Vô Ảnh Thần Chiêu

Chương 15 - Bí Tàng Cung

trước
tiếp

Trong rừng cây rậm, một khu vực gồm nhiều tòa dinh thự nguy nga. Tòa trung tâm có cấu trúc như hoàng cung. Tám tòa chung quanh phối trí nằm theo tám hướng. Một nhánh sông chảy dọc về phía Tây bắc đụng núi co mình ngoặt về phía Tây nam.

Nhìn thật kỹ, tám tòa lâu đài chung quanh có cửa chính hướng về tòa trung tâm. Mỗi tòa có một màu khác nhau. Nhìn các màu sắc đó, người ta phân biệt được phương hướng.

Lã Tuyết Cừu, Băng Kiên, Oanh Oanh không theo lộ chính mà đi, chỉ đi trên sườn đồi.

Thấy hình thức phối trí của chủ nhân Bí Tàng cung, Lã Tuyết Cừu nói :

– Cho dù chủ nhân của Bí Tàng cung là một siêu nhân chăng nữa, việc làm của người này không có lợi gì cho giang hồ, và cho cuộc sống của đồng loại. Hợm mình, ích kỷ, phí phạm thì cũng chưa đáng mặt là một cao nhân.

Băng Kiên nói :

– Ban ngày tại sơn cung kia thấp thoáng một đôi bóng người, có lẽ họ hoạt động về đêm như những con Khủng tri thù. Bây giờ công tử quyết định thế nào?

Tuyết Cừu nghĩ thật lâu rồi nói :

– Những người bị bắt vào đây hoàn toàn là những cao thủ. Có lẽ họ bị khống chế bằng độc dược. Nếu ta không nắm rõ tình hình nơi đó mà vào e bị bắt ngay.

Băng Kiên nói :

– Chờ đêm tối, ta lấy y phục của hai tên kia mà đột nhập, gặp tên nào là khống chế tên đó, đừng giết họ.

Oanh Oanh nói :

– Không lý Vô Tận Tàng cao thủ là nữ nhân mà ta đã gặp sao?

Băng Kiên nói :

– Chắc chắn không phải! Bà ấy chẳng qua là thuộc hạ của vị chủ nhân này mà thôi. Nghe khẩu khí của bà tựa hồ như người chánh phái và đối lập với Đông Hải Thần Quân. Ta chưa nắm rõ chủ trương của Bí Tàng cung thế nào.

Tuyết Cừu nói :

– Khi biết chúng ta có mặt ở Ma Khâu thì Bí Tàng cung đã đề phòng rồi.

Oanh Oanh bỗng nói :

– Nếu Bí Tàng cung có dã tâm muốn khống chế thiên hạ sao họ lại khuyên chúng ta không nên mạo hiểm? Tại sao họ không muốn bắt chúng ta? Họ có liên quan gì với Ngũ Ngoạn Cô? Và nếu tiểu muội đoán không lầm là họ đã phá được trận trước chúng ta rồi. Ngoài ra, những con Khủng tri thù kia do họ nuôi và điều khiển chúng. Và việc làm của họ kín nhiệm, đến cánh Thần quân cũng không ngờ nổi.

Ba người lần đến một ngọn tiểu khê có nhiều bóng cây rợp mát ngồi nghỉ và tiện việc theo dõi.

Tuyết Cừu nói :

– Nếu chủ nhân Bí Tàng cung là một siêu nhân, một tổ chức có vô số người tài giỏi, tại sao chúng ta đến nơi này họ không phát giác? Họ ngại chúng ta điều gì? Bọn họ có âm mưu gì?

Băng Kiên nói :

– Ta chắc rằng họ đã phát giác ta rồi đó. Vì vậy ta nên thay đổi vị trí liên tục.

Tuyết Cừu lắc đầu :

– Khi họ đã phát giác rồi, đi đâu cũng bị họ theo dõi thôi. Chỉ còn cách hai cô trở về lại, và tại hạ vào đó một cách đường hoàng.

Băng Kiên cười :

– Ta biết ngươi muốn nói có hai ta, ngươi không dám làm việc mạo hiểm. Thôi được, chúng ta không theo ngươi nữa. Ngươi muốn làm gì đó cứ tùy ý!

Tuyết Cừu nói :

– Vậy tại hạ cũng không yên tâm! Vì khi tại hạ vào đó rồi, thì sau đó hai vị cũng chun vào tiếp. Bây giờ ta xuống dưới kia để chuẩn bị đối phó với họ!

Họ theo khe núi lần xuống đến vùng đất bằng.

Bất ngờ có một người từ trong vách đá bước ra, thong thả đi tới bên Tuyết Cừu.

Cả ba giật mình, vì người này mặt mày quái dị, mắt lõm, răng lồi, má hóp, cao lêu nghêu, hình tướng khó diễn tả, cũng khó đoán tuổi tác.

Lão nói :

– Lã Tuyết Cừu! Nếu ngươi không lập tức rời khỏi Miên Thủy, thì dẫu ba đầu sáu tay ngươi cũng không tránh khỏi cái chết. Đi gấp!

Lão nói rồi đưa song chưởng lên chực đánh.

Lã Tuyết Cừu gầm lên một tiếng, dùng quỷ thức đánh liên tiếp ba chưởng.

Bùng… Bùng… Bùng…

Lão quái nhân không xuất chưởng, lão gồng mình đỡ ba chưởng đó và cuối cùng lão đứng yên một chỗ.

Quái nhân nói :

– Chưởng lực ngươi vậy là khá lắm! Cùng một trạc tuổi như ngươi, công lực chưa ai đạt tới mức này. Giả sử ngươi đứng yên cho ta đánh, chỉ cần một chưởng, lục phủ ngũ tạng ngươi nát bét, dẫu bên ngoài ngươi như nguyên vẹn. Bây giờ ngươi có chịu lui chăng?

Tuyết Cừu và hai cô thất kinh về sự chịu đựng của lão. Họ biết nếu lão đánh ra, dù cả ba người hợp công lại cũng không thể đỡ nổi một chưởng của lão.

Chàng chắp tay xá một cái rồi nói :

– Tiền bối có một nội lực vô tiền khoán hậu. Phải chăng tiền bối là chủ nhân của Bí Tàng cung?

Lão trầm giọng :

– Bí Tàng chủ nhân hay là Võ Lâm Vô Tận Tàng cao thủ là nhân vật vô thanh vô hình. Ngươi nói vậy là vô hình trung đã xúc phạm đến ngài. Các ngươi đi lẹ lên!

Lão nói xong quay mình vào Bí Tàng cung.

Tuyết Cừu thở dài não nuột :

– Người này võ công cao thâm vô lượng, lại cung kính chủ nhân Bí Tàng cung và cũng có lòng tốt đối với chúng ta. Ta không biết sao cho phải?

Chàng buồn bã quay mình bỏ đi, Băng Kiên và Oanh Oanh đi theo. Cả ba cùng đi, nhưng không ai nói với ai một lời. Họ trầm tịnh như những người đi hành hương. Họ không trở lại gò Ma Khâu, mà dọc theo sông cái đi về hướng Đông Nam.

Mặt trời đến đỉnh đầu, họ ngồi lại dưới tàn cây lớn, lấy lương khô ra ăn.

Bây giờ Băng Kiên mới mở nói :

– Công tử định đi đâu?

Với vẻ mặt xa xăm, Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ đã khai thông được sinh tử huyền quan, nhưng công lực chưa tới đâu là sao?

Băng Kiên nói :

– Bằng người như vậy nói về tuyệt học của võ lâm là đến mức tuyệt đỉnh, còn công lực phải tùy theo thời gian và cơ duyên. Công tử định đi đâu?

Nàng hỏi đến lần thứ nhì.

Tuyết Cừu lại nói :

– Chí nguyện thì có thừa, tài năng lại thiếu. Lã Tuyết Cừu biết làm gì bây giờ?

Oanh Oanh nói :

– Chỉ cần có chí nguyện, tài năng sẽ theo chí nguyện mà nảy nở. Thắng không kiêu bại không nản mới là hào kiệt. Công tử định đi đâu?

Câu hỏi được lặp lại đến lần thứ ba.

Tuyết Cừu thở ra, nói :

– Nhiều bậc chân chính của võ lâm. Bị nhốt vào Bán Cực thiên đồ. Bí Tàng cung bắt họ đem nhốt một nơi khác mà sai sử. Tại hạ có lòng muốn cứu họ, một là để thành toàn chí nguyện của mình đối với võ lâm, sau nữa cần phải thanh toán món nợ máu với Thần quân, nhưng không được đắc kỳ sở nguyện, biết làm sao bây giờ, trời hỡi!

Băng Kiên và Oanh Oanh tìm lời an ủi. Bỗng họ thấy xa xa có một ngư dân vác chài đi về phía họ. Người ấy đi qua nơi bọn Tuyết Cừu đang ngồi, trong mắt hắn không đọng lại một ý niệm gì cả.

Băng Kiên đón người đó lại, hỏi :

– Huynh đài có biết dòng sông này tên gì không?

Hắn không nhìn vào mặt ai, chỉ nói :

– Quận Miên Thủy có dòng sông này là chính. Tên nó là Miên Giang.

Băng Kiên lại hỏi :

– Huynh đài có biết Bí Tàng cung không?

Người ấy nói :

– Tại hạ vốn ở nơi ấy!

Gã nói dịu dàng, thinh không.

Cả ba cùng giật mình nhìn kỹ hắn..

Gã trạc hăm lăm lăm bảy tuổi, gương mặt khá trong sáng, cặp mắt lặng lờ, hiền hòa, ánh mắt không chói, không khiêu khích, cũng không tỏ ra là người mất trí.

Băng Kiên hỏi tiếp :

– Cám ơn huynh đài đã nói thật! Tiểu muội muốn hỏi kỹ về nơi ấy một chút, nhân huynh có phiền chăng?

Gã nói :

– Cói gì gọi là phiền? Cô nương cứ hỏi!

Oanh Oanh hỏi :

– Nhân huynh ở nơi ấy có biết mặt chủ nhân Bí Tàng cung chăng?

Hắn nói :

– Nơi ấy có hơn một vị chủ nhân!

– Nghĩa là sao? Tuyết Cừu hỏi.

– Một chủ nhân vô hình, và một chủ nhân nữa là một thiếu nữ, cũng giống như Đông Hải Thần Quân có Ngũ Ngoạn Cô vậy!

Gã trả lời.

Băng Kiên hỏi :

– Thiếu nữ ấy tên gì? Võ công của cô ta thế nào? Tài trí của cô ấy sánh ngang với Ngũ Ngoạn Cô không?

Người ấy nói :

– Không ai biết tên hai vị chủ nhân. Tuổi thì trạc quý vị. Trên ba mươi cao thủ tại đó, chưa ai đáng gọi là cao thủ trước chủ nhân. Ngũ Ngoạn Cô mà so với nữ chủ nhân thì cũng giống như lấy nhan sắc của Đông Thi mà so với Tây Thi. Còn gì hỏi nữa không?

Băng Kiên trầm ngâm.

Tuyết Cừu hỏi :

– Tất cả những người vào trận Bán Cực do Thần quân lập ra đã được Bí Tàng cung cứu, có người nào bị chết, bị hại chăng?

Hắn bình thản nói :

– Không chết một ai. Cho tới Phi Quỳnh, Vương Giải Ngữ, Sầm Huyết Ma, Tuyệt đại tài tử Phùng Kỵ, Thuần Vu Huyết Ảnh Thần… Vẫn có chỗ dùng. Còn gì hỏi nữa không?

Oanh Oanh cả mừng nói :

– Tiểu nữ là con của Thuần Vu Sanh!

Hắn nói :

– Ta biết rồi! Nhưng cô nương không gặp được họ đâu!

Băng Kiên hỏi :

– Họ vẫn có mặt ở đây chứ?

Hắn nói :

– Một số cũ chuyển đi nơi khác. Ta không biết nơi đó. Số mới vào còn ở đây! Còn gì hỏi nữa không?

Băng Kiên nói :

– Bọn tiểu muội có hàng trăm, hàng ngàn vấn đề để hỏi. Chỉ ngại làm phiền lòng nhân huynh mà thôi. Có người nào bị chủ nhân làm hại không?

Hắn nói :

– Nếu đối tượng là nhân vật chính phái của giang hồ, tất được chủ nhân ưu đãi. Ngược lại thì bị ngược đãi, nhưng không ai chết cả!

Tuyết Cừu hỏi :

– Võ công của nhân huynh so với người tại hạ gặp hồi sáng, lão như là một quái nhân, mắt lõm miệng lồi kia như thế nào?

Hắn nói :

– Không so sánh được! Công tử đánh ta ba chưởng để biết. Mời công tử xuất chiêu!

Lã Tuyết Cừu sợ đến đổ mồ hôi ngay. Sức của chàng giờ đây đánh đá khối cũng vỡ, thế mà đối với lão quái nhân hồi sáng không tới đâu. Giờ đây gặp một nhân vật hết sức bình thường dám khích chàng.

Chàng chắp tay nói :

– Tại hạ biết mình non nớt nên không dám xuất chiêu. Nhân huynh ở đây là tự nguyện hay bị ép buộc?

– Ta ở đây là một lý do khác!

Tuyết Cừu lại hỏi :

– Đông Hải Thần Quân so với chủ nhân thì sao?

Hắn đáp :

– Thần quân chỉ vào hàng đệ tử. Lão ấy chưa phải là đối thủ của ta, huống gì đối với chủ nhân?

Oanh Oanh chợt hỏi :

– Vị nữ nhân bịt mặt khuyên bọn tiểu muội đừng vào trận, người ấy là ai? Võ công thế nào?

Hắn nói :

– Bà ấy là… Nữ trù (người nấu bếp)của chủ nhân. Võ công hơn ta. Nói đã nhiều rồi, ta có lời muốn nói với chư vị. Muốn luyện võ cao, tính phải đằm thắm kiên nhẫn. Nên đặt vấn đề để chiêm nghiệm. Đừng bao giờ có ý định vào Bí Tàng cung!

Hắn nói xong, tung cái chài lên không, chài tỏa rộng ra như hình cái nấm phủ xuống đầu ba người…

Bọn Tuyết Cừu cứ tưởng người kia diễn một môn công phu nào đó cho mình xem, bất ngờ họ bị chài phủ lấy.

Tuyết Cừu giở chài toan chun ra, nhưng hắn xô ra một chưởng, ba người nhào lăn. Hắn tóm chài lại, vác ba người lên vai như vác cá. Công lực của hắn như thế đó!

Hắn nói :

– Chài này được dệt bằng tơ nhện, nó là loại cương ty không đao kiếm nào trên đời có thể cắt đứt được. Muốn cắt nó, chỉ có răng hoặc móng của nó cắt mà thôi. Bảo các ngươi đừng vào Bí Tàng cung, thì các ngươi phiền mà có vẻ uất ức. Bắt buộc ta phải làm như vầy thôi.

Tuyết Cừu hỏi :

– Nhân huynh định đem bọn tại hạ đi đâu? Làm gì?

Hắn nói :

– Công tử đã khai thông sinh tử huyền quan, nhưng thiếu công lực, phần lớn là do lòng hiếu thắng, tính nôn nóng, nên công lực không thâm hậu. Ta đem ba vị nhốt xuống hầm, để ba vị luyện lấy. Thức ăn mỗi ngày ta cho người mang đến. Có ai đề nghị gì không?

Băng Kiên nói.

– Tiểu muội không ăn được món ăn của người khác nấu!

Hắn nói :

– Ý cô nương muốn tự nấu lấy?

Tuyết Cừu nói :

– Chỉ có tại hạ nấu, vị cô nương này mới ăn được thôi!

Hắn nói :

– Thường thường, nam và nữ sống chung hay sinh ra một thứ tình lạ lắm. Chính đó là sự trở ngại lớn trong việc luyện tập. Gặp cảnh ngộ này, ba vị nên ghi khắc một chút. Muốn vào Bí Tàng cung, và bằng phương pháp này là hay nhất. Ta nhắc lại, từ lúc gặp ba vị tới giờ, cho đến sau này, ta chưa nói một điều gì ngoa cả.

Người ấy không đi theo đường chính, nhắm vào rừng cây mà đi.

Trời đang sáng bỗng nhiên tối sầm trở lại, sương giăng mây lấp mù mịt.

Băng Kiên buột miệng :

– Nhân huynh đi vào Mộc trận rồi!

Người kia nói :

– Trong đám đệ tử của Đông Hải Thần Quân, tiểu thư là nhân vật chân chính. Từ khi gặp tiểu thư, võ công của Lã công tử tiến bộ vượt bực. Đây là Mộc trận. Chung quanh tòa Bí Tàng đều có Mộc trận. Mộc trận do chủ nhân lập nên!

Oanh Oanh nói :

– Chẳng lẽ chủ nhân trồng cây từ hồi mới mọc cho tới ngày nay?

Hắn nói :

– Mộc trận này có cây ngoài trăm tuổi, nên không thể gọi là trồng được. Băng Kiên, tiểu thư hãy trả lời câu hỏi đó!

Băng Kiên nói :

– Theo tiểu muội đoán, thiên nhiên đã có sẵn một rừng cây. Chủ nhân chiếu theo bản đồ trận pháp mà dẫn đi một số cây, điểm xuyết vào đó mấy lúm đá mà thành ra trận!

Hắn nói :

– Đúng vậy! À, cô bé Phi Quỳnh được chủ nhân và Sầm Huyết Ma đã tái hiện gương mặt thật lại rồi. Nàng ấy đẹp lắm! Thỉnh thoảng có nhắc đến Lã công tử. Bữa nay thì hết nhắc rồi!

Oanh Oanh hỏi :

– Tại sao?

Hắn đáp :

– Thấm nhuần luật lệ của Bí Tàng cung!

Bây giờ trời sáng trở lại.

Mọi người cùng thấy mấy tòa Bí Tàng cung hiện ra.

Gã đặt ba người xuống đất rồi nói :

– Trước khi vào Bí Tàng cung, quý vị không được thấy những gì chung quanh và mỗi vị ở một cõi riêng biệt. Đừng suy nghĩ gì viển vông cho hao tổn thần khí! Xin lỗi nhé!

Hắn nói xong, điểm huyệt ngủ cho ba người.

* * * * *

Khi Lã Tuyết Cừu thức dậy, thấy chung quanh tối đen như mực. Kiểm soát lại cơ thể thì không có huyệt nào bị hạn chế thanh bảo kiếm và bảo đao vẫn còn nguyên. Hành lý tư trang vẫn ở bên cạnh. Chàng chợt nhớ tới viên hạt minh châu, vội mở bọc ra… Không có mặt nó.

Tuyết Cừu nói thầm :

– Chỉ mất một viên này. Có lẽ họ không muốn cho ánh sáng lọt vào. Dường như những người này đối với ta không có ác tâm!

Lã Tuyết Cừu đứng lên vận mục lực để nhìn chung quanh. Lâu lắm, chàng mới thấy lờ mờ, chàng ở tháng một căn buồng hay căn hầm có sáu vách, không có vật gì chung quanh cho đến chỗ tiểu tiện cũng không có. Đó là điều đáng bực mình và đáng ngại nhất.

Tuyết Cừu gõ vào mấy vách, tiếng động truyền đi thăm thẳm. Chàng kết luận đây là một căn hầm ở trong lòng đất.

Tuyết Cừu chợt nhớ tới lời của nữ nhân bịt mặt, lấy kiếm đào hầm mà đi, chàng vội lấy bảo kiếm ra găm thử, bốn vách rắn như kim cương. Chàng đào xuống nền, cũng vậy.

Chàng tự hỏi :

– Họ xây bằng chất gì đây chứ? Chất gì mà rắn hơn đá, rắn hơn thép?

Chàng vận công thọc kiếm xuống nền, sờ lại nền chỉ trầy một mảnh bằng hạt sạn. Lò dò một hồi, gặp một góc mềm.

Tuyết Cừu cả mừng nói :

– Ta sống rồi!

Chàng tính toán một hồi, nói thầm tiếp :

– Ta có nên đào vội không? Hay là chờ một vài hôm xem tình hình biến chuyển thế nào? Đào sớm e họ đến bất ngờ thấy khối đá của ta, nguy hiểm lắm!

Nghĩ xong, chàng quyết định chờ vài hôm xem tình hình thế nào.

Cửa hầm bỗng mở. Ánh sáng dọi vào chói chang. Miệng hầm là một lỗ tròn, vừa lọt cái đầu.

Thức ăn uống được thòng xuống.

Có tiếng người nói vọng xuống :

– Thức ăn trong ba ngày, đồ đựng vệ sinh cũng trong ba ngày. Hãy kiên nhẫn mà rèn luyện. Đừng vọng động!

Người kia nói xong bỏ đi. Miệng hầm cũng bỏ trống.

Tuyết Cừu nghĩ thầm :

– “Họ nói ba ngày trở lại nhưng không chắc. Họ trở lại bất kỳ lúc nào, để xem ta có động tĩnh gì. Hơn nữa, cửa trên này chỉ là cửa phụ. Họ còn một cửa lớn hơn nữa”.

Chàng vận dụng một số ngọc, đao kiếm… Hợp thành một số ánh sáng phản chiếu vào góc.

Tuyết Cừu hài lòng về việc sắp đặt của mình. Chàng nghĩ đến Băng Kiên và Oanh Oanh. Các cô ấy có lẽ buồn lắm. Nhưng tất cả là định mệnh. Các cô ấy là những người có sức chịu đựng, ắt cũng quen dần.

Tuyết Cừu yên tâm nằm nghỉ. Ánh sáng vụt tắt. Có người trên miệng hầm án mặt nhìn xuống. Chàng vờ nhắm mắt không hay biết.

Người kia quan sát một hồi rồi yên trí bỏ đi.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi ngày họ đến chừng một vài lần.

Cuối ngày thứ ba, họ thòng dây kéo đồ vệ sinh lên rồi thả thức ăn xuống…

Khi nhận thức ăn xong, Lã Tuyết Cừu khởi sự đào hầm. Số đất đào ra chàng rải đều trên nền phòng và ém xuống thật chặt.

Vừa làm việc, chàng vừa suy nghĩ :

– “Hoặc nâng nền phòng cao lên rồi dùng kiếm khoét miệng hầm rộng thêm rồi chui ra. Hoặc tự đào lấy một con đường hầm!”

Càng đào, Tuyết Cừu thấy đất càng mềm. Dường như vùng đất ấy thưa và xốp. Điều ngạc nhiên là, vùng đất mềm chỉ đi có một luồng, muốn đào chệch hướng khác đất cứng như đá, rất khó khăn.

Ngày đầu tiên chàng đào được vài sải tay, bề rộng chỉ vừa thân người chui lọt, bề cao vừa tầm ngồi. Khối đá đào ra trải đều và nện chặt đáy phòng.

Tuyết Cừu ngồi dưỡng thần một hồi rồi lại tiếp tục công việc. Đào đến nửa đêm, bỗng gặp một khối đá chắn ngang. Chàng nện đao vào đá, nghe tiếng cụp cụp, biết tảng đá này dày lắm.

Tuyết Cừu chui ra, nằm nghĩ mà tiếc cho công sức của mình. Một hồi chàng lại tiếp tục khoét. Trên dưới, phải trái gì cũng gặp phải cứng như đá, chàng vận công khoan thẳng về phía trước một lỗ nho nhỏ, từ đó chàng dùng đao gảy mũi mà đục rộng ra. Chàng khoét sâu được một gang tay, lỗ rộng cũng như trước.

Tuyết Cừu cố gắng làm thêm một hồi, đến nửa buổi chàng lại chui ra để chờ kẻ kia đến viếng.

Ngoài hai mươi ngày trổ công phu chàng gặp một địa đạo. Địa đạo này rộng rãi, thoải mái nhưng vẫn tối đen, dù hiện giờ là buổi trưa.

Lã Tuyết Cừu không biết được phương hướng, cũng không biết hai đầu địa đạo dẫn tới đâu. Đã mang hết hành lý rồi, chàng quyết định không về lại chỗ cũ.

Chàng theo địa đạo đi một hồi thì gặp một địa đạo khác. Nơi vị trí chàng dừng là ngã tư.

Lã Tuyết Cừu không đắn đo gì, vì con đường nào chàng cũng không biết dẫn về đâu. Tuyết Cừu tiếp tục đi tới. Con đường càng lúc càng xuống dần. Một hồi nữa, phía trước có ánh sáng dọi lờ mờ.

Lã Tuyết Cừu phập phồng. Nơi kia có phải ra hang chăng hay là rơi vào một phòng khác?

Chàng tới nơi đó. Thì ra nơi đây là một phòng ngầm, chứa không biết bao nhiêu là đồ đạc. Dường như đây là một nhà kho. Có cầu thang lên xuống trước mặt. Chàng đắn đo không biết nên lên hay quay lại.

Nhưng lâu ngày, chàng thèm ánh sáng mặt trời. Lã Tuyết Cừu quyết định trồi lên dù nơi đó là địa ngục, chàng phải tử chiến với những đối lực.

Lên đến nơi lại gặp một phòng khác, cũng chứa đồ đạc. Phòng này có ba cửa, hai cửa khóa chặt, ổ khóa ở bên kia phòng. Một cửa khép hờ.

Tuyết Cừu đẩy cửa bước ra…

Bỗng chàng khựng lại…

Một thiếu nữ ngồi trên cẩm đôn mặc áo hoa đẹp như tiên. Mắt trong xanh lặng lờ, nét yêu kiều quý phái, đang chăm chăm nhìn chàng.

Tuyết Cừu chắp tay xá một cái, rồi nói :

– Tại hạ là Lã Tuyết Cừu, bị chủ nhân Bí Tàng cung bỏ dưới hầm sâu. Tại hạ tự đào hầm mà trốn đi, không ngờ lọt vào phòng của tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội và cho tại hạ ra ngoài.

Thiếu nữ với nét mặt bình thản, không vui không buồn có giọng trong như ngọc, hỏi :

– Ta biết cả rồi! Ngươi cứ giết ta rồi đi ra!

Tuyết Cừu nghiêm giọng nói :

– Tại hạ và cô nương không oán thù, sao nỡ ép nhau thế?

Nàng nói :

– Nếu ngươi không chịu giết ta, thì ta giết ngươi!

Nàng nói xong xuất chưởng liền.

Lã Tuyết Cừu vận bảy thành công lực ra đỡ. Sau một tiếng sầm vang rền, chàng bị đẩy lùi ba bước, thiếu nữ vẫn ngồi bình thản nơi ghế.

Nàng lại xuất chưởng đánh tiếp. Lần này, chàng vận đến mười thành công lực, nhưng vẫn bị đẩy lùi như trước.

Lã Tuyết Cừu kinh khiếp cho công lực của nàng. Tuy nhiên chàng không đứng yên để cho thiếu nữ tấn công, mà dùng Vô ảnh ma chiêu để trả đòn. Nhưng chàng cứ đánh vào khoảng không.

Tuyết Cừu vừa muốn rút kiếm ra, nhưng chàng đã bị điểm huyệt. Chàng phẫn hận khôn cùng.

Tuyết Cừu nói :

– Tiểu thư ơi! Xin tiểu thư xuống tay, tại hạ vô cùng cảm ơn!

Thiếu nữ nói :

– Không chết dễ dàng như vậy được đâu! Ngươi có tiếng là liều lĩnh, lại có tính hiếu sát. Tự sát cũng là do tính hiếu sát mà ra. Người ta đã tạo phương tiện cho ngươi nhẫn nại rèn luyện, thì ngươi lại muốn đi long nhong là sao?

Tuyết Cừu nói :

– Khi con người không được tự do thì ý thức làm sao phát sinh được? Tại hạ rất có lòng cầu học nhưng ánh sáng không có, sách vở không có không khí ẩm thấp hô hấp không tiện.

Thiếu nữ ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói :

– Ngụy biện! Đó là thói cầu toàn trách bị! Bao nhiêu người thành tài từ hang thẳm, trong ngục tối? Ngươi theo ta!

Nàng mở cửa đưa Tuyết Cừu đi ngoằn ngoèo một hồi, đến một căn phòng đầy đủ cả tiện nghi, nàng dặn :

– Sách vở đó, phương tiện đó, ngươi cứ yên tâm mà ở đây!

Tuyết Cừu nói :

– Xin tiểu thư cho biết tiểu thư là ai? Nơi đây là nơi nào? Tại sao lại có ý giúp tại hạ?

Nàng đáp :

– Đừng hỏi nói gì cả. Cứ tự suy nghĩ, rồi trí não sẽ làm việc! Nhớ là đừng đào tường khoét vách nữa nhé! Ban ngày có ánh sáng, ban đêm có đèn, khỏi cần viên dạ minh châu!

Nàng bước ra ngoài, Tuyết Cừu vội gọi theo :

– Cô nương! Cô nương…

Thiếu nữ dừng lại.

Tuyết Cừu hỏi :

– Nếu muốn nhốt tại hạ, sao cô nương không đóng cửa?

Nàng mỉm cười :

– Không phải ta quên, ta cố ý làm như vậy đó! Phạm vi của ngươi là trong cửa này, còn bước ra ngoài cửa là vi phạm!

Tuyết Cừu nói :

– Nhưng cô nương quên giải huyệt cho tại hạ!

Thiếu nữ nói :

– Ngươi tự giải lấy!

Nàng nói xong bước ra ngoài đi luôn.

Tuyết Cừu nhìn theo lòng không biết bao nhiêu suy nghĩ. Lã Tuyết Cừu đi lui đi tới trong phòng.

Chợt chàng tự trách mình :

– Phòng tối tăm, ẩm thấp, thiếu sách vở, ta không luyện tập đã đành. Lời yêu cầu đã được người đáp ứng, tại sao ta lại không học tập?

Chàng dẹp bỏ mọi tạp niệm, đi lục sách vở mà xem. Nơi đây cũng đáng gọi là tàng kinh các. Không thiếu sách gì cả. Y học, võ học, văn chương, mỹ học…

Nói chung là tạp học. Vô số môn chàng chưa hề luyện qua.

Lã Tuyết Cừu bắt đầu ngồi vận công và tự giải khai các huyệt đạo.

Ngày thứ nhất, chàng tự khai giải cho mình. Đâu đó xong, chàng mở cửa vào phòng trong. Đây là một căn phòng nhỏ chứa rất nhiều lọ thuốc. Thuốc viên thuốc nước, lẫn thuốc đơn tố có ghi tên!

Tuyết Cừu ra ngoài tìm quyển Y học toàn thư của Trương Trọng Cảnh. Tìm thấy, chàng mừng quá nói thành lời :

– Trương tiên sinh là người Ba Thục, một trong những y sư lỗi lạc còn cao thâm hơn cả Biển Thước Hoa Đà. Bộ này còn cao diệu hơn bộ Hoàng Bá Tố Vấn.

Chàng bắt đầu tham luyện miệt mài.

Cơm có người bịt mặt mang đến. Cả hai không hỏi gì với nhau. Nhiều khi quên ăn cả mấy ngày.

Trải thời gian không biết bao lâu, y học của chàng đã tinh thông dù chàng chưa một lần áp dụng.

Từ ngày đó đến giờ, chàng chưa bao giờ gặp lại nữ lang áo hoa kia. Các môn tạp học chàng tiến bộ khá nhiều.

Không biết làm gì nữa chàng quay qua luyện công. Nếu luyện về khinh công phải cần có chạy nhảy. Luyện về nội công cần phải có nơi, có vật để hứng đỡ những chưởng của chàng đánh ra.

Tuyết Cừu tìm ra bộ Túy Hoa kiếm pháp và bộ Cự Bí thần công!

Trong các kiếm pháp, bộ Túy Hoa kiếm pháp rất cao siêu. Chàng luyện bộ kiếm pháp ấy hết ba ngày là lào thông. Nếu áp dụng Vô ảnh mà đánh loại kiếm pháp này, mường tượng như một người có bốn tay.

Chuyển sang bộ Cự Bí thần công, bộ này luyện về nội lực và nội công. Chàng chiếu theo tâm pháp mà luyện. Trong Cự Bí có ba thang thuốc để tăng thêm công lực.

Thuốc thì sẵn có nhưng chàng không dám bốc, sợ xâm phạm gì đến chủ nhân không. Chàng muốn gặp chủ nhân để hỏi ý kiến.

Nhân có người bịt mặt mang cơm đến, chàng nói :

– Tại hạ muốn gặp thiếu nữ áo hoa!

Người kia là một nữ nhân lạnh lùng hỏi :

– Có việc gì?

Tuyết Cừu nói :

– Có việc cần thảo luận với người đó!

Nữ nhân nói :

– Cứ nói cho ta biết!

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ thấy trong người muốn kiệt sức, muốn bổ mấy dược thang, cô nương làm ơn sắc giùm cho đúng liều lượng!

Nữ nhân nói :

– Ngươi biết bốc thuốc thì cứ bốc đưa ta sắc cho?

Lã Tuyết Cừu cả mừng, liền chạy đi cất một lần ba thang, đưa cho nữ nhân.

Nàng nhận thuốc rồi đi luôn…

* * * * *

Công lực của chàng kể từ khi luyện Túy Hoa kiếm pháp và Cự Bí thần công tăng trưởng không biết bao nhiêu. Chàng ao ước có vật gì trước mặt, chàng đánh ra thử tới đâu.

Lã Tuyết Cừu không cần đọc sách nữa, chàng tự đặt đề tài rồi tự giải lấy. Ví dụ chàng nghĩ ra một môn công phu khác Vô hình chỉ tức là Tàng chỉ thần công. Môn công phu này tương đương với Cách không phóng chỉ!

Kể từ ngày tự luyện môn này đến khi tuyệt đích công phu, trên bốn bức tường không biết bao nhiêu vết do ngón tay chàng bắn ra. Chàng cảm thấy mình không cần ở đây nữa.

Người bịt mặt mang cơm đến, Tuyết Cừu nói :

– Xin cô nương cho mời tiểu thư áo hoa đến đây cho tại hạ gặp.

Nữ nhân nói :

– Người ấy đã đi khỏi!

Tuyết Cừu hỏi :

– Chừng nào người ấy về?

Nữ nhân vẫn lạnh lùng :

– Ta không biết!

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ hôm nay muốn rời khỏi nơi đây!

Nữ nhân nói :

– Ta không được phép cho ngươi đi. Cứ ở lại đó mà chờ!

Lã Tuyết Cừu rất bực mình, nói :

– Chẳng lẽ vị tiểu thư áo hoa chết đi cũng bắt tại hạ chờ mãn đời sao?

Nữ nhân quắc mắt nói :

– Lã Tuyết Cừu! Thái độ ăn nói của ngươi không ra bậc trượng phu, lời nói chứa đầy oán độc. Như vậy làm sao ngươi luyện võ công cao siêu được? Ngươi sống ở đây có kẻ hầu hạ, dầu ngươi có thành tài chăng nữa, cũng có chút lòng tri ân đối với kẻ đặc biệt chú ý tới mình mới phải.

Nàng nói xong quay mình bỏ đi.

Lã Tuyết Cừu vừa thẹn vừa giận mình. Chàng đâu muốn phải mang ơn một người nào. Chuyện thế này ngẫu nhiên bắt chàng phải mang ơn.

Chàng cố suy nghĩ, làm cách nào trả ơn thiếu nữ áo hoa, để ra ngoài mà lòng nhẹ nhàng.

Châu báu, bảo kiếm, bảo đao? Những món vật chất ấy chỉ tổ làm phiền lòng người ta mà thôi!

Tuyết Cừu vẫn nhớ gương mặt và hình dung thiếu nữ áo hoa như thấy trước mặt.

Nhìn các vách trắng tinh. Chàng chọn một nơi sạch sẽ và không tì vết chàng lấy mũi kiếm khắc vào vách vẽ hình dáng thiếu nữ áo hoa ấy. Nét vẽ tuyệt vời.

Tuyết Cừu không ngờ mình vẽ được bức chân dung vô giá thế này.

Thiếu nữ áo hoa cầm một nhánh hoa, nhưng mắt hướng về phía xa xăm, mơ màng. Chân trời mây bay… Dường như thấp thoáng cánh buồm…

Nội dung chỉ chừng ấy nhưng nét bút trác tuyệt và điêu luyện, khiến tinh thần của bức tranh được lột hết.

Nhìn bức tranh chàng tự hỏi :

– Bức tranh này dường như cũng chưa xứng với ân đức của nàng. Nhưng ta biết làm sao? Những nhân vật nơi đây rất bí hiểm, âm trầm, võ công tuyệt cao. Họ cần nghệ thuật hơn vật chất. Ta làm sao đây?

Chàng lại tiếp tục suy nghĩ phải chế tạo ra thứ gì để tặng lại cho thiếu nữ áo hoa.

Chàng chợt thấy bên vách có một khối bạch thạch dùng làm kệ kê đồ. Chàng lấy khối bạch thạch ra, tạc tượng bán thân thiếu nữ áo hoa…

Tượng tạc xong. Chàng lấy kiếm chuốt bóng. Bức tượng thật có hồn. Nét tinh anh của bức tượng toát ra như có hào quang!

Chàng ngắm bức tượng mà xuất thần. Lã Tuyết Cừu tự nói :

– Ta biết khắc bao giờ nhỉ?

Lúc bấy giờ nữ nhân mang cơm tới, nàng đứng ngây nhìn bức tượng và tranh… Không biết lòng nàng có cảm nghĩ gì. Có tiếng khẽ thở dài.

Tuyết Cừu giật mình quay lại…

Nữ nhân hỏi :

– Ngươi có tình cảm gì với thiếu nữ áo hoa?

Tuyết Cừu phân trần :

– Tại hạ mang ơn người này. Tại hạ muốn đi nhưng không biết lấy gì để tạ ơn, bèn tập trung tinh thần mà vẽ một bức tranh và tạc một bức tượng, trước là để thâm tạ tấm lòng nữ lang áo hoa, sau để lưu niệm. Điều đáng nói là tại hạ chưa bao giờ biết vẽ tranh hay tạc tượng.

Nữ nhân bịt mặt nói :

– Đường nét này là xuất thần! Riêng tài hoa không thôi, không thể nào đạt được nét vi diệu của nó. Bức tượng như có hào quang, bức tranh như muốn ngàn câu thơ tả tình tả ý. Những nữ nhân mà ngươi đã từng quen biết, có thể nào ngươi tạc và vẽ được như thế này không?

Tuyết Cừu thành thật :

– Nỗi cao hứng mà làm, xuất cảm mà làm, bây giờ bảo vẽ hoặc tạc một bức khác tại hạ không làm được.

Nữ nhân trầm ngâm một hồi nói :

– Ngươi muốn đi lắm sao?

Chàng đáp :

– Rất muốn!

Nàng hỏi tiếp :

– Ra khỏi nơi đây làm gì?

Chàng nói :

– Tại hạ phải đến sào huyệt của Đông Hải Thần Quân, trừ cho tuyệt căn mầm mống tai nạn giang hồ. Đâu đó xong, tại hạ trở lại Bí Tàng cung để tìm chủ nhân Bí Tàng Vô Tận Tàng cao thủ, để yêu cầu người ấy phóng thích những người giang hồ ra!

Nữ nhân hỏi :

– Nếu Chủ nhân không chịu phóng thích thì sao?

Lã Tuyết Cừu thở dài :

– Tại hạ sẽ hỏi chủ nhân, “nếu ai nhốt ngài như vậy ngài có chịu không”, có lẽ chủ nhân phải giải đáp câu hỏi đó!

Nàng lại nói :

– Có ai diện kiến được chủ nhân đâu! Chừng đó có lẽ ngươi phá Bí Tàng cung mất?

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ sẽ gặp nữ chủ nhân mà yêu cầu!

Nàng nói :

– Nếu giả chủ nhân không nhận lời?

Tuyết Cừu nói :

– Như vậy, tại hạ đành phải xin lỗi!

Nữ nhân cười nhạt :

– Ngươi học võ từ Bí Tàng cung, trở lại phá Bí Tàng cung! Dù sao, đó cũng không đáng trách ngươi. Nhưng đối với các nhân vật đầu não nơi đây ngươi chưa phải là đối thủ của họ. Thôi, ngươi đã muốn thì cứ đi!

Tuyết Cừu lại hỏi :

– Ở lại đây, tại hạ cũng không làm được gì, và không luyện thêm được điều gì nữa. Có điều tại hạ đi, cô nương có bị trách phạt gì không?

Nàng buồn buồn :

– Có trách phạt ta cũng không dám để cho ngươi chịu!

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ thật khổ tâm! Thôi, đành nán lại mà chờ!

Nàng lại hỏi :

– Sao ngươi không hỏi gì đến các cô nương đồng hành của ngươi?

Tuyết Cừu nói :

– Muốn hỏi lắm, nhưng ai đủ thẩm quyền trả lời hay giải quyết? Hơn nữa, cô nương lạnh lùng như băng tuyết. Có hỏi, cô nương cũng chỉ dạy khôn mà thôi.

Nàng lại hỏi :

– Bây giờ ngươi có muốn gặp nữ lang áo hoa của ngươi không?

Tuyết Cừu sáng mắt lên nói :

– Rất muốn gặp!

Nữ nhân từ từ lột khăn ra… Nàng chính là… Nữ lang áo hoa! Nàng thay đổi cả xiêm y lẫn giọng nói.

Lã Tuyết Cừu xúc động thật sự, nhào tới ôm chầm lấy nàng như ôm lấy một người thân thiết nhất.

Nữ lang áo hoa chẳng những để chàng tự nhiên, mà còn biểu lộ một tình cảm thân thiết đối với chàng.

Một hồi, Tuyết Cừu ngửa mặt lên trời nói :

– Tại hạ nào biết là tiểu thư? Tiểu thư vì ai mà cơ khổ thế này? Tiểu thư như mẫu thân, nhũ mẫu, sư nương, sư mẫu… Công đức vô lượng ấy, tại hạ biết làm sao mà đền đáp!

Nàng nói :

– Ngươi đừng nghĩ gì về việc ân nghĩa với ta! Việc làm chánh đạo, đó là hình thức trả ân rồi. Ngươi đi đi, và nhớ là đừng trở lại lần nữa!

Tuyết Cừu nói :

– Gặp tiểu thư rồi, tại hạ cũng không biết bút mực nào tả xiết. Cho tại hạ trình bày vài điều. Tại sao tiểu thư đối xử tốt với tại hạ, trong khi tại hạ và tiểu thư lại không quen biết nhau?

Nàng đáp :

– Bởi vì ta có tấm lòng tốt! Cứ hiểu như vậy là được. Còn tên ta thì cứ gọi Hoa y nữ lang. Ngươi hãy yên tâm về các cô bạn ngươi. Họ làm việc đúng theo sở thích của họ.

Tuyết Cừu lại nói :

– Có thể nào tiểu thư cho biết ý nghĩa về việc làm của Bí Tàng cung? Lại thêm một điều thắc mắc là võ công những người nơi đây cao vòi vọi, sao nỡ để Đông Hải Thần Quân tung oai tác quái như vậy?

Nàng nói :

– Bí Tàng cung làm theo tình thế của giang hồ! Bí Tàng cung chưa trừ Đông Hải Thần Quân là có nhiều nguyên do lắm. Trước nhất, lão vô tình tiếp tế nhân lực vật lực cho Bí Tàng cung. Tiếp theo, lão chưa hiện hết nét quái ác của lão, và sau cùng, sau lưng Đông Hải Thần Quân có một nhân vật độc đáo mà bản cung chưa khám phá ra nhân vật đó là ai.

Tuyết Cừu nói :

– Bao nhiêu cao thủ giang hồ bị hai nhóm người chi phối. Đó là Thần quân và Bí Tàng cung. Giang hồ lạnh tanh. Tại hạ quá đổi thương tâm!

Hoa y nữ lang giục :

– Ngươi sửa soạn hành lý và lên đường đi! Lần này, ngươi hạ sơn mình mang tuyệt học, và có nhiều việc cần phải làm. Hơn nửa năm bây giờ ngươi trở lui giang hồ ngươi sẽ thấy có nhiều sự thay đổi lớn. Cảm ơn ngươi đã cho ta những tuyệt tác!

Lã Tuyết Cừu không dám hỏi nhiều việc, sợ làm phiền ân nhân. Chàng sửa soạn hành lý đứng lên cáo từ.

Hoa y nữ lang nói :

– Ngươi chờ ta chút!

Nữ lang nói xong thoăn thoắt về phòng riêng của mình. Một hồi nàng trở ra, đúng là nữ lang áo hoa, y xiêm lộng lẫy. Mùi hương con gái bay tỏa. Nhan sắc nàng có vẻ u mị.

Tuyết Cừu bây giờ được ngắm nhìn nàng, vẻ đẹp thật bên ngoài và trong tranh. Thật có tinh thần của nghệ thuật, có hồn của nghệ thuật.

Nữ lang nhìn hai tác phẩm nghệ thuật chợt khen :

– Tác phẩm của công tử dường như thế gian không còn một tay điêu luyện nào khác. Bây giờ ta đưa công tử đi ra khỏi nơi này!

Hai người cất bước. Qua khỏi đoạn hành lang, hơn nửa năm, hôm nay chàng mới thấy được trời mây non nước.

Mặt trời đã hạ xuống núi, bóng râm mát.

Hoa y nữ lang đưa chàng đi ngã sau và xuyên vào mộc trận. Nàng nói :

– Công tử giỏi về trận pháp, có thể phá trận pháp ra ngoài không lạc lối được chăng?

Tuyết Cừu đứng lại nhìn ngắm một hồi. Chàng nhớ lời gã chài đã nói. Bí Tàng cung có Mộc trận bao phủ chung quanh. Nên khi đi với nữ lang trước khi vào trận, chàng đã ngầm nhận xét trận thế rồi.

Sau khi án xong kỳ môn, chàng xác định cửa sinh và cửa tử.

Chàng nói :

– Mời tiểu thư đi theo tại hạ!

Nàng đi theo chàng, khi bên trái lui, khi bên phải tiến, khi đi vòng, khi đi thẳng.

Nữ lang đi theo không nói một lời. Không khí trong trận càng lúc càng tối mù…

Nữ lang bỗng nói :

– Công tử có đi lạc không?

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ phá theo cách tại hạ tìm ra, có thể khác với cách của tiểu thư, nhưng chắc chắn tới cùng một mục đích. Xin hãy vững tin!

Nữ Lang nói :

– Sóng gió lắm đó!

Chàng nói :

– Nếu không sóng gió, thì không biết tài của trạo phu!

Nữ lang cầm lấy tay chàng :

– Giờ này… Ta giao ta cho công tử.

Nàng không biết Tuyết Cừu hiểu nghĩa câu ấy như thế nào. Chỉ thấy tay chàng bỗng nhiên run lên và nữ lang nghe rõ. Nhưng chàng lại nói :

– Phải rồi! Thuyền qua trên biển. Người đi trên thuyền coi như đã giao tính mệnh mình cho người lái thuyền!

Họ cứ để yên tay vậy mà đi.

Bỗng có một con vật dài và đen, lớn bằng một ôm tay nắm chắn ngang lối…

Tuyết Cừu nói :

– Mãnh xà cản lộ!

Nữ lang nói :

– Vậy là lạc lối rồi!

Tuyết Cừu nói :

– Mãnh xà ơi! Ta đã từng vào sinh ra tử, từng giết nhiều con vật hung tợn hơn người nữa, như Khủng tri thù, đại ngạc. Nếu ngươi không tránh đường e nguy hiểm cho ngươi!

Mãnh xà vẫn nằm im.

Tuyết Cừu nói :

– Võ công và khinh công của tiểu thư cao hơn tại hạ, vậy hãy cùng tại hạ nhảy qua khỏi mãnh xà này!

Nữ lang nói :

– Công tử quên lời hứa rồi chăng?

Tuyết Cừu không nói nữa, chàng kề lưng cõng Hoa y nữ lang lên, tay vỗ vào kiếm, dùng Ma ảnh vượt qua khỏi mãnh xà.

Rắn ngóc đầu phóng theo, thấy ánh kiếm nhấp nhô, nó vội rụt lại.

Chàng chớp mình vài cái nữa, thế trận đã sáng dần.

Tuyết Cừu đặt nữ lang xuống nói :

– Thuyền sắp cập bến rồi!

Hoa y nữ lang thở phào nói :

– Công tử làm ta chết ngộp mất!

Ra ngoài trận Tuyết Cừu nói :

– Dĩ nhiên, tiểu thư phải đi lối trước cho tiện! Chúc tiểu thư vạn sự mãn hỷ! Cho tại hạ gởi lời thăm những người thân!

Hoa y nữ lang nói :

– Công tử có lắm hồng nhan tri kỷ! Nào là Phi Quỳnh, Oanh Oanh, Ngoạn Cô và nhất là Băng Kiên.

Tuyết Cừu cúi đầu :

– Tại hạ có đông bằng hữu, nhất là nữ nhân, nhưng rốt rồi vẫn không có ai. Họ chỉ là những người thân thiết, chứ không tri kỷ, tri âm. Dù sao, hoàn cảnh khắc nghiệt đã đưa đẩy Lã Tuyết Cừu này thành con người vô hạnh. Lắm lúc nghĩ lại tại hạ hết muốn sống!

Hai bên tâm sự nhau một hồi, bỗng nàng nói :

– Thôi, ta chia tay vậy!

Nữ lang nói xong quay mình đi rất nhanh.

Tuyết Cừu bồi hồi nhìn theo… Chợt thấy nàng quay lại.

Tuyết Cừu hồi hộp hỏi :

– Tiểu thư có gì dặn dò?

Hoa y nữ lang nhìn chàng chăm chăm rồi hỏi :

– Sao công tử không đi?

Tuyết Cừu thở dài nói :

– Tại hạ không rõ mình ra sao nữa!

Hoa y nữ lang lấy trong người ra viên dạ minh châu đưa cho chàng, nói :

– Cái này của công tử đây, suýt nữa ta quên mất!

Lã Tuyết Cừu chắp tay nói :

– Công ơn của tiểu thư không sao nói hết được! Vật nhỏ mọn này xin tiểu thư giữ làm kỷ niệm! Tại hạ còn muốn gởi thêm cho tiểu thư nữa là khác!

Nữ lang nói :

– Công tử hãy để bọc đó xuống, ta chọn một viên.

Tuyết Cừu cởi ta nải ra, nàng cầm cái ấn Bá vương tài đức lên xem, cười :

– Ấn này là võ lâm chi bảo đã lạc mất mấy trăm năm nay, giờ thấy bên mình công tử, chắc võ lâm đã đến thời kỳ thái hòa.

Nàng không lấy ấn, mà chỉ lấy viên bạch ngọc lớn bằng ngón tay, nói :

– Ta giữ viên này!

Rồi nàng lại lấy trong người ra một viên màu tím đưa cho chàng nói :

– Đây là viên Tử thạch quang, công tử hãy nhận nó để làm kỷ niệm!

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ chả hiểu tí gì về thân thế của tiểu thơ. Sao mà… Sao mà… Sao sao ấy.

Nữ lang nói :

– Có cơ duyên, thì tự khắc sẽ biết! Có ai muốn thế này bao giờ!

Nàng nói bằng giọng xúc động, kèm theo mấy giọt lệ long lanh.

Lã Tuyết Cừu thấy lòng nhoi nhói.

Họ lại chia tay lần nữa.

Hoa y nữ lang đi khuất, Tuyết Cừu vội mang hành lý tiếp tục lên đường.

Chàng đi chừng nửa khắc thời gian, bỗng thấy một người đứng chận đường.

Tuyết Cừu trầm giọng hỏi :

– Các hạ là ai?

– Ta là kẻ đi tìm tên Lã Tuyết Cừu để giết.

Chàng động tâm hỏi :

– Các hạ và hắn có mối cừu thế nào?

Người kia nói :

– Bởi hắn từ Bí Tàng cung ra!

Tuyết Cừu quan sát thấy người này trạc ngoài sáu mươi, có tướng mạo nghi biểu lắm, khiến chàng có phần nể nang.

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ bị Bí Tàng cung bắt, bây giờ được họ phóng thích.

Người kia lại đáp :

– Bí Tàng cung không buông thả ai, sao lại buông thả ngươi?

Lão nói xong liền đánh ra một chưởng khá mạnh.

Lã Tuyết Cừu vận bảy thành công lực ra đỡ.

Một tiếng “sầm” khô khốc vang lên giữa rừng vắng, cả hai đều ngạc nhiên vì công lực của đối phương.

Chưởng thứ nhì, chàng vận tám thành, chưởng thứ ba chín thành, đến chưởng thứ tư chàng đem hết công lực thập thành, đôi bên không ai nhường ai nửa bước.

Người kia khen :

– Người đáng mặt là một cao thủ!

Lão nói xong, chớp người biến mất.

Lã Tuyết Cừu muốn hỏi lão cũng không kịp. Chàng qua bên kia sông, trở lại gò Ma Khâu. Nơi đây đã để lại cho chàng những ấn tượng rờn rợn về những con Khủng tri thù.

Trời vào khuya, khung cảnh hoang tàn.

Chàng lặng lẽ đi lần xuống gò. Trước mặt chàng một bóng trắng thấp thoáng. Chàng phi thân nhanh tới…

Người kia bỗng dừng lại. Và Tuyết Cừu nhận ra đó chính là Ngũ Ngoạn Cô.

Chàng than thầm :

– “Lại là một… nữ lang! Khổ thật khổ! Tại sao ta cứ gặp mãi những người này”.

Chàng thấy Ngũ Ngoạn Cô cũng có chút lòng tốt đối với mình, liền chắp tay nói :

– Tại hạ ra mắt Ngũ Cô nương! Không nghe lời cô nương, suýt nữa tính mệnh không còn.

Ngũ Ngoạn Cô lạnh lùng hỏi :

– Những người bị nhốt trong trận đâu rồi?

Tuyết Cừu nói :

– Tại hạ vào đó mà không gặp một ai!

Ngoạn Cô hỏi :

– Mấy người đồng hành của công tử đâu?

Tuyết Cừu nói :

– Họ đi riêng rồi.

Ngoạn Cô nói :

– Công tử trở lại gò đây để làm gì? Sao lại không đi đường khác?

Tuyết Cừu tự hỏi :

– Chẳng lẽ Ngũ Ngoạn Cô không hay biết gì về việc Bí Tàng cung.

Nghĩ vậy, chàng nói :

– Miên Thủy có rất nhiều cảnh để chiêm ngưỡng. Đi lâu rồi, tưởng cũng nhớ nơi mình bắt đầu đi. Vì vậy phải trở lại đường cũ. Ngũ cô nương đến đây có việc gì?

Ngoạn Cô cười nhạt nói :

– Công tử vẫn không nói thật với ta. Nhưng thôi! Ta cũng chỉ ngẫu nhiên mà đi qua đây.

Tuyết Cừu hỏi :

– Bây giờ cô nương về đâu? Bấy lâu có tin gì Thần quân không?

Ngoạn Cô nói :

– Không ai có thể nhốt Thần quân lâu được. Cảm ơn công tử có lòng hỏi thăm. Bây giờ ta trở về Thần Quân phủ.

Tuyết Cừu hỏi :

– Thần quân hiện tại có mặt nơi ấy chứ?

Nàng gật đầu.

Tuyết Cừu nói :

– Vậy tại hạ phải đến nơi đó.

Ngoạn Cô hỏi :

– Công tử quyết liều chết với Thần quân sao?

Chàng gật đầu :

– Không cách nào khác.

Ngũ Ngoạn Cô nói :

– Vậy thì chúng ta mỗi người mỗi đường. Công tử bảo trọng!

Tuyết Cừu chào nàng rồi cất bước. Vừa đi, chàng vừa nghĩ thầm :

– “Cũng may cho ta, Ngũ Ngoạn Cô không có gì một tình cảm sâu đậm!”

Nhưng chàng bỗng giật mình đặt câu hỏi :

– Còn Thần quân ở đó, sao Ngoạn Cô lại đi riêng để đến nơi hoang tịch thế này? Có gì khác chăng?

Đầu óc chàng dù có linh mẫn cũng không xét được trong trường hợp này.

Tuyết Cừu nhắm hướng Thần Quân phủ mà rảo bước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.