“Tiểu Bảo con nói gì chứ? Cuộc đời mẹ chỉ có con không thương con thì mẹ thương ai nữa đây… Tiểu Bảo bỏ qua chuyện này đi tắm rửa rồi vào ăn đi!!”
Hoàng Ngọc Niệm đứng dậy cô không muốn khóc trước mặt Tiểu Bảo đi nhanh vào phòng đóng cửa lại, cô tựa vào cửa trượt từ từ xuống không thể kìm được nữa mà khóc lớn.
Sau khi mua căn nhà Dương Thế Minh chuẩn bị để qua nhà cô, gõ cửa nhưng không ai mở cửa khoảng một lúc sau thì cửa bật mở.
Nhưng nhìn qua chẵng thấy ai, nghe tiếng nói nhỏ bé.
“Chú tìm ai? ” Tiểu Bảo mở cửa nhìn người đàn ông trước mặt cảm giác rất gần gũi.
“Chú mới chuyển đến đây, qua để chào hỏi” Hắn bước tới nhìn Tiểu Bảo đúng là rất giống hắn lúc nhỏ.
“Cháu tên là gì?”
“Cháu tên Tiểu Bảo”
“Tiểu Bảo à.. Cháu thật giống chú lúc nhỏ”
“Chú ơi…. cháu tự dưng …. cảm thấy chú rất gần gũi với mình dù gì chú cũng là hàng xóm mới vào nhà uống chút nước nha” Tiểu Bảo bước đến gần hắn nắm lấy tay dẫn vào nhà.
“Tiểu Bảo à… ai ngoài đó đấy?” Cô nghe tiếng nói chuyện thì đi ra.
“Mẹ ơi… là chú hàng xóm mới chuyển nhà tới” Tiểu Bảo chạy đến vào lòng cô.
“Là ai… nào”
Hoàng Ngọc Niệm bước ra cô đứng hình nhìn người trước mặt bằng xương bằng thịt không còn trong giấc mơ nữa, là hắn… Dương Thế Minh….
Một giọt nước mắt cô rơi xuống cô muốn chạy đi nhưng…. chân cô không thể nhất nổi nữa.
“Là…anh đây” hắn cười một nụ cười dịu dàng không còn lạnh lùng nữa, chạy đến ôm cô vào lòng.
“Anh nhớ em lắm, ở lại bên anh đi… được không? Đừng rời xa anh nữa” lần này cô cảm nhận được hơi ấm trên vai mình là…. hắn đã khóc sao?
“Là anh đang ôm em đúng không? Niệm Nhi không phải trong giấc mơ của anh đúng không?”
“Anh tìm tôi để làm gì”
Im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cô cũng lên tiếng một giọng nói không còn ngọt ngào như trước nữa.
“Tiểu Bảo vào phòng đi!! Mẹ sẽ nói chuyện với con sau”
“Dạ”
Sau khi Tiểu Bảo đi cô vội đẩy hắn ra, quay về ghế ngồi, quay trở lại gương mặt lạnh lùng.
“Sao biết tôi ở đây?”
“Em nghĩ… anh tầm thường đến nỗi không tìm được em sao?” Gương mặt hắn vẫn gian tà ngồi xuống bên cạnh cô.
“Buông tha tôi đi!! Tôi đã khó khăn lắm mới trốn khỏi anh, cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt tôi đã có chồng có con rồi anh đừng làm phiền tôi nữa…” Hoàng Ngọc Niệm chán ghét nhìn hắn.
“Có chồng? Có con? Em gạt tôi sao?” Thật nực cười có chồng có con sao con cô lại giống hắn đến như vậy? Còn chồng cô đâu? Định gạt hắn.
“Muốn tôi chứng minh sao?”
Hoàng Ngọc Niệm lấy điện thoại ra nhắn cho Lăng Đức một dòng tin ” xin anh hãy giúp tôi diễn được không?” Lăng Đức không hiểu câu của cô bỗng điện thoại đỗ chuông.
“Alo”
“Chồng à… khi nào anh về em nhớ anh quá”
Giọng nói trong câu của Hoàng Ngọc Niệm cố ý nói lớn để cho Dương Thế Minh nghe hắn ngồi đấy tay nắm lại thành quyền cô muốn chọc tức hắn sao?
“A.. a… chồng cũng nhớ vợ quá… mà Tiểu Bảo đâu rồi?” Cuối cùng anh cũng hiểu được tin nhắn của cô lúc nãy giúp cô diễn.
“Tiểu Bảo về nhà rồi đây…. nó bảo nhớ anh lắm”
“Anh cũng nhớ hai mẹ con lắm, đợi anh nhé xong việc về nhà ngay”
“Được rồi”
Dương Thế Minh nghe cuộc đối thoại từ nãy đến giờ lửa trong người lại phát hỏa đi bao nhiêu năm bây giờ lại có chồng lẫn có con sao?.
Hắn luền bước tới đè cô xuống sô pha, Hoàng Ngọc Niệm tim đập nhanh như muốn lao ra khỏi lồng ngực vậy vùng vẫy khỏi hắn.
“Bỏ tôi ra!! Tôi đã có gia đình xin anh hãy đi về đi!”
“Đã đến đây rồi làm sao có thể về được, mặc kệ em đã có chồng hay có con với ai… tôi cũng nhất định phải bắt em về ” Dương Thế Minh phà hơi ấm bên tai cô sau đó xuống cổ.