Viên Nguyệt Loan Đao

Chương 15 - Bí Thất

trước
tiếp

Đinh công tử với Tạ gia tiểu thư đã thành bạn.

Đây là sự thực Tạ tiên sinh đã tuyên bố với mọi người. Hầu như không ai phủ nhận sự thực này. Lãnh tụ năm đại môn phái, tuy có bị Đinh Bằng một phen nhạo báng, cũng không phủ nhận sự thực này.

Họ thấy Tạ Tiểu Ngọc kéo tay Đinh Bằng vào trang, coi vẻ hai người rất thân mật.

Nhưng tình hình thực tế, không đơn giản như mọi người nghĩ.

Tạ Tiểu Ngọc là một cô gái rất đẹp, rất xinh. Nam nhân dưới nụ cười của nàng, hầu như rất khó từ chối bất cứ yêu cầu nào nàng đề ra.

Nếu quả được nàng tay nắm tay, sánh vai cùng đi, e rằng dù trước mặt là miệng núi lửa, bọn nam nhân cũng nghe lời nàng nhảy xuống không chút cau mày!

Nhưng Đinh Bằng không bị chinh phục dễ dàng như vậy.

Vì chàng đã từng bị mê hoặc. Tần Khả Tình, phu nhân của Liễu Nhược Tùng là một người đàn bà quyến rũ phi thường.

Vì chàng đã có một vị “hôn thê”. Trước mặt chàng, Thanh Thanh không hề thi triển bất cứ mỵ thuật gì, nhưng tư dung tuyệt thế, nhu tình thắm thiết của nàng, không một người đàn bà nào sánh kịp.

Tạ Tiểu Ngọc khác với hai nữ nhân đó. Hầu như nàng gồm cả ưu điểm của hai người này – nét quyến rũ của Tần Khả Tình và tình yêu thắm thiết của Thanh Thanh. Nhưng nàng không có tính phóng đãng như Tần Khả Tình và khí chất tôn nghiêm của Thanh Thanh.

Đối với nam nhân khác, Tạ Tiểu Ngọc có thể không thất bại, nhưng đối với Đinh Bằng, nàng dễ dàng trở thành sự so sánh.

Cho nên, sau khi ngồi xuống, được người hầu châm rượu, cạn xong ba chén, sóng mắt Tạ Tiểu Ngọc say sưa, tán phát ma lực nữ tính của nàng. Đinh Bằng, trái lại, cảm thấy mất hết ý hứng.

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc cho bọn thì nữ lui ra, nàng rót chén rượu thứ tư, rồi dựa nửa thân mình vào trước ngực chàng, cười âu yếm :

– Nào chúng ta cạn thêm chén này…

Với nam nhân khác, e rằng dù chén rượu này là độc dược, cũng chẳng cự tuyệt.

Nhưng Đinh Bằng lại lạnh lùng hất tay bưng chén rượu và đẩy thân mình nàng ra, từ chối :

– Ba chén là lễ số đủ rồi, bốn chén nhiều quá.

Tạ Tiểu Ngọc hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân đẩy thân mình nàng ra.

Từ khi nàng đến Thần Kiếm sơn trang, không rõ đã có bao nhiêu thanh niên kiếm khách, vũ sĩ bị mê hồn vì sắc đẹp của nàng. Thậm chí, có khi vì tranh nhau lượm một chiếc khăn tay nàng đánh rơi, mà hai nam nhân rút kiếm xung đột đến chết.

Vậy mà, giờ đây nàng lại bị người đẩy ra.

Điểm này khiến nàng khó chịu, nhưng cũng cho nàng một kích thích mới lạ.

Một nam nhân dám cự tuyệt sự quyến rũ của nàng, nàng càng quyết tâm chinh phục cho bằng được.

Vì vậy, nàng lại tươi cười, nói :

– Đinh đại ca chẳng nể mặt tiểu muội chút nào?

Đinh Bằng hơi cau mày, giọng lạnh lẽo :

– Giữa cô nương và tại hạ, không có cái giao tình này, hơn nữa, tại hạ chưa bao giờ uống rượu vì tình.

Câu nói của Đinh Bằng quả thực là vô tình, chẳng khác một cái tát vào mặt Tiểu Ngọc, và cũng đập tan nụ cười của nàng.

Cũng khiến nàng cảm thấy một sự khuất phục chưa từng có. Mắt nàng rưng rưng lệ nhìn chàng với vẻ rất thương tủi.

Thái độ đó, người bằng sắt đá e cũng hóa mềm.

Đinh Bằng không phải là người sắt đá, nhưng lòng dạ chàng còn cứng hơn đá sắt. Nên trái lại, chàng còn lộ vẻ chán ghét, mà rằng :

– Tạ tiểu thơ, nếu cô muốn dở thói phong tình, thì tuổi tác quá trẻ. Còn muốn khóc lóc nhỏng nhẻo, tuổi tác lại quá lớn. Một nữ nhân rất dễ bị người khác chán ghét nếu làm những việc không hợp với tuổi tác của mình.

Nước mắt Tạ Tiểu Ngọc sắp rơi xuống, gặp câu nói này của Đinh Bằng, liền ngưng lại.

Nàng lẹ làng dùng tay áo chùi khóe mắt, cười cười nói :

– Đinh đại ca khéo biết nói đùa.

Thái độ chuyển biến mau lẹ của Tiểu Ngọc, khiến Đinh Bằng cảm thấy ngạc nhiên.

Thường tình, khi thái độ của một người có thể chuyển biến mau lẹ, thì người đó cũng đã lăn lộn phong trần mấy năm.

Vì vậy, Đinh Bằng lại nhận xét kỹ hơn về cô gái này. Nhưng chàng không phát hiện ra trên mặt nàng có chút gì giận dỗi hay buồn phiền.

Câu “Đinh đại ca khéo biết nói đùa”, là một câu nói rất bình thường, nhưng nếu chẳng phải người đàn bà phong trần, đã từng trải qua nhiều tang thương trong biển người, sao biết vận dụng câu nói này? Chỉ một câu nói đã nhẹ nhàng xóa tang hết nổi sượng sùng. Đây không phải là đàm thoại, mà là nghệ thuật ứng đối.

Đinh Bằng bất giác hỏi :

– Cô nương bao nhiêu tuổi?

Tạ Tiểu Ngọc cười cười đáp :

– Lời mà người thiên hạ tuyệt chẳng nên tin đó là lời do miệng nữ nhân tự nói ra tuổi tác mình. Lúc còn trẻ, thì muốn trở thành người thành thục một chút, nên cầu thêm một hai tuổi; đến lúc đã chân chính thành thục rồi, tự mình lại sợ mau già, cầu bớt đi một hai tuổi; thêm mấy năm nữa, lúc đã thực sự già, nói tuổi ít đi càng nhiều; cho đến lúc tự mình không rõ mình bao nhiêu tuổi nữa.

Đinh Bằng có vẻ tán thưởng :

– Nhưng dù sao, cũng phải có một số tuổi mà tự họ cho là vừa ý, không lớn không nhỏ chứ?

– Đương nhiên, cho nên phần đông nữ nhân sống trong khoảng từ mười chín đến hai mươi tuổi. Trước thời gian đó, mỗi năm lớn thêm một tuổi. Sau thời gian đó, thì năm nay tăng một tuổi, qua năm sau lại giảm một tuổi. Chẳng hạn như năm ngoái tiểu muội nói mười chín, thì năm nay hai mươi. Nếu như năm ngoái nói hai mươi, thì năm nay mười chín.

Đinh Bằng thấy cô gái này quả thực thông minh, lanh lợi, bèn cười nói :

– Năm ngoái chúng ta chưa gặp nhau, cho nên tại hạ không rõ cô nương mấy tuổi.

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười đáp :

– Điều đó không quan hệ cho lắm, nếu chẳng phải mười chín thì là hai mươi, miễn là đại ca đừng kể thành hai mươi mốt, tiểu muội sẽ chẳng trách cứ.

Đinh Bằng chép miệng :

– Thôi được! Kể như tại hạ không hỏi.

Tạ Tiểu Ngọc đảo cặp nhỡn châu nói :

– Vốn dĩ là như thế. Đinh đại ca chẳng phải người kém thông minh, sao lại hỏi những câu ngớ ngẩn này?

Nàng quả là người rất hiểu rõ đàn ông, sau khi dùng thủ đoạn âu yếm khêu gợi và nỉ non tha thiết đều thất bại, nàng đã rất mau lẹ đổi sang thủ đoạn thứ ba.

Nhờ câu nói của Đinh Bằng, “Nếu cô nương muốn dở thói phong tình, thì tuổi quá trẻ; còn khóc lóc nhỏng nhẻo, thì tuổi quá lớn.” đã nhắc nhở nàng, nên nàng biết rõ ngay dưới mắt của Đinh Bằng mình phải có ấn tượng và thân phận như thế nào, đồng thời nàng cũng hiểu rõ Đinh Bằng hân thưởng loại đàn bà nào.

Nàng cũng thầm trách mình quá hồ đồ, diễn nhiều hành động sai lầm.

Lúc ngoài cửa, vì nàng có thái độ cười mắng ngạo mạn, trào lộng lãnh tụ của năm đại môn phái, nên mới nhận được tình hữu nghị của Đinh Bằng. Bởi thế chàng theo nàng vào trang.

Rất hiếm nam nhân thích nữ nhân đanh đá, ngang ngược, nhưng Đinh Bằng lại là một trong số nam nhân hiếm có ấy. Vì vậy hứng thú của Tạ Tiểu Ngọc được đề cao, nàng quyết định dùng mọi thủ đoạn để chinh phục cho bằng được gã đàn ông này.

Có điều, nàng cũng hơi lo ngại, trong kinh nghiệm, nàng chưa từng gặp qua một thử thách như thế này, nàng không rõ mình có làm được tốt đẹp hay không.

Nàng vẫn ngồi cắn móng tay, suy nghĩ sẽ làm sao, nói thế nào. Nhưng Đinh Bằng không cho nàng có cơ hội. Chàng thản nhiên nói :

– Tạ tiểu thơ, bây giờ có thể đi mời lệnh tôn ra được rồi.

Tạ Tiểu Ngọc giật mình hỏi :

– Sao? Đại ca vẫn muốn tìm gia phụ quyết đấu?

– Tại hạ đến là vì chuyện này.

Trong óc Tạ Tiểu Ngọc không biết đã chuyển động bao nhiêu lần. Nàng không rõ phải dùng cách nào mới cản được cuộc đấu. Cuối cùng, nàng đành buông trôi, không nghĩ ngợi suy tính nữa.

Nhưng Đinh Bằng lại đề ra một đáp án mà nàng mong muốn :

– Có phải tiểu thơ hy vọng chúng ta trở thành bằng hữu chăng?

– Đương nhiên, câu tiểu muội nói rằng muốn báo đáp ơn đại ca cứu mệnh, chỉ là câu nói trái lòng; tuy đại ca có cứu tiểu muội thực, nhưng tiểu muội cũng bất tất phải lãnh cái ân tình đó, vì đại ca cũng chẳng phải vì muốn cứu tiểu muội mà ra ân.

– À! Thế thì vì gì mà tại hạ cứu cô nương?

– Đại ca chỉ vì sự tôn nghiêm của mình, không cho người khác giết người tại Viên Nguyệt sơn trang. Nếu như tại chỗ khác, đại ca sẽ chẳng màng can thiệp.

– Cô nương lầm rồi! Tại chỗ khác, tại hạ cũng can thiệp, có điều tại Viên Nguyệt sơn trang, bất cứ ai đều không được giết người, trừ phi là tại hạ.

Tạ Tiểu Ngọc cười, sự cuồng ngạo của Đinh Bằng khiến nàng rất cao hứng; càng cuồng ngạo, càng biểu hiện rõ bản tính của một con người.

Nàng cười cười nói :

– Nhưng hôm đó, tại Viên Nguyệt sơn trang, không ít người chết, mà chẳng phải đều tự tay đại ca giết họ.

Đinh Bằng thủng thỉnh nói :

– Những người đó, tuy không phải tại hạ giết, nhưng tại hạ thấy họ đáng ghét. Tại hạ đã cho rằng đáng chết, lại có người thay tại hạ đi giết, khiến tại hạ đỡ bận tay, mệt tinh thần!

Đây là tính cách của một nam nhân rất thông minh, đã tự nắm vững thất tình lục dục của mình, không dễ dàng bị động niềm ân oán.

Trong lòng Tạ Tiểu Ngọc lại khắc thêm một nét đậm nữa về Đinh Bằng.

– Vậy tiểu muội chưa phải là người đại ca cho rằng đáng chết?

– Đúng! Từ trước, tại hạ vốn không quen biết cô nương. Thậm chí cũng không rõ Tạ Hiếu Phong có cô con gái, tự nhiên chẳng thể quyết định rằng cô nương có lý do đáng chết.

– Còn bây giờ, đại ca biết rồi, có phải vẫn cho rằng tiểu muội không đáng chết?

Đinh Bằng cười cười nói :

– Đúng, một người đáng chết hay không, cần phải coi xem người đó đã từng mạo phạm tại hạ chưa. Cô nương chưa từng làm việc bậy bạ này.

– Giả như có ngày tiểu muội mạo phạm đại ca?

– Vậy cô nương nên cẩn thận một chút, dù cô nương là con gái của Tạ Hiếu Phong, tại hạ cũng không tha.

Tạ Tiểu Ngọc lè lưỡi, giọng có vẻ cười cợt :

– Tiểu muội nhất định sẽ luôn tự nhắc nhở mình chớ nên mạo phạm đại ca.

– Vậy cô nương chớ nên tự cho mình là thông minh mà làm những chuyện tại hạ chán ghét.

– Tiểu muội thực không rõ Đinh đại ca chán ghét chuyện gì?

Đinh Bằng khẽ hừ một tiếng nói :

– Chẳng hạn như hiện tại, cô nương đang chần chờ kéo dài, muốn cản trở chuyện quyết đấu của tại hạ với lệnh tôn, đó là chuyện tại hạ rất chán ghét. Tại hạ rất ghét đàn bà không biết giữ bổn phận, mà còn muốn xen tay vào chuyện đàn ông.

Lúc nói câu này, trước mắt Đinh Bằng hiện lên hình ảnh của Tần Khả Tình, người đàn bà đán chết, nên sự chán ghét càng lộ rõ trên mặt.

Tạ Tiểu Ngọc hơi chấn động tâm thần, nàng hiểu rất rõ chuyện quá khứ của Đinh Bằng, nhất là chuyện rắc rối tình oán giữa chàng với Liễu Nhược Tùng.

Chàng trả thù Liễu Nhược Tùng, gần như tàn khốc. Tuy chuyện Liễu Nhược Tùng đối với chàng không đến nỗi quá đáng, nhưng đã cho chàng một đả kích rất lớn.

Tần Khả Tình vì muốn Liễu Nhược Tùng vượt cao hơn, có địa vị cao hơn, nên mới lừa dối trêu cợt Đinh Bằng.

Vì vậy, Đinh Bằng chẳng những ghét cay ghét đắng người đàn bà đó, mà còn ghét lây đến những đàn bà muốn xen tay vào chuyện của đàn ông.

Tạ Tiểu Ngọc lập tức biết rõ nên phải làm sao, nàng tươi cười nói :

– Đinh đại ca chớ hiểu lầm, tiểu muội không có ý muốn cản trở chuyện đại ca quyết đấu với gia phụ, mà có cản cũng không được, cũng như chuyện tiểu muội không có cách mời được gia phụ ra, vì tiểu muội không rõ lúc này gia phụ có nhà không?

– Sao? Vừa rồi cô nương chẳng đã nói…

– Không sai, vừa qua không lâu, tiểu muội có gặp gia phụ và nói với người mấy câu. Nhưng không thấy gia phụ biểu lộ ý kiến gì, cũng không nói từ chối hay tiếp nhận quyết đấu.

Nhìn sắc mặt biến đổi của Đinh Bằng, Tiểu Ngọc vội nói tiếp :

– Chuyện này thực tình tiểu muội không thể thay gia phụ quyết định được. Chỉ còn cách duy nhất là đưa đại ca đi tìm gia phụ, xem người đang ở chỗ nào.

Lúc này, có ba người đứng trước cánh cửa lớn đóng chặt, nhìn ổ khóa sắt lớn đã sét rỉ. Trừ Đinh Bằng và Tạ Tiểu Ngọc, còn có A Cổ.

Gã nô bộc trung thành này, tuy không nói được, nhưng rất thấu hiểu ý người.

Trường hợp không cần gã, tuyệt đối không thấy gã; khi cần gã có mặt, cũng tuyệt đối không thiếu gã. Lúc Đinh Bằng cùng Tạ Tiểu Ngọc từ trong nhà bước ra, gã đã như bóng với hình theo sau. Trên tay gã không cầm cây roi đánh ngựa, nhưng rên lưng đã cài thêm một mũi chủy thủ; trên mỗi cánh tay đeo hai vòng bạc; bàn tay mang bao quyền có gai nhọn.

Những trang sức này, đều chẳng giống loại vũ khí có tác dụng lớn; nhưng Đinh Bằng biết rõ những phói bị này trên mình A Cổ có oai lực lớn như thế nào.

Tạ Tiểu Ngọc trỏ bức tường cao, nói :

– Nhiều năm nay, gia phụ tiềm cư trong đó. Tiểu muội dùng hai chữ “tiềm cư”, có thể là không thỏa đáng, vì lão nhân gia hành tung vô định, chẳng phải lúc nào cũng ở trong đó.

Điểm này Đinh Bằng cũng đã rõ, từ khi Thần Kiếm sơn trang có thêm Tạ Tiểu Ngọc, người trong trang cũng đông hơn lên. Chỉ cần nhiều người, bí mật gì cũng sẽ khó giữ khỏi tiết lộ.

Tiểu Ngọc lại nói :

– Nếu gia phụ có nhà, nhất định ở trong đó, còn không, thì không rõ ở đâu.

Đinh Bằng nói :

– TRước đây không lâu, lệnh tôn còn có nhà…

– Nhưng giờ phút này, không rõ còn ở nhà hay không? Trước đây cũng thường như vậy, trước một bước, gia phụ còn ở ngoài chào hỏi mọi người; trong chớp mắt đã không thấy. Rồi sau đó, có người lại gặp gia phụ ở một thành thị khác, đối chiếu thời gian, chỉ cách nhau khoảng vài giờ.

Đinh Bằng cười khảy một tiếng: Thời gian vài giờ đủ đến một nơi khác?…

Tại Tiểu Ngọc cũng cười :

– Mà thành thị đó cũng cách đây tới năm tram dặm xa.

Đinh Bằng hả một tiếng, lộ vẻ sợ, hỏi :

– Chuyện đó, trừ phi chấp cánh bay đi, chẳng lẽ lệnh tôn đã học được độ pháp rút đất?

– Gia phụ chẳng phải kiếm tiên gì, cũng chẳng biết độn pháp, chẳng qua chỉ là nhờ công lực thâm hậu, công lực chuyển mình đề khí siêu vượt hơn mọi người, cho nên có thể vượt qua chướng ngại, chọn khoảng cách rất ngắn để đi, nên mới lẹ hơn người khác nhiều.

Đinh Bằng gật đầu :

– Nói vậy thì có thể; năm trăm dạm là lộ trình của mọi người thường, thí dụ như nói từ sườn bên trái ngọn núi, vòng qua sườn bên phải, theo đường trường mà đi nên rất xa, nhưng nếu vượt đỉnh níi mà qua, thì không tới nửa đường.

Tạ Tiểu Ngọc công nhận :

– Đại khác là như vậy đó!

Đinh Bằng chỉ ổ khóa cửa, nói :

– Nói vậy, cánh cửa này tuy khóa, nhưng chẳng thể chứng tỏ lệnh tôn không ở trong đó.

– Đúng vậy, tại trước mặt Đinh đại ca, tiểu muội chẳng dám nói dối, tiểu muội quả thực không rõ gia phụ có trong đó hay không.

– Chúng ta đứng ngoài này gọi lớn được không?

– Tiểu muội e rằng cũng vô dụng, vì tiểu muội chưa từng vào trong đó. Lúc trước đã có lần gọi thử, có lúc lão nhân gia rõ ràng ở trong đó, nhưng không đáp ứng. Cũng dặn rõ lúc lão nhân gia muốn gặp ai, tự người sẽ ra, bằng không, chẳng ai được đến làm phiền.

– Nếu vậy, chỉ còn cách phá cửa vào?

– Đương nhiên cũng chỉ có cách đó; cũng như vượt tường có thể vào, nhưng hình như Đinh đại ca chẳng phải là người muốn làm chuyện vượt tường.

– Không sai! Tại hạ quang minh chính đại, đến gặp lệnh tôn quyết đấu, không dùng cái trò lén lút vượt tường như vậy.

Suy nghĩ một chút, Đinh Bằng lại hỏi :

– Tại hạ muốn phá cửa vào, cô nương có ngăn cản không?

Tạ Tiểu Ngọc cười đáp :

– Tiểu muội nên cản mới phải, nhưng khả năng tiểu muội cản không được, hà tất phải hao tổn tinh thần khí lực; đây chẳng qua chỉ là một cánh cửa, chẳng đáng phải đem tính mệnh để bảo vệ.

Đinh Bằng cũng cười :

– Tại tiểu thư quản thực là cô gái rất thông minh.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười :

– Gia phụ đắc tội rất nhiều người, mà bằng hữu lại rất ít. Thần Kiếm sơn trang tuy dương danh thiên hạ, nhưng không bảo vệ nổi tiểu muội. Thân làm con gái Tạ Hiểu Phong, không thông minh một chút sẽ chết sớm.

– Không sai! Thịnh danh của lệnh tôn, chẳng thể biểu người ta đừng giết hại cô nương. Giống như hôm đó, Thiết Yến song phi truy sát cô nương, đã không ai cản trở họ.

Tạ Tiểu Ngọc cười :

– Sao không có, Đinh đại ca chẳng đã cản họ sao? Kẻ dám ra tay sát hại con gái Tạ Hiểu Phong, chẳng phải lũ tầm thường vô danh; vì vậy, người có thể bảo vệ được tiểu muội không bao nhiều, mà người như Đinh đại ca thì thật rất ít.

Đinh Bằng lạnh lùng nói :

– Tạ tiểu thơ chớ quên rằng, tại hạ tìm lệnh tôn để quyết đấu, tốt nhất, cô nương chớ nên tính gấp chuyện kết bạn với tại hạ.

– Tại sao? Đại ca muốn quyết đấu với gia plhụ, chớ không phải quyết đấu với tiểu muội. Chuyện này không quan hệ đến chuyện kết bạn của chúng ta.

– Sau trận đấu, tất nhiên có một người bị thua.

– Đương nhiên rồi, nhưng cũng chẳng có quan hệ gì nhiều. Võ công đến trình độ như gia phụ và đại ca, được thua hơn kém, chỉ sai một chút, tuyệt không thể diễn thành thảm kịch sống chết đổ máu.

– Chuyện đó rất khó nói. Đao thức của tại hạ đã đánh ra không thu lại được.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười :

– Đao của đại ca đánh thương Thiết Yến song phi, đánh bại Lâm Nhược Bình, chẳng phải đều đã thu phát tự như sao?

– Đó vì bọn họ quá kém, tạ hạ chưa đưa ra toàn lực.

– Lúc đại ca đấu với gia phục, càng chẳng cần dùng đưa ra toàn lực, cao thử giao đấu, chỉ so sánh “kỹ” và “nghệ”, không ai sử dựng sức mạnh, thậm chí, có khi chỉ đứng đối diện giây lát, không đợi giao thủ, song phương đã biết rõ ai được, ai thua.

Đinh Bằng động tâm, nói :

– Cô nương tạo nghệ rất cao, bằng không, tuyệt đối chẳng thể nói ra được những lời này. Võ học chưa đạt tới một trình độ nào đó, chưa thể có được loại thể hội này.

– Đinh đại ca cũng rõ, tiểu muội là con gái Tạ Hiểu Phong, chủ nhân đời kế tiếp của Thần Kiếm sơn trang, tất nhiên chẳng thể kém quá được.

– Với trình độ tạo ngệ của cô nương, hôm đó, chẳng đến nỗi để bị Thiết Yến song phi đuổi chạy vong mạng, họ chưa có nhận xét cao minh bằng cô nương.

Tạ Tiểu Ngọc chợt giật mình, không dè Đinh Bằng cố dụng tâm tìm cách gợi chuyện để dò xét hư thực của ngàng. Trong óc nàng liền suy tính rất lẹ, biết đã phải đối phó làm sao rồi. Dùng lời lẽ không khéo che giấu làm sao cũng không bằng nói thực hay hơn. Vì vậy nàng mỉm cười nói :

– Nếu quả tiểu muội kém họ rất xa, sao tiểu muội có thể thoát được sự truy sát của họ, trốn đến được Viên Nguyệt sơn trang?

– Nói vậy, cô nương cố ý trốn tránh?

– Có thể nói như vậy, Tiểu muội biết cặp vợ chồng đó là nhân vật rất lợi hại, vì vậy muốn để coi xem có ai trấn áp được hung uy của họ không; và cũng muốn coi xem gia phụ dương danh thiên hạ, đã từng giúp đỡ cho nhiều người, bây giờ đến lượt con gái ông ta gặp nạn, có ai chịu đứng ra bảo vệ tiểu muội không.

– Kết quả đã khiến cô nương rất kém vui?

– Không sai! Hôm đó, đến Viên Nguyệt sơn trang của Đinh đại ca, hầu hết đều là bọn hiệp nghĩa vang danh một thời, nhưng kết quả lại khiến tiểu muội vô cùng thất vọng, cho nên, sau hôm đó, cái nhìn của tiểu muội đối với bọn hiệp nghĩa cũng đã thay đổi hẳn.

Nàng cười một cái, nói tiếp :

– Có điều, tiểu muội cũng chẳng phải hoàn toàn không thu hoạch được gì; ít ra, còn gặp được một vị anh hùng trẻ tuổi như Đinh đại ca.

– Tại hạ không phải vì hành hiệp trượng nghĩa mà cứu cô nương.

– Ít ra, đại ca cũng cứu tiểu muội.

– Đó chỉ vì tại hạ không thể chịu nhịn để cho người khác ra oai giết người trong nhà của mình. Vả lại, tại hạ cũng ước định thắng được đối phương, bằng không, tại hạ cũng chẳng xả thân để cứu cô nương.

– Đúng vậy, tiểu muội cũng biết rõ, lúc đó, giữa tiểu muội và đại ca không có liên hệ gì, cũng không có lý do gì yêu cầu Đinh đại ca làm vậy.

– Quả thực cô nương đã nhìn thấu rất rõ.

Tạ Tiểu Ngọc cười :

– Tiểu muội chẳng qua chỉ đem mình so người. Kêu tiểu muội xả than đi cứu một người không quen biết, tiểu muội cũng không làm. Trừ phi người đó là kẻ đã khiến tiểu muội nghiêng lòng thương yêu, tiểu muội mới không cần tất cả để vì người đó.

– Cô nương đã tìm được một người như vậy chưa?

– Chưa! Nhưng tiểu muội tin rằng sẽ tìm được rất sớm.

Ánh mắt nàng nhìn Đinh Bằng, thiếu điều muốn gọi ra tên chàng, nhưng Đinh Bằng lại làm ngơ ám thị của nàng, lạnh lùng nói :

– Còn tại hạ đã tìm được rồi, nàng là Thanh Thanh, vợ của tại hạ.

Tạ Tiểu Ngọc không chút hờn giận, cười cười nói :

– Nàng là người có phước khí.

Đinh Bằng quyết tâm kết thúc câu chuyện vô ích này, chàng quay đầu nhìn A Cổ đứng như khúc cây bên cạnh, khoát tay nói :

– Đập khóa! Phá cửa!

Lúc A Cổ tiến lên nắm quyền đập ổ khóa, liền có bốn người xông ra.

Bốn người này không rõ ẩn thân tại đâu, chỉ trong một thoáng, đột nhiên xuất hiện, mà còn rất mau lẹ, lướt tới trước mặt A Cổ.

Thái độ họ rất lạnh lùng, tuổi đều trên dưới bốn mươi, đều mặc áo dài màu xám, trên tay cầm kiếm, sắc mặt đều thản nhiên không chút biểu tình, cùng nhìn A Cổ với ánh mắt trầm trệ màu xám.

A Cổ đứng yên nhìn Đinh Bằng, như đợi chỉ thị hành động tiếp. Đinh Bằng nhìn Tạ Tiểu Ngọc, nhưng nàng chỉ cười cười nói :

– Tiểu muội nói tiểu muội không nhận biết bốn người này, Đinh huynh có tin không?

– Cô nương nói họ không phải là người của Thần Kiếm sơn trang?

– Điều này tiểu muội không dám nói, vì tiểu muội mới đến đây có hơn một năm.

– Hơn một năm, chẳng kể là dài, nhưng ngay cả người trong nhà mình cũng không nhận biết, hình như không có thể…

Tạ Tiểu Ngọc vẫn cười nói :

– Người chỗ khác, đương nhiên tiểu muội đều nhận biết, hơn nữa, sau khi tiểu muội tới, mới mời họ đến, nhưng người trong khu tiểu viện này, tiểu muội chẳng nhận biết một ai; tiểu muội chưa vào qua; họ cũng chưa từng ra ngoài.

– Chưa từng ra? Vậy họ sinh hoạt như thế nào?

– Tiểu muội không rõ, tiểu muội không phải quản già, mà là Tạ Đình Sinh.

Tạ Đình Sinh, tức Tạ tiên sinh; mọi người đều kêu là Tạ tiên sinh, mà không rõ tên thật. Tạ Tiểu Ngọc là chủ nhân sơn trang, tự nhiên, bất tất phải kêu hắn là Tạ tiên sinh, mà cũng hiện thời, nàng mới gọi thẳng tên của hắn.

Khi đó, một người trung niên trong bọn bốn người lên tiếng, với âm thanh lạnh như nét mặt :

– Tạ Đình Sinh cũng không biết chúng ta, chúng ta đến Thần Kiếm sơn trang lúc thúc thúc của y kinh quản sơn trang; đã có tới ba mươi năm rồi. Mười năm trước, Tạ chưởng quỹ qua đời, Tạ Đình Sinh, điệt nhi của ông ta đến tiếp nhiệm Tổng quản. Y chỉ coi việc bên ngoài, không coi việc trong đây.

Tạ Tiểu Ngọc cười :

– Vậy bốn vị là người già nhất tại Thần Kiếm sơn trang này.

Trung niên nói :

– Chúng ta không thuộc Thần Kiếm sơn trang, chỉ thuộc Tàn Kiếm Lư.

– Tàng Kiếm Lư ở đâu?

Trung niên đưa tay trỏ :

– Trong đó.

Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên :

– Thì ra tiểu viện này là Tàng Kiếm Lư, tiểu muội thật hổ thẹn đã không biết. Tiểu nữ là nữ chủ nhân ở đây.

Trung niên nói :

– Có nghe chủ nhân nói qua, nhưng không liên quan với Tàng Kiếm Lư, chỗ này không thuộc Thần Kiếm sơn trang, mà là nơi ở riêng của chủ nhân.

– Chủ nhân các vị là phụ thân tiểu nữ.

– Chúng ta không hỏi chủ nhân vê mối liên hệ ngoài Tàng Kiếm Lư. Trong Tàng Kiếm Lư chỉ có một vị chủ nhân, không có bất cứ liên hệ gì khác nữa.

Tạ Tiểu Ngọc vẫn bình tĩnh cười, hỏi :

– Bốn vị xưng hô như thế nào?

– Trong Tàn Kiếm Lư chỉ có chủ nhân và kiếm nô, không dùng tên họ. Để xưng hô phân biệt, chúng ta dùng hàng can chi để gọi nhau, ta kêu Giáp Tý, rồi từ đó tình xuống theo Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mão…

Tạ Tiểu Ngọc nói :

– Tính theo kiểu này, trong Tàng Kiếm Lư, há chẳng phải có tới sáu mươi tên kiếm nô?

Giáp Tý nói :

– Tàng Kiếm Lư cách tuyệt với đời, không còn qua lại, không thể phụng cáo.

Đinh Bằng hỏi :

– Tại hạ muốn gặp Tạ Hiểu Phong, ông ta có trong đó không?

Giáp Tý đáp :

– Trong Tàng Kiếm Lư không có người này.

Đinh Bằng hơi ngạc nhiên, hỏi tiếp :

– Vậy tại hạ muốn gặp chủ nhân Tàng Kiếm Lư.

Giọng Giáp Tý rất lạnh lùng :

– Nếu chủ nhân muốn gặp các ngươi, sẽ tự ra ngoài gặp, bằng không, các ngươi tới kiếm cũng vô dụng. Tàng Kiếm Lư tuyệt không cho người ngoài bước vào.

Đinh Bằng hỏi gặng :

– Chủ nhân các vị có trong đó hay không?

Giáp Tý đáp :

– Không thể phụng cáo, tin rằng các ngươi đã biết, trong vòng hai trượng ngoài tường viện này, đều là cấm địa, hôm nay là lần đầu phạm cấm, chúng ta chỉ cảnh cáo, lần sau thì giết chết lập tức, các người hãy đi ra mau.

Đinh Bằng trầm giọng :

– Tại hạ muốn gặp Tạ Hiểu Phong quyết đấu.

– Cho người biết không có người này, ngươi muốn kiếm Tạ Hiểu Phong, hãy đi chỗ khác kiếm.

– Đến đâu có thể kiếm được ông ta?

– Không hiểu, Tàng Kiếm Lư đã cách tuyệt ngoài đời, mà còn nghe tên hiểu nghĩa, Tàng Kiếm Lư đã là nơi cất giấu kiếm, thì chẳng còn là nơi đấu kiếm với ai nữa.

– Thế tại sao trên tay các vị cầm kiếm?

– Trong tay chúng ta không phải kiếm.

– Không phải kiếm, vậy là cái gì?

– Tùy tiện, ngươi muốn gọi là gì cũng được, nhưng không thể gọi là kiếm.

Đinh Bằng lớn tiếng cười khinh miệt :

– Rõ ràng là kiếm, lại không gọi là kiếm; cái hành vi dối mình dối người, bịt tai nghe chuông của các vị, không sợ người ta cười rụng răng hay sao?

Theo tình hình chỗ khác, nghe lời nói khinh miệt của Đinh Bằng, đáng lẽ bốn người này phải cảm thấy rất phẫn nộ mới đúng, nhưng họ vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ gì khích động. Giáp Tý đợi Đinh Bằng dứt tiếng cười, mưới lạnh lùng nói :

– Ngươi muốn nghĩ sao và xưng hô sao là chuyện của ngươi, trong Tàng Kiếm Lư, chúng ta không nhận đó là kiếm, ngươi cũng không thể cưỡng ép chúng ta.

Đinh Bằng không còn cười được nữa. Nhiếc mắng người nguyên là một chuyện thống khoái, nhưng nếu đối phương không thèm để ý, thì lại biến thành một điều vô cùng mất hứng, nên chàng cố nén tiếng cười, rồi nói tiếp :

– Các vị ra đây để cản tại hạ vào tiểu viện?

Giáp Tý nói :

– Đúng vậy, cánh cửa đó phong tỏa Tàng Kiếm Lư, không thể nào để bị phá hủy được.

– Giả như tại hạ nhất định phá hủy?

– Vậy thì rắc rối lắm, người sẽ hối hận. Chẳng nên làm chuyện hồ đồ đó.

Đinh Bằng cất tiếng cười ha hả :

– Nguyên ý tại hạ cũng chẳng muốn phá hủy cánh cửa đó. Nhưng vì lời nói của lão trượng, tại hạ lại quyết phải phá cho bằng được. Vì tại hạ là con người từ trước đến giờ không khi nào hối hận bất cứ chuyện gì mình đã làm, mà còn rất thích làm chuyện người khác phải oán trách.

– Ngươi đã nói vậy, chúng ta chỉ còn cách đem hết sức mình để ngăng cản thôi.

Đinh Bằng cười một tiếng nói :

– A Cổ, phá cửa.

A Cổ lại bước tới trước. Bốn người bốn cây trường kiếm cùng đưa ra, nhắm ngay ngực A Cổ. Chiêu kiếm đâm tới rất đơn giản, rất bình thường, không có bất cứ biến hóa gì, nhưng khí thế tựa ngàn cân, lạnh lẽo vô cùng.

Dù ai cũng chắc phải né tránh chớ không dám đón nhận chiêu kiếm tuyệt thế ác liệt như vậy; nhưng họ không phải là A Cổ.

Thân hình A Cổ cao lớn, da mình đen bóng, giống như được thoa một lớp dầu hắc, thứ dầu cao rất trơn láng. Bốn cây kiếm cũng một lượt đâm trên mình gã, gã không tránh mà vẫn đi tới, hầu như không thấy có bốn mũi kiếm đâm ngay giữa ngực. Chẳng lẽ gã không sợ chết?

Bốn mũi kiếm từ trước ngực gã trượt sang qua hai bên lằn da bóng láng của gã, không gây một vết trầy nào.

Kiếm thức của bốn tên kiếm nô đã tà quái, nhưng A Cổ còn tà quái hơn, thi triển một loại công phu kì cục.

Tạ Tiểu Ngọc kinh hãi kêu thành tiếng. A Cổ khẽ vươn hai cánh tay, bốn tên kiếm nô bị gã gạt sang hai bên, rồi gã dơ một cánh tay, giáng xuống một quyền.

Ồ khóa tuy lớn, nhưng đã sét rĩ, tự nhiên không còn là thứ sắt cứng nữa.

Quyền đầu của A Cổ có mang loại bào quyền đặc biệt, có gai nhọn nổi lên với ánh sáng chói, nên chỉ một quyền của gã đã đập tan ổn khóa. Thuận chân, gã đạp một cái, mở toang cánh cửa.

Đằng sau cánh cửa là thế giới bí mật phong tỏa mấy mươi năm, ngoại trừ Tạ Hiểu Phong, chưa có người nào khác bước vào.

Cho nên, cả Tạ Tiểu Ngọc cũng cảm thấy hết sức hiếu kỳ, vội vã ghé nhìn vào. Nhưng lại thất vọng vô cùng.

Phạm vi bên trong tuy rộng, nhưng hết sức bừa bãi, cỏ hoang mọc um tùm, như muốn che kín cả đình đài lâu các. Trông tiêu điều như một đình viện hoang phế lâu ngày.

Nhưng trong Thần Kiếm sơn trang, đây lại được coi là nơi tiềm cư của Tạ Hiểu Phong, thực khiến người ta khó có thể tin.

* * * * *

Trong đám cỏ hoang tường đổ, đặc biệt có hai ngôi mộ đất nổi lên, khiến mọi người phải chú ý nhìn; tuy không rõ trong mộ mai táng người nào, nhưng biết chắc là mới đắp lên, vì cỏ trên mộ được cắt xén rất gọn ghẽ.

Bốn tên kiếm nô thấy cửa đã bị mở, thái độ tuy hơi kinh hoàng, nhưng thần sắc lại thấy càng lạnh lùng hơn, rồi bỗng nhiên, họ đều xông ra bên ngoài.

Không phải họ xông ra để trốn chạy, vì họ chỉ xông ra tới khoảng mười trượng, rồi đột nhiên dừng lạị. Sau đó, họ giống như một bầy chuột già bị nhốt trong lồng lâu ngày, đột nhiên phát hiện cửa lồng được mở, nên xông ra mau lẹ như bay, phân tán núp vào chỗ kín đáo.

Tìm chỗ kín đáo ẩn núp là thói quen của chuột khi kinh hãi, nhưng bốn người họ không giống vậy, họ chỉ lủi vào chỗ kín một thoáng, rồi lập tức ra ngay.

Đề kiếm chui vào; đề kiếm chạy ra.

Lúc chui vào, kiếm sạch bóng như chùi; lúc chạy ra, trên kiếm đều nhuốm máu tươi, mà còn có đôi giọt nhỏ xuống mặt đất.

Kiếm của bốn người đều như vậy, có thể nói, mỗi người họ ít nhất đã giết một người, nhưng coi tình hình nhiều giọt máu còn đọng trên kiếm, tuyệt đối chẳng phải chỉ có bốn người bị giết.

Họ chỉ vào một thoáng rồi ra ngay; giết người xong đi ra, không gây một tiếng động; có thể người bị giết cũng tự mình không rõ đã bị người lấy mất sinh mạng lúc nào không hay.

Động tác quá nhanh; kiếm thế quá nhanh.

Đinh Bằng đứng khoanh tay, không có bất cứ biểu tình động tác gì; A Cổ cũng vậy. Hai người có lý do để bình tĩnh, vì kẻ bị giết không liên quan tới họ.

Tạ Tiểu Ngọc hơi biến sắc, thắc mắc :

– Bốn người họ làm gì vậy?

Đinh Bằng thủng thỉnh nói :

– Đại khái là giết người.

Câu trả lời có cũng như không, ai nấy đều biết là giết người, chớ không phải đại khái, Tạ Tiểu Ngọc lại thắc mắc thêm :

– Tại sao phải giết người?

Đinh Bằng cười :

– Đại khái là không thích những kẻ lén lút núp trong đó, tại hạ cũng không thích những chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc nói :

– Họ là người của Thần Kiếm sơn trang. Nàng có ý coi Đinh Bằng hình như là kẻ chủ sử giết người.

Đinh Bằng chỉ cười, không đáp.

Giáp Tý trả lời :

– Nhưng họ không phải là người của Tàng kiếm lư, chủ nhân đã từng ước pháp tam chương với người bên ngoài, hoạch định cấm khu tại chu vi khu tiểu viện này, không cho phép ai tới dòm ngó, trái lệnh là chết.

Tạ Tiểu Ngọc :

– Đó chỉ là trong vòng hai trượng, họ đều không ở trong cấm địa.

Giáp Tý :

– Hai trượng là hạn chế lúc cửa đóng; hiện tại, cửa đã mở, phạm vi cũng mở rộng, phàm nơi có thể nhìn thấy tình hình bên trong, đều thuộc cấm khu.

– Phàm người nào nhìn thấy tình hình nội viện đều phải chết?

– Đúng, lúc cô nương tới, chủ nhân đã từng cho cô nương biết về điều này, nếu cô nương không nói rõ cho người của cô nương hay, thì cái chết của những người đó, do lỗi cô nương; còn nếu họ đã được cô nương cho biết rồi, thì đó là họ tự tìm cái chết.

– Họ không phải người của tiểu nữ, là người của Thần Kiếm sơn trang.

– Thần Kiếm sơn trang nguyên không có những người này, là do cô nương đem đến.

– Tiểu nữ là chủ nhân Thần Kiếm sơn trang.

– Lúc chủ nhân còn tại đây, cô nương chưa thể kể là chủ nhân; dù cho khi chủ nhân không có nhà, cô nương cũng chỉ là chủ nhân Thần Kiếm sơn trang, không phải chủ nhân Tàng kiếm lư, không có quyền hạn tới chỗ này.

Đinh Bằng chợt cảm thấy rất có ý vị, xem chừng giữa hai cha con Tạ Hiểu Phong và Tạ Tiểu Ngọc, còn có những quan hệ rất đặc biệt.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn Đinh Bằng một cái, thấy hình như mình đã nói quá nhiều, vội vàng cười cười, nói :

– Cha con tiểu muội không gặp nhau thường, có nhiều sự tình chưa thấu suốt, khiến Đinh đại ca chê cười.

Đinh Bằng chỉ cười cười, không nói gì, Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy hết ý kiến, nàng đảo mắt một vòng, hỏi tiếp :

– Nếu vậy, bọn chúng tôi đây cũng đều đáng chết?

Giáp Tý nói :

– Chuyện đó không rõ, vì các người đã mở cửa ra rồi, chuyện sống chết không còn do chúng ta quyết định nữa.

– Vậy do ai quyết định?

– Tự nhiên là do người trong đó quyết định.

– Trong đó còn có người?

– Các ngươi và sẽ biết.

Lúc này Đinh Bằng mới lên tiếng :

– Nếu chúng tại hạ không vào?

Giáp Tý ngạc nhiên :

– Các ngươi mở cửa, chẳng phải muốn vào hay sao?

– Chưa hẳn là thế, chúng tại hạ chỉ muốn nhìn coi cảnh sắc bên trong một cái, hiện tại cửa đã mở, trong đó, chẳng qua chỉ có hai nấm mộ hoang, một vùng hoang phế bừa bãi, chẳng có gì đáng coi, nên tại hạ không muốn vào nữa, trừ phi tại hạ biết chắc có Tạ Hiểu Phong ở trong đó.

– Chuyện đó chúng ta không cần biết, chúng ta chỉ biết, các ngươi đã mở cửa rồi thì phải vào; kẻ nào không tính vào, sẽ phải chết ngoài cửa.

Đinh Bằng cười lạnh :

– Tại hạ nguyên có ý muốn vào, nhưng lời nói của các vị, khiến tại hạ không muốn vào nữa, để xem các vị dùng phương pháp gì để bắt chúng tại hạ phải vào.

Giáp Tý không trả lời, chỉ dùng hành động hồi đáp. Bốn người đều nâng kiếm trước ngực, đưa ngang mũi kiếm, bày thành hình cánh quạt, từ từ bước tới.

Vòng cánh quạt nhích tới càng gần, sát khí bốc ra trên kiếm của họ cũng mỗi lúc mỗi mạnh. Thần sắc Đinh Bằng cũng trở nên nghiêm trọng, chàng đã nhận ra kiếm trận của bốn người bày ra rất lợi hại, có một luồng áp lực vô hình nặng nề, dồn đối phương phải tháo lui; thực ra tháo lui cũng chẳng sao, nhưng lùi ra sau một bước là tới ngạch cửa.

A Cổ cũng lộ vẻ rất nghiêm trọng, nắm chặt song quyền, như chuẩn bị xông ra, nhưng y vừa đạp tới trước một bước, lập tức bị kiếm khí lăng lệ đẩy lui trở lại.

Trước đó không lâu, bốn mũi kiếm đâm thẳng vào mình gã, không làm gã bị thương, nhưng lúc này, kiếm khí vô hình đã buộc gã phải tháo lui, đủ thấy kiếm khí của bốn người này đã tạo thành một bức tường vô hình rất kiên cố, nặng nề từ từ đẩy tới.

A Cổ có vẻ không phục, một chân trước, một chân sau, nắm chặt song quyền, cung tay lấy thế, chuẩn bị xông ra.

Đinh Bằng lập tức khẽ la :

– Lui ra sau lưng ta.

Đối với mệnh lệnh của Đinh Bằng, A Cổ tuyệt đối phục tùng, gã lập tức thu thế, lui ra phía sau. Đinh Bằng bước vào vị trí của A Cổ, cây viên nguyệt loan đao trong tay cũng đã dơ cao, kình lực kết động, cũng chuẩn bị đưa ra một đao thức long trời lở đất.

Uy thế của Đinh Bằng đã chận đứng thế tiến của bốn người, biến thành trạng thái như lớp keo dính vô hình, dằn co trên một khoảng cách.

Khoảng cách của song phương lối một trượng. Trong khoảng không một trượng đó, như có những luồng kình lực vô hình, xung kích lẫn nhau. Bên ngoài có luồng gió nhẹ, đưa một chiếc lá rơi vào khoảng không gian đó, chiếc lá chưa rớt tới đất, đã tan biến vô hình.

Khoảng không gian một trượng đó, phảng phất như có hàng ngàn vạn lưỡi kiếm sắc bén; hàng ngàn vạn lưỡi đao, do hàng ngàn vạn bàn tay vô hình khống chế. Một hạt đậu nhỏ liệng vào khoảng cách đó, e rằng cũng bị chém nát thành ngàn vạn hạt bụi nhỏ, mà mắt thường chẳng thể thấy được.

Sắc mặt Tạ Tiểu Ngọc biến lợt lạt, tâm trạng rất khẩn trương, nhưng mắt nàng ngời lên ánh sáng hưng phấn. Hơi thở nàng cấp xúc, đa phần là hưng phấn, thiểu phần là sợ hãi. Có gì đáng để nàng hưng phấn?

A Cổ cũng hiện nét khẩn trương chưa từng thấy. Tuy gã không nói được, nhưng miệng mấp máy không ngưng, như muốn kêu la.

Người giang hồ chưa từng gặp A Cổ. Nhưng những người đã gặp A Cổ trong thời gian gần đây, ai nấy đều nhìn ra, gã là một cao thủ tuyệt đỉnh.

Bình thường, gã lạnh lùng không chút biểu tình, hầu như chẳng có chuyện gì có thể khiến gã kích động.

Nhưng lúc này, trước sự giằng co quyết đấu của song phương, đã khiến gã khích động vô cùng.

Do đó, có thể thấy sự đối kháng dữ dội giữa Đinh Bằng và bốn tên kiếm nô; binh khí tuy chưa tiếp xúc, nhưng trên thực tế, đã trải qua ngàn vạn lần xung kích ác liệt.

* * * * *

Xung đột vô hình, vô thanh, bề ngoài coi ngang ngửa, không hơn kém.

Nhưng xung đột vẫn là xung đột, tất cả phải có giải quyết. Xung đột tất cũng phải có kết quả, thắng hay thua? Sống hay chết?

Cuộc xung đột giữa Đinh Bằng và bốn kiếm nô, chỉ có một loại kết quả sống hay chết, đây là điều mọi người, kể cả người song phương, cũng tự có cảm giác giống nhau; chỉ có điều ai sống ai chết, cảm giác mỗi người đều không giống mà thôi.

Tình hình có thể thấy chuyển biến rất lẹ, vì bọn kiếm nô đột nhiên tiến tới một bước. Khoảng cách đôi bên một trượng, tiến một bước, chẳng qua chỉ là một thước thôi, chưa tới cự ly tiếp cận để binh khí có thể tiếp xúc. Nhưng theo tình hình song phương cầm cự mà nói, một thước này là sự đột phá; sự đột phá của sống và chết.

Đột phá, lẽ ra phải bộc lộ, nhưng không. Vì Đinh Bằng cũng lui một bước, mức lui cũng một thước. Khoảng cách song phương vẫn một trượng.

Sắc mặt Giáp Tý hơi khác và cũng khẩn trương thêm; Đinh Bằng vẫn bình tĩnh như thường.

Trong cuộc xung đột, người có thể đột phá, đáng lẽ phải là phía chiếm ưu thế, tại sao bọn Giáp Tý lại khẩn trương thêm?

Bốn kiếm nô tiến thêm; Đinh Bằng lùi thêm.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.

Tạ Tiểu Ngọc và A Cổ cũng chỉ có cách phải lui theo.

Cuối cùng, họ đã lui vào bên trong cửa; cánh cửa sập đóng một tiếng “Rầm”!

Cuộc xung đột giằng co đã kết thúc, xem như Đinh Bằng thua.

* * * * *

Đinh Bằng thu đao vào bao, thần sắc bình tĩnh, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trái lại, bọn Giáp Tý bốn người, như vừa qua một cơn bệnh nặng, hầu như hãm vào trạng thái hư thoát. Cũng giống như người vừa được vớt lên từ dưới sông, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Giáp Tý là một người còn khoẻ hơn hết, ông ta ôm kiếm cúi mình với vẻ cảm kích nói:

– Đa tạ Đinh công tử.

Đinh Bằng khẽ mỉm cười :

– Không có gì, là các vị đã ép tại hạ phải vào.

Giọng Giáp Tý rất trang trọng :

– Không! Lũ chúng thôi rất rõ, nếu Đinh công tử phát xuất đao khí, chúng tôi sẽ khó thoát chết.

Đinh Bằng :

– Các vị nhất định muốn tại hạ phải vào mà.

– Đúng vậy, nếu không có cách khiến Đinh công tử phải vào, chúng tôi chỉ có đem cái chết để tạ tội với chủ nhân.

Đinh Bằng cười cười, nói :

– Vậy phải rồi, ý tại hạ là muốn vào, nhưng không muốn bị người ép buộc phải vào, nếu các vị tỏ ra khách khí mời, tại hạ đã sớm vào rồi.

Lặng lẽ giây lát, Giáp Tý mới nói :

– Nếu quả Đinh công tử cố ý không chịu vào, chúng tôi kể như chết, dù nói sao, chúng tôi cũng rất cảm tạ công tử.

Bọn họ tuy là kiếm nô không tên họ, nhưng nhân cách tôn nghiêm, kiên trì, ân oán phân minh, còn hơn những kiếm khách thành danh.

Đinh Bằng vẫn cười cười, nói :

– Tại hạ cũng chẳng phải muốn để bị các vị ép vào dưới tình trạng đó, nhưng nếu tại hạ muốn tự tại tiến vào, thế tất phải phát đao thế, giết chết các vị.

Giáp Tý không phản đối, cung kính nói :

– Công tử phát xuất chiêu thức, chúng tôi nhất định chết.

Đinh Bằng :

– Điểm này tại hạ rõ hơn các vị, chỉ có điều tại hạ không nguyện ý ra tay đối với các vị, tại hạ tới tìm Tạ Hiểu Phong quyết đấu. Các vị không phải Tạ Hiểu Phong.

– “Rất hay, rất tốt, ma đao phát xuất, tất có huyết quang. Tiểu bằng hữu đã có thể chọn người để phát xuất đao khí, đại khái lão phu đã có thể sắp dứt bỏ được ma ý, mời qua đây nói chuyện”.

Một giọng nói già nua truyền ra từ trong mao đình phía xa bên trong. Bọn kiếm nô đối giọng nói này tôn kính khác thường, vội vàng khom lưng cúi đầu.

Đinh Bằng nhìn sang Tạ Tiểu Ngọc với hàm ý cầu chứng, có phải là giọng nói của Tạ Hiểu Phong không?

Qua ánh mắt của Tạ Tiểu Ngọc, chàng đã được sự chứng thực, nhưng cũng nhìn ra ánh mắt nàng có nét sợ hãi; bất giác, chàng thấy kỳ quái, Tạ Hiểu Phong là phụ thân của nàng, con gái thấy phụ thân có gì phải sợ? Nhưng Đinh Bằng không nghĩ nhiều về chuyện này; chàng đến tìm Tạ Hiểu Phong, nay đã gặp được, đúng là lúc tiến tới quyết đấu, nên chàng ôm đao mạnh bước về hướng mao đình.

Tạ Tiểu Ngọc hơi do dự, đanh định đi theo, thì có tiếng Tạ Hiểu Phong :

– Tiểu Ngọc dừng lại đó, để một mình hắn đi vào.

Câu nói như có một quyền uy rất lớn, Tạ Tiểu Ngọc lập tức dừng bước; A Cổ vẫn đi theo, nhưng Đinh Bằng cũng khoát tay ngăn gã đứng lại. Tạ Hiểu Phong không nói A Cổ phải dừng lại, nhưng qua câu nói của Tạ Hiểu Phong chỉ muốn một mình chàng đi vào. Không rõ tại sao, câu nói này đối với Đinh Bằng cũng có uy lực ước thúc tương đương, khiến chàng bị ảnh hưởng mà ngăn A Cổ dừng lại. Có thể Đinh Bằng vì để biểu lộ sư công bằng, Tạ Hiểu Phong đã bắt con gái mình dừng lại, thì chàng chẳng thể đem theo trợ thủ.

Mao đình thật đơn giản quê mùa, trong đình không có vật gì ngoài hai tấm bồ đoàn bằng cỏ.

Bồ đoàn đặt ngang đối diện. Một lão nhân áo xám ngồi xếp bằng trên một tấm, còn tấm khác dành cho Đinh Bằng.

Rốt cuộc, Đinh Bằng đã gặp được nhân vật đầy tính truyền kỳ, nổi danh thiên hạ, tự mình, chàng chẳng thể nói lên được ý nghĩ gì.

Đối diện một người mình muốn khiêu chiến, tất nhiên trong lòng phải bùng lên vầng liệt hỏa hừng hực để thúc đẩy đấu chí thêm hăng hái.

Nhưng Đinh Bằng không có.

Đối diện một kiếm khách được cử thế công nhận là đệ nhất, trong lòng nhất định cũng phải có niềm hưng phấn và hâm mộ.

Nhưng Đinh Bằng cũng không có.

Nghe giọng nói Tạ Hiểu Phong rất già nua. Luận tuổi tác, Tạ Hiểu Phong khoảng năm mươi ngoài, chưa đến sáu mươi. Nói theo một nhân vật giang hồ, chẳng thể gọi là đã quá già.

Nhưng sau khi gặp con người Tạ Hiểu Phong rồi, Đinh Bằng không biện giải nổi ông ta già hay trẻ, tuổi thịnh cường hay xế bóng. Ấn tượng Tạ Hiểu Phong đối Đinh Bằng vẫn chỉ là Tạ Hiểu Phong.

Đinh Bằng đã nghe không ít chuyện liên quan đến Tạ Hiểu Phong; nghĩ ngợi không ít chuyện về Tạ Hiểu Phong; trong óc cũng cấu thành một hình dung về Tạ Hiểu Phong, hiện nay xuất hiện trước mặt, hầu như không có bóng dáng một cấu tượng nào đó.

* * * * *

Cái nhìn thứ nhất, chàng trực giác cho rằng Tạ Hiểu Phong là một lão nhân.

Vì giọng nói của ông ta già nua, mặc manh áo màu xám ngồi bồ đoàn, phảng phất một vị ẩn giả lánh đời.

Sự tiếp xúc trước hết của Đinh Bằng cũng là nhỡn quang của đối phương. Đó là ánh mắt mệt mỏi; ánh mắt chán nản đối với sinh mệnh; ánh mắt của một lão nhân.

Nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện Tạ Hiểu Phong không già chút nào. Đầu tóc chỉ có vài sợi bạc, giống như bộ râu dài ngang ngực. Mặt không một nét nhăn; da dẻ vẫn rất tươi, quang nhuận.

Hình dạng rất anh tuấn, rất xứng đáng tiếng khen là mỹ nam tử; chẳng trách lúc tuổi trẻ đã có nhiều chuyện phong lưu thú vị. Ngay bây giờ, chỉ cần ông ta muốn, vẫn có thể gây sóng gió trong đám nữ nhân.

Tạ Hiểu Phong chỉ nhìn Đinh Bằng một cái, đã rất bình tĩnh và hòa khí, nói :

Ngồi, rất tiếc, ở đây chỉ có một tấm nệm cỏ.

Tuy chỉ là một tấm nệm cỏ, đặt đối diện chủ nhân, đủ thấy Tạ Hiểu Phong đã đặt mình ngang hàng với Đinh Bằng, đó cũng là một cách đối xử rất đáng kể.

Đủ tư cách ngồi ngang hàng với Tạ Hiểu Phong, e rằng trên đời chưa có mấy người.

Đổi lại trước kia, Đinh Bằng nhất định cảm thấy áy náy bất an, nhưng hiện tại, chàng đã hùng tâm muôn trượng, tự nhận, ngoài mình ra, đã không ai có thể ngồi, đứng ngang hàng với Tạ Hiểu Phong, cho nên, chàng rất tự nhiên ngồi xuống.

Tạ Hiểu Phong nhìn chàng, mắt lộ vẻ khen ngợi, nói :

– Rất tốt! Người tuổi trẻ, cần phải tự coi mình cao cả, coi lý tưởng của mình rất cao cả, mới có khí phách hơn người được.

Đây là một lời khen ngợi, nhưng ngữ khí giống như một tiền bối giáo huấn hậu bối; Đinh Bằng an nhiên chấp nhận.

Sự thực, Đinh Bằng cũng chẳng thể không chấp nhận, Tạ Hiểu Phong quả thực đáng là tiền bối của chàng. Dù lát nữa đây, chàng có thể đánh bại Tạ Hiểu Phong, nhưng cái sự thực này cũng không thể thay đổi.

Tạ Hiểu Phong lại một lần nữa có ý ngợi khen :

– Lão phu nhận thấy tiểu hữu chẳng phải người thích nói nhiều.

Đinh Bằng đáp :

– Tại hạ không phải.

Tạ Hiểu Phong cười cười :

– Ngày trước, lão phu cũng không phải.

Ngữ khí của ông ta chìm xuống với vẻ bi ai :

– Nhưng hiện tại, lão phu đã biến thành kẻ lắm lời, lão phu cảm thấy mình đã già.

Người tới tuổi này, tuy trở nên lắm lời, nhưng coi Tạ Hiểu Phong không giống thế.

Đinh Bằng không có ý muốn tiếp lời, nên Tạ Hiểu Phong lại tự nói tiếp :

– Có điều, cũng chỉ có ở đây, lão phu mới biến thành lắm lời, lúc không có ngườ, lão phu thường một mình tự nói cho mình nghe, tiểu hữu biết là nguyên nhân gì không?

Đinh Bằng trả lời :

– Tại hạ không thích đoán mò.

Câu trả lời này rất kém lễ độ, nhưng Tạ Hiểu Phong không chấp nhất, mà còn cười hì hì, nói :

– Không sai, tiểu hữu trẻ tuổi, thích nói thẳng, chỉ có người lớn tuổi, mới thích nói vòng vo; một câu rất đơn giản, cũng phải nói quanh co một vòng lớn.

Phải chăng vì người lớn tuổi, tự biết ngày còn lại không nhiều, nếu không nói nhiều thêm mấy câu, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội mở miệng?

Nhưng với tuổi của Đinh Bằng, không cảm thụ được điều này.

Bất quá, vấn đề Tạ Hiểu Phong đặt ra vẫn là để thử thách sự nhẫn nại của đối phương.

Vì tại sao một kiếm khách đệ nhất, nổi tiếng thiên hạ lại trở thành nói năng lao xao như vậy? Vì lẽ gì chỉ có ở nơi đây mới nói nhiều như vậy?

Đinh Bằng tuy không thích đóan mò, nhưng không nhịn nổi muốn đem bản lãnh tự mình tìm ra đáp án, nên chàng đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh để tìm tòi.

Nơi đây quả thực chẳng phải chỗ thích thú.

Hoang tàn; đổ nát; xơ xác; tiêu điều; chỗ nào cũng đượm hơi hám tử vong, không chút sinh khí.

Bất cứ người nào có chí khí phi thường, mà đến ở chỗ này thời gian lâu, cũng biến thành trì trệ bãi hoải.

Nhưng tuyệt đối không phải là nguyên nhân ảnh hưởng Tạ Hiểu Phong.

Một người đã đạt mức cao thâm về kiếm đạo, đã siêu việt ngoại vật, sẽ không thể bị ngoại cảnh nào ảnh hưởng.

Cho nên, Đinh Bằng không tìm được đáp án.

May thay, Tạ Hiểu Phong không để Đinh Bằng tốn công suy nghĩ, nên đã tự nói ra đáp án :

– Vì trong tay lão phu không có kiếm.

Câu nói không giống đáp án.

Trong tay không có kiếm, có quan hệ gì với cõi lòng con người?

Người nhát gan, có thể cần dựa vào vũ khí để thêm mạnh dạn; Tạ Hiểu Phong là người phải dựa vào kiếm để mạnh dạn sao?

* * * * *

Đinh Bằng hình như đã tiếp nhận đáp án này. Ít ra, chàng đã rõ được ý tứ trong đó.

Tạ Hiểu Phong là kiếm khách đạt mức “đăng phong tạo cực”, suốt đời tiêu ma trong kiếm thuật. Kiếm đã trở thành sinh mệnh, linh hồn của ông ta. Trong tay không kiếm, cũng như nói ông ta không có sinh mệnh, không có linh hồn.

Tạ Hiểu Phong nếu như đem bộ phận sinh mệnh thuộc vào kiếm bỏ đi, thì còn lại chỉ là một người già bình thường suy nhược.

Qua nét mặt Đinh Bằng, Tạ Hiểu Phong biết chàng đã lãnh hội được câu nói này, nên ông ta lộ vẻ rất cao hứng :

– Chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện, bằng không, câu chuyện nói tới sau đây, tiểu hữu sẽ chẳng còn hứng thú nữa.

Đinh Bằng có vẻ khích động, lời Tạ Hiểu Phong đã coi chàng thành tri kỷ.

Được người coi là tri kỷ, là chuyện đáng thích thú; nhưng có đủ tư cách để Tạ Hiểu Phong coi làm tri kỷ, lại chẳng phải chỉ có thích thú đủ biểu lộ được hết.

– “Trên thực tế, đã hai mươi năm rồi, lão phu đã không mang kiếm nữa. Năm xưa, Thần Kiếm sơn trang tuy có một cây thần kiếm, nhưng đã bị lão phu liệng xuống đáy sông rồi.”

Chuyện này Đinh Bằng đã biết. Đó là cuộc chiến sau cùng giữa Tạ Hiểu Phong với Yến Thập Tam. Yến Thập Tam dùng hết tinh lực, cuối cùng đã sáng xuất chiêu kiếm thứ mười lăm trong pho kiếm của mình, một chiêu kiếm thiên địa chí sát. Chiêu kiếm này đã đánh bại kiếm thủ vô địch Tạ Hiểu Phong, nhưng người chết lại là Yến Thập Tam; Yến Thập Tam đã tự sát để hủy diệt chiêu kiếm rất ác độc này.

Giọng Tạ Hiểu Phong rất bình tĩnh :

– Thần kiếm đã chìm đáy sông, nhưng danh hiệu Thần Kiếm sơn trang vẫn còn, đó là vì con người của lão phu vẫn còn; Đinh tiểu hữu hiểu rõ chứ?

Đinh Bằng gật đầu.

Kiếm thuật đến cảnh giới chí thượng, đã không cần cầm kiếm trong tay, mà bất cứ vật gì đến tay đều có thể là kiếm; một cành cây, một nhánh cỏ, thậm chí đến cả sợi tơ thêu hoa… Kiếm đã ở trong tâm; kiếm ở khắp mọi chỗ.

Lời Tạ Hiểu Phong đã rất khó hiểu, nhưng Đinh Bằng cũng đã đạt tới cảnh giới này, nên chàng đã hiểu.

Nhưng Tạ Hiểu Phong lại nói thêm câu nữa, nhắc lại câu đã nói trước :

“Trong tay lão phu không có kiếm”; càng làm khó hiểu hơn và ý nghĩa cao hơn.

Đinh Bằng hỏi :

– Tại sao?

Đây cũng là một câu hỏi rất xuẩn, với bất cứ vấn đề nào chưa hiểu, đều có thể hỏi câu này. Nhưng từ miệng Đinh Bằng thốt ra hỏi, hỏi vào lúc này, hỏi ở chỗ này, chỉ có Đinh Bằng mới thốt lời hỏi được, mà còn đã hoàn toàn hiểu rõ lời nói của Tạ Hiểu Phong mới hỏi được.

Đinh Bằng nguyên không muốn có đáp án; chàng hiểu đáp án tất sẽ có liên quan bí mật và riêng tư của người khác, nhưng Tạ Hiểu Phong lại bất ngờ cho chàng đáp án. Ông tay trỏ hai nấm mộ hoang.

Phần mộ nằm trong viện, vào cửa có thể nhìn thấy ngay. Nếu có điểm đặc biệt gì, Đinh Bằng đã sớm phát hiện, hà tất phải đợi Tạ Hiểu Phong chỉ rõ?

Sau khi Tạ Hiểu Phong chỉ rõ, Đinh Bằng mới nghĩ, đáp án nhất định phải tìm trong viện mới thấy được.

Phần mộ là phần mộ phổ thông, để chôn người chết, nếu có điểm đặc biệt dị thường, là người chôn trong mộ.

Một người bất hũ, có thể khiến phần mộ cũng trở thành bất hũ.

Chẳng hạn như Nhạc Vương mộ ở Tây Hồ, Chiêu Quân mộ ở Tái Ngoại…

Danh tướng, trung thần, liệt sĩ, mỹ nhân; sinh mệnh họ bất hũ, sự tích về họ khắc trên mộ bia, để người sau thăm viếng.

Hai ngôi mộ trong viện đều không có mộ bia; mộ bia dựng trong mao đình, cắm trên lan can.

Chỉ là hai khối mộc bài nhỏ. Một khối bên trái; một khối bên phải. Từ trong mao đình nhìn ra, có thể thấy rõ, mỗi khối mộc bài đối ngay một ngôi mộ, giống như được dựng ngay trước ngôi mộ.

“Cố úy hữu Yến Công Thập Tam chi mộ”

“Tiên thất Mộ Dung Thu Thu chi mộ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.