Võ Đạo Đan Tôn

Chương 23 - Đổ Đấu. (1)

trước
tiếp

Hai thiếu niên trong mắt rưng rưng, cực kỳ khuất nhục, hai tay chống trên mặt đất cũng đnag run nhè nhẹ, lại cố nén không khóc lên tiếng. Ở nơi như vậy, nhiều người như vậy nhìn xem, khuất nhục còn hơn xa đau đớn. Nhưng hết lần này tới lần khác đám người Lưu Lực mỗi người đều gia tài bạc triệu, thân phận hiển hách, dùng xuất thân của hai người căn bản không dám phản kháng.

Chung quanh rất nhiều đệ tử cũng đều nhìn xa xa, hoặc thương cảm, hoặc chế nhạo, hoặc hưng phấn, nhưng không có người nào tiến lên nói nửa câu khuyên giải.

Vương Kiện, Triệu Phi!

Lâm Tiêu liếc mắt đã nhận ra hai thiếu niên này, cũng giống hắn đều xuất từ gia đình võ giả, phụ thân Vương Kiện và Triệu Phi đều từng là võ giả, đáng tiếc vào mấy năm trước đã vẫn lạc trong chiến đấu với yêu thú, hơn nữa hai người bọn họ lại có chỗ khác với Lâm Tiê. Đại ca Lâm Tiêu, Lâm Hiên là người có được tứ cấp võ giả huân chương, mà phụ thân Vương Kiện và Triệu Phi chỉ là Chân Võ giả nhất chuyển bình thường.

Võ Linh Đế Quốc lấy võ vi tôn, võ giả thân phận bất đồng, đãi ngộ hưởng thụ tự nhiên cũng bất đồng, mà một khi võ giả vẫn lạc, địa vị gia đình võ giả sẽ giảm mạnh, thậm chí so ra kém cả đệ tử phú hào bình thường, lại càng không cần phải nói đến phụ thân Vương Kiện và Triệu Phi chỉ là Chân Võ giả nhất chuyển bình thường.

Ở trong Huấn Luyện Quán, Lâm Tiêu tuy rằng tính cách nhu nhược, luôn bị người bắt nạt, nhưng vẫn có mấy người bối cảnh tương tự cùng hắn là bằng hữu tính tình rất hợp nhau.

– Phế vật chính là phế vật, cho dù đạt tới Luyện Cốt Kỳ cũng là đồ phế vật, hai gia hỏa nghèo hèn các ngươi, nói cho các ngươi biết, bộ y phục này của lão tử giá trị mươi lượng bạc, các ngươi hôm nay nếu không bồi tiền cho lão tử, lão tử thấy các ngươi một lần đánh các ngươi một lần!

Lưu Lực nói rất cao hứng, trên mặt tràn đầy bạo ngược, một cước liền đá tới hai người.

– Dừng tay!

Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng gầm, Lưu Lực còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hoa mắt, một cước phảng phất đá vào trên một khối đá, một cổ lực phản chấn truyền đến khiến hắn liên tục thối lui hai bước.

Bóng người bất thình lình khiến mọi người ở đây đều sững sờ, Lưu Lực vốn là khẽ giật mình, đợi sau khi thấy rõ người ngăn mình là ai liền không khỏi cười lạnh:

– Hừ, ta tưởng là ai dám quản chuyện tốt của Lưu Lực ta, thì ra là Lâm Tiêu ngươi, sao hả, ngươi bình thường cái rắm cũng không dám đánh giờ lại muốn xuất đầu thay bọn hắn sao?

Trong đôi mắt Lưu Lực tràn đầy khinh thường, cười lành lạnh nói.

– Lưu Lực, được thế nên tạm tha người, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, ngươi không nên khinh người quá đáng, trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha; tự gây nghiệt, không thể sống.

Lâm Tiêu ánh mắt sắc bén, lạnh giọng quát.

– Lâm Tiêu, là Lâm Tiêu.

Hai người giằng co với nhau, rất nhiều đệ tử ở đây cũng thấy được khuôn mặt Lâm Tiêu, mỗi một người đều giật mình lên tiếng, mà hai người Vương Kiện và Triệu Phi cũng giật mình ngẩng đầu, hiển nhiên không dám tin vào hai mắt mình.

– Ha ha, được thế nên tạm tha người, ta nhổ vào!

Trong mắt Lưu Lực toát ra một tia miệt thị:

– Lâm Tiêu ngươi tính là thứ gì, cũng dám nói với ta lời này, ta thấy ngươi chán sống rồi, còn không mau cút đi cho ta, nếu không, ngay cả ngươi ta cũng thu thập luôn.

Lưu Lực hồn nhiên không để Lâm Tiêu vào mắt.

– Hừ, Lưu gia các ngươi chẳng qua chỉ là một thương hộ, ngay cả võ giả cũng không xuất hiện, địa vị thấp, ngươi dựa vào cái gì dám ở chỗ này kêu gào? Còn nói cái gì mà gia đình nghèo khổ, Vương Kiện, Triệu Phi tuy rằng gia đình nghèo khó, nhưng ít nhất phụ thân đều từng là Chân Võ giả, càng chết trong khi chiến đấu với yêu thú, vì an toàn của tất cả dân chúng Tân Vệ Thành mà ngay cả tánh mạng của mình cũng kính dâng ra, chính là anh hùng hậu đại đường đường chính chính, mà ngươi lại ở chỗ này vũ nhục anh hùng hậu đại, quả thực không bằng cầm thú. Huống chi nơi này chính là Huấn Luyện Quán, nghiêm cấm lén ẩu đả, lúc nào trở thành hậu viện của Lưu gia ngươi rồi thế? Muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, quả thực là làm càn mà!

Ánh mắt Lâm Tiêu lăng lệ như lưỡi đao, quát chói tai, tuyên truyền giác ngộ, quát khiến Lưu Lực á khẩu không biết nói gì.

– Lâm Tiêu xảy ra chuyện gì thế, hắn bình thường không phải rất ít xuất hiện, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, sao hôm nay lại đổi tính rồi?

– Đám Lưu Lực tính tình thế nào, Lâm Tiêu này thật không ngờ dám quát lớn, chuyện này chỉ sợ không yên rồi, Lâm Tiêu đây là đang tự ôm chuyện vào mình a.

– Hừ, bất quá Lâm Tiêu nói cũng đúng, phụ thân Vương Kiện và Triệu Phi đều chết trong miệng yêu thú, nói đến cũng từng cống hiến vì an toàn cúa Tân Vệ Thành, Lưu Lực bất quá ỷ vào trong nhà giàu có, lỗ mũi chỉ lên trời, không để con cái gia đình võ giả vào mắt, quả thực quá mức làm càn.

Người chung quanh tốp năm tốp ba, nhao nhao nghị luận, trong Huấn Luyện Quán có không ít đệ tử đều là xuất từ gia đình võ giả đã mất đi võ giả, trong nội tâm rất có cảm xúc, cũng có người này thường bị bọn người Lưu Lực ức hiếp, lúc này xem có chút hả giận, nhưng phần lớn đều chỉ xem náo nhiệt, không ai có ý nhúng tay vào cả.

Trên mặt đất, Vương Kiện và Triệu Phi nhìn thoáng qua nhau, bọn hắn ngày bình thường cùng Lâm Tiêu quan hệ không tệ, nhưng lại thật không ngờ tới, vào lúc nguy nan, Lâm Tiêu vậy mà lai đứng ra biện hộ cho mình, đặc biệt là bọn hắn biết được tính cách Lâm Tiêu, trong nội tâm lại càng thêm cảm động.

– Ngươi. . . Lâm Tiêu ngươi hôm nay là ăn hết gan báo, sống không kiên nhẫn nữa sao!

Ngón tay Lưu Lực chỉ Lâm Tiêu, tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Lâm Tiêu này trước kia ở trước mặt mình ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái lại dám ở trước mặt mọi người quát lớn mình, không hề để mình vào mắt.

– Ta thấy sống không kiên nhẫn chính là ngươi đấy, ngay cả võ giả hậu đại cũng dám lăng nhục, ẩu đả như thế, hoàn toàn miệt thị quyền uy võ giả, chuyện này cho dù bẩm báo tới chỗ tổng giáo quan, mấy người các ngươi cũng quyết không chiếm được chỗ tốt, thậm chí ngay cả trong nhà các ngươi cũng không giữ được các ngươi, nếu ngươi không biết tốt xấu, còn muốn liều lĩnh, chỉ sợ sẽ gây cho mình tai họa ngập đầu đấy.

Lâm Tiêu nói xong liền tiến lên trước một bước, đi thẳng tới trước mặt Lưu Lực, hai mắt hắn trừng trừng, ý cảnh Mãnh Hổ Quyền Pháp tùy ý mà ra, toàn thân cao thấp lập tức dâng lên một cổ khí thế bá đạo, uy mãnh, mang đến cho người cảm giác áp bách hít thở không thông. Mãnh Hổ sinh hoạt giữa khe núi, chính là Vạn thú chi Vương, vô cùng uy mãnh, Hổ khiếu một tiếng, Vạn thú đều phục, không thể địch nổi.

– Ngươi!

Lưu Lực quát to một tiếng, không khỏi bị khí thế Lâm Tiêu chấn nhiếp, lập tức đăng đăng lui về phía sau hai bước, trong nội tâm vô cùng cuồn cuộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.