Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1318 - Đại Rút Lui.

trước
tiếp

Một kích này không chỉ là áo nghĩa và đao hồn kết hợp với nhau, nó còn xảo diệu ở độ dung hợp với thiên phạt đao, điều động một tia lực lượng Chí Tôn khí.

Lôi điện màu tím hàng lâm, lập tức bổ vào Phá Kiếm Vương.

Phốc!

Hộ thể chân nguyên bị đánh nát như tờ giấy, toàn thân Phá Kiếm Vương cháy đen, lôi quang khủng bố lan tràn trên cơ thể của hắn, đánh nát mỗi tế bào và sinh tử chi lực của hắn.

– Điều đó không có khả năng, ta không có khả năng chết.

Phá Kiếm Vương thẳng tới chết cũng không biết xảy ra chuyện gì, vì cái gì Lâm Tiêu lại có thực lực đánh chết mình, hơn nữa là ba chiêu, hắn hành tẩu đại lục nhiều năm như vậy, dạng chuyện gì mà chưa gặp qua, dạng nguy hiểm gì mà chưa thấy, mấy trăm năm qua hắn trải qua hơn trăm lần sinh tử, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết trong tay của kẻ hậu sinh.

Oanh!

Lôi quang bắt đầu khởi động, nhanh chóng đánh nát tất cả sinh tử chi lực trong người Phá Kiếm Vương, đánh hắn thành tro bụi.

Thiên phạt đao vào vỏ, Lâm Tiêu thu hồi đồ vật lưu lại của Phá Kiếm Vương, thản nhiên nói:

– Ta nói ba chiêu giết ngươi thì ba chiêu giết ngươi, giờ có còn ai đi lên hay không?

Trước khi đột phá, thực lực Lâm Tiêu có thể so với sinh tử tam trọng vương giả đỉnh phong, hôm nay sau khi đột phá, thực lực tăng lên đâu chỉ mấy lần, hơn nữa có Chí Tôn khí, nếu như hắn không giết nổi Phá Kiếm Vương, như vậy Lâm Tiêu về sau không cần lăn lộn nữa.

Người phía dưới kinh ngạc tới ngây người.

Thực lực Lâm Tiêu tại thành Nhân Minh cơ hồ ai cũng biết, không phải mạnh bình thường, nhưng dù mạnh thế nào cũng không đạt tới tình trạng vương giả tam trọng, lúc trước thậm chí còn bị Diệt Linh Vương áp chế qua, không nghĩ tới một chuyến đi chí bảo điện, Lâm Tiêu chẳng những đột phá sinh tử tam trọng, thực lực còn mạnh tới mức này, Phá Kiếm Vương là nhân vật nào? Trong Sinh Tử Cảnh vương giả cũng thuộc hàng lão quái vật, thân phận cao quý, thực lực nghịch thiên, nhưng mà không thể tiếp nổi ba chiêu của Lâm Tiêu đã chết rồi.

– Trên thế giới này, người có thể ngăn cản ngươi đã không còn bao nhiêu.

Huyền Diệu Vương hít sâu một hơi nói ra.

Sâu trong mắt Tịnh Thiên Huyên mang theo thần thái kinh ngạc, chợt mỉm cười, nghiêng đầu nhìn qua Hỏa Lưu Vương ba người.

Gương mặt Hỏa Lưu Vương và khuôn mặt một số gần như vặn vẹo, ánh mắt mang theo một tia sợ hãi phẫn nộ nói:

– Lâm Tiêu, ngươi dám giết Phá Kiếm Vương, thật lớn mật.

Thân hình lóe lên, Lâm Tiêu đứng trước mặt đám người Hỏa Lưu Vương.

Hỏa Lưu Vương không chút do dự lui ra sau hai bước.

– Thế nào, ngươi muốn báo thù cho Phá Kiếm Vương? Cứ đến đây đi, ta rất thích đưa ngươi theo bước chân của hắn.

Lâm Tiêu mắt nhìn Hỏa Lưu Vương, trong mắt bắn ra hào quang lập lòe.

– Ngươi. . .

Hỏa Lưu Vương không dám nói, không cách nào phát tiết, sắc mặt đỏ bừng..

– Tịnh Thiên Huyên, ngươi cũng là vương giả của đế quốc Thần Vũ, chẳng lẽ không nói một câu công đạo nào sao?

Hỏa Lưu Vương kéo đại nghĩa đế quốc ra.

– Ân, nếu muốn nói thì Phá Kiếm Vương hắn là chết chưa hết tội.

Tịnh Thiên Huyên mở miệng, nói câu này làm cho Hỏa Lưu Vương thiếu chút nữa thổ huyết.

– Ha ha, đệ nhất thiên tài đại lục quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay Trọng Sơn Vương ta rốt cuộc đã nhìn thấy, bội phục, bội phục ah, Lâm Tiêu, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng chỉ lo lắng thay cho Diệt Linh Vương mà thôi, hiện tại xem ra, thực lực Lâm Tiêu ngươi mạnh như thế, quả quyết không phải người làm chuyện hèn hạ, lúc trước nếu có đắc tội, xin rộng lòng tha thứ.

Trọng Sơn Vương là người đầu tiên tỏ thái độ.

– Trọng Sơn Vương nói đúng, Cực Quang Vương ta và Huyền Diệu Vương cũng có một chút giao tình, quả quyết tin tưởng cách làm người của hắn, tuyệt đối không làm ra chuyện giết hại đồng tộc chiếm đoạt bảo vật đâu.

Cực Quang Vương cũng lên tiếng, thuận tiện còn kéo Huyền Diệu Vương vào.

Hỏa Lưu Vương thoáng cái há hốc mồm, Trọng Sơn Vương cùng Cực Quang Vương đang đẩy hắn vào hố lửa, trong nội tâm thoáng cái mát lạnh, âm thầm mắng to, hai gia hỏa này vừa rồi còn nói cùng chung tiến thoái, trong nháy mắt đã bán mình, thật sự là không có lương tâm.

– Hỏa Lưu Vương, ngươi có gì để nói nữa không?

Lâm Tiêu lạnh lùng hỏi Hỏa Lưu Vương.

– Ta thấy là Phá Kiếm Vương động thủ với ngươi trước, người như vậy quả là chết chưa hết tội.

Hỏa Lưu Vương biết nếu mình không nói gì, thái độ cường ngạnh như lúc trước, thì chắc chắn phải chết.

Hỏa Lưu Vương dám khẳng định, chỉ cần hắn nói một câu không phải, Lâm Tiêu sẽ lập tức giết hắn, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.

– Xem tình nghĩa là nhân tộc, hôm nay ta tha các ngươi một mạng, nếu như không phục, Phá Kiếm Vương chính là tấm gương của các ngươi.

Đám người Hỏa Lưu Vương có tâm tư thế nào, Lâm Tiêu sao mà không rõ, tất cả cũng chỉ vì bảo tàng mà thôi, hiện tại đã nhận thua, Lâm Tiêu cũng không thèm ra tay nữa, đương nhiên nếu đối phương chấp mê bất ngộ, Lâm Tiêu cũng không ngại tiễn bọn họ đi gặp Phá Kiếm Vương.

Trọng yếu nhất là, Lâm Tiêu không xác định Thiên Thực Man Tôn rốt cuộc tới khi nào, phải nhanh chóng rời đi.

– Huyền Diệu Vương, Tịnh Thiên Huyên, các ngươi thu nạp đội ngũ, lập tức xuất phát!

Bá!

Sau khi phân phó xong, Lâm Tiêu bay về phía đế quốc Vũ Linh.

Huyền Diệu Vương cùng Tịnh Thiên Huyên theo sát phía sau, nhanh chóng trở lại thành Nhân Minh, rồi sau đó khung chiêng gõ trống an bài tất cả.

Trên bầu trời, lưu lại ba người Hỏa Lưu Vương.

– Hai người các ngươi thấy thế nào?

Trọng Sơn Vương truyền âm cho Hỏa Lưu Vương cùng Cực Quang Vương.

Cực Quang Vương trầm ngâm một chút:

– Ta cảm thấy đám người Huyền Diệu Vương nói rất có thể là thật, dù sao lấy thực lực và thân phận của bọn họ, không cần phải nói dối, hơn nữa rất dễ dàng chọc giận cả bốn đế quốc.

Gật gật đầu, Trọng Sơn Vương nói:

– Ta cũng cho là như thế, nhưng mà từ bảo vật trên người Lâm Tiêu mà nhìn, đám người Huyền Diệu Vương đi chí bảo điện đã có thu hoạch.

– Đúng vậy, các ngươi không thấy chiến đao trong tay Lâm Tiêu sao, nếu như ta đoán đúng, hẳn là Chí Tôn khí, hơn nữa tam tinh man vương sáo trang trên người của hắn, nói không chừng cũng là bảo vật trong chí bảo điện.

Ánh mắt Hỏa Lưu Vương nóng rực.

– Đúng thế thì sao, chẳng lẽ ngươi còn đánh chủ ý lên bọn họ, báo thù cho Phá Kiếm Vương?

Trọng Sơn Vương chế nhạo nhìn sang.

– Làm sao có thể.

Hỏa Lưu Vương cười khổ một tiếng:

– Ta cùng Phá Kiếm Vương chỉ kết giao hời hợt, có điên mà đi báo thù cho hắn, hơn nữa ngươi không thấy Lâm Tiêu ba chiêu đã đánh chết Phá Kiếm Vương sao, ta đi lên, chỉ sợ không đủ hai đao của đối phương đâu.

Nói xong câu đó, Hỏa Lưu Vương đột nhiên cảm giác tức giận của mình không có lớn như thế, nhận thua nhìn thì mất mặt, nhưng kỳ thật nghĩ lại cũng không có gì, đối phương không nói hai lời liền giết Phá Kiếm Vương, há lại quan tâm giết nhiều thêm mình? Lưu mạng của mình là đối phương nhân từ rồi, ngây ngốc nghĩ cách đi báo thù, sau đó vứt bỏ tánh mạng của mình, đây là hành vi vô cùng ngu xuẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.