Võ Đạo Đan Tôn

Chương 44 - Vượt Ngoài Ý Định.

trước
tiếp

– Thì ra là Lô giáo quan.

Lưu Lỵ lau đi máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt vô cùng âm trầm, biết rõ chuyện không thể trái, chỉ đành lên tiếng nói:

– Lô giáo quan, ngươi có chỗ không biết, ba người Lâm Tiêu này tội ác tày trời, vài ngày trước thừa dịp ta không ở đây, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ lừa gạt đi một quả Thối Thể Đan trong tay đệ đệ Lưu Lực ta, hơn nữa còn đánh cho đệ đệ ta trọng thương. Ta sau khi biết chuyện, niệm tình thân phận đệ tử của hắn nên cũng không động thủ, chỉ hướng hắn đòi lại, không nghĩ tới hắn không những không chịu, ngược lại còn đùa cợt bừa bãi, càng nhục nhã ta, nói ta là người không có đạo đức, võ đức, ta thân đường đường là giáo quan trợ lý tự nhiên là không nhìn được, vì thay đệ tử còn lại trong Huấn Luyện Quán đòi lại công đạo nên mới ra tay, định khiển trách hắn một chút, cũng không có bất kỳ chút quá phận nào. Nếu Lô Ba giáo quan không tin thì có thể hỏi đệ tử ở đây, xem thử có phải Lâm Tiêu trước kia có phải đã dùng “Người đàn bà chanh chua” để nhục ta không, đối với người không có đạo đức, võ đức thế này, ta đề nghị Huấn Luyện Quán nên trục xuất ba người bọn họ để răn đe, trả lại sự trong lành cho Huấn Luyện Quán!

Lưu Lỵ lạnh lùng lên tiếng, mấy câu đã đổ tất cả mọi chuyện lên người Lâm Tiêu, quả thật chẳng khác gì đệ đệ Lưu Lực của nàng cả.

– Thật sao?

Lô Ba lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía rất nhiều đệ tử chung quanh.

– Cái này. . .

Rất nhiều đệ tử ở đây đều hai mặt nhìn nhau, nhao nhao lui về phía sau, ở trước mặt Lưu Lỵ bọn hắn không dám nói gì sai, nhưng nếu thật bảo bọn hắn lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng, nịnh nọt với Lưu Lỵ thì bọn hắn thân là người trẻ tuổi da mặt còn chưa dày đến mức như thế.

– Lô giáo quan, chuyện không phải như thế. . .

Sau lưng Lô Ba, hai người Vương Kiện, Triệu Phi vội vàng lên tiếng, muốn giải thích gì đó, nhưng không đợi bọn hắn nói hết lời đã bị Lô Ba khoát tay ngăn cản.

– Chuyện là thế nào, trong lòng ta tự rõ ràng.

Lô Ba lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Lưu Lực:

– Lưu Lực, sự tình phải chăng đúng như tỷ tỷ Lưu Lỵ ngươi nói? Vài ngày trước tranh đấu giữa ngươi và Lâm Tiêu đến cùng là chuyện gì xảy ra? Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi ở đây nói rõ ràng cho ta?

Lô Ba ánh mắt đạm mạc, nói năng có khí phách.

– Cái này. . .

Lưu Lực trong nội tâm tâm thần bất định không thôi, biết rõ lời mình nói sẽ cực kỳ mấu chốt, ánh mắt của hắn du động, trùng hợp đối mắt với tỷ tỷ Lưu Lỵ, trong nội tâm đột nhiên một phát hung ác, cung kính nói:

– Lô giáo quan, chuyện ngày đó là thế này. . .

Lưu Lực chậm rãi nói, nói chuyện ngày đó thành Lâm Tiêu ngấp nghé Thối Thể Đan trên người mình, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ đổ đấu với mình, mình nhất thời không cẩn thận, kết quả bị lừa đi Thối Thể Đan.

– Lô giáo quan, ngươi cũng đã nghe được. . .

Lưu Lỵ ngữ khí đông cứng nói, âm thầm tán thưởng không thôi với lời đệ đệ nói, trên thực tế, nàng cũng biết đệ đệ của mình là mặt hàng gì, nhưng chỉ cần song phương thống nhất thì nàng không tin, nơi này có đệ tử nào lại dám mạo phạm quyền uy của mình xuất đầu thay Lâm Tiêu kia.

– Lưu Lực, lời ngươi nói đều là thật sao?

Lô Ba lạnh lùng hỏi thăm, ngữ khí bình thản không có một tia biến hóa.

– Lô giáo quan, lời tại hạ nói tất cả đều là thật!

Lưu Lực không chút do dự gật đầu đáp lại, đến lúc này hắn đánh chết cũng sẽ không đổi lời

– Tốt, tốt!

Lô Ba gật đầu, thanh âm lại bỗng nhiên lạnh lùng xuống:

– Lưu Lực, ngươi đảo lộn thị phi, tùy ý vu đệ tử Huấn Luyện Quán, ta vốn chuẩn bị cho ngươi một lần cơ hội, không nghĩ tới ngươi lại không biết hối cải, tiếp tục miệng đầy nói dối, người vô liêm sỉ không có võ đức bực này, Huấn Luyện Quán chúng ta quyết không thể thu lưu, ngươi đi đi, từ giờ trở đi, ngươi không còn là đệ tử của Huấn Luyện Quán nữa, về sau không thể bước vào Huấn Luyện Quán nửa bước.

Lô Ba sắc mặt lạnh lùng, thần thái không giận tự uy.

– Cái gì?

Lời này vừa nói ra, toàn bộ luyện công đại sảnh phảng phất như đất rung núi chuyển, tất cả mọi người đều sợ ngây người, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.

– Ta không nghe lầm chứ? Lô giáo quan đây là muốn trục xuất Lưu Lực khỏi Huấn Luyện Quán sao?

Có đệ tử sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ lên tiếng, thanh âm cũng đang run rẩy.

Đệ tử bị trục xuất Huấn Luyện Quán, chuyện này ở Tân Vệ Thành cơ hồ rất ít xảy ra, mặc dù nói giữa rất nhiều Huấn Luyện Quán Tân Vệ Thành cũng không thuộc về một hệ, bị một Huấn Luyện Quán trục xuất còn có thể được Huấn Luyện Quán khác thu. Nhưng chỉ cần là đệ tử bị Huấn Luyện Quán trục xuất, bình thường đều đại biểu bản tính của hắn không chịu nổi, Huấn Luyện Quán còn lại cũng sẽ châm chước, đặc biệt là Lô giáo quan còn lấy lý do đối phương vô liêm sỉ không hề có võ đức để trục xuất, một khi Lưu Lực bị đánh lên dấu ấn này thì thậm chí trực tiếp hủy đi tiền đồ của hắn.

– Lô giáo quan, ngươi đây là ý gì?

Lưu Lỵ nhướng mày, vội vàng lên tiếng nói, mà Lưu Lực ở một bên cũng ngây dại.

– Có ý tứ gì? Ngày đó khi Lâm Tiêu và Lưu Lực đổ đấu, ta trùng hợp ở ngay phụ cận, thấy rõ ràng toàn bộ mọi chuyện trải qua, về phần nội dung cụ thể, ngươi hỏi hảo đệ đệ của ngươi Lưu Lực đi.

Lô Ba cười lạnh một tiếng, không chút khách khí.

– Cái gì, ngày đó Lô giáo quan cũng có mặt?

Đệ tử chung quanh đều ngẩn ngơ, mà Lưu Lực càng hoàn toàn ngốc mất, hắn như thế nào cũng thật không ngờ kết cục mọi chuyện lại thế này, mà ngay cả ba người Lâm Tiêu trong lòng cũng giật mình, lúc trước ba người bọn họ cũng không nhìn thấy Lô giáo quan ở đâu.

– Lô giáo quan, ta. . .

Lưu Lực tuy rằng hung hăng càn quấy, nhưng dù sao cũng chưa trải qua sóng to gió lớn gì, lập tức sợ tới mức thân như run rẩy, lạnh run, khuôn mặt phút chốc thảm trắng như tờ giấy, hai chân cơ hồ đứng không vững, vẻ mặt cầu xin nhìn qua tỷ tỷ của mình.

Lưu Lỵ sắc mặt cũng bỗng nhiên biến đổi, trong lòng có một chút bối rối, nếu đệ đệ của mình thực bị Huấn Luyện Quán trục xuất, chẳng những thể diện Lưu Lực mất hết, mà ngay cả nàng, thậm chí Lưu gia bọn hắn cũng sẽ hoàn toàn mất mặt, ở bên ngoài bị người phỉ nhổ.

Sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần, Lưu Lỵ ngẩng đầu nhìn qua Lô Ba, cười lạnh nói:

– Lô giáo quan, ngươi chỉ là một giáo quan bình thường, muốn trục đệ tử phải trải qua quán chủ phê chuẩn, chuyện của Huấn Luyện Quán còn chưa tới phiên ngươi tới làm chủ a, chuyện hôm nay ta sẽ nói rõ ràng với quán chủ, đồng thời còn muốn ở trước mặt quán chủ cáo tội ngươi nữa.

Lưu Lỵ tự giác thân là Chuẩn Võ giả, khoảng cách Chân Võ giả nhất chuyển chỉ có một bước ngắn, mà Lô Ba tuy là giáo quan Huấn Luyện Quán, nhưng hắn đã hơn ba mươi mà mới chỉ là Chân Võ giả nhất chuyển, vô luận là thiên phú, hay là phát triển tương lai, Lưu Lỵ nàng đều trên Lô Ba, bởi vậy trong nội tâm Lưu Lỵ luôn có một cổ ngạo khí, không để Lô Ba vào mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.