Vô Danh Chưởng

Chương 16 - Việc Tốt Đến Hoài - Vô Cùng Cảm Khoái

trước
tiếp

Chàng lao đi vùn vụt…

Không khí căng thẳng rợn người.

– “Veo, veo…”

Hắc Y Độc Tâm chạy thục mạng.

Bất kể rừng rậm núi cao, băng mình chạy trối chết.

Khinh công của hắn đâu có vừa. Hắn trổ hết tuyệt kỹ, mong kéo ra được khoảng cách với Hùng Văn.

Một giờ trôi qua, hắn đã chạy không được biết bao nhiêu đường đất, và không nghe tiếng gọi phía sau, nên đã yên trí phần nào.

Hắn rất buồn vì biết cha hắn đã chết dưới tay Hùng Văn với thân thể nát bét, hắn không dám chậm chân, bèn sử dụng Khinh Thân Đề Khí cưỡi gió mà chạy.

Để che giấu hình tích, Hắc Y Độc Tâm chạy luồn trong rừng rậm… Tới lúc không còn nghe tiếng động phía sau, hắn quay mặt sang nhìn lại.

Nhưng ối cha mẹ ơi, Hắc Y Độc Tâm thấy Hùng Văn chỉ còn cách hắn vài trượng.

Thoát rùng mình, Hắc Y Độc Tâm hiểu ra là Hùng Văn không thèm kêu, cứ lùi lũi đuổi theo, vì Lãng Cốt công của chàng rất êm, nên hắn không thể phát hiện tiếng động.

Hùng Văn nín lặng đuổi theo như vậy, Hắc Y Độc Tâm biết chàng ta căm thù ghê gớm.

Hắc Y Độc Tâm chỉ còn biết đối phó bằng chính võ công của mình. Nhưng tiếc thay… Bây giờ hắn không còn là đối thủ của Hùng Văn nữa, chàng trai có võ công siêu việt lắm rồi.

Hắn lại thi triển khinh công, vắt giò lên cổ chạy trốn.

Hùng Văn vừa đuổi theo vừa cười căm hận.

Chàng lẩm bẩm nói :

– Chạy đi, chạy nữa đi… Để ta xem ngươi còn chạy được bao lâu, chạy được bao xa?

Như mèo vờn chuột, Hùng Văn cố giữ một cự ly nhất định, không thèm bám sát, chàng muốn đày ải kẻ thù cho tới lúc hắn phải đứng lại nhận những chiêu hành quyết của chàng một cách lý thú.

Đôi bên kẻ đuổi, kẻ chạy kéo dài thêm một giờ nữa.

Qua không biết bao nhiêu đồi núi, cánh rừng, Hắc Y Độc Tâm cũng chẳng tính ra được hắn đã đổ ra bao nhiêu mồ hôi…

Mặt hắn đã trắng bệch, không còn vận nổi khinh công mà phải lê từng bước thảm hại.

Chân run rẩy bước nặng nề, cuối cùng hắn ôm lấy một gốc cây để thở.

Bỗng hắn cảm thấy lạnh buốt sau lưng, và biết rằng kiếm phong của Hùng Văn đã thổi tới.

Phản ứng như cái máy, hắn buông gốc cây né qua một bên tránh lằn kình đạo.

– “Ầm…”

Thân hình Hắc Y Độc Tâm muốn nẩy lên. Hắn quay nhìn và hết sức hoảng sợ, thân cây cổ thụ chỗ hắn núp đã bị đánh văng gốc kéo theo cả loạt cây rừng gãy đổ… Hoảng hồn, Hắc Y Độc Tâm lại gắng gượng bỏ chạy.

Nhưng hắn không còn đủ sức chạy xa, bèn núp bên gốc cây cổ thụ, mắt nhìn Hùng Văn đang tiến đến như vị tử thần.

Miệng Hắc Y Độc Tâm nhép nhép :

– Ngươi hạ thủ đi, tiểu tử.

Hùng Văn dừng ở khoảng cách chừng một trượng. Chàng lạnh lùng bảo :

– Hắc Y Độc Tâm, rốt cuộc ngươi cũng có ngày hôm nay.

Cây Hóa Huyết tà kiếm trên tay chàng nâng lên.

Không thể thúc thủ đón nhận cái chết, Hắc Y Độc Tâm cũng gầm lên :

– Ta liều đổi mạng với ngươi.

Hắn thu hết tàn lực thi triển Thái Hắc Thủ, chiêu tối độc của võ công Cự Tinh cung kết hợp với Vô Phong chưởng nửa ồn ào, nửa ngấm ngầm, kình khí cuồn cuộn như thác đổ.

Hùng Văn nhếch mép :

– Hừm, ngươi đã đến giờ đền tội.

Chàng vung nhanh thanh kiếm, hồng quang như máu chói lòa trong không gian, kiếm khí xô tới vừa hóa giải kình đạo của Hắc Y Độc Tâm, vừa chém một đường kiếm sấm sét.

Tiếng thét thê thảm vang lên :

– “Á….”

Nhìn lại đã thấy hai cánh tay của Hắc Y Độc Tâm bị tiện đứt, máu tuôn có vòi, rất kinh khủng. Hắn lăn lộn trên vũng máu, trong lúc Hùng Văn vung một kiếm chiêu chặt nốt đôi chân của tên ma đầu…

Hồng quang chiếu sáng tiếp tục, sau một tiếng “bình” thân cây gần đó bị vót nhọn, Hùng Văn kéo một đường kiếm nữa để chặt đầu kẻ thù và mang lên mũi nhọn của thân cây vừa bị kiếm phong của chàng đẽo gọt…

Thân thể Hắc Y Độc Tâm và khối thịt chìm trong vũng máu.

Mối huyết thù đã thanh toán xong, Hùng Văn lại khấn âm thầm :

– Phụ thân, con đã rửa hận cho cha rồi đó.

Chàng nhìn thân thể chỉ còn là khúc thịt giữa vũng máu của tên ma đầu, thủ cấp và tứ chi đều bị chặt đứt, ánh mắt của chàng đầy giễu cợt, rồi chàng lặng lẽ bỏ đi.

Khẽ nhún mình, chàng sử dụng khinh công trở về Tuyết Sơn cốc.

Trong nền tuyết trắng ngần, Quyên Quyên đã ra đón chàng tận cửa.

Hùng Văn toan nói đôi điều thì Quyên Quyên đưa ngón tay ra dấu cho chàng đừng nói, chàng đành im lặng tiến nhanh về phía nàng, hai người ôm chặt lấy nhau.

Cảnh gặp lại thật xúc động, sau khi Hùng Văn vừa trải qua bao nhiêu hiểm nguy ghê gớm, đặc biệt là chàng đã rửa xong mối thù cho cha mẹ.

Trong lòng còn phấn khích, chàng kêu nho nhỏ :

– Quyên Quyên kiều thê.

Quyên Quyên cũng rung giọng vì mừng rỡ :

– Văn ca ca Đôi môi cùng gắn chặt vào nhau.

Hùng Văn bảo :

– Ca ca đã trả được mối thù cho phụ thân, rửa mối hận những người làm khổ thân mẫu, hôm nay ca ca đã giết chết Hắc Y lão ma, Xà Quái Bà và Hắc Y Độc Tâm rồi.

Quyên Quyên sung sướng nhìn Hùng Văn với ánh mắt thán phục :

– Xin chúc mừng ca ca.

Hùng Văn lại hỏi :

– Lúc nãy muội định nói gì thế?

Quyên Quyên đáp ngay :

– Muội cũng có tin mừng, Đinh Bảo Liên và muội chăm sóc vết thương cho thân mẫu nay đã gần lành.

Chàng vui vẻ :

– Ôi, vậy cám ơn các muội quá.

Rồi chàng hôn nàng say đắm, nhưng Quyên Quyên đẩy nhẹ Hùng Văn, đưa mắt liếc chàng thật ý nghĩa rồi đi về phía Triều Lương Đình là nơi nghỉ ngơi ấm áp, chàng liền theo sát nàng, quả nhiên đến nơi nàng đã quay đầu lại ôm lấy chàng.

Cả hai cùng ngã xuống một chiếc ghế dài êm ái.

Lúc đó Đinh Bảo Liên cũng vừa xuất hiện ở bên ngoài. Nàng nghe tiếng cười rúc rích và nhịp thở của Quyên Quyên khiến Đinh Bảo Liên rời khỏi nơi ẩn núp. Biết Hùng Văn bình yên trở về là nàng mừng rồi.

Một giờ sau, trận mây mưa đã dứt, Quyên Quyên vội nói :

– Văn ca ca, chàng phải vào thăm thân mẫu, để muội đi tìm Liên thư thư.

Có tiếng cười khúc khích, Đinh Bảo Liên đã đứng bên rèm. Đinh Bảo Liên vỗ nhẹ vào vai Quyên Quyên :

– Chúng ta hãy vào thăm thân mẫu.

Ngọc Diện Tiên Tử rất vui mừng thấy con trai và hai cô vợ đẹp. Nhưng bà vẫn ân hận vì chuyện đã qua. Bà thở dài nói :

– Văn nhi, mẹ thật có lỗi với con.

Hùng Văn lắc đầu :

– Không, tất cả những điều đó đều do số mệnh, mẫu thân đừng nhắc đến chuyện cũ cho thêm nặng lòng, xin mẹ hãy tĩnh dưỡng, chữa trị thương tích, để phen này cùng các con dự Kiếm Hội Trung Thu.

Ngọc Diện Tiên Tử tươi nét mặt :

– Sức khỏe của mẹ không có vấn đề gì đâu. Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên đã chịu nguy hiểm truyền chân khí nội lực cho mẹ. Hiện nay mẹ khỏe khoắn, thoải mái lắm rồi.

Nghe bà nói, Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên sung sướng đỏ mặt, cúi đầu :

– Thưa mẫu thân đó là bổn phận của chúng con.

Hùng Văn vui mừng hỏi :

– Vậy mẫu thân đã chấp nhận hai cô con dâu này rồi?

Nở nụ cười tươi, Ngọc Diện Tiên Tử bảo :

– Còn gì nữa mà không nhận? Hai nàng đều đẹp người, đẹp nết, Văn nhi không được phụ bạc đấy nhé.

Hùng Văn vội cúi đầu :

– Con đâu dám bạc tình, xin mẹ yên tâm.

Tỏ ý hài lòng, Ngọc Diện Tiên Tử bảo :

– Tốt lắm, bây giờ mẹ hơi mệt, phải vào phòng an nghỉ.

Quyên Quyên và Đinh Bảo Liên vội đến nâng đỡ, nhưng Ngọc Diện Tiên Tử xua tay nói nhanh :

– Mẹ đi được, các con cứ ngồi lại nói chuyện với Hùng Văn cho vui vẻ.

Bóng bà vừa khuất, hai nàng cùng nhìn Hùng Văn nở nụ cười rất hạnh phúc.

Hùng Văn bảo :

– Liên muội và Quyên muội, ca ca muốn hỏi ý các muội về cuộc đấu võ và đấu kiếm của các muội sắp tới?

Đinh Bảo Liên đáp ngay :

– Hẳn ca ca đã thấy hai muội thương nhau như hai chị em ruột, cùng vui vẻ một lòng phục vụ ca ca. Vậy có cần đến cuộc tỉ thí nữa không?

Quyên Quyên cũng bảo :

– Các muội mà giao đấu với nhau là chuyện vô lý…

Hùng Văn gật đầu, nói :

– Hai muội nghĩ như vậy là tốt đẹp lắm. Nhưng ý kiến của Kiếm Tiên và Cửu Trảo Truy Kích Thần Quân đã hứa hẹn, chủ trương các muội thi đấu quả là khó thay đổi được, nên ca ca rất lo.

Quyên Quyên lại nói :

– Vậy ca ca cứ trình với các lão tiền bối về chuyện vui của chúng ta, đang hạnh phúc một nhà, chắc sẽ thay đổi được quyết định của các ngài.

Quay sang Đinh Bảo Liên và Hùng Văn hỏi :

– Như thế có được không?

Đinh Bảo Liên mỉm cười :

– Quyên Quyên, muội bàn rất phải.

Hùng Văn vui vẻ :

– Vậy chúng ta đi tìm các tiền bối.

– Khỏi đi tìm, ít hôm nữa các vị sẽ tới đây…

Đinh Bảo Liên nói nhanh như thế, làm Hùng Văn hết sức phấn khởi :

– Thế thì hay quá. Ca ca rất lo nếu hai muội phải giao đấu với nhau, kiếm chưởng vô tình. Lỡ một người có xảy ra chuyện gì, ca ca cũng đau buồn, ân hận lắm.

Quyên Quyên mỉm cười :

– Ca ca quá lo. Thật ra các vị tiền bối đã bỏ ý định về cuộc giao đấu này từ lâu rồi.

Hùng Văn nhướng mắt :

– Sao muội biết?

– Bởi các vị tưởng võ công của mình là cao, nên mới tổ chức cho muội và thư thư so tài. Nay thấy võ công tuyệt thế của ca ca rồi, còn giao đấu làm gì nữa chứ.

Câu đáp của Quyên Quyên làm Hùng Văn thích thú hãnh diện. Nhưng chàng lại khiêm tốn nói :

– Điều này thì ca ca không dám nhận, bởi các muội đều giỏi võ công, mỗi người có ưu thế riêng, làm sao ca ca bao trùm được.

Đinh Bảo Liên gật gù :

– Quyên Quyên muội nói đúng đấy, Hắc Y lão ma, Xà Quái Bà và Hắc Y Độc Tâm là những kẻ võ công chấn động giang hồ đã liên thủ mà còn không chống nổi ca ca, lẽ nào các muội dám so sánh.

Quyên Quyên chen vào :

– Thật đấy, chỉ có Yến thư và Vân thư hợp lực họa may mới đủ để ca ca động thủ, còn các muội không dám đâu.

Nghe nhắc đến Thiên Sơn Tiên Nữ Trần Yến và Trình Vân, Hùng Văn lại cau mày buồn khổ :

– Hai muội thật là tốt, nhưng ca ca không biết chuyện thù hiềm đời xưa có ảnh hưởng gì đến Trình Vân và ca ca chăng?

Đinh Bảo Liên đáp ngay :

– Muội chắc là không có chuyện gì đâu.

Hùng Văn thở dài :

– Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa, các muội có thể cho ca ca biết một số tinh hoa võ học của các muội để ca ca hiểu biết. Ca ca bổ sung khả năng của mình trong Hội Kiếm Trung Thu.

Ba người đã chung một nhà, còn giấu giếm làm gì nữa.

Thế là Đinh Bảo Liên nói về Chỉ Ưu kiếm pháp của Ngân Kiếm phu nhân, còn Quyên Quyên kể hết bí kiếp tuyệt học cho Hùng Văn rút ra những điều cần tìm hiểu.

Nghe hai nàng kể đấu pháp và tinh hoa võ công bản phái, Hùng Văn nhập tâm rồi chàng luyện tập ngay tại chỗ, chàng nắm được cả các điều cốt lõi trong võ công của Kiếm Tiên và Cửu Trảo Truy Kích Thần Quân để kết hợp thi triển ở Hội Kiếm Trung Thu.

Cả hai nàng đều khen ngợi trí thông minh của Hùng Văn và tin chắc ở Hội Kiếm Trung Thu chàng sẽ là người vô địch.

Ba người đang đàm đạo và luyện tập vui vẻ thì Ngọc Diện Tiên Tử đã tới, bên cạnh bà còn có một nữ nhân mặc áo vàng.

Hùng Văn, Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên vội ra đón, thì ra vị nữ nhân áo vàng chẳng ai xa lạ mà chính là Ngân Kiếm phu nhân, nội tướng của Kiếm Tiên và thân mẫu của Đinh Bảo Liên.

Vừa an vị, Ngân Kiếm phu nhân liền nói :

– Vương thiếu hiệp, ngươi đã trừ được Hắc Y bang, thiện ác đã phân minh, tuy vậy ta biết ngươi còn một điều cần phải giải quyết trước khi vào Hội Kiếm Hoa Sơn trong mùa Trung Thu này?

Hùng Văn vội vòng tay cúi đầu :

– Bẩm đúng như thế. Nguyên trong thời gian tiếp thu võ học của Vân Hải võ phái dưới đáy biển, vãn bối nguyện thi hành lời di huấn của sư phụ đã khuất là Vân Hải Tiên Quân. Ngài đã dặn rằng trước đây giao đấu với Ngân Kiếm tiền bối thì sư phụ thua Ngân Kiếm phu nhân nửa chiêu, nên ủy thác cho truyền nhân phải đấu lại với phu nhân một lần cho rõ cao thấp giữa Vân Hải kiếm pháp và Chỉ Ưu kiếm pháp. Điều ủy thác ấy vãn bối là truyền nhân phải có nghĩa vụ thi hành. Nhưng bây giờ…

Ngân Kiếm phu nhân bật cười :

– Bây giờ ta đã là nhạc mẫu nên ngươi e ngại chứ gì?

Ngọc Diện Tiên Tử gật đầu, nói xen vào :

– Tất nhiên Văn nhi đâu dám xúc phạm…

Nở nụ cười độ lượng, Ngân Kiếm phu nhân bảo :

– Các con đừng ngại. Ta quyết giao đấu, nhưng chỉ là đấu văn.

Đinh Bảo Liên mừng rỡ kêu lên :

– Đấu văn nghĩa là không cần kiếm?

Thân mẫu nàng gật đầu :

– Chính thế…

Hùng Văn cũng hết sức vui mừng :

– Đa tạ tiền bối, được đấu văn thì hay quá, vẫn phân được sự cao thấp của hai môn kiếm pháp, mà không phải sử dụng kiếm đao.

Ngọc Diện Tiên Tử vui vẻ :

– Tốt quá, tốt quá, nên tiến hành ngay thôi.

Ngân Kiếm phu nhân gật đầu :

– Ta cùng luận kiếm ở tiền sảnh.

Hai người liền bước ra, Hùng Văn ngồi xếp bằng trước mặt Ngân Kiếm phu nhân cách chừng một trượng.

Miệng mỉm cười, rồi hình như Ngân Kiếm phu nhân định nói câu gì đó lại thôi.

Ngọc Diện Tiên Tử hiểu ý bảo hai nữ tử :

– Mẹ con ta nên vào đại sảnh để nơi này cho hai vị luận kiếm.

Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên vâng lệnh, bước theo Ngọc Diện Tiên Tử vào trong.

Đấu văn là hình thức đấu bằng chiêu thức, nói miệng để đấu thủ phản chiêu.

Tuy không phải sử dụng nội lực, nhưng tổn hao tinh thần, căng thẳng thần kinh dữ dội.

Ngồi trong đại sảnh nhìn ra, ba người chỉ thấy Hùng Văn truyền âm trao đổi với Ngân Kiếm phu nhân những lời nói gì đó, khoảng thời gian uống hết một chung trà thì gương mặt chàng bỗng trầm tư, chìm vào suy tưởng, cả ba người đều như căng thẳng theo chàng.

Lát sau đến lượt Ngân Kiếm phu nhân suy tư. Ba người trong sảnh tạm trút được gánh nặng đầu óc.

Chưa được bao lâu, Hùng Văn tiếp tục trầm mặc tập trung tinh thần giao đấu, Ngọc Diện Tiên Tử, Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên cùng lo lắng theo.

Đấu võ cả hai bên đấu tuyệt chiêu, có cao trào từng lúc một, nhưng đấu văn thì cả đôi bên đều vận dụng trí tuệ, võ học trong không khí tĩnh lặng, không được nghỉ ngơi mà còn căng thẳng tột độ nữa.

Điều khác lạ xảy ra là Đinh Bảo Liên không lo cho thân mẫu là Ngân Kiếm phu nhân mà chỉ lo cho Hùng Văn.

Quan sát một lúc lâu, Đinh Bảo Liên nhìn Ngân Kiếm phu nhân và Hùng Văn đều thấy căng thẳng lạ thường. Nàng liền hỏi Ngọc Diện Tiên Tử :

– Mẫu thân, Văn ca ca có thể thắng được không?

Nhẹ lắc đầu, Ngọc Diện Tiên Tử đáp :

– Rất khó đoán, bởi tất cả nằm trong đầu họ mà.

Trời đã vào thu, đêm thật tĩnh lặng, tiếng côn trùng rả rích, đom đóm bay lập loè, khung cảnh thư thái lắm, song không khí nơi đây lại căng thẳng bởi cuộc luận kiếm có một không hai.

Ngân Kiếm phu nhân và Hùng Văn đều toát mồ hôi ướt áo.

Rõ ràng, cuộc đấu văn hao kiệt trí lực rất lớn, không phải dễ dàng.

Trong đại sảnh Ngọc Diện Tiên Tử đi qua đi lại, có vẻ nóng lòng, lát sau Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên bưng mâm cơm lên, cung kính nói :

– Mời mẫu thân dùng bữa.

Nhưng Ngọc Diện Tiên Tử khoát tay :

– Ta không đói, hai con dùng tự nhiên đi.

Hai nàng dâu cũng đâu nuốt nổi cơm trước tình hình cuộc đấu, bởi vậy họ cứ để ý bên ngoài thôi.

Đặt mâm cơm đó, hai nàng chăm chú nhìn ra tiền sảnh. Họ cũng thấy Ngọc Diện Tiên Tử cũng thế.

Tất cả cùng theo dõi xem ai thắng ai.

Thời gian lại qua chừng một tuần trà, bỗng nghe Ngân Kiếm phu nhân cười khà khà, giọng nói có vẻ thán phục :

– Ôi chiêu Loạn Thạch Băng Vân ngươi kết thúc trận đấu thật tuyệt vời.

Dứt lời bà đứng bật dậy.

Hùng Văn cũng đứng lên và vòng tay :

– Tiền bối chỉ nhường đấy thôi.

Ngân Kiếm phu nhân lắc đầu :

– Ngươi khách sáo quá.

Ngọc Diện Tiên Tử mời tất cả dùng bữa.

Hùng Văn nâng chung rượu nói với Ngân Kiếm phu nhân :

– Kính mời tiền bối chung rượu này để tạ ơn chỉ giáo.

Ngân Kiếm phu nhân lắc nhẹ :

– Ta không dám nhận hai tiếng “chỉ giáo” bởi kiếm thế của ngươi rất kỳ ảo, suy nghĩ sắc bén, khiến người ta phải khâm phục. Chiêu Loạn Thạch Băng Vân cao sâu lắm đấy. Vân Hải kiếm pháp thắng Chỉ Ưu kiếm pháp của ta rồi, ngươi làm tròn lời ký thác của sư phụ.

Hùng Văn lại nói :

– Vãn bối nghĩ rằng tiền bối nhường thôi, may là chỉ đấu văn, nếu đấu bằng kiếm hẳn là vãn bối không sánh nổi tiền bối.

Cười vui vẻ, Ngân Kiếm phu nhân bảo :

– Ngươi không cần khách sáo. Ta biết nội lực không bằng ngươi nên mới chuyển sang đấu văn, không ngờ vẫn chẳng hóa giải được chiêu Loạn Thạch Băng Vân kỳ diệu.

Tay nâng cao chung rượu, Hùng Văn hướng về Ngân Kiếm phu nhân :

– Dù sao vãn bối cũng xin mời tiền bối chung rượu, bởi hôm nay vãn bối nhận được sự giáo huấn rất quý của tiền bối.

Lại khoát tay Ngân Kiếm phu nhân nói :

– Bảo là giáo huấn thì quá đáng, ta nhận chung rượu chỉ là vui với nhau thôi nhé. Trong Hội Kiếm Trung Thu gần tới, ta sẽ long trọng giới thiệu ngươi là tuổi trẻ vô địch. Một nhân vật kỳ tài.

Rất xúc động, Vương Hùng Văn cúi đầu :

– Đa tạ tiền bối quá khen, vãn bối nguyện sẽ hết sức cố gắng.

Ngân Kiếm phu nhân tiếp chung rượu uống cạn, gật gù :

– Cuôc luận kiếm hôm nay rất hợp với tâm nguyện của ta.

Bà lại rót rượu mời Ngọc Diện Tiên Tử. Năm người vui vẻ với nhau đến tàn tiệc rượu.

Nắm tay Ngọc Diện Tiên Tử, Ngân Kiếm phu nhân bảo nhỏ :

– Những vết thương của thư thư chưa lành hẳn phải không? Để muội giúp thư thư một tay nhé.

Có vẻ ngại ngùng, Ngọc Diện Tiên Tử nhìn Ngân Kiếm phu nhân :

– Vậy thì phiền phu nhân quá.

Ngân Kiếm phu nhân nói ngay :

– Chị em với nhau sao gọi là phiền, chúng ta mau vào trong thôi.

Hai vị vừa đi khuất, Hùng Văn đã sung sướng nói với hai nữ tử :

– Thật là như một giấc mơ… Làm sao ngờ được khi vận hội đã tới thì đâu trở lực nào ngăn cản nổi… Cuộc luận kiếm bấy lâu ca ca lo âu canh cánh bên lòng, hôm nay đã giải quyết quá đơn giản, thuận lợi. Rồi cũng do Ngân Kiếm phu nhân tới đây mà vết thương của thân mẫu lại mau chóng bình phục.

Quyên Quyên tươi cười bảo :

– Như vậy là do ta ở hiền gặp lành.

Đinh Bảo Liên bảo Quyên Quyên :

– Bây giờ ta phải lo trà để hai bà dùng. Nhưng trước hết cần dọn mâm chén này đi đã.

Thấy hai nàng lăng xăng dọn dẹp, Hùng Văn đi ra ngoài hiên. Chàng dạo bước để suy nghĩ về cuộc đấu văn vừa rồi. Lát sau chàng đã chìm trong suy tưởng.

Chợt một tiếng động nhẹ làm chàng ngước lên.

Hùng Văn nhìn thấy có vật màu trắng bay xẹt trên không gian, trong vòng khuôn viên trang trại.

Chàng nhìn kỹ thì nhận ra một giải khăn trắng bay theo một bóng người khinh công tuyệt đỉnh.

Hùng Văn bổng kêu lên :

– Trình Vân, phải nàng đó chăng?

Lập tức chàng vung tả chưởng lên, hút giải khăn vào lòng bàn tay. Mở khăn ra chàng thấy hàng chữ: Xin cho gặp…

Nét chữ màu đỏ bầm, tanh mùi máu.

Hết sức ngạc nhiên, chàng suy nghĩ :

– Ôi, lẽ nào Trình Vân viết huyết thư để xin gặp ta?

Nhanh như chớp chàng vận dụng Lãng Cốt công phóng mình lên như xé bầu trời đuổi theo.

Thân pháp chàng nhẹ nhàng và chàng phi hành nhanh như một mũi tên xẹt, lát sau đã thấy Trình Vân chờ bên một vạt rừng.

Hùng Văn bỗng đứng sững sờ nhìn Trình Vân.

Chàng không biết mở lời thế nào cho phải, bởi chàng yêu Trình Vân và đã từng hợp thể giao hoan để điều hòa âm dương, cứu mạng sống của nàng, giao phối với nhau là vợ chồng rồi, còn tình thân nào hơn nữa, nhưng đồng thời chàng cũng vừa giết chết Hắc Y lão ma và Hắc Y Độc Tâm là người thân của nàng…

Trời ơi, món nợ này biết tính sao đây?

Chàng cúi mặt suy nghĩ thì đã thấy Trình Vân sụp quỳ xuống ngay phía trước.

Hùng Văn vội lướt tới, kêu lên :

– Trình cô nương, đừng làm thế.

Ôi, cả hai đều xúc động…

Trình Vân vừa quỳ xuống lại nghe tiếng Trình cô nương hết sức khách sáo, xa lạ.

Nàng nghĩ ngay đến mối tình gay cấn phức tạp giữa mình và Hùng Văn, cả thấy đứt ruột, dứt gan, nước mắt tuôn chảy ròng ròng.

Hùng Văn vốn là con người đa tình đa cảm, làm sao chịu được cảnh tượng ấy, nhất là đối với cô gái đã từng hòa chung thể xác với mình, chàng liền lao tới bên cạnh, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.

Lặng lẽ cúi đầu, Trình Vân không dám nhìn chàng, trong lúc Hùng Văn đưa tay nhẹ nâng nàng dậy.

Chàng run giọng nói :

– Trình cô nương, xin đừng trừng phạt ta bằng sự im lặng khắc nghiệt như thế, ta thực sự không chịu nổi.

Vẫn cúi mặt, Trình Vân nói nhỏ :

– Ông và cậu của ta nợ chàng quá nặng, lại làm thương tổn đến lệnh đường, ta không biết làm sao để đền tội.

Hùng Văn lắc đầu :

– Ồ, gia mẫu đã bình phục, nhưng ta phải giết những người kia bởi cái chết của phụ thân, ta không làm sao khác hơn được.

Thở dài một tiếng, Trình Vân bảo :

– Tội lỗi của họ, tự họ chuốc lấy cái chết, chàng đừng quan tâm đến việc ấy nữa, thù oán đã trả xong, hãy quên đi.

Hùng Văn xúc động, lặng lẽ nhìn Trình Vân. Trong lòng đã thấy sóng tình dào dạt mà thật khó mào đầu.

Chợt Trình Vân lên tiếng :

– Vương công tử, ta có một việc…

Chàng đáp nhanh :

– Cô nương cứ nói :

Tiếng Trình Vân rung lên :

– Công tử còn nhớ lần giao phối để giải độc cứu mạng cho muội?

Đỏ bừng mặt, Hùng Văn trả lời :

– Làm sao ta quên được, nhưng tại sao…

Gương mặt bẽn lẽn, Trình Vân duỗi thẳng cánh tay trắng nõn trước mặt chàng, cánh tay nuột nà với những sợi lông tơ quyến rũ :

– Hãy bắt mạch giúp muội xem…

Hùng Văn ngẩn ra, trong lúc Trình Vân ửng hồng đôi má :

– Hình như muội đã có… Đã có tin mừng.

Thật là bàng hoàng xúc động, Hùng Văn thầm nghĩ :

– Ôi, nàng đã có thai với ta rồi, làm sao đây?

Nàng thấy mặt chàng ngơ ngác, không chịu bắt mạch cho mình, thì thu tay về, quay mặt đi khóc nức nở.

Tiếng khóc của Trình Vân như lưỡi dao cứa vào lòng Hùng Văn, khiến gương mặt chàng biến sắc.

Chàng ngập ngừng nói :

– Trình cô nương, xin đừng thương tâm nữa…

Ôi, tiếng Trình cô nương mới nhạt nhẽo làm sao, chàng đã cùng nàng trao đổi ân ái, lẽ nào? Lòng nàng đau xót, khiến tiếng khóc càng lớn hơn.

Hùng Văn bối rối, vò đầu bứt tóc, muốn giang tay ôm ngay lấy nàng, song vẫn run lên bởi những ý nghĩ tình thù…

Nhận ra Hùng Văn không đến an ủi mình. Sự đau đớn càng thêm hờn tủi, cô gái lập tức bỏ đi. Nàng nhún mình, toan sử dụng khinh công vọt thẳng, Hùng Văn khi ấy mới hoảng hốt.

Chàng la lớn :

– Khoan đã…

Rồi phóng mình tới, chận Trình Vân lại.

Chàng chỉ nghe giọng nàng nghẹn ngào :

– Vương công tử, xin cứ để mặc muội lo cho tấm thân này, và giọt máu…

Muội sẽ rời khỏi nơi đây.

Gương mặt kiều diễm của Trình Vân đã đầm đìa nước mắt.

Hùng Văn xúc động ôm chầm lấy nàng :

– Vân muội muội, đừng thương tâm nữa, ảnh hưởng sức khỏe của muội và…

Mấy tiếng Vân muội muội lấy lại được ngay tình cảm của Trình Vân. Cánh tay nàng cũng vòng qua lưng chàng…

Giọng nàng êm như hơi thở :

– Văn ca ca.

Sự hờn dỗi như đã tan biến đi đâu hết, nhưng nước mắt nàng đã thấm ướt ngực áo chàng, nóng hổi.

Cả hai cùng mê đi trong vòng tay nhau, đến nỗi không phát hiện được bóng người lố nhố ở lùm cây phía trước.

Ngân Kiếm phu nhân, Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên nghe tiếng động đã đến lùm cây từ lâu…

Quyên Quyên thì thầm :

– Ôi, Trình thư thư…

Đinh Bảo Liên cũng định phóng mình tới nhìn cho rõ, nhưng Ngân Kiếm phu nhân đã trừng mắt ra hiệu, rồi bà nắm tay hai cô gái nhẹ nhàng phi hành trở vào trang viên.

Bên ngoài, Trình Vân càng khóc lớn hơn, Hùng Văn liền lấy môi mình để bịt miệng nàng bằng những nụ hôn nồng nhiệt. Trình Vân lịm đi trong vòng tay yêu thương của chàng.

Họ quấn quít bên nhau, rồi Hùng Văn bảo nàng :

– Vân muội, ca ca đưa muội vào gặp mẫu thân.

Trình Vân sung sướng nói :

– Đa tạ ca ca.

Hai người trở lại trang viên rồi Hùng Văn ôm ngang lưng nàng đi vào đại sảnh.

Trong sảnh đèn nến sáng trưng.

Ngọc Diện Tiên Tử và Ngân Kiếm phu nhân ngồi uống trà đàm đạo với Đinh Bảo Liên và Quyên Quyên.

Cả bốn người đều đã biết Trình Vân tìm đến với Hùng Văn. Nhưng làm ra vẻ như chẳng biết gì cả.

Hùng Văn ngập ngừng lên tiếng :

– Mẫu thân.

Vừa kêu lên chàng vừa đưa Trình Vân vào cúi chào tất cả.

Ngọc Diện Tiên Tử vui vẻ :

– Vân nhi, con hãy đến ngồi bên mẹ đây.

Thấy mẹ đã chấp nhận thêm một nàng dâu, Hùng Văn rất vui mừng, chàng dẫn nàng tới đặt ngồi cạnh thân mẫu.

Ngọc Diện Tiên Tử quay sang Trình Vân :

– Vân nhi ạ, mẹ đang định trong vài ngày nữa lành hẳn vết thương sẽ đi tìm con, nhưng hôm nay con đã đến đây thật đúng lúc.

Trình Vân đáp run run :

– Thưa mẹ con xin nhận tội thay cho những người thân. Xin mẹ cứ trừng phạt con là đủ.

Vừa nói nàng vừa quỳ xuống. Nhưng Ngọc Diện Tiên Tử đã cười khà khà nâng Trình Vân dậy :

– Ngốc hài tử, ta không tính đến những chuyện đẫm máu ấy với con. Tội của kẻ nào kẻ ấy chịu, bọn họ đền tội cả rồi, con có lỗi gì đâu. Ta đi tìm con là tìm cô dâu hiền của ta.

Trình Vân sung sướng, đỏ hồng đôi má :

– Con đa tạ mẫu thân.

Ngọc Diện Tiên Tử lại cười, rồi đưa hữu thủ ra, dùng ngón tay cái và ngón trỏ bắt mạch ở cổ tay Trình Vân.

Nàng e lệ cúi đầu, lặng yên để Ngọc Diện Tiên Tử bắt mạch.

Lát sau, Ngọc Diện Tiên Tử vui mừng nói :

– Vân nhi, con thực sự có tin vui rồi …

Trình Vân cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong tim.

Nàng liếc sang Hùng Văn :

– Văn ca ca.

Hùng Văn cũng sung sướng gật đầu, mắt sáng lên những tia nhìn đầy yêu thương trìu mến.

Ngọc Diện Tiên Tử bật cười :

– Xem kìa đôi trẻ sắp được làm cha mẹ đều sung sướng cả.

Ngân Kiếm phu nhân nhìn Ngọc Diện Tiên Tử vui vẻ :

– Xin chúc mừng muội muội sắp làm bà.

Cười tươi như hoa, Ngọc Diện Tiên Tử đáp nhanh :

– Đa tạ thư thư.

Rồi nâng mặt Trình Vân lên, bà nói :

– Vân nhi, hãy vào phòng trong để mẹ dặn những điều cần lưu ý, bởi hài nhi đã tượng hình trong lòng con.

Thế là Trình Vân bước theo Ngọc Diện Tiên Tử vào nội thất.

Ngân Kiếm phu nhân lại cười vui :

– Tốt quá, toàn là những chuyện vui đến với gia đình.

Bà đứng dậy bảo con gái :

– Không ngồi mãi với các con được, mẹ vào nhà nghỉ, con ở đây với phu quân và Quyên muội nhé.

Bà khoát màn bước vào trong.

Quyên Quyên nắm tay Hùng Văn :

– Chúc mừng ca ca, chẳng những ca ca có thêm một kiều thê, mà còn sắp được làm cha nữa, đúng là hỉ sự trùng trùng, điều vui liên tiếp.

Đinh Bảo Liên lại nói :

– Đây mới là tài năng tuyệt đỉnh của ca ca.

Dứt lời, mới thấy mình nói hơi lộ liễu, nàng liền đỏ mặt ngồi im.

Hùng Văn vuốt tóc cả hai nàng :

– Ôi, các muội đều là người tốt, không ganh ghét mà có lẽ cũng không chê ca ca tham lam, dám lấy cả con gái của thù nhân?

Quyên Quyên tươi cười nói :

– Càng tốt chứ sao, lấy tình yêu bôi xóa hận thù mà.

Lại cao hứng Đinh Bảo Liên gật gù :

– Thì đã bảo đó là thành công đặc biệt của ca ca.

Lời nói của Đinh Bảo Liên và đôi má hồng cùng ánh mắt của nàng cho Hùng Văn đã rõ tâm trạng, ý muốn của nàng lúc đó.

Chàng bèn xoa vai nàng bảo rằng :

– Liên muội, ra ngoài với ca ca một lát được chăng?

Đinh Bảo Liên đỏ mặt, gật đầu, nàng sánh vai với Hùng Văn ra ngoài trang viên trong đêm tối.

Quyên Quyên thầm hiểu, nàng mỉm cười quay trở lại phòng riêng. Lúc ấy Hùng Văn đưa Đinh Bảo Liên băng qua trang viên vào thẳng trong vạt rừng để bớt ánh trăng rọi sáng.

Chàng âu yếm nói :

– Đêm nay trăng đẹp quá phải không Liên muội, mặc dù chưa tới Trung Thu nên vành trăng còn khuyết.

Nàng đập nhẹ vào vai chàng :

– Khuyết nhưng vẫn sáng, sao ta không ở ngoài ngắm trăng lại vào rừng?

Chàng mỉm cười :

– Ở ngoài Hằng Nga trên cung trăng nhìn xuống sẽ thấy hết… Làm sao ca ca và muội thoải mái yêu nhau.

Hùng Văn nhẹ nhàng nói :

– Phải rồi, sau Hội Kiếm ca ca sẽ hết mình với Liên muội, bởi Vân muội đã có tin vui, thì Liên muội cũng phải có tin mừng chứ?

Đinh Bảo Liên bật cười :

– Vậy thì ca ca còn mệt, bởi Quyên Quyên đang chờ đó.

Hùng Văn cười ngất.

– Ha ha, thì Quyên Quyên cũng sẽ có tin vui.

Chàng bồng xốc nàng lên, phi hành như gió.

Đinh Bảo Liên vừa cười vừa nói :

– Ca ca buông muội xuống nào, điên rồi sao?

Hùng Văn đáp nhanh :

– Không điên đâu, ca ca luyện Lãng Cốt công để sẵn sàng đi Hoa Sơn, hôm đó Liên muội có mệt, ca ca sẽ bồng như thế này.

Đinh Bảo Liên giãy giụa :

– Không cần, muội cũng có công phu Bách Biến Quỷ Ảnh lẹ như tên bắn đâu sợ gì vượt núi, buông muội xuống nào.

Mặc cho Đinh Bảo Liên la, Hùng Văn cứ bồng nàng thi triển Lãng Cốt công chỉ trong chớp mắt đã đưa nàng về trang viên đặt giữa giường. Chàng đắp tấm mền cho Đinh Bảo Liên rồi đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.