Lúc Đồng Đà xuất hiện trước mắt Đinh Bằng và Thanh Thanh, thực đã khiến hai người giật mình kinh hãi. Vì Đồng Đà đã trúc bỏ tấm đồng giáp quanh năm không rời khỏi mình. Lưng khom khom giống một người già bình thường, hoàn toàn chẳng có vẻ uy vũ của ông ta trước kia; thậm chí cả thân hình cũng thấp xuống nhiều.
Kinh hãi nhất là Thanh Thanh, nàng biết nếu không có biến cố gì trọng đại, Đồng Đà tuyệt không ly khai chủ nhân của ông.
Nhưng nàng vẫn rất trầm tĩnh. Sau khi tiếp nhận sự thăm hỏi của Đồng Đà, nàng mới thong thả hỏi :
– Có phải gia gia kêu Đồng thúc thúc đến đây không?
Đồng Đà gật đầu. Thanh Thanh lại hỏi :
– Thúc thúc định ở đây bao lâu?
Đồng Đà trì nghi một lúc mới đáp :
– Chủ nhân phân phó lão nô đến giúp việc cho Đinh công tử và tiểu thư, không cần trở về.
Sắc mặt Thanh Thanh trầm xuống, nàng biết chỉ dưới tình hình nàng nghĩ tới, Đồng Đà mới không cần trở về. Nàng muôn phần không muốn tin tức này là sự thực; nhưng nàng vẫn không nín được hỏi :
– Có phải gia gia đã hoàn toàn thành đại đạo?
Đòng Đà chùi nước mắt, đáp :
– Phải, chủ nhân đại đạo đã thành, thoát thể phi thăng.
Đinh Bằng không nhịn được hỏi :
– Thanh Thanh, nàng đang nói gì thế?
Thanh Thanh đáp: Đây là cảnh giới đạo gia tu luyện…
Đinh Bằng :
– Ta biết. Thoát thể phi thăng là cảnh giới đạo gia vũ hóa đăng tiên. Có phải gia gia đã quy tiên rồi?
Thanh Thanh nghẹn ngào :
– Phải, gia gia đã cửu chuyển công thành, do hồ đạo chuyển vào tiên đạo.
Thần sắc Đinh Bằng cũng lộ vẻ buồn :
– Đạo thành phi thăng là một chuyện đáng mừng, hà tất hai người phải buồn rầu tiếc thương?
Thanh Thanh gượng cười :
– Phu gia nói phải, đây là chuyện đáng vui mừng. Linh hồ đắc đạo thành chánh quả không có bao nhiêu, gia gia đã là kiệt xuất. Có điều là từ nay tiên phàm cách biệt, không còn gặp nhau nữa.
Đinh Bằng chợt quay sang Đồng Đà nói :
– Đồng tiền bối…
Đồng Đà vội ngắt lời :
– Thuộc hạ không dám nhận xưng hô này.
Đinh Bằng :
– Tại hạ không môn phái, và cũng không tham gia bang hội nào; hai chữ thuộc hạ, tại hạ không dám tiếp nhận.
Đồng Đà :
– Lão nô phụng mệnh đến giúp việc công tử; công tử gọi bồn danh của lão nô được rồi.
Đinh Bằng suy nghĩ một chút nói :
– Được! Tại hạ biết Đồng Đà là người không câu nệ, vì vậy tại hạcũng không cần khách sáo. Tại hạ chỉ muốn hỏi Đồng thúc thúc vài lời.
– Xin công tử hỏi.
– Đồng thúc thúc hãy suy nghĩ kỹ câu hỏi, tại hạ nhất định phải nghe được câu trả lời xác thực; nếu Đồng thúc thúc không biết, trả lời không biết; còn biết, không được giấu diếm.
Đồng Đà bất giác có vẻ trì nghi, nhìn Thanh Thanh, Thanh Thanh khích lệ :
– Phu gia rất kính trọng Đồng thúc, không khiến Đồng thúc khó xử đâu.
Đồng Đà :
– Dạ, lão nô biết sẽ nói cặn kẽ hết.
Đing Bằng gật đầu :
– Tốt, tại hạ nghe nói tại cửa cốc Già Mã, cao thủ năm đại môn phái phục kích, giết chết rất nhiều người; Đồng thúc thúc biết chuyện này không?
Trên mặt Đồng Đà hiện nét đau khổ, khẽ đáp :
– Lão nô biết.
– Những người bị giết đó, có quan hệ rất thân phải không?
Đồng Đà ngạc nhiên nhìn Đinh Bằng một lúc mới đáp :
– Thân như anh em, tình như ruột thịt.
Đinh Bằng gật đầu một cái, hỏi tiếp :
– Tại hạ nghe nói, thiên hồ tu luyện cần phải trải qua binh giải, mới có thể thoát thể phi thăng; nếu do thiên kiếp lôi hỏa, hình thân sẽ đều bị diệt phải không?
Đồng Đà có chút bở ngỡ, đáp :
– Phải, là như thế đó.
Đinh Bằng :
– Như vậy, có phải gia gia đã do binh giải?
Đồng Đà chỉ còn biết gật đầu :
– Phải.
Giọng Đinh Bằng chợt trở nên gay gắt :
– Ai? Ai đã hạ thủ?
Đồng Đà ngần ngừ một lúc, đáp :
– Là lão nô.
Câu trả lời của Đồng Đà khiến Đinh Bằng hết sức bất ngờ, cả Thanh Thanh cũng không tin vội hỏi :
– Đồng thúc! Tại sao là Đồng thúc?
Đồng Đà quỳ xuống, giọng bi ai :
– Đích xác là lão nô. Vì lúc đó, thiên kiếp sắp tới, lão nô đành hạ thủ, giúp lão chủ nhân binh giải thăng thiên.
– Được! Tại hạ tin đây là tình hình vạn bất đắc dĩ, Đồng thúc mới phải ra tay.
Đồng Đà không tự ngăn được nói :
– Phải, lão chủ nhân thần oai cái thế, không kẻ nào có thể khiến lão nhân gia thua…
Nói ra lời này từ miệng Đồng Đà, chứng tỏ lão chủ nhân của ông ta không phải luyện Hồ thăng thiên. Nhưng Đinh Bằng hình như không chú ý điểm này, chỉ than nhẹ :
– Vậy thì tốt. Tin tại hạ nhận được, nói lão gia chết dưới tay Liễu Nhược Tùng. Điều này chẳng những tại hạ khó tin, mà còn cảm thấy nội tâm muôn phần ăn năn.
Đồng Đà giật mình, vội hỏi :
– Tại sao công tử biết? Ai cho công tử hay?
– Tại hạ biết Liễu Nhược Tùng, tuyệt chẳng phải người an phận; cũng chẳng phải ngoan ngoãn đầu thân môn hạ tại hạ. Cho nên, tuy tại hạ chưa giết hắn, nhưng không lơ là chuyện theo dõi hắn. Lúc nào cũng có người theo sát hắn. Người đó biết hắn đã đi ngang qua Già Mã cốc, và cũng nhìn thấy cuộc chém giết ngoài Già Mã cốc…
Đồng Đà ngạc nhiên :
– Thì ra công tử đã biết tất cả.
Đinh Bằng cười một tiếng :
– Phải. Ta chỉ phái một người theo sát Liễu Nhược Tùng, là biết rõ bí mật lớn nhất trong thiên hạ.
Thanh Thanh không nín được hỏi :
– Người đó là ai mà có bản lãnh lớn như thế? Y còn biết chuyện gì nữa?
– Người này võ công không cao, nhưng bản lãnh theo dõi và khinh công thì thiên hạ đệ nhất. Ta cho hắn ba ngàn lạng vàng, nhờ hắn theo sát Liễu Nhược Tùng trong vòng ba năm, báo cho ta hay nhất cử động của hắn. Kết quả, người đó đã cho ta hay một tin tức lớn này.
Ngừng một chút Thanh Thanh mới hỏi :
– Xem ra phu gia đã hiểu rõ tất cả?
– Phải, lúc ta trở lại giang hồ, dùng cây đao thần chấn kinh thiên hạ, ta đã biết nàng không phải Thiên hồ; vì Thiên hồ chỉ là chuyện người ta tưởng tượng; căn bản không có chuyện này.
Thanh Thanh :
– Tại miền bắc, thuyết Hồ tiên phi thường linh dị; rất nhiều người tin. Truyền thuyết chuyện Hồ tiên hiển linh cũng rất nhiều.
Đinh Bằng cười :
– Đích xác, trước kia Liễu Nhược Tùng cũng đã tin là có thật, không nghi ngờ. Vì những chuyện lúc đó xảy ra trên mình hắn, đã vượt qua năng lực của người thường; chỉ có hai chữ “thần tích” mới có thể giải thích. Nhưng ta biết, tất cả do người làm ra. Nói rằng thần thông, chẳng qua chỉ là pháp lực đồng tiền mà thôi. Chỉ cần có tiền, mua chuộc mấy người trong nhà hắn lúc đó, thì chuyện khiến trong nhà hắn, gà bay chó chạy, nghi thần nghi quỷ, chẳng khó khăn gì…
– Lúc đó phu gia đã biết thiếp không phải Hồ?
Đinh Bằng cười :
– Không sai. Nếu nàng là Hồ thực, nàng đã vận dụng pháp thuật là những chuyện đó, không cần lãng phí tiền bạc, mua chuộc người trong nhà hắn, bày trò ma quái.
Thanh Thanh cười cười :
– Thiếp cũng biết những chuyện bày đặt hoang đường thiếu cao minh đó, sớm muộn gì phu gia cũng biết; nhưng không ngờ phu tướng đã khám phá ra sớm như thế.
Đinh Bằnh :
– Tuy ta đã sớm biết nàng ngụy trang bí mật là Hồ, nhưng ta lại hy vọng nàng là Hồ thực.
– Vì sao? Chẳng lẽ phu gia thích lấy một người vợ Hồ?
– Nếu nàng là Hồ thực, chúng ta có thể tìm một nơi xa lánh nhân thế, để cùng nhau tu luyện.
– Hiện tại vẫn có thể. Chúng ta vẫn có thể tìm một nơi vắng vẻ kín đáo, rời xa trần thế này. Lúc dầu, thiếp mượn danh là Hồ, vốn cũng có chủ ý này.
Đinh Bằng lắc dầu :
– Hiện tại không thể được, quá muộn rồi.
Vì sao?
Vì gia gia của nàng đã truyền lại ma đao cho ta, và cũng truyền thụ đao pháp cho ta…
Thanh Thanh vội nói :
– Phu gia đã hiểu lầm ý của gia gia. Gia gia truyền thụ đao pháp, chỉ vì tư chất của phu gia rất tốt, có thể phát huy tinh túy của pho đao pháp. Truyền đao lại cho phu gia, cũng vì cần có cây đao này, mới phát huy được tinh yếu của đao pháp. Gia gia không có ý nghĩ và yêu cầu gì khác.
– Ta biết rõ.
– Vì vậy phu gia không phải vì gia gia mà làm chuyện gì.
– Ta cũng biết vậy, nhưng người khác không nghĩ thế. Họ nhận biết cây đao này, họ cũng nhận biết pho đao pháp này.
– Người khác là ai?
– Trước hết là Kim Sư, Ngân Long, Thiết Yến, sau cùng là người năm đại môn phái. Họ đếu cho rằng ta là truyền nhân của gia gia nàng.
– Chuyện này phu gia có thể giải thích rõ.
– Thanh Thanh, sao nàng kém thông minh thế. Ai tin lời giải thích của ta? Giải thích hay nhất là tung ra một đao. Sau khi một đao tung ra, không cần nói rõ gì nữa.
Thanh Thanh lặng thinh một lát, mới hỏi :
– Phu gia đã biết rõ xuất thân của thiếp?
Đinh Bằng gật đầu :
– Phải! Tuy trước kia, lịch duyệt giang hồ của ta rất kém, không thể biết thinh danh của Ma giáo; nhưng hiện tại cũng phải biết mới được.
– Cái nhìn của phu gia đối với Ma giáo ra sao?
– Không rõ.
– Tại sao không rõ?
– Đương nhiên không rõ, vì lúc ta xuất đạo, Ma giáo đã đình chỉ hoạt động. Tuy người khác nói Ma giáo tà ác đa đoan, nhưng ta chỉ thấy Ma giáo bị người hãm hại. Tuy người khác nói người trong Ma giáo tâm địa tà ác, thủ đoạn ác độc, nhưng mỗi người ta tiếp xúc, đều rất mực trung thành, tâm địa thiện lương…
Đồng Đà vô cùng cảm động :
– Đa tạ công tử. Đa tạ công tử.
Đinh Bằng mặc nhiện trong giây lát, mới nói :
– Lão gia tử truyền đao lại cho tại hạ, truyền thụ đao pháp cho tại hạ vì tại hạ là tôn nữ tế của lão gia tử.
Đồng Đà :
– Đúng vậy! Trước khi lão chủ nhân quy tiên, người vẫn thanh minh công tử không có bất cứ liên hệ gì với Ma giáo; mà chủ nhân cũng đã trừ tên tiểu thư trong giáo. Hiện tại, cả lão nô cũng đả trừ tên, không kể là người Ma giáo nữa.
Đinh Bằng :
– Nhưng Giáo chủ là Tổ nhạc của tại hạ, dù ít hay nhiều, tại hạ cũng có chút liên hệ.
– Lão chủ nhân chỉ hy vọng công tử phát huy đao pháp được lưu danh bất hủ, ngoài ra không có yêu cầu gì khác.
– Tuy lão gia tư không đòi hỏi gì, nhưng tại hạ chẳng thể không là chút việc.
– Công tử muốn làm gì?
– Tại hạ muốn tìm hiểu rõ ràng một chuyện.
– Chuyện gì?
– Quan hệ Tạ Tiểu Ngọc với Ma giáo. Tuy nàng là con gái Tạ Hiểu Phong, nhưng nàng có rất nhiều thủ hạ, trong số còn có cả Kim Sư và Ngân Long trưởng lão đã phãn bội Ma giáo trước kia, đều nghe nàng sai khiến, chứng tỏ nàng có quan hệ mật thiết với Ma giáo.
Đồng Đà trầm ngâm rất lâu, mới nói :
– Nàng là con gái Tạ đại hiệp và Thiên Mỹ công chúa của Ma cung. Còn chuyện Thiên Mỹ công chúa kết hợp với Tạ đại hiệp như thế nào, lão nô không rõ.
– Xin cho tại hạ biết những chuyện Đồng thúc biết.
– Dạ, đó là một câu chuyện cũ rất dài. Thiên Mỹ công chúa tên thật là Tôn Hạnh Vũ… Câu thơ “Tiểu lâu nhất dạ thinh xuân vũ”, ngụ ý về bà ta…
Đồng Đà liền kể lại cho Đinh Bằng biết mọi chi tiết.
* * * * *
Lại tới một mùa mưa xuân liên miên.
Đồng Đà đã đến Đinh gia được ba năm.
Thời gian ba năm trôi qua rất yên tĩnh. Nhưng cũng có một chuyện rất đáng vui mừng và rất trọng yếu; đó là Thanh Thanh sanh được hai đứa con trai.
Hai đứa trẻ sanh đôi trắng trẻo, mập mạp, hiện đã được một tuổi.
Một ngày mừng tuổi thôi nôi của hai đứa trẻ Đinh gia trang rất náo nhiệt.
Người giang hồ khắp nơi đều đến chúc mừng.
Thái độ kiêu ngạo trước kia của Đinh Bằng, đã trở nên rất hòa nhã, xuất hiện trước mặt mọi người, cảm tạ họ đã đến chúc mừng.
Trong buổi tiệc, một nghi thức rất thông tục – Chọn đồ chơi cũng được bày ra.
Đó là bày rất nhiều đồ vật có tính cách đại biểu trong một cái mâm, để cho hai vị tiểu bảo bối chọn một món.
Trẻ nhỏ, tự nhiên không rõ chọn lựa gì, chỉ tùy hứng thú, tiện tay lượm. Món đồ thứ nhất lượm lên, nghe nói có thể dự đoán tương lai của đứa trẻ.
Nếu đứa nhỏ lượm bàn toán nhỏ, tương lai nhất định là thương gia thành công.
Nếu lượm một ấn quan, tương lai nhất định là một quan lớn…
Hai cậu nhỏ được bồng ra, vừa trắng vừa mập mạp, trông rất ngây thơ, cười hi hi, không sợ người lạ, Mâm đồ vật được trưng ra, trên bày rất nhiều món đồ đã được người lớn chọn lựa kỹ lưỡng. Nhưng có một vật khiến mọi người đều ngạc nhiên kinh dị.
Đó là cây đao nguyên cả bao, đao màu đen thẩm. Cây đao thần oai chấn thiên hạ của Đinh Bằng, trên đao có khắc câu thơ “Đêm xuân lầu lắng nghe mưa rơi”. Một cây đao người thiên hạ đều khiếp vía.
Đao đặt trên mâm, vẫn toát ra sát khí ghê người!
Hai anh em nhìn đồ vật trong mâm một chập, rồi cùng một lượt đưa tay chụp cây đao.
Đứa lớn chụp chuôi đao; đứa nhỏ chụp võ đao. Hai đứa tranh nhau. Một tiếng soạt, đao ra khỏi vỏ, nằm trên tay đứa lớn.
Khách chung quanh cất tiếng “Á” kinh hãi.
Chỉ có Đinh Bằng cười hi hi nói :
– Hai đứa bây rất hiểu giá trị món đồ, và cũng rất biết lựa chọn.
Ông ta bước tới, lấy cây đao trên tay đứa lớn xuống, rồi thuận tay điểm hai chỉ trên hai vai đứa con, đứa nhỏ khóc òa lên.
Thanh Thanh hãi sợ, sắc mặt lợt lạt, chạy tới bồng con, hai tay đứa nhỏ đã rũ xuống mềm nhũn. Nàng hấp tấp hỏi :
– Phu gia làm gì đây?
Đinh Bằng :
– Không có gì, ta chỉ điểm tàn đường gân tay của nó, không ảnh hưởng gì đến sự phát triển, chỉ là suốt đời nó không luyện vỏ được.
Thanh Thanh ngẹo ngào :
– Con còn nhỏ, lại lựa biết gì, dù phu gia không muốn nó luyện võ, cũng không cần phải làm như thế.
Đinh Bằng :
– Ta không phãn đối cho con luyện võ; nhưng nó chọn một cây đao không võ, bộc lộ phong mang, sẽ rất hung dử; cho nên nó không thể kế thừa cây nào này được. Đao dành cho đứa nhỏ.
Thanh Thanh là vị thê tử, lúc nào cũng nhu thuận; lúc này thái độ nàng càng tôn kính Đinh Bằng hơn, nàng trang trọng nói :
– Phu gia nói rất đúng.
Đing Bằng tra đao vào bao, gọi :
– Đồng Đà.
Đồng Đà tay bồng lão nhị cung kính :
– Có lão nô.
– Hôm qua có người đến tìm Đồng thúc, có phải muốn Đồng thúc theo đi không?
Đồng Đà ngập ngừng :
– Đó chỉ là… chỉ là…
– Không hề gì, tại hạ biết lão phu nhân sai người đến tìm Đồng thúc; đệ tử tại chỗ lão phu nhân đã học thành tài, muốn Đồng thúc đến giúp đỡ…
Đồng thúc thấy Đinh Bằng đã nói ra, nên phải trả lời :
– Lão phu nhân xuất lãnh một nhóm đệ tử xuất đạo, nhân lực không đủ, người muốn lão nô tới giúp sức, nhưng lão nô vì chưa được công tử ưng chuẩn…
– Được. Ở đây không còn chuyện gì, Đồng thúc cứ yên tâm ra đi.
– Đa tạ công tử.
– Không cần cảm tạ, tại hạ còn có chuyện muốn phiền Đồng thúc; Đồng thúc đem theo cây đao này, cùng với đứa nhỏ. Nó là cốt nhục của Thanh Thanh, nó có đủ tư cách thừa kếsự nghiệp của lão gia tử, tại hạ nghĩ lảo phu nhân cũng không phản đối.
Đồng Đà không biết phải làm sao.
Đinh Bằng lại nói tiếp :
– Chuyện này, tuy tại hạ quyết định có phần lỗ mãng, nhưng lão gia tử không có người thừa kế, mà thần đao Ma giáo trong tay tại ha, tại hạ cũng có thể làm chủ một nửa. Bắt đầu từ bây giờ, đứa nhỏ này là Giáo chủ đời kế tiếp của Ma giáo. Trước khi hắn mười tám tuổi, do lão phu nhân và Đồng thúc giám hộ giáo đường. Sau mười tám tuổi do hắn chính thức kế nhiệm.
Đồng Đà cảm động cực độ, quỳ xuống :
– Cảm tạ công tử, cảm tạ công tử…
Ông ta quá cảm động, giọng nói đã nghẹn ngào, không thành tiếng. Đinh Bằng kéo ông ta đứng dậy, nói :
– Chớ có nói vậy, tại hạ chịu ơn nhạc gia bồi dưỡng, cảm thấy không có gì báo đáp; đây chỉ là tâm ý duy nhất tại hạ có thể làm. Tư chất đứa nhỏ này rất giống tại hạ lúc nhỏ, tại hạ tin hắn có thể đảm đang trách nhiệm. Có điều vẫn cần Đồng thúc giám thị, quãn thúc hắn.
Đồng Đà khấu đầu liên tục :
– Dạ! Dạ! Lão nô nhất định làm tròn ũy thác.
Đinh Bằng lại nói :
– Hai đứa nhỏ, tới giờ chưa dược đặt tên; tại hạ đợi đến hôm nay mới quyết định. Tuy quyết định có hơi thảo suất, nhưng hoàn toàn do thiên ý. Cũng có thể, lão gia tử tại thiên chi linh, trong cõi u minh xui khiến quyết định; Đồng thúc đem tình hình nói cho lão phu nhân hay.
– Dạ! Nhưng cây đao này, thiếu chủ hiện chưa dùng tới, xin lưu lại bên mình công tử.
Đinh Bằng cười cười :
– Không cần. Đồng thúc cứ mang theo đi, lên đường ngay.
Đồng thúc lại khấu dầu mấy cái, rồi ôm đứa nhỏ, manh cây đao đi ra phía sau. Bấy giờ Đinh Bằng mới hướng về phiá quần hùng, nói :
– Nào! Nào! Xin mời các vị ngồi xuống uống rượu. Các vị thịnh tình mà tới, Đinh mỗ rất cảm tạ. Nhưng vị nào muốn rời khỏi đây, khi chưa tan tiệc, Đinh mỗ bất đắc dĩ phải đắc tội, vì Đồng Đà trưởng lão, vừa đưa thiếu chủ của Ma giáo rời khỏi đây; tại hạ hy vọng không có người nào theo dấu họ.
Cử tọa yên lặng không ai dám lên tiếng. Đinh Bằng tươi cười nâng chén đến từng bàn mời rượu. Lúc tới một bàn, bỗng phát hiện thiếu hai người. Một hán tử ngồi bên cạnh nói :
– Hai người họ vừa mới đi phương tiện (vào nhà cầu), sẽ trở ra ngay.
Đinh Bằng chỉ cười cười, chợt lấy ra một mũi chủy thủ, tiện tay, bẻ gãy lấy một chân ghế ngồi. Rồi đứng trong sảnh, chậm rãi dùng chủy thủ đẽo chiếc chân ghế. Cử động này của Đinh Bằng khiến mọi người rất ngạc nhiên; chỉ thấy ông ta đẽo chân ghế thành hình như một cây đao.
Vừa lúc đó, có hai người từ bên đại sảnh đi ra ngoài, Đinh Bằng mỉm cười theo ra, đứng chận trước mặt hai người, hỏi :
– Hai vị muốn đi?
Sắc mặt hai người chợt biến đổi, đồng thời cùng một lượt xuất kiếm nhắm Đinh Bằng. Hai người này, tuy chẳng có tên tuổi, nhưng song kiếm họ xuất thủ, thanh thế dũng liệt, tuyệt không kém danh gia đương thời.
Nói theo tiêu chuẩn kiếm đạo, họ có thể liệt danh đứng đầu trong số mười cao thủ kiếm đạo; mà kiếm của họ cũng đều là lợi khí đúc bằng thép tốt.
Trong tay Đinh Bằng chỉ có một cây đao. Cây đao đẽo bằng gỗ.
Ông ta vung nhẹ cây đao gỗ này một cái. Đoong, đoong hai tiếng; hai trường kiếm bằng thép đúc, đều bị gãy thành hai khúc.
Hai người còn xông tới trước mười mấy bước, rồi mỗi người bị chẽ thành hai mảnh!
Kết quã tạo thành, chẳng khác cây Thần đao bằng thép.
Đinh Bằng liệng cây đao gỗ trên tay, than :
– Mười năm trước, Tạ Hiểu Phong đã bỏ kiếm. Hôm nay, ta chỉ mới có thể bỏ cương đao, nhưng vẫn phải dùng mộc đao. So với ông ta, ta còn kém nhiều, thực rất hổ thẹn.
* * * * *
Tiểu Hương và A Cổ đã trở về. Đinh Bằng và Thanh thanh đang ở trong nhà, đùa giỡn với đứa con của họ Đinh Khắc Vân.
Tiểu Hương vào tới, liền quỳ xuống, long trọng khấu đầu ba lần. Đinh Bằng cười :
– A đầu, ngươi làm gì thế, sao bỗng dưng cử hành đại lễ?
Tiểu Hương :
– Đây là lão phu nhân ra lệnh tỳ nữ thay lão phu nhân khấu tạ công tử.
Đinh Bằng vội vàng đứng dậy nói :
– Ta đâu dám nhận, con nhỏ ngươi khéo bày trò đùa giỡn.
Tiểu Hương :
– Lão phu nhân nói phải lễ như thế, khôngnhững là tạ ý của phu nhân, mà còn là tạ ý của lịch đại tổ sư Ma giáo, tạ ơn công tử đã giúp Ma giáo đạo thống được duy trì tiếp nối.
Đinh Bằng nghĩ một chút hỏi :
– Bà bà mạnh giõi không?
– Lão phu nhân rất mạnh giỏi, ôm thiếu chủ vừa hôn vừa cười, như trẻ lại mười tuổi, suốt ngày tươi cười hớn hở.
Thanh Thanh hỏi :
– Chỗ ở của mọi người được an toàn không?
– Rất an toàn, hiện có đệ tử thanh niên nam nữ, mỗi giới năm mươi người. Nữ học kiếm, nam luyện đao. Đồng trưởng lão đã thử một đối một, tất cả đều có thể ngang tay.
Đinh Bằng :
– Ồ! Không dè họ khá như vậy; theo thực lực, đủ sức bảo vệ. Còn địa thế chỗ đó như thế nào?
– Là một đảo nhỏ, giữa mặt hồ rộng mênh mông, chung quanh đều là nước.
Đinh Bằng hơi nhíu mày :
– Không tốt lắm, tuy có hồ nước hiểm trở, nhưng vẫn không thể ngăn được kẻ địch. Huống chi, người trên đảo thường ỷ vào địa thế hiểm trở, mà sinh lòng trễ nãi, sao lãng cảnh giác.
– Tỳ nữ cũng đã nhắc qua điểm này với lão phu nhân, Đồng trưởng lão nói, ông ta sẽ chú ý lập tức mỡ rộng canh phòng tới bốn phía bờ hồ xung quanh.
Đinh Bằng gật đầu :
– Cũng tạm được, có điều, phòng bị nghiêm mật tới đâu, cũng không cản được kẻ địch đã cố ý.
Tiểu Hương :
– Đồng trưởng lão nói, công kích mới là cách phòng ngự tốt nhất, nhưng lão phu nhân phản đối. Lão phu nhân nói, lấy chuyện đã qua làm gương, Ma giáo vì để bảo tồn truyền thống cầu sống còn, từ nay trở đi sẽ chỉ là một môn phái võ lâm, không nên tạo sát ngiệt nữa.
Đinh Bằng khẽ than :
– Chỉ người khác không nghĩ như thế.
Tiểu Hương :
– Lão phu nhân nói, tất cả đều do mình tận lực, Ma giáo không chiến đấu vì xâm lược, nhưng lúc chiến đấu vì sống còn và tự vệ, thì tuyệt không lui bước.
Đinh Bằng gật đầu, lại hỏi :
– Trên đường ngươi về nhà có gặp rắc rối gì không?
Tiểu Hương nghĩ một lúc một đáp :
– Không có gì, rất bình tĩnh.
– Điễm này khó có thể tin, ta nghĩ ít nhất cũng có người chận các ngươi lại, để hỏi cho biết hướng đi của các ngươi.
– Tỳ nữ cũng thấy như thế, nhưng quả thực không có ai. Tuy nhiên, tỳ nữ vẫn luôn cảm giác như có người theo phía sau. Nhưng trước sau, vẫn không có kẻ nào xuất đầu lộ diện.
– Cũng có thể đối phương cảm thấy nhân lực không đủ; muốn ngăn cản ngươi và A Cổ, cũng chẳng phải chuyện dễ.
Mới nói tới đây, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng chim vỗ cánh, rồi một con bồ câu trắng bay vào, đậu trên tay Đinh Bằng.
Đó là một hệ thống thông tin của Đinh Bằng thiết lập, người trong nhà không ai dám hỏi; và sau khi Đinh Bằng gỡ ống tròn nhỏ cột dưới chân chim, cũng không ai dám tới gần.
Xem xong tờ giấy báo cáo, Đinh Bằng mới cười :
– Tiểu Hương, trên đường về, tuy ngươi không gặp rắc rối gì, nhưng ít nhất đã có bốn mươi cao thủ bị chận giết tại các nơi bí ẩn dọc đường.
Tiểu Hương giật mình hỏi :
– Có chuyện này sao? Tại sao tỳ nữ không hay biết chút gì?
– Những kẻ bị chận giết, đều là tay hành động lão luyện; chỗ họ ẩn núp cũng đều rất ẩn bí, sao ngươi có thể phát hiện được.
– Đó là những người nào?
– Là các cao thủ thuộc năm đại môn phái, nhưng phần đông là người của hai phái Không Động và Nga My; mục đích của họ là ngăn chận các ngươi.
– Còn những người đã chận giết họ là ai?
– Là một nhóm sát thủ bịt mặt, không rõ thân phận, nhưng ta biết rõ do kẻ nào sai khiến.
– Ai?
– Thủ hạ của Liễu Nhược Tùng. Ta biết tên này không chịu an phận, ỡ yên đã lâu, nay muốn ra khuấy động. Thanh Thanh, chúng ta cũng cần ra ngoài hoạt động một phen, ở trong nhà đã ba năm rồi, mọi người có vẻ lười biếng; nếu không ra ngoài hoạt động, nhiều bạn bè sẽ quên mất chúng ta.
Thanh thanh không nói gì. Đối với lời nói của Đinh Bằng, nàng chưa bao giờ phản đối.