Vô Diện Thư Sinh

Chương 5 - Vẫn Thảm Biến Từ Hồng Gia Bảo

trước
tiếp

Đêm đã sắp tàn và Tiểu Mã hầu như mỏi mòn chờ Hoàng Hạ quay lại, nhưng…

Đang mơ mơ màng màng, tâm trạng mỏi mòn chờ Hoàng Hạ quay lại chợt làm Tiểu Mã giật mình tỉnh ngủ. Y thầm nghĩ :

– “Ả là người dối trá. Ả luôn luôn dối trá cũng như tiểu thư của ả và Kim Xuân. Có lẽ ả cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn ta là gánh nặng nữa. Họa có ngu ta mới lưu lại đây chờ ả.

Ta phải thoát, trước khi ả quay lại kèm theo nhiều phiền toái bất lợi mà thế nào ả cũng đem đến cho ta. A… phải chi ta sớm nghĩ ra điều này và đừng quá tin ả, nếu ta gắng gượng tọa công ngay từ lúc chỉ còn lại một mình ta, biết đâu vào lúc này ta đã khôi phục chí ít là một vài thành công lực. Lúc này mà tọa công e muộn rồi.”

Tự than thân trách phận một lúc, sau cùng Tiểu Mã cũng gắng gượng tìm cách đứng lên.

Có vách đá sau lưng, đó là điều thuận tiện nếu Tiểu Mã chỉ muốn tìm cách đứng lên.

Nhưng đến khi đã đứng, thoạt ngước mắt nhìn lên cao, Tiểu Mã liền thất sắc. Vì vách đá vừa giúp Tiểu Mã đứng lên ngoài một chiều cao vượt sức tưởng tượng là ngoài sáu trượng thì đó còn là một vách đá phẳng lì, phẳng đến nhẵn một cách kỳ lạ.

Chưa vội thất vọng, Tiểu Mã thử cố nhìn về ba bề còn lại.

Nhưng than ôi, Hoàng thiên như đã đến lúc muốn tuyệt đường Tiểu Mã thì phải, vì ba bề còn lại cùng là những vách đá, mà lại còn là những vách đá phẳng lì, như vách đá vừa nhìn thấy, rõ là họa thì vô đơn chí, và phúc thì luôn luôn bất trùng lai. Vận may bấy lâu nay luôn giúp Tiểu Mã, giờ thì hết rồi.

“Hết sạch rồi!”

Đó là tiếng Tiểu Mã than thầm, nhưng vừa than xong y bỗng giật nẩy người vì một ý nghĩ khác chợt đến, xông ùa vào và lấp đầy tâm trí.

Toàn thân Tiểu Mã vụt nghe lạnh lạnh đến nổi gai khắp người. Và điều đó làm cho Tiểu Mã bủn rủn tứ chi, không cục cựa nổi, chỉ có trí nghĩa là hoạt động liên tục, hoạt động ngoài mong muốn.

Những ý nghĩ cứ tự nó xuất hiện, tự nó tuôn ra, như sau :

“Nơi này gần Hồng gia bảo? Điều này thì chắc rồi. Và giờ đây ta lại ẩn thân ở một nơi mà ngẫu nhiên làm sao lại là nơi có bốn bề đều là vách đá phẳng đến nhẵn bóng. Ta thừa biết duy nhất chỉ có một nơi ở gần Hồng gia bảo là có địa hình tuyệt đối giống hệt nơi này. Cao xanh ơi cao xanh, quanh đi quẩn lại sau ba năm dài cao xanh cố tình lưu đày ta tại một nơi những tưởng sẽ bị sinh cầm vĩnh viễn. Bây giờ cao xanh lại quyết tình đùa trêu Mã Nguyên Vũ này, bằng cách ném ta vào địa huyệt thiên tạo, nơi ba năm trước đã hóa thành một mộ huyệt chung cho hơn hai mươi sinh mạng Hồng gia. Phải chăng cao xanh cho rằng, vì ta từng là người Hồng gia nên ta phải lưu mạng ở đây cho trọn đạo nghĩa với Hồng gia?

Nếu là vậy, ba năm trước cao xanh để ta sống làm gì? Chỉ để đày đọa ta thế sao? A… ta không phục, có chết ta cũng bất phục! A…”

Có lẽ Tiểu Mã sẽ còn thầm kêu la như thế nữa nếu như không bất ngờ nhìn thấy một vật lạ.

Đó là một manh vải, nhỏ thôi, nhưng không hiểu tại sao thay vì rơi đâu đó xuống nền đáy địa huyệt thì lại phất phơ giữa một nơi lưng chừng vách đá, như thể đang ve vẩy gọi mời Tiểu Mã phải chú tâm.

Tiểu Mã dĩ nhiên phải chú tâm, kể cả chú mục nhìn vào mảnh vải vẫn đang phất phơ nọ. Mảnh vải như được đính hờ vào vách đá, ở một nơi không cao lắm, chỉ ngay tầm đầu của Tiểu Mã là cùng.

“Ai đã đính mảnh vải vào đây? Là Hoàng Hạ muốn trêu ta? Do ả đã quay lại và vì thấy ta chập chờn ngủ nên ả tạm lánh đi, chỉ lưu mảnh vải làm ám thị cho ta? Hay ả ngờ ta là người am hiểu võ học? Ả lánh mặt để từ chỗ nấp lẻn dò xét ta? A… cũng may là ta chưa tọa công, bằng không, hừ…”

Đang nghĩ như thế Tiểu Mã một lần nữa lại nghe gai khắp người.

Và lần này nếu như có cơ hội ắt Tiểu Mã phải kêu lên thật to.

Vì không được phép lên tiếng nhất là ở tình huống này, Tiểu Mã chỉ dám kêu thầm :

“Nơi có đính mảnh vải chẳng phải là nơi trước kia Bảo chủ Hồng gia bảo đã tận lực cắm ngập thanh kiếm bị gãy lìa. Đốc kiếm rời ra, chỉ còn lại phần thân kiếm là vẫn nguyên hiện nằm mãi trong vách đá. Mảnh vải này phải chăng đã được ẩn giấu sẵn trong lòng thân kiếm? Và sau thời gian dài nằm yên, vật che kín mảnh vải đã tự tiêu hủy, làm cho điều muốn ẩn giấu buộc phải hiển lộ. Đó là điều bí ẩn gì? Và ai là nhân vật cố tình ẩn giấu vật đó trong lòng một thân kiếm?”

Chỉ có một cách nếu Tiểu Mã muốn minh bạch mọi nghi vấn.

Và dù bất lực, nhưng vì bốn bề đều là vách đá liên hoàn, Tiểu Mã vẫn có thể gắng gượng lê thân dựa vào vách đá và bước lần đến chỗ có mảnh vải bí ẩn.

Tiểu Mã cầm mảnh vải gỡ ra. Hóa ra mảnh vải không hề nhỏ như Tiểu Mã lầm nghĩ.

Vì Tiểu Mã kéo đến đâu mảnh vải dài theo đến đấy.

Sau cùng, khi toàn bộ mảnh vải được Tiểu Mã rút ra thì chỉ có một dòng chữ nhỏ được lưu tự ở mãi gần chót cùng của rẻo vải dài mới là điều đáng làm Tiểu Mã lưu tâm.

Nhẩm đọc qua một lượt, Tiểu Mã thoáng lặng người.

Nhưng chỉ một thoáng thôi là Tiểu Mã hoàn toàn định thần lại.

Tiểu Mã cho một đầu rẻo vải có lưu tự vào miệng, đoạn nhai nát nuốt sạch. Sau đó, với rẻo vải dài còn lại, rất dài, Tiểu Mã đành tìm cách nhét trở lại vào chỗ đã lôi ra, đó là phần thân rỗng của thanh kiếm sẽ mãi mãi nằm sâu trong vách đá.

Khi đã hoàn thành, Tiểu Mã phệt người ngồi xuống, thở dốc vì mệt.

“Cũng may ả Hoàng Hạ chưa quay lại.”

Nhớ đến ả, lần này Tiểu Mã lại ngẫu nhiên nhớ đến vật ả đã nhét bừa vào người Tiểu Mã.

“Gởi lời thì nói, gởi gói thì mở.”

Tiểu Mã nghĩ thế và tự cho bản thân có quyền lấy vật đó ra xem.

Tiểu Mã lấy ra, nhìn thật lầu và bật cười một mình :

“Thiên Cang bí lục? Hoàng thiên vẫn chưa tuyệt đường ta. Và đây là Hoàng thiên rộng lượng muốn giúp ta. Ha… ha…!”

Là bí lục ắt có tâm pháp. Và dù là tâm pháp nào cũng vậy, Tiểu Mã chỉ cần có tâm pháp là đủ.

Vì thế, sau khi chú tâm đọc qua vài lượt cho làu thuộc tâm pháp Thiên Cang, y cất vật đó trở lại vào bọc áo, thản nhiên ngồi tọa công. Giờ thì Tiểu Mã không còn lo lắng, sợ Hoàng Hạ bất ngờ xuất hiện và phát giác chuyện Tiểu Mã có thể tự tọa công điều nguyên rồi. Vì nếu có chuyện đó xảy ra, Tiểu Mã chỉ cần giải thích là y vì hiếu kỳ nên có xem qua Thiên Cang bí lục. Rồi vì chờ mãi Hoàng Hạ nên y buồn, để giải buồn và cũng là để khuây khỏa, lẽ đương nhiên y phải thử thực hiện theo tâm pháp Thiên Cang. Giải thích như vậy là quá danh chính ngôn thuận rồi còn gì. Dù rằng Tiểu Mã không hề hành công theo tâm pháp Thiên Cang, nhưng điều đó nếu tự Tiểu Mã không thổ lộ thì Hoàng Hạ dù có tài thần cơ diệu toán cũng không làm sao biết.

Do yên tâm nên Tiểu Mã bình thản tọa công.

Đến chiều, Hoàng Hạ vẫn chưa thấy quay lại.

“Kệ ả, ta cứ tọa công tiếp. Chí ít phải khôi phục thêm một thành công lực nữa ta mới có thể vận dụng tuyệt kỹ Hư Không Bích Hổ, tự leo thoát huyệt này.”

Tiểu Mã tọa công đến tận lúc nửa đêm. Vậy là đã một ngày một đêm trải qua và ả Hoàng Hạ đã thất hứa. Ả cứ lo cho thân ả và bỏ mặc Tiểu Mã.

Thở trút ra một hơi dài bực dọc, Tiểu Mã tự đứng lên và thi triển tuyệt kỹ, leo thoát địa huyệt.

Màn đêm vẫn dày đặc và bóng dáng Tiểu Mã dần mất hút…

* * * * *

Vận võ phục trắng, tóc búi gọn gàng và được giữ lại bằng một dải lụa cũng màu trắng quấn ngang đầu, với dáng vẻ bên ngoài như thế này Bạch Y Nhân hầu như có đủ lý do để bây giờ bắt đầu sắp bày ra nền đất từng lễ vật đã cố tình sắm sanh và lễ mễ mang đến tận đây.

Và nơi Bạch Y Nhân sắp bày lễ vật, gồm nến, hương, trà, rượu và trái cây là một khoảng đất nhỏ hãy còn bỏ trống giữa ba hàng mộ ước đến ba mươi nấm hoặc hơn.

Sau khi thắp hương, cắm đều trên các nấm mộ, Bạch Y Nhân dừng chân rất lâu trước một nấm mộ được ghi rõ ràng hàng chữ “Bảo chủ phu nhân” trên tấm mộ chí đơn sơ và mộc mạc.

Qua hành vi này của Bạch Y Nhân có thể nhận ra đây là mộ chí duy nhất không ghi rõ tính danh người đã khuất. Trong khi đó tước vị Bảo chủ lại là bối phận cao nhất, vốn được khắc ghi ở nấm mộ bên cạnh, còn kèm theo tính danh là Hồng Khắc Ngụy, đủ chứng tỏ chỉ có Bảo chủ phu nhân là có thân phận cao thứ hai, so với tất thảy mọi nấm mộ còn lại. Vậy mà lạ thay, người nào đã an táng lại sơ suất không chịu ghi rõ tính danh của Bảo chủ phu nhân. Là người đó không tỏ tường nên không biết phải khắc ghi thế nào hay là do Bảo chủ phu nhân kể từ lúc xuất giá tòng phu đã tự ý bỏ đi tính danh riêng trước kia vẫn dùng nên người an táng không dám khắc ghi tính danh của phu nhân vào mộ chí?

Bạch Y Nhân chợt thở dài, lẩm nhẩm thành tiếng :

– Ác lai ác báo! Thật đúng câu “Thiên võng khôi sơ nhi bất lậu”, vì cuối cùng kẻ gieo gió cũng gặp bão.

Là quá bức xúc, lại do không kềm nén nổi tâm trạng đang có nên Bạch Y Nhân mới lẩm nhẩm thành tiếng như thế. Nào ngờ, từ một nơi nào đó ẩn khuất bỗng có thanh âm vang đến, hỏi như muốn cật vấn hoặc muốn cùng Bạch Y Nhân tranh biện. Thanh âm đó hỏi :

– Khi nói ác lai ác báo, các hạ muốn ám chỉ điều gì?

Bạch Y Nhân giật mình vì thanh âm đó vang lên quá đột ngột. Nhưng sau khi kịp trấn tĩnh Bạch Y Nhân tỏ ý bất bình :

– Lẻn nghe chuyện người đã là hành vi đáng lẽ không nên làm. Không những thế các hạ lại còn vượt quá phận, tự ý xen vào tư sự của tại hạ. Điều gì khiến các hạ tự cho mình có tư cách đó?

Đáp lại, từ trên một tàng cây ở cuối ba hàng mộ bỗng có một nhân vật buông người là là rơi xuống. Y cười lạt :

– Muốn biết Bạch Nhật Quang ta có tư cách đó hay không, còn phải chờ xem liệu các hạ có tư cách hoặc bản lãnh hỏi ta câu đó hay không?

Bạch Y Nhân ngẩn người nhìn Bạch Nhật Quang, một nam nhân có dáng cách phong trần và niên kỷ thì có lẽ độ hai mươi bảy hai mươi tám :

– Nếu tại hạ hiểu không sai, dường như các hạ muốn nói đây là nơi tại hạ không thể đến vì không có quyền đến?

Bạch Nhật Quang tiến dần đến chỗ Bạch Y Nhân :

– Không sai! Hoặc nói đúng hơn thì ngay bây giờ các hạ nên nói rõ nguyên nhân vì sao đến đây. Bằng không, tự Bạch Nhật Quang ta cũng có phương cách làm cho các hạ phải nói.

Bạch Y Nhân dao động :

– Thì các hạ cũng nhìn thấy rồi đó. Tại hạ đến để thắp hương, không lẽ đấy cũng là điều không nên làm?

Bạch Nhật Quang thoáng kinh ngạc :

– Đương nhiên ta cũng thấy. Nhưng lẽ nào các hạ đến chỉ vì mỗi một chủ ý này?

Bạch Y Nhân gượng cười :

– Ở một nơi hoang vu như thế này, nếu không phải tại hạ đến để thắp hương thì còn chủ ý gì nữa để làm?

Bạch Nhật Quang cười lạt :

– Điều đó cũng khó nói lắm. Vì các hạ có biết chăng, đã bốn năm trôi qua, kể từ lúc ba mươi hai nấm mộ này hiện hữu chỉ mới có các hạ là nhân vật duy nhất bảo là đến chỉ để thắp hương mà thôi.

Đến lượt Bạch Y Nhân kinh ngạc :

– Nghĩa là đã có rất nhiều người đến nhưng không phải để thắp hương?

Bạch Nhật Quang xạ hàn quang chú mục nhìn Bạch Y Nhân :

– Đó cũng là chủ ý của các hạ. Không lẽ các hạ không dám thừa nhận?

Bạch Y Nhân sa sầm nét mặt :

– Không phải không dám. Mà vì tại hạ không hề có chủ ý nào khác như các hạ đang cố tình áp đặt. Vả lại…

– Sao?

Bạch Y Nhân thản nhiên cùng Bạch Nhật Quang đối nhãn :

– Tại hạ muốn hỏi ngược lại các hạ một câu, cũng là câu các hạ vừa nghi ngờ hỏi tại hạ. Thế nào? Phần các hạ thì có chủ ý gì khi hiện diện ở đây? Lại còn gây khó khăn như không muốn ai đến?

Bạch Nhật Quang cười phá lên :

– Hóa ra các hạ vẫn chưa biết Bạch Nhật Quang ta vì phận sự nên phải có mặt ở đây?

Bạch Y Nhân giật mình :

– Phận sự gì? Do ai sai phái?

Bạch Nhật Quang bĩu môi :

– Là phận sự dò xét, xem những nhân vật nào lai vãng quanh đây. Còn do ai sai phái ư?

Hãy chờ xem các hạ có tư cách để được ta bộc lộ hay không. Hừ!

Bạch Y Nhân hồi bộ, tỏ ý cảnh giác :

– Tại hạ cần phải có tư cách như thế nào theo ý các hạ?

Bạch Nhật Quang khinh khỉnh :

– Trước hết là xưng danh, cũng nói rõ luôn sư thừa xuất xứ. Sau này giải thích nguyên nhân, và phải là nguyên nhân thật sự khiến các hạ xuất hiện ở đây?

Bạch Y Nhân đành nhân nhượng, tự xưng danh :

– Tại hạ họ Mã, tên Nguyên Vũ, vốn là người của Hồng gia…

Bạch Nhật Quang cau mặt, giận dữ ngắt lời Mã Nguyên Vũ :

– Chớ nói nhảm. Toàn bộ Hồng gia ba mươi hai người đều chung số phận, không một người sống sót. Đâu thể bỗng dưng xuất hiện thêm một người nữa là các hạ?

Vẫn thái độ nhân nhượng, Mã Nguyên Vũ cứ khăng khăng minh định :

– Lời tại hạ đều là sự thật. Nếu các hạ không tin, tại hạ chẳng biết làm sao hơn. Vả lại, nếu không phải thế, việc gì tại hạ bỏ công đến đây thắp cho mỗi nấm mộ một nén hương như các hạ vừa nhìn thấy.

Bạch Nhật Quang nhìn Mã Nguyên Vũ từ đầu cho chí chân, có ý dò xét và cũng đổi luôn cách xưng hô :

– Ngươi như chưa đến hai mươi thì phải? Điều này cho thấy bốn năm trước, lúc Hồng gia lâm thảm họa, kỳ thực ngươi vẫn chỉ là một đứa bé?

Mã Nguyên Vũ bỗng thản nhiên chấp nhận lối xưng hô đó, bằng cách gọi Bạch Nhật Quang bằng danh xưng thân thiện hơn :

– Bạch nhân huynh thật tinh tường. Không sai, tiểu đệ chỉ mới mười chín, phải một năm nữa mới đến tuổi đôi mươi. Và bốn năm trước, lúc tiểu đệ có việc phải rời bảo một đôi ngày, thật không ngờ đó lại là quãng thời gian dù ngắn ngủi nhưng vẫn đủ khiến cho Hồng gia bảo lâm thảm biến.

Bạch Nhật Quang ngờ vực :

– Có chuyện trùng hợp, đem lại may mắn cho ngươi thế ư? Ngươi muốn nói kể cả ngươi cũng không có chút khái niệm hoặc manh mối nào về hung thủ đã thảm sát toàn gia họ Hồng?

Mã Nguyên Vũ ung dung thừa nhận :

– Đối với tiểu đệ, khi quay lại và phát hiện Hồng gia bị thảm sát, vì quá hoảng sợ tiểu đệ bỏ chạy còn không kịp, làm gì có đởm lược lưu lại để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra hoặc hung nhân nào đã gây ra thảm trạng. Có thể nói như Bạch nhân huynh vừa bảo, tiểu đệ hoàn toàn không có chút khái niệm nào về kẻ đã gây ra.

Bạch Nhật Quang cười lạt :

– Nghĩa là thời gian qua ngươi vì khiếp sợ nên cứ chui rúc mãi ở chỗ lánh nạn? Mãi đến tận hôm nay, vì ngươi cho rằng không còn gì để sợ nữa nên ngang nhiên quay lại, lần này là lần đầu?

Mã Nguyên Vũ thở dài áy náy :

– Cũng có thể hiểu như Bạch huynh nói. Vì thế, tiểu đệ càng thêm ân hận vì mãi đến hôm nay mới có cơ hội tỏ chút lòng thành với Hồng gia là nơi đã cưu mang đệ suốt thời gian dài côi cút. Bởi nếu không có Hồng gia, sinh mạng đệ ắt hẳn đã mất từ lâu.

Bạch Nhật Quang đột nhiên cười vang :

– Ngươi tưởng có thể nói như thế là ta tin sao? Ngược lại thì đúng hơn, vì ta ngờ rằng hoặc là ngươi biết rõ hung thủ hoặc chính ngươi cũng là đồng bọn với hung thủ. Trên đời này nào thiếu gì những kẻ như ngươi, lấy ân báo oán, tán tận lương tri, dám mưu hại chính người thi ân bố đức. Sao lại giả vờ làm ra vẻ thố tử hồ bi. Thoạt nhìn ngươi là biết ngay, hạng như ngươi đâu dễ qua mặt ta. Vì thế nhanh danh công đạo, ta đành thay Hồng gia trừng trị kẻ có tâm địa độc ác là ngươi. Xem chưởng!

Nhìn Bạch Nhật Quang đột ngột lao đến xuất thủ, Mã Nguyên Vũ vội quát :

– Chậm đã. Trừ phi Bạch nhân huynh có nguyên do xác đáng hơn hoặc cho đệ biết ai đã sai phái đến, bằng không việc động thủ này e rằng chỉ làm mất hòa khí một cách vô ích.

Nhưng Bạch Nhật Quang vẫn giữ nguyên chiêu chưởng, vừa hung hăng quật vào Mã Nguyên Vũ vừa cười cao ngạo :

– Với nguyên do đó nhà ngươi cho rằng chưa đủ xác đáng ư? Được lắm, chờ đến lúc ta thu thập ngươi, giao nộp ngươi cho Thất đại phái hành xử, liệu xem ngươi còn dám giữ mãi khẩu khí ương ngạnh như thế này không! Đỡ!

“Ào…”

Mã Nguyên Vũ vụt xoay người, đồng thời tạt tả thủ quật chéo vào chưởng của họ bạch một kình thần tốc :

– Là Thất đại phái đã sai sử Bạch nhân huynh thật ư? Lời nói này e chỉ là khẩu thuyết vô bằng. Mã Nguyên Vũ này vì không tin nên đành thất lễ. Đỡ!

“Ầm…”

Chỉ một kích vỏn vẹn của Mã Nguyên Vũ, Bạch Nhật Quang đã như chiếc lá mùa thu bị chấn dội một quãng xa. Y vừa lảo đảo, cố ổn định cước bộ vừa kinh hãi nhìn Mã Nguyên Vũ như nhìn quái nhân :

– Ngươi… Ngươi…! Thân thủ của ngươi thật cao minh đến thế này sao?

Chính Mã Nguyên Vũ cũng kinh ngạc về uy lực của ngọn chưởng vừa vận dụng. Vì thế, Mã Nguyên Vũ đã tỏ ra thiếu hẳn khí thế khi vờ nghiêm mặt quát nạt họ Bạch :

– Sự thật là thế nào các hạ đã rõ. Và hậu quả sẽ khốc liệt hơn bội phần nếu các hạ không thú nhận là do ai sai sử các hạ đến đây. Nói mau!

Dẫu sao tiếng quát nạt của Mã Nguyên Vũ vẫn làm Bạch Nhật Quang khiếp hãi. Y bật kêu hoảng, vừa kêu vừa cuống cuồng bỏ chạy như sợ chậm chân ắt phải hứng chịu hậu quả khốc liệt như Mã Nguyên Vũ vừa đe dọa.

Mã Nguyên Vũ điểm một nụ cười nhẹ đắc ý, khi vẫn còn nghe tiếng họ Bạch hô hoán lồng lộng vẳng đến từ xa :

– Hồng gia vẫn còn một nhân vật tại thế. Y có thân thủ khó lường. Hãy còn một nhân vật sống sót sau thảm biến Hồng gia…

Mã Nguyên Vũ cười mãi cho đến khi không còn thấy hoặc nghe bất kỳ tiếng hô hoán nào của họ Bạch vọng đến nữa. Chỉ khi đó Mã Nguyên Vũ mới lẩm nhẩm nói thành tiếng :

– Lần sau ta phải cận trọng hơn mỗi khi cùng người động thủ. Kẻo chưa thu được manh mối gì đã bị gán cho hai chữ ác nhân, hễ ra tay là sát nhân hại mạng.

Sau đó, khi đã đứng quá lâu ở một nơi chỉ toàn mộ và mộ, lại còn đứng mãi cho đến tận lúc chiều tối, Mã Nguyên Vũ thoáng cau mặt, bật thành tiếng, tự nêu một nghi vấn có lẽ vẫn còn khiến Mã Nguyên Vũ ưu tư :

– Ta cứ ngỡ họ Bạch hô hoán như thế là muốn đánh động, gọi thêm người xuất hiện.

Sao chờ mãi vẫn không có động tịnh gì thế này? Lạ thật, hay họ Bạch chỉ đơn thân độc lực đến đây, không hề do Thất đại phái sai sử như y lúc nãy đã cố tình làm ra vẻ như thế? Giỏi lắm, Mã Nguyên Vũ ta ngay ngày đầu xuất đạo thật không ngờ lại chạm đúng vào một kẻ có thủ đoạn, dám dối lừa ta. Hừ!

Với tâm trạng bực tức đang có, Mã Nguyên Vũ vừa dứt lời liền hậm hực xoay người bỏ đi, cung cách như muốn tìm cho bằng được họ Bạch là kẻ dám dùng lời trá ngụy, gạt gẫm Mã Nguyên Vũ.

Vẫn mặc y phục trắng như lúc nãy, màu trắng đó đã không còn sạch sẽ tinh tuyền như hôm mới khoác vào nữa, trái lại trông nó thật nhơ bẩn, khiến Mã Nguyên Vũ dù đang ngồi bệt ngay xuống đất cũng không sợ nó bẩn thêm. Đã thế, Mã Nguyên Vũ còn thản nhiên dùng ống tay áo vốn bẩn lau khắp mặt mũi bản thân cũng lấm lem toàn bụi bẩn.

Vừa lau, Mã Nguyên Vũ vừa lẩm nhẩm phát thoại, nói với nấm mồ ngay bên cạnh :

– Bảo chủ, vậy là tiểu nhân hết cách rồi. Vì tiểu nhân vốn nghĩ nếu họ Bạch kia một khi chịu loan truyền tin tiểu nhân vẫn còn sống cho bất kỳ ai y gặp, ắt thể nào bọn Kim Sa hội, thù nhân của Hồng gia bảo cũng được tin và xuất hiện. Thật tiếc thay, mưu kế đó của tiểu nhân đã thất bại. Và Bảo chủ cũng thấy rồi đó, ba ngày qua tiểu nhân vẫn cố tình lẩn quẩn quanh đây, lại còn bỏ công nhổ từng cọng cỏ. Khiến bao nhiêu nấm mộ ở đây đều quang đãng sạch sẽ như thuở mới đắp. Thế mà chẳng có bóng dáng ai xuất hiện, đúng như sự mong đợi của tiểu nhân. Bây giờ, tiểu nhân đành chia tay Bảo chủ thôi. Nếu Bảo chủ sống khôn thác thiêng, hãy lượng thứ và tìm cách giúp tiểu nhân. Biết đâu nhờ thế tiểu nhân sẽ sớm tìm ra tung tích Kim Sa hội, giết hết bọn chúng để báo thù cho ba mươi hai người Hồng gia bảo đã bị chúng thảm sát. Tiểu nhân xin cáo từ.

Đoạn Mã Nguyên Vũ sửa lại dáng ngồi cho nghiêm cẩn hơn và phục người bái lạy nấm mộ, với tấm mộ chí ghi rõ: Bảo chủ Hồng gia bảo, Hồng Khắc Ngụy chi mộ.

Đang phục lạy, Mã Nguyên Vũ giật nảy mình khi nghe một thanh âm mai mỉa châm chọc vang đến, kèm theo là một tràng cười cao ngạo :

– Ngươi muốn thay Hồng Khắc Ngụy báo thù ư? Hãy chờ đến kiếp sau vậy, nếu quả thật bản lãnh của ngươi vẫn cứ kém cỏi như mấy ngày qua bản nhân đã lẳng lặng dò xét ngươi. Ha ha…

Mã Nguyên Vũ bật đứng dậy, đưa mắt dáo dác nhìn khắp nơi :

– Kẻ nào? Nếu đã dám đến sao không có đởm lược hiện thân? Hãy xuất hiện đi nào, thay vì cứ lén lút, giả thần giả quỷ cố tình làm cho Mã Nguyên Vũ này sợ.

Mã Nguyên Vũ đang nhìn quanh thì từ bên tả, nơi chàng vừa quét mắt nhìn qua chợt có một bóng nhân ảnh đột ngột xuất hiện. Bóng nhân ảnh đó còn cười cợt :

– Ngươi có thật sự kém như ngươi đang cố tình làm ra vẻ như thế chăng? Sao nghe gã Bạch Nhật Quang cáo giác, ngươi có thân thủ đạt mức thượng thừa? Nhưng ngay lúc này, đến tìm ra phương vị bản nhân đang ẩn thân ngươi cũng không tìm được? Vậy thì một trong hai động thái này của ngươi đâu là động thái thật và đâu chỉ là động thái giả, là thủ đoạn của ngươi?

Mã Nguyên Vũ quay phắt người về bên tả, sửng sốt nhìn nhân vật vừa xuất hiện :

– Tôn giá là ai? Dám thú nhận đã ba ngày qua lẳng lặng dò xét Mã Nguyên Vũ này, phải chăng tôn giá đích thị là người Kim Sa hội?

Nhân vật nọ có nét mặt lạnh lùng khó tả, cứ đăm đăm nhìn vào từng biểu hiện đang có trên nét mặt Mã Nguyên Vũ :

– Vừa thoạt nghe những lời không đầu không đuôi của gã Bạch Nhật Quang, đương nhiên bản nhân nghi ngay đây là kế của ngươi hầu dẫn dụ người của bổn hội xuất đầu lộ diện. Và bản nhân còn mường tượng, hẳn ngươi đã luyện được thân thủ tuyệt phàm mới dám to gan dùng mưu kế này để báo thù cho Hồng gia. Nhưng xem ra bản nhân đã đánh giá ngươi quá cao, làm bản nhân hối hận vì đã mất quá nhiều thời gian dò xét ngươi, thật ra chỉ là một tiểu tử vô dụng. Hừ.

Mã Nguyên Vũ phẫn nộ :

– Tôn giá đã thú nhận bản thân là người Kim Sa hội ư? Hay lắm, ngay hôm nay Mã Nguyên Vũ ta sẽ báo thù cho Hồng gia. Hãy nạp mạng mau. Đỡ!

Và Mã Nguyên Vũ hùng hổ lao đến, quật một kình tận lực bình sinh vào nhân vật đã nhận là người Kim Sa hội.

“Ào…”

Nhân vật nọ thoạt đầu cẩn trọng, chú mục nhìn cung cách phát chiêu của Mã Nguyên Vũ, sau đó còn nheo mắt ngắm nghía như muốn dò xét chân lực hỏa hầu của chàng qua chưởng lực được phát ra.

Chỉ đến khi tạm đoán biết thực lực của Mã Nguyên Vũ là thế nào, nhân vật nọ mới ngạo nghễ hất trả lại chàng một kình nhẹ tợ hư không. Chẳng những thế nhân vật nọ còn cười lạt, bảo :

– Chỉ là trứng mà đòi chọi đá ư? Đúng là tiểu tử ngươi muốn chết. Đỡ, hừ…

“Vù…”

Kình của đối phương tuy nhẹ nhàng nhưng khi chạm vào chưởng của Mã Nguyên Vũ thì lại bất ngờ tỏa ra một uy lực khủng khiếp.

“Bùng…”

Chấn kình làm cho Mã Nguyên Vũ bị bức lùi. Nhưng liền sau đó chàng vẫn là người hăm hở xông đến tấn công đối phương :

– Đừng đắc ý vội, một khi trận đấu vẫn chưa ngã ngũ. Xem chiêu!

Cách phát chiêu của Mã Nguyên Vũ vụt thay đổi, khiến kình lực quật ra bỗng dưng cuộn xoáy một cách lạ kỳ.

“Ào…”

Đối phương có một thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó vẫn thản nhiên tung chiêu hóa giải :

– Cách đây độ một năm, Khưu Mễ Phong, Khưu đại thiếu gia đột nhiên bị hạ độc thủ, đến Thiên Cang bí lục cũng từ đó thất tung. Thì ra đã lọt vào tay tiểu tử ngươi. Phải chăng đây là Hoàng thiên đặt để, vô tình giúp bản nhân đạt cùng lúc hai mục đích. Ngươi càng đáng chết. Xem này!

“Vù…”

Chưởng kình của đối phương không còn dịu nhẹ như lúc nãy nữa, và bây giờ là một lực đạo dương cương, uy mãnh quật vào Mã Nguyên Vũ.

“Bùng!”

Mã Nguyên Vũ lảo đảo thối bộ, tạo cơ hội cho đối phương thần tốc xông đến và quát :

– Còn không mau nằm xuống!

“Vù…”

Mã Nguyên Vũ kinh tâm động sắc, vội tràn người tránh chiêu, song thủ thì khua loạn, miệng cũng hối hả quát vang :

– Hãy đỡ!

“Ầm!”

Nhưng phản ứng đó chỉ giúp Mã Nguyên Vũ tạm thời toàn mạng, riêng bản thân thì đã lảo đảo lại còn lảo đảo mãi không thôi.

Đối phương đắc ý bật cười :

– Đã bảo đây là ý trời. Ngươi phải chết, bản nhân mới có cơ hội đắc thủ bí lục Thiên Cang. Giờ thì nạp mạng nào. Ha ha…

Với thân pháp bất phàm, đối phương bất ngờ xuất hiện cạnh thân Mã Nguyên Vũ và bật xô ngay một kình chí mạng.

“Ào…”

Không can tâm mất mạng, Mã Nguyên Vũ nghiến răng, hất mạnh ra cả song kình cùng lúc :

– Mạng ta đâu dễ nạp cho ác nhân ngươi. Xem đây!

“Bùng! Bùng!”

Mã Nguyên Vũ chỉ phản ứng bừa thế thôi, nhưng kết quả thu được quả bất ngờ, là Mã Nguyên Vũ vẫn toàn mạng cho dù sắc diện đã nhợt nhạt chứng tỏ chỉ nhờ may hơn là nhờ sở học công phu.

Đối phương động sát cơ, lao áp vào chàng với chiêu liền chiêu tiếp nối nhau quật ào ào đến :

– Để xem ngươi còn gặp may nữa chăng? Đỡ! Đỡ!

“Ào… Ào…”

Và lần này thì Mã Nguyên Vũ hoàn toàn biến sắc, kinh tâm táng đởm và thúc thủ nhìn bóng dáng tử thần đã lởn vởn đến gần.

Nhưng không lẽ cứ như thế bó tay chờ chết, Mã Nguyên Vũ đành tận lực bình sinh, dịch thân toan lui về bên tả, nhưng sau đó lại đột ngột lạng qua hữu và cố tình ngã nhào xuống đất, lăn ào ào vào cạnh một nấm mộ.

Cách của Mã Nguyên Vũ chỉ có thể thoát một hoặc hai chiêu đầu là cùng. Và vì đối phương đang quật liên tiếp ra nhiều chiêu nên cũng đến lúc có một lực đạo quật xé vào Mã Nguyên Vũ.

“Vù…”

Tin chắc phải chết, Mã Nguyên Vũ toan nhắm mắt lại thì thanh âm của một nữ nhân chợt vang lên kịp lúc :

– Thất phu chớ cậy tài cậy sức. Xem chưởng!

Và ngọn kình đang quật vào Mã Nguyên Vũ bỗng bị chận đứng bằng một tiếng chạm kình vang dội.

“Ầm!”

Biết có người ra tay cứu mạng, Mã Nguyên Vũ vì không muốn bỏ lỡ cơ hội nên vội vàng tung thân bật đứng lên và lao thoát qua một bên.

Đó là lúc nhân vật Kim Sa hội đang động nộ, đã quay qua giao đấu với một nữ nhân che kín mặt vừa bất ngờ xuất hiện giải cứu cho Mã Nguyên Vũ, giúp chàng thoát nạn trong gang tấc.

Mã Nguyên Vũ cũng hậm hực xông vào, miệng la to :

– Đa tạ cô nương đã tiếp trợ. Nhưng đối phó với hạng ác nhân này chẳng cần gì giữ đạo nghĩa. Mong cô nương cho phép tại hạ giúp một tay.

Và Mã Nguyên Vũ hất luôn một loạt kình vào nhân vật Kim Sa hội, không chờ và cũng không cần biết nữ nhân che kín mặt có chấp thuận hay không.

Phát hiện Mã Nguyên Vũ xông vào, nữ nhân nọ bật lên tiếng cười lạt :

– Thân thủ như ngươi giúp gì được cho ai mà sính cường. Mau lùi lại, kẻo lần nữa gặp nguy đừng mong ta cứu mạng. Hừ!

Nhân vật Kim Sa hội được dịp vừa cười vừa gằn giọng :

– Xông vào thì được, nhưng đến lúc này mới nghĩ đến chuyện lùi thì e khó hơn chuyện mò kim đáy biển. Cả hai ngươi phải chết. Ha ha…

Và để chứng minh cho lời nói tự phụ này, nhân vật Kim Sa hội chợt vươn rộng song thủ, khoằm khoằm như vuốt chim ưng, chộp một loạt mấy trảo vào nữ nhân nọ và Mã Nguyên Vũ.

Nữ nhân bật lên tiếng quát, không rõ vì hoảng sợ hay vì động nộ :

– Kim Ưng Trảo công!

Vừa quát xong thì một trong nhiều ngọn trảo của đối phương chợt biến đổi phương vị, chộp thẳng vào Thiên linh cái của nữ nhân nọ, khiến nữ nhân nọ cuồng nộ quát tiếp :

– Dám dùng độc thủ ư? Vậy đừng trách ta độc ác. Đỡ!

Chiêu số của nữ nhân cũng biến đổi, để sau đó ung dung dùng ngọc thủ chộp ngược trở lại vào ngọn trảo của đối phương.

Song thủ của cả hai chạm nhau.

“Bùng!”

Nữ nhân bật lùi, còn nhân vật nọ thì thoáng khựng người dừng lại.

Đấy là cơ hội cho ngọn kình của Mã Nguyên Vũ bằng bặng đổ ập vào nhân vật Kim Sa hội.

“Ào…”

Với đôi mắt chợt bắn ra hai tia hung quang rợn người, nhân vật Kim Sa hội bỗng thần tốc quay ngược về phía Mã Nguyên Vũ, bật lên tiếng gầm cực lớn :

– Ngươi muốn chết!

“Ào…”

Nhị kình của song phương sắp chạm nhau, Mã Nguyên Vũ đột nhiên nghe nữ nhân thét lanh lảnh :

– Đấy là Độc Thủ Hắc Cốt chưởng. Ngươi đủ bản lãnh hay sao mà không mau thu kình lùi lại!

Và lúc Mã Nguyên Vũ chưa kịp thu kình hoặc hồi bộ lùi lại như lời đề tỉnh vừa nghe thì thoạt thấy bóng dáng của nữ nhân nọ thần tốc xuất hiện, lao xen vào ngay chính giữa.

Có một vật nho nhỏ màu đen bỗng từ tay nữ nhân lao vút ra, chạm ngay vào ngọn kình Hắc Cốt Độc Thủ của nhân vật Kim Sa hội.

“Bộp!”

Vật nọ bị chấn vỡ, nhưng thay vì tan thành bụi thì từ vật nọ cuồn cuộn lan ra một màn vân vụ cũng màu đen. Và vầng hắc vụ này lập tức vây kín phạm vi cục trường khiến ba nhân vật đương diện đều bị phủ kín chẳng ai nhìn thấy ai.

Vầng hắc vụ còn toát ra mùi hăng hắc, khiến Mã Nguyên Vũ vì vô tình hít vào nên tâm thần lập tức bấn loạn, toàn thân lảo đảo chỉ muốn chực khụy xuống.

Và điều đó có lẽ cũng đang xảy đến cho nhân vật Kim Sa hội, do Mã Nguyên Vũ chợt nghe nhân vật đó kêu thất thanh :

– Huyền Huyền Mê Tiên Lộ? Nha đầu ngươi là người của… A… a…

Thần thức của Mã Nguyên Vũ cũng đúng lúc đó hóa nên vô tri vô giác, khiến nhân vật Kim Sa hội dù có thêm thời gian để cáo giác rõ thân phận của nữ nhân che kín mặt là ai thì có lẽ Mã Nguyên Vũ cũng chẳng còn nhận thức để nghe.

Mã Nguyên Vũ sau đó khuỵu người xuống, hôn mê hoàn toàn.

Vầng hắc vụ rồi cũng tan đi, cho thấy rõ cục trường chỉ còn lại một mình nữ nhân nọ với mỗi một hình hài bất động duy nhất của Mã Nguyên Vũ.

Nữ nhân nọ nhẹ nhàng tiến đến nhấc bổng thân hình Mã Nguyên Vũ lên, thì thầm rít thành tiếng hậm hực :

– Thật không ngờ độc thủ của bản cô nương vẫn để cẩu tặc Kim Sa hội chạy thoát.

Thật tức chết đi được. Hừ!

Đoạn nữ nhân giận dữ hất bừa Mã Nguyên Vũ lên vai. Không còn thái độ nhẹ nhàng như lúc nãy nữa. Và nữ nhân trổ thuật phi hành lao đi.

“Vút”

Đang lao đi nữ nhân chợt đổi hướng, thái độ lộ vẻ khẩn trương.

Và liền ngay khi nữ nhân đổi hướng chạy, từ một chỗ ẩn khuất xa xa bỗng có tiếng quát cuồng nộ :

– Tiện tỳ thật trá ngụy, không chịu chạy ngay vào chỗ chúng ta mai phục. Đuổi theo mau.

Hóa ra nữ nhân đổi hướng chạy vì đã phát hiện có địch nhân mai phục. Và điều đó cũng là nguyên nhân khiến thái độ nữ nhân thêm khẩn trương, càng chạy càng cố gia tăng cước lực.

“Vút!”

Được một lúc, khi đến một cốc núi, nữ nhân cố tình lao ngoặt vào mất dạng.

Độ một tuần trà sau, từ một ngách nhỏ khác cùng xuất phát từ cốc núi chợt có một cỗ xe song mã đủng đỉnh nện vót tiến ra. Người điều động cỗ xe mã là một giai nhân xinh đẹp, niên kỷ độ đôi mươi. Nàng vừa ung dung cho cỗ xe chạy chậm chạp thẳng tiến vừa hớn hở nét mặt dung nghi, nhìn ngang nhìn ngửa ngắm nghía cảnh vật xung quanh.

Và cỗ xe mã dĩ nhiên bị hai nhân vật có vẻ mặt ngơ ngác chận lại :

– Hoàng Hạ cô nương lại cùng quý tiểu thư ngao du sơn thủy đấy ư?

Giai nhân điều động cỗ xe mã đúng là Hoàng Hạ như hai nhân vật nọ gọi nên nhỏ nhẹ đáp :

– Đã lâu không gặp, Đinh thị Song hùng nhị vị cũng biết thưởng thức thú tao nhã và ngao du ngoạn thủ đó sao? Nhị vị đoán sai rồi, tiểu nữ lần này tuân lệnh tiểu thư, đưa thêm một nha hoàn về phục dịch. Nhị vị nếu không cảm thấy bất tiện, tiểu nữ xin phá lệ, vờ như không biết để nhị vị tha hồ ngắm nhìn dung nhan tuyệt trần của mỹ nữ. Nhưng phải xem thật nhanh đấy.

Và Hoàng Hạ thản nhiên rời khỏi cỗ xe, cố tình nhìn giả tảng qua nơi khác.

Thấy thế, hai nhân vật nọ lập tức nhìn nhau, sau đó chỉ có một người là vừa cười giả lả vừa hăm hở tiến đến cỗ xe :

– Hoàng Hạ cô nương vẫn luôn là người rộng lượng như thuở nào. Được cô nương chiếu cố thế này, huynh đệ Đinh mỗ thật áy náy chẳng biết báo đáp thế nào cho xứng.

Nhân vật còn lại thì bề ngoài tuy tỏ ra bình thản nhưng kỳ thực tâm trạng cứ bồn chồn lạ. Bằng chứng là y dù cố đứng yên nhưng đôi mục quang nếu không mắc nhìn vào cỗ xe thì cũng len lén nhìn sau lưng vóc dáng thon nhỏ của Hoàng Hạ.

Do đã bảo là phá lệ, sẽ vờ như không hay biết nên Hoàng Hạ hoàn toàn không phát hiện nàng đang là đối tượng cho nhân vật nọ ngắm nhìn bằng ánh mắt chẳng phải để nhìn suông.

Nàng chỉ phá lên cười khúc khích khi nghe có tiếng một trong hai nhân vật nọ xuýt xoa :

– Chao ôi. Còn hơn là tiên nữ giáng trần!

Hoàng Hạ toan quay lại thì nghe giọng nói háo hức có phần đố kỵ của nhân vật thứ hai vang lên ngăn lại :

– Đừng vội thế, Hoàng Hạ cô nương. Mới chỉ Nhị đệ được chiêm ngưỡng thôi. Đã rộng lượng xin rộng lượng cho trót, chờ lão Đại này một lúc đã. Vì lẽ nào cô nương đành tâm chỉ cho một mình Nhị đệ hưởng diễm phúc đó? Cứ thế nha, cô nương.

Nhưng Hoàng Hạ vẫn kiên quyết quay lại, vừa kịp nhìn thấy có thêm bóng người thứ hai vì đã chạy đến cỗ xe nên đang tranh với người thứ nhất vốn đứng sẵn ở đấy. Quyền được thò đầu vào cỗ xe để nhìn điều mà cả hai đều háo hức nhìn.

Thấy thế, Hoàng Hạ vì miễn cưỡng nên khi đi về phía cỗ xe chỉ đi chậm từng bước.

Hoàng Hạ còn than :

– Như thế này là tiểu nữ đã phá lệ lắm rồi. Nhị vị còn trùng trình kéo dài thời gian, nhỡ tiểu thư hay được, tiểu nữ e khó thể giải bày.

Đến cạnh cỗ xe, Hoàng Hạ đành dụng lực kéo cả hai ra. Rồi vì sợ cả hai bất bình, nàng vừa buông tấm rèm đã bị hai nhân vật nọ vén lên cười cầu hòa, tìm lời trêu đùa họ :

– Thật quỷ quái, tiểu nữ chẳng thấy nhị vị có chút gì đáng gọi là Đinh thị Song hùng.

Vì đã là Hùng cớ sao nhị vị vừa thấy sắc đều mê mẫn cả tâm can? Cứ thế này, không khéo tiểu nữ phải đổi lại, gọi nhị vị là Đinh thị Song Sắc ắt thích hợp hơn.

Rèm đã buông, không còn gì để nhìn nữa, hai nhân vật nọ nuối tiếc nhìn nhau. Và một nhân vật do kịp thời trấn tĩnh nên vờ nghiêm mặt, bảo Hoàng Hạ :

– Đối với mỹ nhân, nhất là đối với Giang Nam đệ nhất trà đình mấy năm qua được quý tiểu thư hạ cố sáng lập, huynh đệ mỗ có thể thiếu chút gì đó so với ngoại hiệu Song hùng. Nhưng giả như đối với địch nhân thì khác, ngoại hiệu của huynh đệ mỗ đâu phải ngẫu nhiên mà có. Cũng do Hoàng Hạ cô nương chưa có dịp mục kích bản lãnh nghiêng trời lệch đất của huynh đệ mỗ đấy thôi.

Hoàng Hạ đã trở lại nguyên vị với trách nhiệm một xa phu bất đắc dĩ. Nàng so vai rụt cổ, vừa thè lưỡi vừa giật khẽ dây cương cho cỗ xe bắt đầu dịch chuyển :

– Nếu nhị vị thật sự có bản lãnh đó, xin nhớ cho đừng bao giờ để tiểu nữ mục kích. Vì sau lần bị Khưu gia vu tội oan, tiểu nữ ngại nhất là thấy cảnh giao chiêu động thủ. Tiểu nữ sợ lắm.

Đinh thị Song hùng vội nhượng đường, mỗi người tự nép qua một bên, vừa nhìn cỗ xe từ từ tiến qua giữa họ vừa cùng nhau cười hềnh hệch. Họ bảo :

– Nhắc đến Khưu gia mới nhớ, Hoàng Hạ cô nương định tâm chờ đến lúc họ Khưu truy tìm ra hung thủ sát hại Khưu Mễ Phong mới bắt Khưu lão gia giao phó về chuyện bồi hoàn danh tiết thật sao? Chi bằng Hoàng Hạ cô nương cứ tìm cách mê hoặc, buộc lão Khưu thu nhận làm kế thất cho xong. Đã thất tiết vì Khưu gia, cô nương có trở thành Khưu phu nhân mới vẹn toàn đôi đường.

Họ nói xong thì cỗ xe cũng đi được một quãng xa. Tuy vậy, Hoàng Hạ vẫn nghe từ phía sau chợt có thanh âm tiếng gầm vang vọng. Thanh âm đó quát :

– Đinh thị Song hùng thật to gan, dám đem uy danh Khưu lão gia ra đùa. Hai người chắc đã chán sống?

Liền sau đó là tiếng Đinh thị Song hùng kêu hoảng :

– Nguy tai. Người của Khưu gia từ đâu xuất hiện thế này? Bọn ta vì nhất thời cao hứng nên lỡ lời thế thôi. Nếu cần, sau này bọn ta sẽ tự thân đến tìm Khưu lão, có bị Khư lão quở mắng vài câu bọn ta cũng cam chịu.

Cỗ xe do Hoàng Hạ điều động càng đi xa hơn, nhưng vì cuộc nhiệt náo phía sau có lẽ đã đến cao điểm nên Hoàng Hạ vẫn nghe có tiếng cười lạnh từ phía sau theo gió đưa đến tai.

Đó là tiếng cười của một nhân vật ắt có nội lực thâm hậu nên mới vang xa và rõ như thế, khiến Hoàng Hạ cứ nghe lồng lộng :

– Hai người vừa bảo sẽ cam tâm chịu tội trước Khưu lão gia? Vậy thì phiền hai ngươi cùng đi, Khưu lão gia cũng đã đến, chỉ cách nơi này một quãng ngắn thôi. Đi nào.

Đinh thị Song hùng càng thêm kêu hoảng. Và qua tiếng họ kêu, Hoàng Hạ thầm đoán có lẽ cả hai đang tìm đường tẩu.

Và đúng như Hoàng Hạ đoán, lập tức nhân vật có nội lực thâm hậu bật quát vang :

– Muốn chạy ư? Hai ngươi xem thường Câu Hồn Phán Quan, Nhị hộ gia pháp của Khưu đại thế gia thế sao? Hãy đứng lại nào.

Tiếp theo đó là hai tiếng kêu đau đớn, cho Hoàng Hạ nhận thức hai điều. Thứ nhất, người của Khưu đại thế gia lần này xuất hiện là có cả Nhị hộ gia bảo pháp danh tiếng lẫy lừng của Khưu gia cũng đến, ngoại hiệu của hai nhân vật Hộ gia này là Câu Hồn và Phán Quan. Và cũng vì sự hiện diện của hai nhân vật đại cao thủ này nên Đinh thị Song hùng dù hùng hổ đến mấy, cao ngạo đến mấy cũng phải thúc thủ, muốn chạy cũng không chạy kịp, đó là điều nhận thức thứ hai của Hoàng Hạ.

Với hai nhận thức đó, Hoàng Hạ đột nhiên cho cỗ xa mã di chuyển nhanh hơn. Một hành động cũng không có gì là khó hiểu nếu xét đến lời Hoàng Hạ đã nói lúc nãy, là nàng sợ lắm chuyện mục kích cảnh động thủ giao chiêu.

Nhưng khi cỗ xe mã sắp ngoặt ra một chỗ khuất của dãy núi, nghĩa là sắp đến một vùng bằng phẳng cạnh một thị tứ đông người, thì Hoàng Hạ biến sắc, không thể điều động cỗ xe được nữa, đành bất lực nhìn cỗ xe từ từ dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.