Viên Nguyệt Loan Đao

Chương 18 - Còn Có Dụng Tâm Khác

trước
tiếp

Bốn con tuấn mã kéo một cỗ xe hào hoa, chạy băng băng như bay trên mặt đường; cây roi dài trên tay A Cổ không ngớt phi vũ trên không.

Sau khi rời khỏi Thần Kiếm sơn trang, Đinh Bằng chỉ nói với A Cổ một câu :

– Dùng tốc độ nhanh nhất đến một thành thị phụ cận nhất.

Nói chuyện với A Cổ rất đỡ tốn hơi sức, chẳng cần giải thích nhiều, chỉ cần ra mệnh lệnh đơn giản ngắn gọn là được. Cho nên khi cỗ xe từ dưới thuyền lên bờ, A Cổ lập tức dục ngựa kéo xe đi thật nhanh.

Không ai hỏi Đinh Bằng tại Thần Kiếm sơn trang ra sao? Cũng như cuộc chiến giữa chàng với Tạ Hiểu Phong ra sao?

Chuyện xảy ra đã được Tạ tiên sinh nói rõ với mọi người rồi.

Trận chiến giữa Tạ Hiểu Phong và Đinh Bằng không thể phân thắng bại được, mọi người đều đã biết, và đều cao hứng, nhưng vẫn có người muốn theo sau, để xem còn có xảy ra chuyện gì nữa?

Đinh công tử đi vội vã gấp rút như vậy, chắc có chuyện quan trọng xảy ra, đây là một phen nhiệt náo chẳng thể bỏ qua.

Người giang hồ rất nhàn nhã, tiêu dao, họ không bận tâm sinh kế, cũng không lo phiền sinh hoạt; trong lưng họ, hầu như không thiếu tiền bạc tiêu dùng.

Tuy không ai đại phú, đại phát, nhưng rất ít có ai chết đói.

Cũng không ai rõ, họ kiếm tiền bằng cách nào, nhưng mọi người đều tiêu pha rất rộng rãi. Hầu như có rất nhiều phương pháp “mạc danh kỳ diệu” để nuôi sống một số người “mạc danh kỳ diệu”, mà họ cũng vì nhiều sự tình “mạc danh kỳ diệu” mà vội vã lo toan. Như hiện tại, họ chạy theo xe Đinh Bằng cũng là một chuyện “mạc danh kỳ diệu” (chẳng gọi ra tên).

Họ đương nhiên biết Đinh Bằng; nhưng vị tất Đinh Bằng đã biết họ. Đinh Bằng đi gấp vậy, đương nhiên chẳng khi nào dừng lại đợi họ, mà dù họ có theo kịp Đinh Bằng, chưa chắc chàng đã đãi họ một bữa ăn. Nhưng họ đã chạy theo rất hăng hái, giống như bốn con tuấn mã bị giục dã kéo xe chạy.

Ngựa, vì bị A Cổ dùng roi quất nên phải chạy liều mạng.

Còn họ, không ai đánh đuổi, mà họ cũng chạy thục mạng. Hai chân đuổi theo mười sáu chân.

Đây là chuyện rất khó nhọc, may khi ra tới đại lộ, cỗ xe phải giảm chút tốc độ, vì trên đại lộ có rất nhiều người qua lại. Nhưng cũng chỉ chậm lại một chút thôi, còn tốc độ xe vẫn rất nhanh.

Đột nhiên có một đứa bé từ trong ngã đại lộ chạy ra. Là một bé trai khoảng bãy, tám tuổi, nó thấy bụi bay mù trời, hấp dẫn nên chạy ra coi náo nhiệt; đứa bé đã chạy ra không đúng hướng, nhào ngay ra giữa đại lộ.

Ngựa kéo xe xông tới, khó ai có thể ghìm được chúng nó, chỉ còn biết đợi nhìn xem cỗ xe cán lên mình nó.

Cây roi dài bỗng tung ra, cuốn đứa nhỏ nhắc lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống ven đường, ngựa và xe tiếp tục phóng đi.

Đứa nhỏ chẳng hiểu gì cả, còn vỗ tay hoan hô.

Mọi người nhìn đứa nhỏ tháo mồ hôi hột, nhưng sau, cũng nín không nổi, vỗ tay hoan hô.

Ngự thuật giỏi; chiến pháp thật giỏi; công lực thật cao.

Ba điểm này mà thiếu một, đều không bảo toàn được tính mạng đứa nhỏ; Nhưng A Cổ đã làm được một cách rất xảo diệu.

Người theo phía sau lớn tiếng hoan hô nhưng A Cổ không nghe thấy gì, vì gã vừa câm vừa điếc.

Gã nghe hiểu người nói chuyện, là đọc được sự mấp máy trên miệng ngừơi nói.

Gã cũng có thể phát giác những biến động rất nhỏ nhặt, đó chẳng phải là nhờ ở thính giác mà là nhờ cảm giác linh mẫn.

Những người theo sau cỗ xe, đều rất thỏa mãn, họ đã được đích mắt thấy một kỳ tích, coi như đủ xứng đáng một phen mệt nhọc.

Cỗ xe tiến vào thành, dừng trước cửa một lữ điếm rất lớn.

Bốn người theo tới, không được nhìn thấy Đinh Bằng vào lữ quán, vì họ đến chậm một bước. Nhưng họ thấy phổ kỵ trong khách sạn lũ lượt kéo ra, phân tán đi bốn ngã. Hình như chúng muốn đi làm một chuyện gì quan trọng.

Những người giang hồ đó tuy không dám hỏi Đinh Bằng, nhưng họ dám chụp giữ phổ kỵ để hỏi; một tên phổ kỵ bị họ chụp được.

– Vị Đinh công tử có phải ở trong khách sạn của các người không?

– Phải, ông ta bao trọn một khu trang viện rất sang, có hoa viên, có hoa sảnh còn có mười mâý căn phòng nữa.

– Ông ta chỉ trọ có một mình thôi?

– Không! Hai người, ông ta với một người đánh xe, hình thù giống pho kim cương đen nhánh.

– Chỉ một mình ông ta thuê một trang viện rộng lớn để làm gì?

– Không rõ, có thể là để mời khách.

– Mời khách? Ông ta mời ai?

– Không rõ, nhưng khách rất đông, và là khách trọng yếu, vì ông ta muốn chúng tôi đến một tửu lầu rất lớn trong thành, đặt mười bàn tiệc rất sang. Sau đó, ông ta lại muốn chúng tôi đi gọi tất cả những kỹ nữ xinh đẹp nhất trong thành, ít nhất cũng cần khoảng năm mươi cô.

– Kỹ nữ đẹp nhất, trong thành có bao nhiêu?

– Thiên địa lương tâm ơi, cả những cô xấu nhất cũng chưa đủ con số năm mươi, nhưng vị công tử đó xuất thủ rất hào hoa, mỗi kỹ nữ thưởng mười lạng vàng, vì vậy, không đủ cũng tìm đủ cho ông ta.

– Tìm được chưa?

– Có mười lạng vàng, thì dù không phải kỹ nữ, cũng chịu bán thân một lần.

Tôi có hai cô em, cộng thêm lão bà của tôi, là kể ba rồi.

– Cái gì? Ngươi muốn đem lão bà và cô em gái của mình đi làm kỹ nữ?

– Phải, một lần mười lạng vàng, cơ hội thật hiếm có; chỉ tiếc con gái của tôi còn nhỏ quá, mới năm tuổi, bằng không, tôi đã có thêm mười lạng nữa rồi.

Người đặt câu hỏi thở dài nói :

– Thôi ngươi hãy đi cho mau, đừng để lỡ cơ hội phát tài.

Người này rất bội phục tên phổ kỵ, nhưng y còn gặp hai người đáng phục hơn nữa xuất hiện. Đó là một cặp chị em, mà là nữ kiếm khách có chút danh khí trên giang hồ.

Người chị tên Đỗ Linh Linh, người em tên Đỗ Trân Trân; một người ngoại hiệu Hắc Thủy Tiên, một người Bạch Thủy Tiên.

Hai người tuy không đẹp lắm, nhưng cũng không xấu lắm. Cả hai là tiêu sư của một tiêu cục không lớn không nhỏ. Kiếm pháp của hai người không cao lắm nhưng không quá thấp. Cho nên, họ không được kể là rất có tiếng, nhưng cũng chẳng phải là âm thầm vô danh. Tuổi tác của cả hai không quá lớn cũng không quá nhỏ. Nhưng lần nầy chuyện họ làm thực mười phần kinh người.

Đỗ Linh Linh kêu gã phổ kỵ lại hỏi :

– Ê! Nếu nhất thời kiếm không đủ số, ngươi có thể thêm chị em ta vào được không?

Tên phổ kỵ tròn xoe mắt, không phải hắn kỳ quái hai cô gái chịu “Mao Toai Tự Tiến” (tự tiến thân) mà vì hắn không quen biết hai cô này, nên không muốn để họ chia mất phần tài khí.

Đỗ Trân Trân hiểu ý của hắn nên nàng cười cười dúi vào tay hắn một nắm bạc, nói :

– Chúng ta không cần vàng, tất cả đều cho ngươi, mà còn cho thêm hai mươi lạng bạc nữa.

Gã phổ kỵ hầu như cho rằng hai cô gái này phát khùng, nhưng gã thấy chính mình là người rất bình thường, nên gã chẳng bỏ qua cơ hội.

Gã chẳng những đã thu nhận số bạc, mà còn hỏi :

– Hai cô nương có còn đồng bạn nào muốn làm chuyện trao đổi này không?

Đỗ Linh Linh không nín được cười, nói :

– Ngươi thật quá tham lam, kiếm được một mối sinh kế tốt như thế này mà còn chưa đã tật sao?

Gã phổ kỵ cười :

– Tháng trước tại hạ đi coi bói, ông thầy bói Vương Cổ Tử nói, năm nay tại hạ có tài vận lớn, phát tài một trăm lạng vàng, tại hạ tưởng rằng ổng chỉ nói xạo vậy thôi, ai ngờ, quả nhiên hôm nay được tài thần chiếu cố. Trong nhà tại hạ đã có ba người, nay thêm hai vị cô nương, cộng thành năm mươi lạng. Vương Cổ Tử coi bói linh nghiệm như vậy, tại hạ nghĩ chắc còn năm mươi lạng nữa sắp tới.

Không sai, ông thầy bói Vương Cổ Tử đó nói rất đúng, ngươi nên đến xin ông ta bói thêm cho một quẻ nữa.

Cặp mắt gã phổ kỵ tròn xoe vì những lời vừa rồi là do một nữ lang thiên kiều bách mỹ, có dẫn theo một thanh y a hoàn thốt lên.

Không cần nói nữ lang, chỉ con bé thanh y a hoàn cũng xinh đẹp mười phần hơn chị em họ Đỗ.

Gã phổ kỵ nuốc nước miếng ực ực, nói không ra tiếng.

Vị nữ lang cười cười nói :

– Ngươi cũng không cần phải đi gọi lão bà bà và hai cô em gái, bây giờ ta cho ngươi một trăm lạng vàng. Nàng chìa tay, cô a hoàn lập tức đưa ra một bọc vải nặng chịch; mở bọc vải, bên trong đầy ấp xích kim nguyên bảo, vàng ói.

Gã phổ kỵ hình như chưa tin, hắn liền cầm một thỏi đưa lên miệng liếm mát rượi, ngọt ngọt. Hắn cắn hai cái, một cái thử độ cứng mềm của vàng, và một cái cắn khác vào đầu ngón tay, để coi mình có nằm mơ không?

Gã phát hiện vàng là thiệt và gã cũng không nằm mơ.

* * * * *

Quái sự niên niên hữu, kim niên đặc biệt da – Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.

Vì năm nay trên giang hồ quật khởi một Đinh Bằng.

Từ sau lần Đinh Bằng xuất hiện có tính cách hý kịch tại Viên Nguyệt sơn trang, mọi sự kiện sau đó đều là chuyện kinh thế hãi tục.

Nhưng đem tất cả những sự kiện gom lại cũng không bì kịp chuyện phát sinh lần này tại nơi tiểu thành khiến khó có người dám tin.

Mười bàn tiệc rượu đã khai diễn, bày khắp hoa sảnh; năm mươi kỹ nữ đã đến đủ, chia ra cho mười bàn tiệc. Nhưng mỗi bàn chỉ đặt sáu đôi đũa, chứng tỏ mỗi bàn tiệc chỉ có một người khách, là chủ nhân, Đinh Bằng ngồi ở giữa, ngồi bên cạnh có năm cô gái khá xinh đẹp.

Đỗ Linh Linh và Đỗ Trân Trân cùng vị nữ lang thiên kiều bách mỵ được đưa vào sau cùng và ngồi tại một bàn xa nhất. Lúc họ vào, Đinh Bằng không chú ý, cũng chưa nhìn thấy họ, vì lúc đó, chàng đang bận cười đùa với hai cô gái ngồi bên cạnh. Hai cô gái này, một tên Tiên Tiên, một tên Mỹ Mỹ, là hai kỹ nữ sáng giá nhất trong thành. Hai cô rất tận tâm chiều chuộng vị thần tài này.

Tiên Tiên rót đầy một chén rượu, kề tận miệng Đinh Bằng rồi cười hỏi :

– Người khách Đinh công tử mời đâu?

Đinh Bằng uống cạn chén rượu, rồi cười cười nói :

– Các cô chẳng phải là khách sao?

Mỹ Mỹ sững sờ hỏi :

– Khách công tử mời là chúng tôi?

– Không sai, ta mời năm mươi vị, nếu đã tới đủ rồi thì không còn khách nào nữa.

– Một mình công tử mời năm mươi chị em đến để hầu rượu công tử?

– Cũng chẳng phải chỉ để hầu rượu, các vị thích ca thì ca, thích xướng thì xướng, thời gian ta bao, kéo dài tới tối mai. Trong quãng thời gian đó, các vị có thể tận hứng, thống khoái nhưng chỉ có điều kiện là không được bỏ đi.

Tiên Tiên ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao vậy công tử?

Đinh Bằng cười :

– Chẳng lẽ trước kia chưa có người khách nào ra điều kiện với các cô sao?

Tiên Tiên nói :

– Đương nhiên là có.

– Khách kêu các vị đến để làm gì.

Mỹ Mỹ đáp :

– Muốn chúng tôi hầu hạ.

Đinh Bằng cười :

– Ta cũng vì nguyên nhân ấy.

Tiên Tiên cúi đầu e lệ nói :

– Không phải hầu hạ như thế này đâu công tử.

– Ta biết, ta cũng chẳng phải lần đầu tiên gọi gái đến ra điều kiện. Nam nhân đến đây là vì tửu sắc, trước uống rượu để tăng chút tình thú, đợi lúc tình đầu ý hợp sẽ cùng nhau lên giường….

Lời Đinh Bằng quá trực suất, khiến một số nữ nhân nghe chối tai, nhưng nghĩ đến mười lạng vạn của đối phương trả giá, thì có chói tai cũng ráng nhận.

Tiên Tiên hỏi :

– Công tử muốn tất cả năm mươi chị em chúng tôi đều lên giường hầu hạ?

Câu hỏi của Tiên Tiên cũng rất bạo gan; đây có thể là nguyên nhân khiến cô trở thành sáng giá, nhưng câu trả lời của Đinh Bằng khiến cô ta càng bất ngờ :

– Không sai, đó là ý muốn của ta.

Mỗi bàn đều chú ý nghe hai người đàm thoại, nên sau khi nghe Đinh Bằng dứt lời, toàn sảnh đều nổi lên tiếng la ó xôn xao.

La lớn nhất là chị em Đỗ Linh Linh.

Có thể hai cô gái này cố ý la lớn như vậy, để hấp dẫn sự chú ý của Đinh Bằng; hoặc có thể họ sợ hãi thật, vì họ không phải là kỹ nữ muốn bán mình thật sự. Trước hết, vì tính hiếu kỳ, họ muốn vào xem Đinh Bằng giở trò gì, nếu đến khi Đinh Bằng thật sự muốn họ lên giường, họ còn phải suy xét. Dù trong lòng họ có trăm ngàn lần ưng chịu, nhưng họ chẳng thể ưng chịu lên giường cùng Đinh Bằng với thân phận là một kỹ nữ.

Quả nhiên hai tiếng kêu chói lọi đặc biệt của họ đã đạt mục đích, đã tạo sự chú ý của Đinh Bằng.

Lúc đó Đinh Bằng cười hì hì đứng dậy đi về phía bàn của họ; Đỗ Linh Linh cắn mạnh môi muốn chảy máu; Đỗ Trân Trân thì tim muốn nhảy ra ngoài.

Có điều, mục tiêu của Đinh Bằng lại không phải là họ, chàng đi về phía nữ lang, mặt lộ vẻ vui mừng nói :

– Thanh Thanh, nàng đã tới rồi. Thì ra nữ lang này tên Thanh Thanh, không rõ có bao nhiêu ánh mắt ganh ghét nhìn nàng, vì sắc đẹp của nàng, và cũng vì nàng đã độc chiếm sự chú ý của Đinh Bằng.

Đinh Bằng như đã quên hẳn mọi nữ nhân hiện diện, chàng chỉ nhìn thấy có Thanh Thanh, chàng bước tới nắm tay nàng, cười nói :

– Ta biết, đâu đâu cũng có nàng, nhưng ta không biết dùng cách gì để kiếm được nàng nên phải tạm dùng cách này.

Thanh Thanh cười :

– Phương pháp này của Đinh lang thực rất đặc biệt.

Đinh Bằng than :

– Hết biện pháp rồi, nếu như nàng không xuất hiện, ta chỉ còn có cách “làm vậy” mà thôi, vì ta thực rất cần đàn bà.

Đinh Bằng kéo Thanh Thanh vào căn nhà phía sau.

Cô bé a hoàn bên ngoài tươi cười nói với mọi người :

– Thiếu nãi nãi nhà ta đã tới rồi, không cần tới các vị nữa, nếu các vị muốn về, có thể về, nếu chưa muốn, có thể ở lại đây chơi cũng được, thù lao của các vị đả trả đủ, giao cho chưởng quỹ rồi.

– Cái gì? Thiếu nãi nãi nhà ngươi? Vị Đinh công tử đã có vợ rồi?

– Có thể giả được sao? Vừa rồi các vị không thấy sao?

Thần tình rất cao hứng của Đinh Bằng khi thấy Thanh Thanh, chẳng ai còn nghi ngờ gì nữa, nhưng vẫn còn có người không phục. Nhất là hai chị em Hắc Thủy Tiên.

Đầu tiên, Đỗ Linh Linh cười lạnh một tiếng nói :

– Đã là lão bà của Đinh công tử, sao không đi thẳng vào, còn bày đặt lẻn vào chung với mọi người.

A hoàn nói :

– Thiếu nãi nãi nhà ta thích bày trò cười đùa, vả lại nhiều tiền quá, muốn đổi cách tiêu xài cho thỏa ý thích; cũng giống như có người nguyện ý bỏ ra hai mươi lạng bạc để mua việc làm gái điếm.

Đỗ Linh Linh mặt biến sắc; Đỗ Trân Trân nóng nãy hơn, nàng vòng sang bên cạnh thiếu nữ đưa tới một quyền.

Trường quyền của họ Đỗ là gia truyền rất có hỏa hậu. Dưới quyền của hai chị em họ Đỗ, cũng đã đánh ngã không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán. Nhưng Thanh y thiếu nữ chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra đã nắm được quyền đầu của Đỗ Trân Trân, rồi mỉm cười nói :

– Chớ có đùa, ta sợ ngứa, nên không muốn bàn tay của cô đụng vào ta.

Sắc mặt Đỗ Trân Trân lập tức biến thành lợt lạt, đau không kêu thành tiếng.

Đỗ Linh Linh không nói gì, lôi cô em tháo chạy, nàng biết một quyền của cô em, nếu không đánh được đối phương, thì có thêm nàng cũng vô ích; họ chẳng phải là kẻ ương ngạnh, không biết sợ chết.

Bên ngoài không ngớt tiếng cười nói ồn ào.

Bên trong, Thanh Thanh đã không ngớt rên rỉ, nhưng Đinh Bằng trên mình nàng, vẫn hung dữ như một con trâu điên.

Cuối cùng nàng chịu không nổi khẽ nói :

– Đại… Đại bàng điểu, muội nuốt không trôi nữa rồi, xương cốt toàn thân đều muốn rã rời…

Làn da ôn nhuận trên mình nàng đã ướt đẫm mồ hôi, lúc bấy giờ Đinh Bằng mới cảm thấy kinh lạ hỏi :

– Tiểu Thanh điểu nhi, nàng làm sao vậy?

Đại bàng điểu và Tiểu Thanh điểu nhi là hai tiếng hai người gọi nhau sau đêm tân hôn, hiện tại gọi lên, vẫn thấy ngọt ngào đằm thắm vô hạn.

Thanh Thanh gượng cười nói :

– Muội không sao, chỉ có điều không chịu thấu nữa, muội đã qua năm lần liên tục rồi, lần cuối cùng vừa rồi, hầu như gần đứt hơi, nếu thêm một lần nữa chắc chết.

Đinh Bằng ngạc nhiên :

– Tiểu Thanh điểu nhi, ta biết Tạ Tiểu Ngọc cho ta uống một chén Bách Hoa tửu, dược tính rất lợi hại, nên ta mới cố gắng chạy gấp, cố gắng dùng nội lực áp chế, rồi mới dùng phương pháp kỳ quái này, gọi số đông nữ nhân đến, ta biết, nếu chuyện đối với một nữ nhân bình thường khó tránh gây nhân mạng.

– Muội biết, muội không cho rằng Đinh Lang làm chuyện hoang đường sai quấy.

– Nhưng ta vẫn hy vọng Thanh muội có thể tới; ta biết Thanh muội là linh hồ, có pháp thuật quỷ thần khôn lường; Thanh muội không làm ta thất vọng.

– Muội chẳng phải đã đến rồi sao?

– Ta cho là muội cũng có thể giải trừ được khó khăn của ta; ta nghĩ muội nhất định có biện pháp.

– Muội cũng không có biện pháp, Hồ có mấy loại, muội là đạo thiên hồ.

– Thiên hồ tu là cái gì?

– Là một đạo tu chính thống, luyện khí tu tính, tịch cốc tu chân, để lên cõi phi tiên.

– Thanh muội đã tu đến trình độ nào?

– Muội biết còn rất nông cạn, chưa tu thành mức nào cả, lại vướng vào nghiệt duyên khó gỡ, nhận thức Đinh Lang, cảnh giới thiên hồ là kỵ tình dục, muội động phàm tâm, hư hại đạo cơ, tiên nghiệp hết mong, tối đa chỉ có thể giống như một nữ nhân bình thường…

– Tiểu Thanh điểu nhi, ta thật có lỗi…

Thanh Thanh đưa tay bịt miệng Đinh Bằng :

– Chớ có nói vậy, chúng ta có duyên, lúc muội vì chàng rơi giọt lệ tình thứ nhất, tuy muội biết đã dứt đường tiên nghiệp, nhưng lại được hưởng hạnh phúc rất lớn, rất khó kiếm trên thế gian loài người.

– Đó lại là cái gì?

– Yêu, tình yêu tuyệt vời của nhân gian, một loại tình yêu ghi xương tạc dạ, cùng sống cùng chết; chàng đã từng không tiếc cái chết, thay cho muội, đây là một phần chí tình, thiên tiên cũng khó cầu, cho nên, gia gia muội mới cảm động, cho chúng ta kết hợp, muốn muội suốt đời hầu hạ chàng, kính yêu chàng.

– Chẳng trách có người nói, chỉ tiễn mộ uyên ương, không tiễn mộ tiên.

– Đúng thế, thế gian truyền thuyết nhiều thần thoại về thần tiên hạ phàm; cũng lưu truyền nhiều cố sự tiên nữ hạ phàm, rồi không muốn trở về thiên đình.

Đó đều là sự thực. Nếu có thể uyên ương cộng bạch đầu, vạn niên tiên nghiệp hà túc lưu…

Nàng cảm thấy Đinh Bằng đã ngưng động tác, tình dục đang trong lúc tiêu giảm, nàng vội hỏi :

– Mỵ độc trong mình chàng đã trừ hết chưa?

– Chưa, vẫn còn một chút.

– Vậy làm sao? Lưu lại trong cơ thể sẽ thiêu chết chàng.

– Ta nghĩ không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, lúc bắt đầu, ta đã có thể dùng nội lực khống chế, dần dần ta cũng có thể dùng nội lực luyện hóa.

– Nguy hiểm lắm, sơ ý thiếu cẩn thận, sẽ đưa đến tẩu hỏa nhập ma.

– Nhưng ta cũng không thể kêu muội tống mạng.

Thanh Thanh chợt cười, nói :

– Tự muội không còn biện pháp may muội có dẫn theo một trợ thủ, muội có thể kêu Tiểu Vân vào hóa giải hết mỵ độc cho chàng.

– Tiểu Vân, muội nói con tiểu a đầu đó?

– Nó không phải tiểu a đầu, mà cũng là Hồ, nó tu mê hồ đạo.

– Mê hồ?

– Phải, Mê hồ tuy là bàng môn tả đạo, nhưng có thể giải quyết vấn đề của chàng, vì nó chuyên tu đạo “thái bổ tinh khí, âm dương hòa hợp.”

– Cái gì? Tiểu quỷ nhỏ con thế mà dám tu cái đạo này.

– Hồ chỉ có hai con đường để đắc đạo, tư chất của nó chỉ có thể tu theo con đường đó, chớ không còn biện pháp nào nữa.

Nàng lại cười một tiếng có vẻ bẽn lẽn :

– Chàng chớ coi nó nhỏ, đó là nhờ mặc quần áo và bên ngoài cố ý giả trang như vậy, đợi khi nó lên giường với chàng, chàng sẽ thấy nó chẳng những là nữ nhân mà còn là nữ nhân trong nữ nhân nữa.

* * * * *

Sự hình dung của Thanh Thanh không quá phần.

Lúc Tiểu Vân được gọi vào, quả thực là một tiểu cô nương e lệ thẹn thùng.

Nhưng lúc Thanh Thanh đẩy cô bé lên giường Đinh Bằng, cởi bộ áo ngoài, Đinh Bằng mới biết tiểu cô nương này đích xác là nữ nhân trong nữ nhân… Trước ngực cô ta dùng vải bó chặt, Đinh Bằng cởi bỏ đai lưng cô ta, hai trái viên cầu từ trước ngực cô ta nhảy vọt ra; chẳng khác ma thuật sư biểu diễn, bỗng dưng từ trên không nhảy ra hai trái tú cầu hoa tròn lẳn, hồng nhuận như màu hoa anh đào, khiến một nam nhân khi nhìn thấy, khó giữ nổi tim đập rộn rã. Đến khi cô bé cởi hết quần áo, đưa thân hình đầy quyến rũ tới sát Đinh Bằng, lập tức bao nhiêu tình dục ức chế trong mình Đinh Bằng đều bộc phát và động tác điều tình của cô bé cũng điêu luyện kinh người.

Một phần cố nhiên là do dược vật thôi thúc; một phần khác, cũng là do sự quyến rũ của cô bé. Trong lúc hành sự, Đinh Bằng không ngăn được tiếng thở dài nói :

– Tiểu Vân, trước lúc Thanh Thanh gọi ngươi vào, nàng đã nói một chút về ngươi, nhưng ta chưa tin, nên ta vẫn cố gắng dùng nội lực áp chế dược tính, không ngờ…

Tiểu Vân cười ngặc nghẽo ngắt lời chàng :

– Mỵ dược chỉ để trợ hứng, bất cứ mỵ dược nào cũng vô dụng đối với thái giám trong Hoàng cung.

– Thế nào mới hữu dụng?

Tiểu Vân cười nói :

– Tiểu Nữ nghe nói thái giám cũng thường lén lút ra ngoài đi tìm lạc thú.

– Có chuyện như vậy sao? Nhưng họ đã tịnh thân, không còn sinh khí, lấy gì hưởng lạc thú?

– Thân họ tĩnh nhưng tâm chưa tĩnh, thất tình lục dục đều tự tâm phát xuất.

– Họ có tay có miệng, có nhiều chuyện dùng tay dùng miệng, củng có thể làm được rất hay.

Đinh Bằng chẳng phải kẻ vô tri nên chàng cười nói :

– Đó chỉ làm người khác thỏa mãn còn tự mình vẫn không cảm giác.

Tiểu Vân cười :

– Lúc nam nhân khiến nữ nhân được khoái lạc, tự mình cũng rất khoái lạc; nữ nhân cũng vậy.

Đinh Bằng chẳng thể không thừa nhận lời nhận xét rất chính xác của cô bé, bất giác chàng thở dài than :

– Tiểu Vân, ta không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ mà đã hiểu nhiều như vậy.

Tiểu Vân cười nũng nịu :

– Dạ, tuổi tiểu tỳ không nhỏ đâu, tối thiểu cũng hơn bốn năm trăm tuổi rồi.

– Ngươi hơn bốn năm trăm tuổi rồi?

– Phải, tiểu tỳ là Hồ, không phải người ta, Hồ cần phải có năm trăm năm đạo cơ mới có thể tu thành hình người.

– Nói gì ta cũng không tin.

– Thiếu gia không tin, cũng chẳng biết nói gì hơn; thử hỏi thiếu gia đã có gặp người nào như tiểu tỳ chưa?

Đinh Bằng lắc đầu, chàng quả thực chưa gặp một nữ hài, chưa thoát hơi trẻ nít, bỗng nhiên biến thành một đại nữ nhân mê người. Ngoài Hồ ra, ai có thể làm được như vậy.

Nhưng Đinh Bằng cũng chẳng phải loại người phổ thông, chẳng những chàng có thể chinh phục người mà còn có thể chinh phục Hồ.

Cho nên dù Tiểu Vân có cả năm trăm năm đạo cơ, lúc rời khỏi thân mình Đinh Bằng, cô bé cũng lộ vẻ mười phần mệt lả.

Cô bé thở ra một hơi, rồi đưa mắt nhìn Đinh Bằng đã nằm ngủ bên cạnh.

Chàng đã ngủ say sưa, không còn kích động; thân thể chàng hiện nét tráng kiện, tinh khí thịnh vượng.

Tiểu Vân nhìn trạng thái nằm ngủ của Đinh Bằng, tâm thần cũng mê mẩn, đứng ngẩn người lâu, rồi chợt như đã cương quyết hạ quyết tâm, lẹ làng đưa tay với lấy bộ y phục, chẳng phải cô ta muốn mặc quần aó, mà chỉ lấy ra một vật từ trong áo.

Một cây kim dài, bóng loáng; tuy bàn tay nắm chặc cây kim đang run, nhưng cô bé vẫn nghiến răng, nhằm ngay tâm khẩu Đinh Bằng đâm xuống.

Đầu mũi kim đã đưa tới sát làn da trước ngực Đinh Bằng, Đinh Bằng vẫn ngủ say sưa như một đứa trẻ, miệng còn đang cười. rạng thái này của Đinh Bằng khiến Tiểu Vân mềm lòng, không thể xuống tay, đứng đờ người một lúc lâu, rồi mới hạ quyết tâm, dơ cao cây đinh một lần nữa.

Lần này cô bé không còn do dự, rất lẹ, rất mạnh tay đâm xuống, nhưng vẫn không đâm sâu vào tâm tạng của Đinh Bằng được. Không phải do cô ta mềm lòng mà là có người ngăn cản.

Một cánh tay, một cánh tay đen nhánh vạm vỡ và có sức mạnh; cô ta chỉ nhìn thấy cánh tay, đã đủ kinh hoàng vì cô ta biết người đó là ai rồi.

Cánh tay A Cổ.

Liền theo, cô ta cũng nhìn thấy một người, một người xinh đẹp và có vẻ tiều tuỵ. Người đó chính là Thanh Thanh.

Sắc mặt Thanh Thanh lợt lạt; sắc mặt Tiểu Vân còn lợt lạt hơn.

Thanh Thanh quay mình đi ra, Tiểu Vân cũng bị A Cổ xách ra theo vào một căn phòng.

Thanh Thanh kéo ghế ngồi xuống, rồi nói :

– Thả nó xuống.

A Cổ liệng mạnh Tiểu Vân xuống, khiến cô đau đớn phải buột tiếng kêu, khi ngước mặt nhìn thấy ánh mắt A Cổ long lanh, cô ta mới nhớ là mình đang trần truồng, nàng vội vã dùng tay che đậy, nhưng thực tế, chẳng che được gì. Vì bàn tay cô ta rất nhỏ, mà những chỗ cần che lại rất lớn. Bàn tay nhỏ chỉ che được đầu nhũ hoa chớ không che hết toàn bộ nhũ phòng. Huống chi cô ta chỉ có hai bàn tay, còn có một chỗ quan trọng cần phải che, đò là vùng khá rộng phía dưới tiểu phúc, dù chụm cả hai bàn tay cũng không che kín được, vì vậy cô ta đưa tay lên, đưa tay xuống không ngừng, che tới, che lui, chẳng khác nào càng làm tăng thêm sự quyến rũ của những nơi rất hấp dẫn trên thân thể cô ta.

Thanh Thanh cười :

– Đừng giở cái trò đó ra đối với A Cổ, đối với nhục thân của ngươi, hắn tuy cảm hứng thú, nhưng hứng thú bằng cách đem nướng ngươi như thế nào ăn mới ngon. Chỉ cần ta gật đầu một cái, lập tức ngươi sẽ biết thủ đoạn nướng thịt người của hắn như thế nào.

Tiểu Vân rùng mình ngưng ngay động tác.

Thanh Thanh lạnh lùng hỏi :

– Tại sao? Tại sao ngươi muốn ám sát thiếu gia?

Tiểu Vân nhìn A Cổ, đụng ánh mắt sáng quắt của gã, rùng mình hãi sợ. Cô ta biết lời Thanh Thanh chẳng phải hăm dọa, nên cô ta run rẩy, hồi đáp :

– Thưa tiểu thơ, không phải tiểu tỳ muốn ám sát thiếu gia, mà có người khác muốn tiểu tỳ làm vậy.

– Ta biết, nếu ngươi không có lý do, ngươi không dám lớn gan để làm như vậy. Ta luôn luôn ở bên cạnh để theo dõi, ta thấy lúc hạ thủ ngươi còn chần chờ ngưng lại một lát, đủ thấy ngươi cũng rất thích thiếu gia.

– Đúng thế tiểu thư, thiếu gia quả thật là một nam nhân khiến người rất động lòng, tiểu tỳ tuy chuyên tập mỵ công, mà cũng không ngăn nổi động lòng vì thiếu gia, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, tiểu tỳ không thể hạ thủ được.

– Bởi vậy, ta biết người sai ngươi hạ thủ nhất định là người có oai lực đáng kể.

– Phải, đích xác người rất có oai lực.

– Ta muốn biết danh tánh và thân phận ngừơi đó.

– Tiểu tỳ không thể nói được, vì nói ra tiểu thư cũng không tin.

Thần sắc Thanh Thanh rất bình tĩnh :

– Tiểu Vân, tin hay không là chuyện của ta, ta cũng không ép ngươi phải nói, nếu ngươi không cho ta hay, thì cũng nhất định phải cho A Cổ biết.

– Đừng, đừng, tiểu thư hãy giết tiểu tỳ đi.

– Ta không muốn giết ngươi. Từ nhỏ chúng ta đã coi nhau như chị em, ta cũng định giữ ngươi suốt đời bên cạnh, chỉ tiếc, ngươi muốn giết chồng ta, nên ta không dám giữ ý nghĩ như trước nữa; ngươi cũng biết, tình cảm giữa chúng ta dù có thân đến đâu cũng không bằng ta đối với thiếu gia.

Tiểu Vân lặng thinh một lúc lâu rồi nói :

– Là lão chủ nhân.

Thanh Thanh kinh ngạc hầu như muốn nhảy dựng lên.

– Đã nói ra rồi, Tiểu Vân không muốn giấu nữa: đích thực là lão chủ nhân; trước đây không lâu, lão chủ nhân có phái người mang Kim Xà lệnh bài đến kêu tiểu tỳ phải giết thiếu gia cho bằng được.

– Lúc nào, sao ta không nhìn thấy?

– Lúc tiểu thơ cùng thiếu gia ở trong phòng.

Thanh Thanh hơi đỏ mặt hỏi :

– Ngươi không nhận lầm chứ? Nên biết Kim Xà lệnh đã không còn là vật do lão nhân gia độc nhất chuyên dùng, mà có rất nhiều khối lệnh bài tản lạc bên ngoài.

– Khối lệnh bài này không lầm đâu, chính do Thần Lực Thiên Vương bên cạnh lão chủ nhân đưa tới.

Thanh Thanh chìm vào trầm tư thắc mắc :

– Tại sao gia gia đòi giết hắn?

Tiểu Vân cũng lặng thinh một lúc mới nói :

– Vì lão chủ nhân nói, thiếu gia đã không thể thành người trong môn phái chúng ta.

Thanh Thanh nói ngay :

– Gia gia đã đáp ứng ta, không muốn Đinh Bằng thành người trong môn phái chúng ta, cho nên gia gia không tiếc lộ thân phận chúng ta cho thiếu gia biết. Đó cũng do gia gia tự quyết định, người nói, tư chất của Đinh Bằng có thể phát huy đao pháp của chúng ta đến mức tối cao, gia gia không hy vọng chàng có thể thành người của bổn môn, chỉ đòi hỏi chàng đánh bại Tạ Hiểu Phong là được rồi.

– Nhưng thiếu gia chưa đánh bại Tạ Hiểu Phong.

– Họ chưa chính thức tỉ thí, sau này cũng khó có thể tỉ thí, vì Tạ Hiểu Phong từ nay không còn dùng kiếm nữa, cũng không muốn đối địch với chúng ta nữa.

– Đây có phải thiếu gia tự nói không?

– Phải, đây cũng là do Tạ Hiểu Phong đích thân nói với thiếu gia, cho nên chuyện này tuyệt đối khả tín.

– Nhưng tin tức lão chủ nhân nhận được lại khác hẳn.

– Gia gia nhận tin tức như thế nào?

– Tin tức nói thiếu gia cùng Tạ Hiểu Phong đã kết thành bạn hữu.

– Thiếu gia cũng đã nói với ta điều đó; anh hùng tương tiếc là chuyện bình thường, vả lại chỉ có hai người họ mới đủ tư cách kết bạn với nhau.

Nét mặt Thanh Thanh hiện lên vẻ kiêu ngạo vô cùng. Tiểu Vân lại chép miệng than :

– Nhưng lão chủ nhân nói, Tạ Hiểu Phong tuy không còn là kẻ địch của chúng ta, nhưng có thể thiếu gia thành kẻ địch của chúng ta.

Thanh Thanh nói ngay :

– Không có thể, thiếu gia là người rất trọng tình cảm, tuyệt không chống chọi với gia gia; ngũ đại môn phái mới là kẻ địch của chúng ta. Đối với ngũ đại môn phái, thiếu gia chán ghét vô cùng, không lý nào thiếu gia lại đi giúp ngũ đại môn phái, chống đối chúng ta.

Tiểu Vân nói :

– Đúng là lời lão chủ nhân nói vậy, lúc Thần Lực Thiên Vương đến chuyển lời của lão chủ nhân, ông ta cũng không tin mà nói, vì lão chủ nhân coi chuyện này rất quan trọng.

Thanh Thanh nói :

– Đây chắc bên trong có sự hiểu lầm, ta muốn tìm gia gia để hiểu cho rõ.

Tiểu Vân, mặc quần áo vào, đi theo ta.

Tiểu Vân rất bất ngờ hỏi :

– Tiểu thơ không giết tiểu tỳ?

– Chỉ cần ngươi nói thật, đương nhiên ta không trách ngươi.

Rồi nàng quay sang A Cổ dặn :

– A Cổ, ngươi hãy để ý, chiếu cố thiếu gia, đừng cho ai đến gần, dù là người của chúng ta cũng thế, ngươi có thể làm được như vậy không?

A Cổ gật đầu, đưa tay vỗ ngực vài cái, nhưng lại làm một thủ thế kỳ quái.

Thanh Thanh cười :

– Cũng được, ta để Tiểu Hương ở lại để giải thích mọi chuyện, a đầu này có thể tuyệt đối tín nhiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.