa được mấy bước, cánh tay của cô bỗng nhiên bị người níu lại.

“Tôi cũng kiên trì.” Người đàn ông này không giải thích gì kéo cô về phía bãi đậu xe.

Sức lực của hắn rất mạnh, thậm chí có phần thô lỗ. Ngay từ đầu Vi Tưởng không phải là đối thủ của hắn, giãy dụa nửa ngày vẫn bị hắn áp chế, cổ tay của cô đã hiện lên một vòng đỏ cảm thấy có chút đau.

“Úi,…” Vi Tưởng có chút tức giận, dứt khoát nói tục: “Anh có bệnh phải không, tôi nói tôi không muốn, anh nghe không hiểu tiếng người sao! Tôi nghĩ không phải tôi có mục đích, mà là anh có âm mưu đi!”

Lộ Thượng không nói gì, không quan tâm vẫn cứ kéo cô về phía xe của mình, mở cửa xe, mạnh mẽ nhét cô vào rồi đóng cửa kỹ, hắn mới lên xe.

Vi Tưởng không nói gì, người đàn ông thật sự là kiêu ngạo đáng đánh đòn, nếu mình có học Taekwondo thì nhất định sẽ đi lên đánh cho hắn một trận, đánh cho mặt mũi hắn bầm dập mới nguôi giận.

Thế nhưng cô biết lúc này mình có nói gì cũng vô dụng, cô thừa nhận hôm nay cô xui xẻo. Hắn muốn đưa về vậy cứ để hắn đưa về, để xem hắn có mục đích gì, sẽ không đến mức ăn mình.

Lộ Thượng ngồi vào vị trí lái, cũng không lập tức lái xe, mà rất chu đáo nghiêng người giúp Vi Tưởng cài dây an toàn. Hắn bỗng nhiên tới gần dọa Vi Tưởng nhảy dựng một cái, thấy rõ mục đích của hắn Vi Tưởng có chút ghét bỏ trừng mắt liếc hắn một cái, rồi mới né tránh tay hắn.

Hừ, vừa thấy hắn giống như chồn chúc tết gà năm mới – – không có ý tốt, cô cũng không ngốc.

Lộ Thượng cũng không có mất hứng, chỉ là nhìn sâu một cái.

Cái nhìn này khiến cho Vi Tưởng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không được tự nhiên. Hắn đây là có ý tứ gì?

Có đi hay không, không đi cô sẽ xuống xe.

Đang ảo não liền nghe Lộ Thượng mở miệng nói: “Vi Tưởng tiểu thư, không cần khẩn trương, tôi thấy mỗi tối cô đều tăng ca vì Tiểu Việt, trong lòng áy náy nên muốn đưa cô về để tỏ lòng biết ơn.”

Vi Tưởng chỉ là hừ một tiếng, chẳng muốn đáp lại hắn, trong lòng lại nói có có thể dùng phương thức này để ép buộc người khác sao, cho rằng mình là ai.

“Địa chỉ?” Rõ ràng là câu hỏi, có lẽ trong miệng hắn nói ra khiến cho người khác cảm thấy được đây là mệnh lệnh.

Vi Tưởng bĩu môi nói ra địa chỉ nhà mình: “Đường Thanh Niên, khu nhã cư.”

Xe xuất phát, dọc theo đường đi, hai người không có bất kỳ trao đổi gì, không khí có chút kỳ quái mà lại xấu hổ bao phủ trong xe. Vi Tưởng xoay đầu nhìn cửa sổ vờ như đang xem phong cảnh bên ngoài.

Quãng thời gian này, trên đường xe cộ không nhiều lắm, trạm xe buýt chờ người qua đường cũng không còn mấy chiếc, giao thông thông suốt. Chỉ gặp từng cái từng cái đèn đường, hàng loạt cây cối, từng nhà cao tầng lay động như một con tuấn mã chạy như bay, Vi Tưởng nhìn đến thất thần…

Không bao lâu liền đến nơi, nhìn xe dừng lại, Vi Tưởng mới hồi phục tinh thần lại.

Sau khi xe dừng lại, Lộ Thượng nhìn bốn phía mới phát hiện khoảng cách của tiểu khu này cách Đại học C không xa. Lại nhìn Vi Tưởng đang vội vàng mở cửa xuống xe, hắn không nhanh không chậm nói: “Đợi một chút…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.