Võ Đạo Đan Tôn

Chương 2 - Bát Quái Lô. (2)

trước
tiếp

Đây là canh an thần, nấu từ táo đỏ, hạt sen, gia nhập chút mảnh vỡ của An Thần thảo, có thể dưỡng khí, tỉnh thần, trấn an, cường thân kiện thể.

Lâm Tiêu biết với hoàn cảnh gia đình, táo đỏ cùng hạt sen cũng không là gì, nhưng An Thần thảo là linh dược đê giai nhất, tuy rằng chỉ là nhất giai, nhưng giá trị xa xỉ, một gốc An Thần thảo nhất giai giá trị mười lượng bạc, đủ cho một gia đình bình thường sinh sống hai năm.

Đây là khái niệm gì?

Lâm Tiêu nghĩ lại giật mình, ở địa cầu, tiêu phí một năm của gia đình bình thường như thế nào cũng phải một vạn, hai năm là hai vạn đồng.

Trong khi một gốc linh dược đê giai nhất giá cả cũng cao tới hai vạn, làm trong lòng hắn không nhịn được líu lưỡi.

– Linh dược đáng giá như thế, nếu mình có thể đi hái thuốc thì tốt rồi.

Trong lòng Lâm Tiêu cảm thán, nhưng hắn cũng biết điều đó không có khả năng, ngoại trừ võ giả không có bất cứ người nào dám đi dã ngoại hái linh dược, nơi đó là thiên địa của yêu thú, cho dù là võ giả cũng phải mạo hiểm tính mạng mới có thể tìm được linh dược.

Nói vậy mảnh vỡ An Thần thảo kia, muội muội phải hao phí thật nhiều tâm huyết mới có thể đạt được một chút như vậy trong Đan Các.

Trong lòng Lâm Tiêu cảm động, tuy thân thể khỏe mạnh nhưng vẫn tiếp nhận chén canh, chậm rãi uống vào.

– Nhị ca chậm một chút, cẩn thận bị nóng!

Lâm Nhu nhìn nhị ca uống canh mình nấu, vội vàng nhắc nhở, trong lòng ngọt ngào, cảm giác ấm áp.

Ban đầu Lâm Tiêu không muốn cô phụ ý tốt của muội muội, nhưng sau khi uống xong nhất thời có một cỗ nhiệt khí dâng lên, tràn khắp toàn thân của hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp, vô cùng thoải mái.

– Linh dược trên thế giới này không khỏi quá thần kỳ, công hiệu mạnh như vậy.

Lâm Tiêu nhịn không được chắt lưỡi, kiếp trước hắn bị bệnh đi khám không ít đông y, nhưng đem so sánh chỉ là canh An Thần bất nhập lưu lại có tác dụng như thế, nếu đặt ở kiếp trước, tuyệt đối giá trị ngàn vàn, làm cho vô số phú hào hâm mộ.

Khó trách linh dược đáng giá như thế, xác thực có đạo lý của nó.

– Tam muội, hương vị canh An Thần của muội nấu thật tốt quá, chờ sau này muội lớn lên lập gia đình, nhị ca đi đâu uống canh An Thần tốt như vậy đây.

Lâm Tiêu đưa chén không, cười nói.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ thẹn thùng cúi đầu, nhưng không nghĩ tới nàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt trong veo trợn tròn, miệng mấp máy, như nhìn thấy chuyện gì thật sự khó thể tin.

Lâm Tiêu nghi hoặc đánh giá mình, sau đó sờ sờ mặt:

– Làm sao vậy tam muội, hình như trên mặt nhị ca không mọc hoa đi? Chẳng lẽ bởi vì nhị ca thật soái sao?

Nói tới đây chính hắn cũng nở nụ cười.

– Nhị ca, huynh thật là tự kỷ, huynh nghỉ ngơi thật tốt, muội đi làm cơm chiều.

Lâm Nhu vươn đầu lưỡi, chợt bưng chén đi ra ngoài.

Cha mẹ ra ngoài công tác, bình thường tới tối mới về, bởi vậy chỉ có muội muội ở nhà nấu cơm.

Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn chén canh trống trơn trong tay, tâm tình của Lâm Nhu đột nhiên tươi sáng.

Vừa rồi tin tức nhị ca té xỉu truyền đến, trong lòng nàng kinh hoảng sợ hãi, nhưng hiện tại đều đã biến mất, đồng thời nàng chớp đôi mắt to, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nhị ca không phải luôn thật hiền như khúc gỗ, thật hướng nội sao? Mình chưa từng bao giờ thấy hắn vui đùa như vậy, giống như thay đổi thành người khác, chẳng lẽ lần này té xỉu khiến đầu óc hắn thông suốt sao?

Bất kể như thế nào, nhị ca không có việc gì, thật tốt!

Trong lòng Lâm Nhu vui mừng rời đi.

Lâm Nhu đã đi, Lâm Tiêu đứng lên khỏi giường.

Thế giới này là thế giới võ đạo vi tôn, ở trong này chỉ có người có thực lực cường đại mới được tôn trọng, muốn thay đổi vận mệnh của mình, chỉ có thể gia tăng thực lực, trở thành võ giả.

Võ giả, ở tại Thương Khung đại lục là một chức nghiệp được tôn sùng, hiện giờ trên đại lục, mỗi một thiếu niên của các đại đế quốc vừa nhận giáo dục văn hóa, cũng sẽ gia nhập huấn luyện quán, khai phát tiềm lực, xem có thể trở thành một võ giả hay không.

Trên thực tế ở hai ngàn năm trước, tuy võ giả cường đại, nhưng địa vị vẫn chưa được tôn sùng như thế, mà chân chính thay đổi địa vị của võ giả là do Ngày Hủy Diệt của hai ngàn năm trước.

Hai ngàn năm trước, nhân loại chiếm cứ đại bộ phận đại lục, xây dựng nhiều đế quốc, thành trì, khai sáng văn minh phồn hoa, thật nhiều học thuật cùng nở rộ, trăm nhà đua tiếng, mà gần nửa đại lục bị yêu thú chiếm cứ, nhưng hết thảy đều thay đổi vào Ngày Hủy Diệt hai ngàn năm trước.

Ngày đó là Thương Khung lịch 5632 năm, thực lực thăng bằng giữa yêu thú cùng nhân loại bị phá vỡ, trước kia yêu thú luôn là đối tượng bị nhân loại liệp sát, da, thịt, khung xương, yêu đen đều là nhu cầu phẩm chất giúp võ giả nhân loại gia tăng thực lực, nhưng vào Ngày Hủy Diệt, bên trong Tử Vong Chi Sâm khủng bố nhất của yêu thú, đã xuất hiện thật nhiều yêu thú, thú triều khổng lồ lấy một loại trạng thái thổi quét khắp thiên hạ xông vào thành trì nhân loại, giết chóc nhân loại, huyết tinh cùng điên cuồng, ngày đó được người đời sau gọi là Ngày Hủy Diệt.

Thú triều ngày đó làm cho mấy tỷ nhân loại tử vong, thật nhiều tiểu quốc bị tiêu diệt, thậm chí một ít đại đế quốc bị thú triều khủng bố trực tiếp hủy diệt, yêu thú lấy xu thế kinh người càn quét toàn bộ đại lục, trong cuộc chiến tranh, nhân loại khiếp sợ phát hiện văn minh phồn hoa của mình nếu không có thực lực cường đại bảo hộ thật yếu ớt chẳng khác gì hài tử mới sinh ra đời.

Lúc đó một ít cường giả võ đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt yêu thú khủng bố, nhìn qua thật bé nhỏ không đáng kể.

Sau lúc ban đầu kinh hoảng, nhân loại bắt đầu chống cự gian nan khổ cùng lâu dài, từng tòa thành trì bị hủy diệt, thật nhiều văn minh biến mất, lãnh thổ quốc gia nhân loại ngày càng ít ỏi, nhưng trong lúc kháng cự, nhân loại từ lúc ban đầu chạy tán loạn đến về sau dần dần bảo vệ được căn cứ địa.

Trong yêu thú có thực lực đáng sợ tồn tại, trong nhân loại dần dần xuất hiện cường giả! Lúc trước một Kim Mao Cự Tê hủy diệt một đế quốc, cuối cùng bị một siêu cấp cường giả trong nhân loại, cũng chính là Phách Hỏa thánh tôn khai sáng đại thánh địa đánh trọng thương chạy trốn.

Cường giả ở thời khắc mấu chốt cứu được thật nhiều dân chúng bình thường, cùng quân đội các đại đế quốc chống cự thú triều, trong khi đó vô số cường giả vẫn lạc, dân cư cấp tốc giảm bớt, nhưng nhân loại luôn có tinh thần ở trong nghịch cảnh càng lúc càng mạnh, cũng không bị khó khăn hù sợ, người trước ngã xuống người sau tiến lên, mà cường giả như Phách Hỏa thánh tôn xuất hiện, khiến nhân loại bắt đầu có năng lực phản kích.

Trong đầu Lâm Tiêu hồi ức lại lịch sử thật rõ ràng, đây là lịch sử mà mỗi một hài đồng trên Thương Khung đại lục nhất định phải hiểu biết.

Chiến tranh giữa yêu thú cùng nhân loại bắt đầu từ Thương Khung lịch 5632, mãi cho tới năm 5748 mới chấm dứt, mấy cường giả đỉnh cấp nhân loại liên tục chém giết vài đầu yêu thú vương cấp, cuộc chiến tranh đại quy mô giữa nhân loại cùng yêu thú cuối cùng kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.