Viên Nguyệt Loan Đao

Chương 21 - Nhử Mồi Câu

trước
tiếp

Chủ tớ hai người, hiện tại đều bị nhốt trong căn nhà nhỏ, rất được ưu đãi.

Vì họ không bị trói chân tay, cũng không bị đánh đập khổ hình, chỉ trên mình họ bị một loại thủ pháp cấm chế.

Loại thủ pháp này, cũng không gây đau đớn, mà chỉ làm chân khí trong huyệt mạch chủ yếu của họ không được quán thông; không ảnh hưởng hành động, thao tác, nhưng nhất thân võ công, không còn thi triển được, chỉ giống như một nữ nhân bình thường.

Căn nhà nhốt hai người không rộng, chỉ khoãng một trượng vuông, có hai chiếc giường; cũng có bàn, có ghế, còn có thêm một thùng máng ngựa để sử dụng khi bài tiết.

Sinh hoạt này, chẳng thể kể là thoải mái, nhưng đối với kẻ bị giam giữ mà nói, thì đã kể là rất ưu đãi.

Thanh Thanh ngồi trên giường, rất bình tĩnh; nhưng Tiểu Vân thì nhăn mày cau có, không ngớt thở vắn than dài; rồi bỗng dưng chồm dậy, đánh một quyền nhằm cây cột lan can bằng cỡ cánh tay, rồi bị đau điếng, vội vã rút tay về.

Thanh Thanh than nhẹ một hơi, hỏi :

– Tại sao ngươi phải tự mình nóng giận như thế?

Tiểu Vân :

– Tiểu…. tiểu tỳ chịu không nổi, bọn chúng thật khuyết đức, dám dùng thủ pháp này để trị ta.

– Chúng chưa có đối đãi hà khắc gì với ngươi.

– Sao chưa có, giống như một cây gỗ kia, lúc trước, tiểu tỳ chỉ một ngón tay cũng đánh gãy, hiện tại, đánh mạnh một quyền vẫn không nhúc nhích.

Thanh Thanh cười :

– Thì ra vì chuyện ấy hả, ngươi cũng quá dở đi, lại chẳng phải kẻ nấu nướng dưới bếp, mà cần chẻ củi nhóm lửa. Đánh không gãy một cây gỗ, thì có gì mà phải bực tức.

Tiểu Vân nói :

– Không phải ý tiểu tỳ là như vậy.

– Hả? Vậy thì là ý gì?

Tiểu Vân nghĩ một lúc lâu, mới đáp :

– Giống như một phú ông có trăm vạn, bỗng dưng biến thành kẻ không một xu trong mình; cái tư vị đó có đáng bực lắm không?

Thanh Thanh cười :

– Không đáng bực, mà còn là một kinh nghiệm rất khó kiếm; ngươi nghĩ coi, một phú ông trăm vạn, đúng lý, chẳng phải dễ dàng bỗng dưng bị nghèo, cũng chẳng dễ được nếm mùi bần khổ. Mà ngươi, trong bỗng chốc, được nếm mùi vị cực đoan này, đó chẳng có nhiều ý nghĩa sao?

Tiểu Vân than :

– Nếu tiểu tỳ lạc quan được như tiểu thư thì hay biết mấy.

Thanh Thanh gượng cười :

– Ta chẳng có chút lạc quan nào.

– Nhưng tiểu tỳ thấy, từ khi tiểu thư bị nhốt vào đây, không có vẻ lo lắng gì hết.

– Đối với bản thân ta, ta thấy chẳng có gì phải quan tâm lo lắng nữa.

– Thế tại sao tiểu thư lại không lạc quan?

– Ta lo ngại vì tướng công.

– Vì tướng công? Tướng công không bị bắt nhốt, có gì phải lo ngại?

– Chắc ngươi cũng đã nhìn ra, bọn người này tuy bắt giữ chúng ta, nhưng không phải vì chúng ta.

– Không phải vì chúng ta, chẳng lẽ chúng muốn dùng chúng ta để uy hiếp tướng công?

Thanh Thanh lắc đầu :

– Ta nghĩ không có thể; tỳ khí con người tướng công ta rõ lắm; nếu tướng công biết chúng ta bị tù cấm, tướng công sẽ bất chấp tất cả để đến cứu chúng ta.

– Chúng lợi dụng cơ hội này để sắp đặt một cạm bẫy?

Thanh Thanh cười :

– Công lực của tướng công hiện tại, đã đạt tới mức tiên cảnh, chẳng có một loại cạm bẫy nào hãm hại được tướng công.

– Phải à! Hiện tại, dù cho một tòa núi đè xuống, tướng công vung thần đao một cái, cũng có thể chẻ làm hai; nếu quả tướng công tới, bọn ngu ngốc đui mù này sẽ lãnh đủ. Tiểu Vân chợt lại hỏi :

– Tướng công đã không sợ cạm bẫy của chúng, tiểu thư lại vì tướng công lo ngại làm gì?

Thanh Thanh than :

– Ta lo, là vì ta không hiểu chúng dùng phương pháp gì để đối phó tướng công.

– Tiểu thư đã chẳng nói, bất cứ phương pháp gì cũng không hại được tướng công sao?

– Phương pháp chúng dùng, tự nhiên chẳng phải võ công, cơ quan, cạm bẫy, mà chắc chắn phải là một quỷ kế phi thường ác độc.

– Quỷ kế gì?

– Không rõ, bỡi ta nghĩ không ra nên mới lo ngại.

– Tiểu thư cố nghĩ coi, dùng phương pháp gì mới có thể tạo thành sức uy hiếp tướng công?

– Ta cũng vẫn chưa nghĩ ra; nếu tướng công biết chúng ta bị bắt nhốt, nhất định sẽ tới cứu; còn nếu chúng ta bị người giết chết, nhất định tướng công sẽ trả thù cho chúng ta; nhưng họ dùng sự sống chết của chúng ta để uy hiếp tướng công, đó là chuyện mơ tưởng vô ích.

“Ha… Ha…, biết chồng chẳng ai bằng vợ, đáng lẽ chúng ta phải thảo giáo trước với Đinh phu nhân mới phải, và mới không bị tổn thất một huynh đệ”.

Lời nói từ ngoài cửa vọng vào, tiếp theo là cửa mở, gã công tử bảnh bao đáng ghét, lại ngất ngưởng bước vào.

Thanh Thanh biến sắc mặt, trầm giọng :

– Sao ngươi không giữ khuôn phép chút nào, chúng ta tuy là người bị ngươi giam giữ, nhưng là hai người đàn bà; nam nữ hữu biệt, sao ngươi có thể đứng ngoài rình nghe lén chúng ta nói chuyện?

Công tử bảnh bao cười :

– Đinh phu nhân bất tất phải tức giận, ta biết phu nhân là người rất cẩn thận, cũng biết cách tường có tai, chắc phu nhân chẳng dễ gì nói những điều không nên nói.

Thanh Thanh nói: Nhưng ngươi cũng không nên tới đây một cách lén lút, “quân tử bất khi ám thất”, vạn nhất chúng ta đang làm chuyện riêng của đàn bà thì sao?

Công tử bảnh bao cười :

– Ta chẳng phải quân tử.

– Liên Vân thập tứ sát, trong hắc đạo được gọi là sát tinh; trong bia miệng giang hồ, các ngươi được tặng danh hiệu là “Đao trung quân tử” (quân tử trong lũ cướp). Đinh phu nhân đã biết Liên Vân thập tứ sát, thì cũng biết ta chẳng phải quân tử. Có nữ nhân nào xưng là quân tử đâu?

– Ngươi là nữ nhân?

– Chẳng lẽ Đinh phu nhân không biết, thủ lãnh Liên Vân thập tứ sát, Ngọc Vô Hà là một nữ nhi sao?

– Ngươi là Ngọc Vô Hà?

Ngọc Vô Hà cười, chỉ Tiểu Vân nói :

– Vị đại thư này có thể chứng minh, lúc trên ngựa, ta điểm huyệt cô ta, nhưng vẫn để cho hai tay cô ta còn được tự do hoạt động để dong ngựa đi tới đây, ai ngờ, tay cô ta lại chẳng có quy củ, mò mẫm rất nhiều chỗ không nên mò trên mình ta.

Tiểu Vân hét lớn :

– Câm miệng, hãy giữ sạch sẽ cái mỏ của ngươi, cô nãi nãi đây, chẳng phải thiện nam tín nữ, nhưng cũng chẳng phải…

Ngọc Vô Hà cười cười, ngắt lời :

– Ta biết đại thư là “Hồng Phấn La Sát”, có rất nhiều người trong lúc bị đại thư hớp hồn mê sắc, rồi bị ngọc thủ của đại thư ngắt mất “của quý” táng mạng.

Hôm đó, đại thư cũng muốn giở trò cũ, chỉ tiếc chẳng mò chụp được gì.

Tiểu Vân hừ một tiếng :

– Ta cho rằng ngươi là một con chó đực, đã bị thiến.

– May, ta không phải, mà cũng giống hai vị, là một nữ nhân không có “của quý” mà thôi.

Tiểu Vân hết còn lời để nói, đối với một người chẳng coi chuyện mắng nhiếc là gì.

Ngọc Vô Hà lại cười :

– Nếu Đinh phu nhân không tin, ta có thể cởi hết quần áo, để phu nhân kiểm tra kỹ một lần.

Thanh Thanh :

– Thôi không cần, ta đã nhìn lầm, ta tin ngươi là nữ nhân.

Ngọc Vô Hà :

– Vậy thì tốt lắm, ít ra, Đinh phu nhân có thể tin chúng ta không có ý mạo phạm đối với phu nhân, sau khi hai vị đến đây, ngay cả ba bữa ăn đều đích thân ta đưa tới, thậm chí cả chuyện đổ thùng dơ, ta cũng không mượn tay kẻ khác, vì ở đây chỉ có mình ta là nữ nhân.

Thanh Thanh :

– Thôi đừng lôi thôi nữa, ngươi đến đây có chuyện gì?

– Ta đến thỉnh giáo Đinh phu nhân một việc, nhưng trước khi thỉnh giáo, ta muốn kể chuyện này. Ta phái Quỷ Thủ Mã Bình và Thủy lão thủ Tần Bất Nhị, đem một thiếp mời, đến mời Đinh đại hiệp đến đây một chuyến; kết quả một người bị chém làm hai mảnh, đối với việc hai vị bị bắt giữ, hình như Đinh đại hiệp chẳng hề quan tâm o Thanh Thanh mỉm cuời nói :

– Các ngươi chỉ giở trò ly gián, ta tin rằng, tuyệt chẳng phải đơn thuần mời chuyết phu ta đến đây.

Ngọc Vô Hà cũng cười :

– Tâm tư Đinh phu nhân rất mẫn nhuệ, thực ra, chúng ta chỉ đưa một điều kiện, muốn đại hiệp đem đầu một người, đến đây đổi lấy tự do của hai vị. Người đó là một tiểu nhân thô bỉ, vô sỉ, ta tưởng rằng nhất định đại hiệp đáp ứng.

– Người đó là ai?

Ngọc Vô Hà cười :

– Liễu Nhược Tùng.

Thanh Thanh quả thật bất ngờ, cũng không nghĩ đến là họ muốn cái đầu của Liễu Nhược Tùng. Điều này hình như căn bản chẳng thành một điều kiện, nên nàng hỏi :

– Các người có thù với Liễu Nhược Tùng?

Ngọc Vô Hà mỉm cười ngạo mạn :

– Liên Vân thập tứ sát chưa hề có kẻ thù. Chúng ta không đem phiền phức đến cho kẻ khác, kể như kẻ đó đã có phước bảy mươi đời tổ tiên họ rồi, đâu còn có kẻ nào dám đến đắc tội với chúng ta. Còn nói tên chuột nhắt Liễu Nhược Tùng, bất cứ một người nào trong chúng ta, cũng có thể lấy mạng hắn như trở bàn tay.

Thanh Thanh nói :

– Chính là như thế, nên tự các ngươi giết hắn, dễ như trở bàn tay, cần gì các ngươi phải mượn trượng phu ta giết thay?

– Không phải chúng ta muốn tôn phu giết thay, mà là muốn tìm một người rất dễ giết cho tôn phu thử đao.

– Đao của trượng phu ta chẳng cần phải thử.

– Đao tốt đến đâu cũng phải mài thường, bằng không sẽ bị nhụt; sát thủ hung dữ tới đâu cũng phải thường xuyên giết người, bằng không, sẽ dễ bị mềm lòng, run tay. Mà sau khi đã mềm lòng, run tay thì không giết người được nữa.

Thanh Thanh nói :

– Ta đã rõ, các ngươi muốn mài luyện con người hắn.

Ngọc Vô Hà :

– Không đúng, chúng ta chỉ muốn đao của hắn, không phải người của hắn; người hắn vẫn thuộc về phu nhân, mà đao phải thuộc về chúng ta.

– Giết xong Liễu Nhược Tùng rồi, các ngươi lại cần chọn một đối tượng khác cho hắn giết?

– Hoàn toàn đúng, lần thứ hai, chúng ta sẽ chọn một người ai ai cũng oán ghét, giết được cũng hơi phí sức.

– Chân chính mục đích của các ngươi là gì? Đối tượng chân chính muốn giết là ai?

– Ta có thể cho Đinh phu nhân hay, nhưng e rằng phu nhân chẳng dám tin.

– Căn cứ câu này của ngươi, ngươi không cần nói, ta cũng biết rồi.

Ngọc Vô Hà có vẻ không tin :

– Phu nhân biết rồi?

– Không sai! Ta biết rồi, ngươi có muốn ta nói ra không?

– Phu nhân có nói ra, chúng ta mới biết chắc là phu nhân đã nghĩ đúng.

– Người các ngươi muốn giết là hắn.

Ngọc Vô Hà giật mình, vội cười lớn nói lảng :

– Đây thực là chuyện nực cười, rất thú vị mà ta mới nghe, chúng ta sẽ kêu Đinh đại hiệp giết chính ông ta?

– Các ngươi muốn giết hắn, nhưng không đủ bản lãnh; ngoại trừ bản thân hắn, không ai có thể giết hắn.

– Vậy phải chăng Đinh đại hiệp sẽ theo lời chúng ta, tự tay giết mình?

* * * * *

Một người sẽ tự tay giết chết mình chăng?

Câu trả lời này rất khẳng định là có, vì trên đời này, mỗi ngày hầu như đều có người tự sát, dùng đủ mọi phương pháp để kết thúc sinh mạng mình.

Một người sẽ vô duyên, vô cớ tự sát chăng?

Câu hỏi này, rất khó được trả lời một cách khẳng định, vì có rất nhiều người tự sát, không để lại bất cứ di ngôn nào, hay nói rõ lý do tự sát.

Đinh Bằng sẽ tự sát chăng?

Vấn đề này do Ngọc Vô Hà đề ra, mà ngay cả Thanh Thanh là vợ của Đinh Bằng cũng không trả lời được. Nên nàng nghĩ một lúc lâu, mới nói :

– Ta cũng không rõ, nếu quả hắn chịu sự khống chế của các ngươi, sau khi giết vô số người rồi, sẽ có hai kết quả; một là biến thành sát thủ điên cuồng, theo sự sai khiến của các người, vì các ngươi muốn giết hết mỗi kẻ làm chướng ngại, mà các ngươi muốn trừ bỏ. Hai là, bị các ngươi dồn ép đến phát khùng, rồi cuối cùng tự giết mình.

Thần sắc Ngọc Vô Hà đầy vẻ ngạc nhiên :

– Đinh phu nhân thực rất thông minh; thông minh ngoài sự tưởng tượng của ta. Nàng đổi thần sắc nói tiếp :

– Có điều, Đinh phu nhân vẫn chưa thông minh đúng mức, những chuyện phu nhân biết đây, nên để trong lòng, chớ nên nói ra mới phải.

Thanh Thanh cười thản nhiên :

– Nếu ta biết trượng phu ta có thể bị các ngươi uy hiếp được, tự nhiên ta sẽ giữ lại những lời này, rồi ngầm cho người báo cho trượng phu ta rõ. Chỉ có điều, ta biết rất rõ về trượng phu ta, điều kiện thứ nhất của các ngươi, trượng phu ta sẽ không tiếp nhận.

– Phu nhân cho rằng, tôn phu sẽ không giết Liễu Nhược Tùng?

– Không!

– Chẳng lẽ phân lượng hai vị không bằng Liễu Nhược Tùng?

Thanh Thanh cười :

– Điều đó không phải, trong lòng trượng phu ta, Liễu Nhược Tùng không có chút phân lượng nào; chính vì như thế; trượng phu ta biết rõ, dù có giết Liễu Nhược Tùng, cũng chẳng đổi được tự do cho chúng ta.

– Tuy không có thể đổi được tự do cho hai vị, nhưng có thể đổi được mạng sống của hai vị; trên thông báo chúng ta đã nói rõ, nếu không đem đầu Liễu Nhược Tùng tới, thì sẽ nhận được đầu của hai vị.

Thanh Thanh thản nhiên cười :

– Ta không muốn xối cho ngươi một gáo nước lạnh, nhưng ta cũng có thể cam đoan, người của ngươi sẽ chẳng đem được tin tức gì tốt về cho ngươi.

Ngọc Vô Hà cười cười ra vẻ tin tưởng :

– Vậy ta muốn làm một cuộc đố cho biết.

Thanh Thanh cũng cười :

– Ta vốn cũng muốn làm một cuộc đố, chỉ tiếc hiện ta đang rất bận, không rỗi ở lại để mất thì giờ.

– Phải chăng Đinh phu nhân cho rằng có thể trốn ra được?

– Tay ta không bị trói, người ta không bị các người chế phục, vì sao ta chẳng thể ra khỏi?

Ngọc Vô Hà trỏ Tiểu Vân :

– Vì chúng ta còn giữ được con bài tẩy này.

– Cái trò này đối với chúng ta vô dụng; chúng ta có một quy củ là mỗi người tự mình chiếu cố lấy. Nếu ngươi giết nó, ta sẽ thay nó báo thù; nhưng nếu ngươi muốn ta nhổ một sợi tóc, để đổi lấy an toàn sinh mệnh nó, ta sẽ cự tuyệt liền không đắn đo.

* * * * *

Vô dục tắc cuồng, vô lự tắc kiên.

Hai câu này ai cũng đã nói; người chỉ đọc sách mấy hôm, cũng đều giải thích được rõ ràng minh bạch; nhưng có thể làm được điểm này lại rất khó.

Trong lòng, ai chẳng có dục vọng, cho nên ý chí mới bị mềm yếu.

Ai chẳng có người mình quan tâm, cho nên ý chí mới bị giao động.

Ngọc Vô Hà bị thái độ của Thanh Thanh làm sờn lòng, và chính Ngọc Vô Hà cũng biết bọn người Thanh Thanh quả thực có cái quy củ đó. Nàng đưa ra Tiểu Vân để uy hiếp, cũng để dò thử mà thôi, nàng cũng biết Tiểu Vân không đủ phân lượng khiến Thanh Thanh phải tự hy sinh mình. Nhưng thái độ đối đáp của Thanh Thanh rất kiên quyết, không chút e dè. Điều đó chứng tỏ, dù có kiếm được con tin đủ phân lượng, cũng không thay đổi được quyết tâm của đối phương.

Vì vậy, Ngọc Vô Hà cười cười, nói :

– Chúng ta muốn giữ Đinh phu nhân lại, chẳng hay có cách gì khác không?

Thanh Thanh đáp, ngắn gọn :

– Không!

– Nếu chúng ta dùng võ công giữ lại?

– Thì chỉ có thể giữ được thi thể của ta thôi.

Ngọc Vô Hà cười :

– Đối với thi thể Đinh phu nhân, chúng ta không có hứng thú, mà còn đeo theo rắc rối, phiền phức, xem chừng chỉ còn cách thả cho hai vị đi.

Rồi nàng đột nhiên túm Tiểu Vân đẩy mạnh ra cửa. Thanh Thanh chẳng đặng đừng đưa tay đón đỡ, và theo đà lao người ra theo; bất ngờ một tấm lưới rộng lớn tung ra, chụp xuống, cuốn gọn hai người trong lưới.

Người tung lưới là một hán tử ăn mặc theo lối ngư dân, Thanh Thanh cũng đã chú ý thấy hắn cầm lưới trên tay, nhưng nàng không ngờ, hắn lại kịp thời tung lưới ra đúng lúc.

Trên giang hồ, người dùng lưới làm vũ khí rất hiếm. Một người nổi danh nhất tên Khoái Võng Trương Tam; nhưng người này đã thuộc hàng tiền bối cả trăm năm trước, sau cũng chưa nghe Trương Tam có truyền nhân, mà hán tử này tung lưới rất gọn nhẹ, tấm lưới rộng, hình như được dệt bằng loại tơ đặc biệt; hơn nữa, hán tử đứng cách phía ngoài khá xa, nên Thanh Thanh không chú ý. Nàng không ngờ khoảng cách rất xa, mà tấm lưới lại rộng, nếu không vướng có Tiểu Vân, nàng nghĩ có lẽ đã thoát ra khỏi rồi.

Nhưng đối phương tính toán rất kỹ, họ đẩy Tiểu Vân ra, cốt ý để cho nàng đón đỡ, rồi tung lưới chận phía trước.

Tấm lưới rơi xuống, cuốn tròn hai người bên trong như hai con sâu, Thanh Thanh còn nhúc nhích được, nàng vùng vẫy giãy giụa, nhưng không phải để phá lưới công kích người khác, mà nàng tát mạnh Tiểu Vân một bạt tai và mắng là “đồ ngu xuẩn”.

Động tác này của Thanh Thanh hình như chỉ để hả giận, trách Tiểu Vân vô dụng để kéo theo nàng vào bẫy. Cho nên, khi bị đánh một tát tai, Tiểu Vân chỉ cúi đầu lặng thinh chịu lỗi.

Người khác cũng không chú ý điểm này, và cũng không chú ý đến một hạt châu trên bông tai của Tiểu Vân bị đánh rơi xuống đất.

Hạt bông tai này có tác dụng gì?

Trừ người trong cùng một tổ chức bí mật nào đó, còn không ai có thể hiểu rõ; chiếc bông tai hạt châu đó đã có tác dụng rất lớn.

* * * * *

Sau hai hôm, Đinh Bằng nhận được thông tri.

Thông tri do hai người đưa đến; trong thông tri cũng rất đơn giản.

“Đem đầu Liễu Nhược Tùng đến Hàn sơn tự, phía ngoài thành Cô Tô, đổi lấy hai người”.

Trên giấy không đề tên người nào, chỉ có hai chiếc bông tai, một chiếc của Tiểu Vân; một chiếc của Thanh Thanh.

Đinh Bằng xem xong, đưa hai chiếc bông tai cho Tiểu Hương ngồi bên cạnh.

Tiểu Hương đưa hai bông tai lên mũi ngửi một cái, nói :

– Là của tiểu thư và Tiểu Vân.

Đinh Bằng nhìn hai người đưa thư, hỏi :

– Có phải người của ta rơi vào tay các người không?

Một hán tử đáp :

– Dạ Phải.

Đinh Bằng quay sang Liễu Nhược Tùng, cười hỏi :

– Ngươi có biết hai người này không?

Liễu Nhược Tùng đáp :

– Không quen biết.

Đinh Bằng đưa tờ thư cho hắn, rồi cười hỏi :

– Thế thì lạ thật, ngươi đã không quen biết, tại sao hai vị bằng hữu này lại muốn lấy mạng ngươi?

Liễu Nhược Tùng xem xong thơ, sắc mặt biến hẳn, vì thấy Đinh Bằng đã đưa tay nắm chuôi cây đao, nhưng chưa rút đao khỏi bao, mà hỏi lại hai hán tử :

– Các ngươi có hai người tới đây, nếu ta giữ hai người rồi đem đi đổi lấy hai người của ta, chẳng hay có được không?

Hai hán tử cười :

– Nếu quả hữu dụng như thế hai chúng tôi đã không được phái tới đây.

Một hán tử còn nói :

– Đinh đại hiệp chẳng những không có lựa chọn nào, mà còn phải theo chúng tôi ngay lập tức, nếu chậm một bước e rằng chỉ còn đến nhận xác chết mà thôi.

Đinh Bằng cười, hỏi Liễu Nhược Tùng :

– Ngươi tính sao?

Liễu Nhược Tùng liều đáp :

– Nếu cái chết của đệ tử đổi được sự an toàn của sư mẫu, dù đệ tử chết cũng cam tâm.

– Vậy ta xin lỗi. Dứt lời, Đinh Bằng rút đao ra, đao quang nháng lên một cái, Liễu Nhược Tùng đứng đờ người bất động, hai mắt nhắm nghiền; nét mặt hai hán tử cũng lộ vẻ tươi cười.

Một tiếng động nhẹ, có người ngã xuống. Người ngã xuống không phải là Liễu Nhược Tùng, mà là một trong hai gã hán tử, người của hắn bị chẻ đôi chính giữa.

Một đao quá lẹ, quá dữ dội, đến khi một gã hán tử khác biết đã xảy ra chuyện gì, thì đao Đinh Bằng đã nằm yên trong bao. Chàng cười cười, hỏi :

– Một đao của ta ra sao?

Gã hán tử sợ hãi xanh mặt, run giọng :

– Đinh đại hiệp làm thế đã hại chết Đinh phu nhân rồi; nếu chúng tôi có gì xảy ra, sẽ có hai mạng người phải đền bù.

Đinh Bằng nói :

– Không, mạng các ngươi rẻ lắm, không sánh được với vợ ta. Sở dĩ ta làm thế, vì ta rất rõ ràng, và chỉ muốn cho các ngươi hay, các ngươi đã dùng lầm phương pháp, vì phương pháp giết người của ta, chỉ chẻ làm đôi thân người, chớ không cắt đầu.

Hán tử sững người, ngần ngại :

– Chúng tôi chỉ hy vọng Đinh đại hiệp giết người này, chớ không nhất thiết là phải cắt đầu mới được.

Đinh Bằng hỏi :

– Ngươi có thể làm chủ được không?

Hán tử vội đáp :

– Không, tôi không thể làm chủ.

Đinh Bằng cười :

– Vì vậy ta mới không chẻ ngươi làm hai; ta muốn cho ngươi về hỏi cho rõ ràng rồi trở lại. Đồng thời cũng cho đối phương hay, tốt nhất, họ nên đổi người khác, giả như chỉ giết Liễu Nhược Tùng có thể đổi được vợ ta về, thì họ đã coi thường ta quá; Đinh Bằng ta, không làm chuyện bất xứng như thế; người đáng cho ta động đao, ít ra cũng là thân phận một chưởng môn.

Hán tử vộ nói :

– Dạ, tại hạ xin trở về hỏi rõ, rồi trở lại bẩm cáo với đại hiệp.

Đinh Bằng cười cười :

– Vậy hãy đi cho lẹ, rồi trở lại gấp, ta thực không yên tâm vợ ta bị giữ lâu trong tay người khác.

Hán tử quay mình định chạy đi, Đinh Bằng kêu hắn dừng lại hỏi :

– Còn thi thể của đồng bọn ngươi phải đưa đi đâu?

Hán tử đáp :

– Nếu đạp hiệp có lòng từ bi, cho một cỗ quan tài thu liệm, lần sau tới tại hạ sẽ lãnh về, còn không, tuỳ ý đại hiệp xử trí.

Đinh Bằng phất tay. Hán tử lật đật chạy đi. Đinh Bằng hỏi :

– Liễu Nhược Tùng.

Liễu Nhược Tùng thất sắc, hỏi :

– Sư phụ có gì chỉ dạy?

– Vì Thanh Thanh, ta không từ giết chết bất cứ người nào, nhưng ta không giết ngươi, ngươi có biết tại sao không?

– Đệ tử ngu muội, không rõ.

Đinh Bằng than một hơi :

– Cả điều này ngươi cũng không rõ thì thực quá ngu xuẩn, ta giữ ngươi lại cũng vô dụng.

Liễu Nhược Tùng vội nói :

– Mạng của đệ tử làm sao có thể sánh với sư mẫu; đây chỉ là đối phương dò thử mà thôi; dù đem đầu đệ tử đi cũng chẳng đổi được sư mẫu về.

Đinh Bằng cười :

– Người đến lúc cần giữ mạng, cũng trở thành thông minh ra.

Liễu Nhược Tùng không dám nói gì thêm. Đinh Bằng lại nói :

– Đối phương có thể đổi phương thức khác để giết ngươi; đến lúc đó, ta không còn cách lựa chọn nữa. Vì vậy, nếu ngươi còn muốn sống, tốt nhất là tự mình tìm biện pháp.

Liễu Nhược Tùng vội nói :

– Dạ, dạ! Đệ tử nhất định tìm cách cứu sư mẫu ra.

Đinh Bằng cười :

– Nếu ngươi có bản lãnh lớn đến thế, đối phương có thể thực sự muốn giết ngươi; ngươi hãy tìm chuyện dễ dàng hơn mà làm; thứ nhất là tìm cách kiếm ra nơi Thanh Thanh bị giam giữ.

– Dạ! Đệ tử nhất định sẽ tận lực.

– Đường này cũng có thể không dễ dàng qua được; vậy ngươi còn có con đường khác, tức là dò xét xem đối phương là những người nào, rồi theo chúng làm quen, kêu chúng đừng liệt ngươi vào loại đối tượng đáng chết.

– Dạ! Dạ! Đệ tử sẽ dò biết lai lịch bọn chúng không khó, còn sư phụ nói về điểm làm quen với họ, đệ tử thấy không cần; chỉ cần biết họ là ai, đệ tử tuy bất tài, cũng có biện pháp đối phó.

– Tốt, vậy ngươi hãy đi làm đi, sau hai hôm, nếu chưa có tin tức gì, ngươi chỉ còn một biện pháp là tìm chỗ trốn cho kỹ.

Liễu Nhược Tùng ngạc nhiên :

– Trốn cho kỹ?

– Phải, trốn vào một nơi khó có ai tìm thấy; như vậy, khi đối phương muốn ta giết ngươi, ta có thể dùng cớ không tìm thấy ngươi để thối thác. Còn như đối phương tìm được ngươi giúp ta, lúc đó vận khí của ngươi quá xấu, chẳng thể trách ta được.

Liễu Nhược Tùng mang nét mặt lo sợ ra đi, tuy không có ai đuổi theo, nhưng hình như có năm, sáu con chó dữ đuổi theo để cắn xé!

* * * * *

Tiểu Hương nhìn theo sau lưng Liễu Nhược Tùng, lộ vẻ rất ghét :

– Con người này, đã đáng chết sớm công tử gia còn giữ hắn làm gì?

Đinh Bằng cười :

– Hắn còn dùng được rất nhiều chuyện.

– Trong lòng hắn có nhiều mưu tính rất nguy hiểm cho công tử gia.

– Ta biết, bất cứ người nào như hắn, bị người kéo từ trên trời cao rớt xuống đất, cũng mang uất hận đầy mình như hắn.

– Nhất định hắn có cấu kết với nhiều người để hãm hại công tử gia; không chừng bọn người bắt giữ tiểu thư, cũng cấu kết với hắn.

– Cũng có thể lắm.

– Hắn biết công tử gia không bị uy hiếp để giết hắn, nên hắn mới tự liệt kê tên hắn đứng hàng thứ nhất…

– Giả như hắn như vậy thực, hắn cũng biết lần thứ hai, ta sẽ giết hắn. Sở dĩ ta sai hắn đi, cũng là một cách dò xét, nếu hắn không cấu kết với bọn người đó, nhất định hắn sẽ tìm ra tung tích chúng.

– Hắn có bản lãnh lớn đến thế sao?

– Hắn là kẻ tiểu nhân; tiểu nhân có biện pháp của tiểu nhân, điểm này ngươi chớ nên coi thường hắn.

– Nếu hắn không tìm được bọn kia?

– Hắn sẽ đi trốn trốn thậy kỹ, không dám gặp ta nữa; đó chẳng khác gì ta đã đuổi được hắn đi.

Tiểu Hương im lặng giây lát, mới hỏi :

– Công tử gia có tin tiểu thư bị người bắt giữ không?

– Tin, chiếc bông tai của nàng có thể chứng minh, vì chiếc bông tai đó là vật tổ truyền của ta, ta tặng nàng làm vật kỷ niệm định tình; nếu chẳng phải biến cố đặc biệt, nàng sẽ chẳng bao giờ rời xa kỷ vật.

– Chúng ta có cần đợi tin tức của Liễu Nhược Tùng không?

– Ta nghĩ không cần, vì nàng và Tiểu Vân đều là Hồ, Hồ có phép biến hóa thần thông. Ta tin, nhất định nàng có biện pháp thông báo cho ta hay nàng bị giữ tại đâu.

Thần sắc Tiểu Hương hơi biến đổi vội nói :

– Đúng rồi! Công tử gia không nói, tiểu tỳ đã quên mất ; quả thực tiểu thư đã phát xuất tín hiệu.

Đinh Bằng chẳng lộ vẻ gì khẩn trương, chỉ hỏi :

– Vậy hả? ở đâu?

– Tỳ nữ không rõ, nhưng tỳ nữ có thể theo tín hiệu, tìm đến chỗ tiểu thư bị giữ.

Dứt lời, nàng cất chiếc bông tai của Tiểu Vân vào bọc, nói :

– Công tử gia kêu A Cổ chuẩn bị xe, chúng ta xuất phát lập tức.

Đinh Bằng gật đầu :

– Tốt, ngươi đi thu xếp, sau một khắc chúng ta xuất phát.

Thần sắc Đinh Bằng rất thung dung, chẳng chút gấp gáp, hình như cảm tình giữa chàng với Thanh Thanh đã lạnh nhạt đến độ như có như không.

Đương nhiên trong nhà còn có rất nhiều người, họ đều lộ vẻ suy tư, không rõ về thái độ của Đinh Bằng.

Nhất là khi Đinh Bằng sai người thu liệm xác chết của kẻ bị chàng giết, lại càng khiến họ thêm hồ đồ; vì chàng đã căn dặn rất kỹ càng, như dùng quan tài loại gỗ gì, cho mặc quần áo gì khi khâm liệm, và chôn cất như thế nào; hầu như cái chết hán tử này đã khiến chàng rất quan tâm.

* * * * *

Cỗ xe ngựa kéo lên đường, Đinh Bằng ngồi trong xe dưỡng thần, Tiểu Hương ngồi dựa lưng đầu gối chàng, giống con mèo nhỏ.

Đinh Bằng có lúc đưa tay xoa đầu tóc hoặc rờ má nàng; Tiểu Hương nhoẻn miệng cười rất duyên dáng.

Tình cảnh rất du dương, ai nhìn cũng phải hâm mộ.

“Uyển thân lang tất thương, hà xứ bất kả lân”. (Vịn tay bên gối chàng, mỗi nơi đều đáng thương) Đây là bức họa đồ “Xuân khuê hành lạc”, rung động lòng người biết bao.

Tâm tình hai người, phải chăng cũng bình tĩnh như vậy? Điều này, chỉ có tự họ mới rõ, và trên nét mặt Đinh Bằng tuyệt đối không lộ vẻ gì khác thường.

Khi xe ngựa lướt qua một đoạn sơn lộ, Tiểu Hương bỗng ngồi dậy, đưa tay vỗ thành xe, A Cổ phía trước lập tức gò cương dừng lại.

Tiểu Hương thò đầu ra hỏi :

– Có phải chúng ta vừa đi vào một sơn lộ không?

A Cổ gật đầu, đưa tay làm dấu vài cái.

Tiểu Hương nói :

– Không sai bao nhiêu, theo ta tính cũng còn khoảng trên dưới bốn mươi trượng nữa, chúng ta hãy vòng vào con lộ nhỏ phía trước.

A Cổ lại ra thủ thế mấy cái, Tiểu Hương nói với Đinh Bằng :

– Công tử gia, con lộ này hẹp quá, xe không vào được, chúng ta phải cỡi ngựa thôi.

Đinh Bằng cười cười, hỏi Tiểu Hương :

– Ngươi không tính lầm chứ?

Tiểu Hương đáp :

– Tuyệt đối không lầm, trên chiếc bông tai thiên lý hương của Tiểu Vân, có một khí vị đặc biệt, đi qua chỗ nào, trong vòng nửa tháng vẫn còn khí vị để lai chưa tiêu tan, mà cũng chỉ có bọ tiểu tỳ mới phân biệt được.

– Tức là chiếc bông tai bọn chúng đưa đến.

– Không phải, chiếc bông tai này tuy có một chút khí vị, nhưng là do từ chiếc bông tai khác lây qua; còn khí vị chân chính là trên chiếc bông tai khác đó.

– Trên chiếc bông tai có đượm theo khí vị gì?

Tiểu Vân cười :

– Đây là một bí mật của chúng tiểu tỳ. Bông tai nguyên không có khí vị; khí vị được bọc trong hạt châu của bông tai, mỗi khi gặp nguy cấp, đập bể hạt châu, khí vị sẽ bốc ra, lưu lại tại mỗi nơi đi qua; lúc thất thủ bị bắt, Tiểu Vân đã làm như thế, cho nên, chiếc bông tai của Tiểu Vân bọn chúng đưa đến chỉ đượm một chút khí vị, tiểu tỳ theo dõi khí vị ấy, chỉ có thể tìm ra phương hướng đại khái, nhưng khi tới sơn lộ phía trước, khí vị đã xông lên khá mạnh.

– Nói vậy, ngươi đã xác định được hạ lạc của hai người rồi?

– Phải, chỉ cần tiểu thư và Tiểu Vân không bị chia nhốt làm hai chỗ, thì nhất định có thể tìm được, hay ít nhất cũng có thể tìm được Tiểu Vân.

– Tốt lắm chúng ta chẳng cần phải cưỡi ngựa, theo đường này đi bộ xuống.

– Tiểu tỳ sợ đi không được.

– Không hề gì, ta và A Cổ sẽ thay phiên cõng ngươi.

A Cổ ra thủ thế, hình như muốn hỏi xử trí cỗ xe ra sao. Đinh Bằng cười, nói :

– Thêm một roi, cho chúng thuận đường kéo cỗ xe đi tới đâu cũng được, dù sao, cỗ xe này cũng đã có tiếng, không sợ bị mất. A Cổ, ta vốn muốn kêu ngươi tiếp tục đánh xe đi tới phía trước, khiến người khác chú ý, nhưng ta lại nghĩ tới một điểm, đối phương có thể bắt được Thanh Thanh và Tiểu Vân, nhất định chẳng phải một người, cũng nhất định chẳng phải tay tầm thường, có thể ta cần thêm một tay giúp đỡ, nên ta mới kêu ngươi cùng đi theo.

A Cổ hình như rất cao hứng được Đinh Bằng coi trọng, vội vàng nhảy xuống xe, một tay bồng Tiểu Hương, một tay quất mạnh roi, khiến bầy tuấn mã kéo cỗ xe đi như bay.

Kế đó, ba người quay đầu, tiến vào con lộ nhỏ.

* * * * *

Đây là một tòa trang viện lớn, và cũng là tòa trang viện hẻo lánh.

Tiểu Vân cùng Thanh Thanh bị nhốt trong một căn nhà, trên mình không bị cột trói, cửa sổ cũng không bị khép kín cài then.

Nhưng hai người không có cách nào trốn ra được, vì trên mình không có một mảnh vải. Ngọc Vô Hà rất khuyết đức, đã lột trần hết quần áo của họ.

Trong phòng đầy đủ đồ đạc, chỉ không có một sợi tơ tấc vải, để hai người có thể dùng che đậy thân thể.

Cửa mở, Ngọc Vô Hà bưng một bồn lửa vào, cười cười :

– Ta sợ các vị lạnh, nên đưa bồn lửa vào cho các vị sưởi ấm.

Lúc Ngọc Vô Hà tới trước cửa, Thanh Thanh đã phát hiện, nàng lách mình núp sau cánh cửa, định bất thần ra tay điểm huyệt đối phương.

Nhưng mới đưa ta ra nửa vời, đã phải ngưng lại, vì Ngọc Vô Hà cũng trần truồng giống như hai người.

Ngọc Vô Hà nhìn cánh tay rút lại của Thanh Thanh, cười cười nói :

– Vì để cho Đinh phu nhân được yên tâm, ta cũng đặc biệt cởi hết quần áo, để hai vị coi xem, ta cũng là nữ nhân không hơn không kém. Nàng đặt bồn lửa xuống. xoay mình một vòng trước sau, tả hữu, biểu diễn thân hình tuyệt mỹ của nàng. Nàng rất tự hào, vì da dẻ trên mình nàng, tươi nhuận thanh khiết, chẳng những Tiểu Vân không thể so sánh, mà cả người đẹp tuyệt luân như Thanh Thanh cũng kém một phần.

Nét đẹp của Thanh Thanh tại khiết, thanh lệ thoát tục, đượm nét tiên khí khác thường.

Khí chất này tuy rung động lòng người, nhưng không thích hợp lõa thể; nàng nhất định phải mặc quần áo, mới biểu hiện hết khí chất siêu tục của nàng.

Nhìn nàng lúc này, lộ vẻ rụt rè, giống đóa hoa nhỏ trước làn gió lạnh.

Nét đẹp của Tiểu Vân là yêu dã, da thịt đầy đặn, nở nang, nồng nàn, có sức cám dỗ dã tính nguyên thủy. Đem so với Ngọc Vô Hà, thấy rõ nét thô tục.

Cái đẹp của cơ thể Ngọc Vô Hà, vừa khiến người nổi dậy lòng ham muốn, lại vừa có nét trang nghiêm khiến người chẳng dám mạo phạm. Hình như nàng là hỗn hợp thể của tinh linh và thần tiên, gồm có khí chất yêu dã và thần thánh khác nhau, được điều hoa phi thường, thể hiện trên mình nàng.

Thanh Thanh và Tiểu Vân đều nhìn Ngọc Vô Hà ngơ ngẩn xuất thần.

Ngọc Vô hà cười, nói tiếp :

– Đương nhiên, ta còn có một nguyên nhân khác, đó là không cho hai vị một cơ hội nào. Ta biết, các vị định xuất kỳ bất ý, điểm ngã ta rồi chạy đi, ta không phong bế công lực của hai vị, vì ta tôn trọng hai vị, nhưng ta cũng phải cần phòng thủ thân ta; vì vậy, ta chỉ có cách cũng trần truồng như hai vị, dù hai vị có chế phục được ta cũng vô dụng, những người bảo vệ dưới lầu, họ đều là đại nam nhân.

Tiểu Vân không nhịn được :

– Đại nam nhân thì sao?

Ngọc Vô Hà cười :

– Đối với nam nhân, thì đại thư chẳng coi ra gì, dù đại thư cứ như thế này, quanh một vòng ra ngoài náo thị, đại thư cũng xem thường, nhưng với Đinh phu nhân thì e rằng không quen.

Thanh Thanh nói :

– Nếu bị dồn ép quá, ta cũng coi thường, bất cần.

Ngọc Vô Hà cười :

– Không ai dám ép bức Đinh phu nhân, chúng ta rất tôn trọng phu nhân, các huynh đệ chúng ta, không ai bước lên thang lầu một bước, nếu phu nhân không sợ cho họ nhìn thấy, cứ thử chạy ra coi; lúc đó, chẳng thể trách họ được. Đoạn nàng lại quay sang Tiểu Vân, nói :

– Còn đại thư, ta biết đại thư chẳng quan tâm bọn đàn ông nhìn thấy đại thư trần truồng, mà đại thư còn rành nghề hấp dẫn nam nhân nữa. Chỉ có điều, võ công của đại thư còn kém Đinh phu nhân khá xa, mà trong bọn huynh đệ chúng ta, cũng có hai vi “tự nhân” thiên sinh, đại thư chắc đã biết mao bệnh của loại người này là gì rồi.

Tiểu Vân rùng mình một cái :

– Nàng đương nhiên biết rõ ý tứ của “tự nhân”.

Đó là thái giám trong cung, vì cần họ đệ hầu hạ các phi tử của Hoàng đế, nhưng lại sợ họ làm bậy, cho nên cần phải “tĩnh thân” mới được tiến cung. Tĩnh thân, tức là trừ bỏ cái vật không được tinh khiết trên mình, để khỏi lo nam nhân không tĩnh khiết với nữ nhân; vật trừ bỏ thuộc bộ phận của nam nhân.

Những người này, tuy thân thể tĩnh khiết, nhưng trong lòng chưa hẳn đã có thể tĩnh khiết mà giữ được trạng thái “hữu tâm vô vật”, trước đám đồng nữ nhân như hoa như ngọc, vì thế, họ đều biến thành nhiều trạng thái cuồng loạn. Trạng thái cuồng loạn chung của họ là rất ghét nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, càng không thể được nhìn thấy nữ nhân trần truồng không mặc quần áo.

Hai “tự nhân” thiên sinh, Ngọc Vô Hà vừa nói, ngụ ý một sự cảnh cáo nghiêm trọng nếu Tiểu Vân để cho họ thấy tư thái hiện thời, không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì?

Nhưng nhất định phải là chuyện thống khổ phi thường; khiến người cảm thấy không lạnh mà run, sống chẳng bằng chết.

Sở dĩ Ngọc Vô Hà không nói gì thêm, vì nàng tin rằng Tiểu Vân đã hoàn toàn hiểu được tính chất nghiêm trọng, nếu chuyện xảy ra.

Nữ nhân này quả thật là một nữ yêu.

Nhưng Thanh Thanh vẫn rất bình tĩnh, nghe Ngọc Vô Hà nói xong, mới hỏi :

– Ngọc cô nương, bằng cách nào cô nương sống đuợc qua ngày trong đám nam nhân này?

Ngọc Vô Hà cất tiếng cười dòn :

– Có phải ý Đinh Phu nhân muốn hỏi ta, ăn mặc như thế nào trước hai đồng bọn đặc biệt này?

– Ý ta không phải chỉ hỏi một điểm này, nhưng cô nương đã nhắc tới, vậy cũng bắt đầu kể từ hai người đặc biệt này.

Ngọc Vô Hà cười rất cao hứng :

– Bình thường, đương nhiên ta mặc quần áo, nhưng lúc đưa cơm vào cho hai vị, ta cởi bỏ quần áo.

– Cởi quần áo trước mặt họ?

– Phải, mà hai người đó còn tiếp tay ta cởi quần áo, và giữ dùm ta; trước kia, khi họ phục vụ trong cung, đã làm chuyện này rất quen tay và cẩn thận.

– Họ không phát khùng sao?

Ngọc Vô Hà cười :

– Đối với ta thì không, vì cùng nhóm với họ có sáu người, bốn người khác nữa; khi ta thấy họ đối với ta như có ý không tốt, ta liền tặng mỗi tên một mũi phi châm.

– Chắc phi châm có tẩm thuốc độc?

– Không sai, đó là một loại phi châm rất kỳ quái, không gây đau đớn, không gây tê dại, chỉ phát ngứa mà thôi; ngứa từ trong thân thể thấu ra ngoài da, nên sau khi bị lãnh phi châm, chẳng những cào rách da thịt toàn thân, cuối cùng, còn dùng dao cắt từng miếng thịt trên thân thể đến khi hết cử động; có một tên mệnh sống rất dai, y đã móc hết gan ruột, cắt cả một nửa lá phổi rồi mới chịu ngã xuống chết.

Tiểu Vân nghe toàn thân nổi da gà.

Nhưng Thanh Thanh không hãi sợ bỡi những lời nói của Ngọc Vô Hà, thần sắc nàng không lộ vẻ gì khác thường.

Ngọc Vô Hà có vẻ không tin, hỏi :

– Có phải Đinh phu nhân không tin ta đã nói thực?

– Không! Ta tin, Ngọc cô nương tuy chẳng phải người thành thực, nhưng một người khi lõa thể, rất ít có thể bày đặt nói láo.

– Nhưng thần sắc phu nhân hình như không tin.

– Ta biết cô nương nói thật, chỉ có điều không bị cô nương làm ta sợ mà thôi; cô nương nên biết, ta là Hồ, không phải là người.

Ngọc Vô Hà cười :

– Bọn đàn ông đều cho đàn bà chúng ta là hồ ly tinh.

Thanh Thanh nói :

– Nhưng ta tu hành khác với họ, ta tu đạo thiên hồ, chú trọng tu tâm dưỡng tánh, cho nên không bị những chuyện trần thế làm động tâm.

Ngọc Vô Hà hình như có vẻ thất vọng :

– Không dè mức tu vi của Đinh phu nhân đã đến mức thâm hậu như thế, chẳng hay trên trần thế này, còn có chuyện gì có thể khiến phu nhân động tâm?

Thanh Thanh đáp :

– Có, nếu ta chưa có thể khám phá tất cả, rửa sạch trần tâm, đan thanh tựu đạo, lên một tầng cao hơn.

– Đinh phu nhân còn động tâm chuyện gì?

Hỏi xong, Ngọc Vô Hà cảm thấy câu hỏi rất ngu xuẩn, vì đây là một điểm cực kỳ bí mật của một người, giống nhu một người luyện khí công, tuyệt nhiên không tiết lộ cho bất cứ ai biết về môn luyện công của mình.

Nhưng Thanh Thanh lại trả lời rất lẹ :

– Là trượng phu ta.

Ngọc Vô Hà ngẩn người có vẻ hoài nghi :

– Trượng phu của phu nhân?

– Không sai, là trượng phu ta, Đinh Bằng, Ngọc cô nương có tin tức gì về chàng không?

* * * * *

“Mẹ nó….. Thằng quỷ to đầu”.

Chẳng ai có thể tin, câu chửi thề này lại có thể thốt ra từ miệng Ngọc Vô Hà, cô gái kiều diễm như hoa, mà còn chửi tới hai lần.

Lần thứ nhất, là lúc Thanh Thanh hỏi nàng về tin tức của Đinh Bằng, tất nhiên đã làm nàng tức giận, nên nàng đã quay đầu bỏ chạy ra ngoài như trận gió, quên cả đóng cửa.

Lúc Thanh Thanh đứng dậy ra đóng cửa, nhìn theo thân hình mỹ diệu của nàng đã xuống khỏi thang lầu, chạy ra rất xa. Đến khi thấy có hai bóng đàn ông thoáng qua, Thanh Thanh mới vội vã đóng cửa.

Đây có thể chứng minh mấy chuyện; Ngọc Vô Hà quả thực dám trần truồng chạy ngờ ngờ trước mặt những đồng bọn đàn ông, vì hai gã đàn ông đứng chờ dưới thang lầu hình như rất sợ hãi Ngọc Vô Hà, lúc nàng lướt qua bên mình họ, chẳng những họ đang đi đã dừng lại, còn xuôi tay cúi đầu rất cung kính.

Sau khi Ngọc Vô Hà đi qua rồi, họ mới lại khôi phục công tác tuần hành, và cũng chẳng dám nhìn theo Ngọc Vô Hà.

Một đám đông đàn ông, chẳng dám nhìn ngay một mỹ nữ lõa thể, há chẳng phải một hiện tượng rất bất thường?

Không phải nữ nhân đó có mao bệnh, thì đám nam nhân có mao bệnh.

Ngọc Vô Hà từng xuất hiện trước mặt họ, chẳng những không có mao bệnh, mà còn rất đẹp, đẹp tuyệt vời, đẹp khiến nữ nhân cũng phải động tâm.

Đó tức là đám đàn ông này có mao bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.