Lôi Phượng rơi xuống một chiếc hố thật sâu, sâu hơn sức tưởng tượng của nàng.
Khinh công nàng tuy rất giỏi nhưng trong lúc hốt hoảng cũng không thi triển được, lập tức rơi nhanh xuống dưới.
Lúc cả thân hình nàng chìm vào khoảng không tối đen bên dưới, nàng thất thanh kêu lên một tiếng. Nàng hốt hoảng không biết hiện tại mình đang rơi xuống địa phương nào.
Không biết bên dưới là đao sơn kiếm lâm hay độc xà mãnh thú…
Không biết gì vốn cũng là một thứ rất đáng sợ.
Sát na đó Lôi Phượng còn sợ hãi hơn rất nhiều.
Tiếng kêu la của nàng chìm vào khoảng không vô tận, không hề có tiếng vọng lại. Lôi Phượng cuối cùng cũng hiểu rõ nơi nàng rớt xuống rất sâu.
Thân hình nàng vẫn tiếp tục rơi xuống.
Phía bên dưới tịnh không bằng phẳng, mà lại dốc nghiêng xuống một cách kỳ lạ.
Lôi Phượng không biết mình bị rơi vào chỗ quỷ quái gì, chỉ biết nó lạnh như băng, hai bên vách hình tròn, trông giống như một chiếc ống kim loại bị cắt ra làm đôi.
Nàng rất muốn dừng lại nhưng không biết phải bám vào đâu, nhất thời hoảng loạn không thể kìm hãm được đà rơi.
Chiếc ống dốc thẳng xuống phía dưới. Lôi Phượng chỉ có một hướng duy nhất là rơi xuống, rơi thẳng xuống phía dưới.
Thân hình nàng rơi lên trên một vật gì đó mềm mềm, nàng như được tái sinh, hai tay nhanh chóng túm chặt lấy nó.
Tay nàng có cảm giác như chạm vào lụa mềm, thân hình cuối cùng cũng dừng lại.
Nàng nằm yên tại đó, không dám động đậy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Xung quanh nàng là một màn đen tuyền, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được, không gian hoàn toàn im lặng.
Im lặng như đang tiếp cận tử vong.
Lôi Phượng nhìn đông ngó tây, càng lúc càng cảm thấy sợ.
Xung quanh nàng vô cùng im lặng, im lặng đến nỗi nàng nghe thấy được cả tiếng lắc đầu của mình.
Nàng thất thần ngây người ngồi tại đó. Đột nhiên tay nàng chạm đến chuôi một thanh đao.
Chuôi đao vẫn còn ấm, cảm giác rất quen thuộc. Nàng lập tức nhận ra thanh đao của mình.
Thanh đao vốn cùng nàng rơi xuống, tay nàng lúc nào cũng cầm chặt thanh đao, chỉ đến khi nàng buông tay túm chặt lấy tấm lụa thì thanh đao mới rời khỏi tay nàng.
Cầm thanh đao trong tay, tâm thần nàng lập tức ổn định lại. Nàng dù sao cũng vốn là người luyện võ. Nàng thủ đao trước ngực, từ từ dịch chuyển thân mình về phía trước.
Nàng nhanh chóng nhận ra nơi nàng rơi xuống là một chiếc giường.
Xung quanh thủy chung vẫn tĩnh mịch, không hề có một tiếng động.
Không khí phảng phất hương thơm của hoa cỏ. Không chỉ một loại mà là rất nhiều loại hương thơm.
Đây là địa phương nào?
Lôi Phượng cảm thấy rất kỳ quái. Tay trái nàng đột nhiên chạm phải một vật gì đó.
Mặt nàng lập tức nóng bừng lên. Vật nàng chạm phải chính là ngực của một nữ nhân, ngoài nàng ra còn có một nữ nhân thứ hai.
Ngực mềm mại, nhất định là ngực của một thiếu nữ.
Tay nàng bất giác di chuyển khắp người thiếu nữ nọ. Khắp người thiếu nữ không có một mảnh vải che thân. Mặt Lôi Phượng càng lúc càng nóng bừng lên, tay trái tiếp tục dò xét khắp người thiếu nữ.
Thân thể rắn chắc, không giống da thịt người sống cũng không giống thi thể người chết.
Rốt cuộc đó là vật gì?
Lôi Phượng đột nhiên chợt nhớ ra trên người nàng có đem theo hỏa tập. Nàng dùng tay lần tìm khắp người lấy hoả tập ra.
Chung quanh tối đen như mực, mặc dù hỏa tập vô cùng yếu ớt nhưng đối với Lôi Phượng mà nói thì nó lại tỏa sáng vô cùng. Trong khoảnh khắc nàng không thể thấy hết được tất cả mọi vật nhưng những gì nàng thấy được lại khiến nàng ngây người ra.
Tình hình xuanh quanh tuyệt không giống như nàng đã hình dung
Đây là địa phương nào?
Lôi Phượng khẽ rên lên một tiếng.
° ° °
Hỏa tập tuy không thể hoàn toàn xua tan bóng đen nhưng cũng đủ sáng để Lôi Phượng nhìn thấy rõ tình hình xung quanh.
Một căn phòng.
Thạch thất?
Hay kiến tạo bằng gì?
Một cánh cửa sắt lớn khóa chặt khiến nàng không thể nhìn thấy bên ngoài.
Rõ ràng là một căn phòng.
Căn phòng này khá rộng, cao đến hơn hai trượng.
Lôi Phượng vừa rồi quả thật là đã rơi xuống một chiếc giường, cũng đích thật đã chạm phải một nữ nhân lõa thể.
Ngực nở, eo thon, dung mạo mỹ lệ, mỗi phân mỗi tấc trên cơ thể nàng đều mỹ lệ đến mê hoặc lòng người, khiến người phải động tâm.
Đó tịnh không phải là người sống, càng không phải là người chết. Đó chỉ là một pho tượng gỗ.
Chạm trổ thật tinh tế, chân thật, thật hiếm có trên thế gian này.
Bên cạnh là một pho tượng mỹ nhân khác, dung mạo hình dáng đều giống nhau, chỉ có tư thế là khác biệt.
Toàn bộ căn phòng đều là những pho tượng nữ nhân lõa thể. Chỉ có ở chính giữa phòng là ngoại lệ, một khúc gỗ lớn đặt kế một thạch bình cao không quá ba thước.
Trên bức vách bên trái là vô số mông nữ nhân, mỗi một cái đều có hình dạng bất đồng, cái thì tròn, cái thì bằng phẳng. Nhưng mỗi một cái đều nhu hòa, đều mỹ lệ.
Bức vách bên phải là vô số nhũ phong, tuy hình dáng bất đồng nhưng tất cả đều thanh tú, đều mỹ lệ, cực kỳ mỹ lệ.
Phía trước mặt là đôi chân nữ nhân, còn bức vách phía sau chính là đầu nữ nhân.
Mỗi một thứ đều rất sống động, trông như thật nhưng rõ ràng là từ gỗ tạo thành.
Trên bốn bức vách là bốn loại khác nhau, mỗi bên vách chỉ có một loại duy nhất.
Lôi Phượng tuy là một nữ nhân nhưng đối với cơ thể mình cũng không nhận thức được rõ ràng, càng không nói đến người khác. Nàng cũng không tưởng tượng được một vật lại có thể có nhiều dáng vẻ đến như vậy.
Toàn bộ đều mỹ lệ, đều khả ái, Lôi Phượng mặc dù là nữ nhân cũng không thể tránh khỏi động tâm.
Nàng không khỏi than thầm một tiếng.
Nàng cơ hồ cho rằng bản thân mình đang nằm mộng, nhưng nàng hiểu rõ đây vốn là sự thật.
Nàng nằm mơ cũng không thể tưởng được trên thế gian còn có nơi này.
Là ai đã kiến tạo nơi này?
Là Biên Bức? Vô Dực Biên Bức ư?
Lôi Phượng không khỏi rùng mình một cái. Biên Bức vốn không nhìn thấy gì, lại có thể tạo ra những pho tượng mỹ nhân kia sao?
Lôi Phượng quả thật không thể tin nổi. Khuôn mặt nàng hiện tại đã ửng đỏ như ánh mặt trời ráng chiều, tuy thạch thất chỉ có một mình nàng nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ.
Nữ nhân vốn dĩ rất hay hổ thẹn.
“Biên Bức vì sao lại đưa ta đến nơi này?”
Lôi Phượng vốn không thể nghĩ ra được.
Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc thì một âm thanh kỳ quái đã xuất hiện. Cánh cửa thạch thất đang từ từ mở ra.
Nàng nhìn thấy một chiếc đèn lồng. Đèn lồng màu trắng, ánh sáng cũng ảm đạm.
Một cánh tay trắng bạch cầm đèn, một chút huyết sắc cũng không hề tồn tại. Chủ nhân của nó cũng trắng bạch như thế.
Vô Dực Biên Bức.
Am môn vừa mở ra, Vô Dực Biên Bức tay cầm đèn lồng đã xuất hiện trước ám môn.
Đăng quang ảm đạm khiến dáng vẻ lão trông càng già hơn. Đôi mắt lục sắc lân quang dừng lại trên khuôn mặt Lôi Phượng.
Tuyệt không phải là mắt người.
Lôi Phượng vốn biết đó là mắt giả nhưng hiện tại lại có cảm giác như lão đang dùng mắt thật để nhìn mình.
Một loại cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng. Nàng lập tức đặt tay lên chuôi đao.
° ° °
Trong phòng không có gió, cả không gian như cô động lại. Đăng quang cũng không lay động, tựa như tồn tại, tựa như không tồn tại.
Biên Bức đột nhiên bật cười. Cười như một đứa trẻ, tiếng cười kỳ quái đến không thể hình dung.
Lão vừa cười vừa đi vào, ám môn ở phía sau lão từ từ đóng lại. Lão tuỳ tiện cầm lấy một cái nhũ phong trên vách, cổ họng không khỏi bật lên một tiếng rên rĩ.
Lôi Phượng lập tức rùng mình, phát sinh một cảm giác rất kỳ lạ, tưởng chừng như chính bản thân mình đang nằm trong tay lão. Mặt nàng liền đỏ bừng lên.
Biên Bức tịnh không ngừng lại, tiếng rên rĩ của lão vang dội khắp phòng.
Lôi Phượng không muốn nhìn nhưng ánh mắt không thể ly khai khỏi lão được.
Biên Bức đột nhiên lên tiếng:
– Thế gian này không có thứ gì mỹ lệ hơn thân thể nữ nhân.
Am thanh lão vô cùng kỳ quái, vừa trầm ấm vừa tràn đầy ma lực, không thể diễn tả cũng không thể kháng cự.
Lôi Phượng bất giác gật đầu đồng ý.
Biên Bức tiếp:
– Nàng xem, nhũ phong như thế này quả thật rất mỹ lệ, khiến người phải động tâm.
Trong lòng Lôi Phượng không khỏi thầm thừa nhận lời nói của lão quả thật có lý lẽ.
Biên Bức lại tiếp:
– Đáng tiếc không phải ngực nữ nhân nào cũng đẹp, cái thì gầy, cái thì béo nhưng hầu như những cái đẹp nhất, mỹ lệ nhất đều ở cả đây. Nàng có biết để tìm được tất cả những thứ này mất bao lâu không?
Lôi Phượng hỏi lại:
– Bao lâu?
– Nhiều hay ít ta cũng không biết, có thể là hai mươi năm, cũng có thể là ba mươi năm. Nói chung là một thời gian rất dài. Chỉ tiếc là mỗi nữ nhân chỉ có một thứ là mỹ lệ, có thể nói không nữ nhân nào là hoàn mỹ.
Lão thở dài nói tiếp:
– Ngực đẹp thì eo lại thô, eo thon thì mông lại phẳng, bàn tay nhu mỹ thì chân lại thô kệch.
Lôi Phượng nghe đến ngẩn ngơ.
Biên Bức lại thở dài nói tiếp:
– Thiên hạ vốn không có người thập toàn thập mỹ, vô luận là nam nhân hay nữ nhân.
Lôi Phượng không thể không thừa nhận điều này.
– Không nói đến tính tình hay nhân cách, chỉ nói tướng mạo thôi cũng đã thiên biến vạn hóa.
Lôi Phượng im lặng không đáp.
Lão lại tiếp:
– Từ trước đến nay ta chưa từng gặp một nữ nhân có thân hình toàn mỹ.
Lôi Phượng cười lạnh.
– Nàng bất tất phải cười, sự thật thì ta chỉ lưu lại một bộ phận đẹp nhất của mỗi nữ nhân.
Lão cầm lấy một cái nhũ phong nói tiếp:
– Giống như những cái nhũ phong này, cái nào cũng tuyệt đẹp nhưng chủ nhân của chúng cũng chỉ có một phần này là tuyệt mỹ, những phần khác đều đáng vứt đi.
Lôi Phượng liền hỏi:
– Những… những thứ này đều là do lão lấy người thật làm mẫu mà chạm khắc nên sao?
– Đương nhiên, nếu không thế thì làm sao có thể chân thật như thế.
– Nhưng mắt lão…
– Mắt ta đích thật là không thể nhìn thấy gì.
– Nhưng tai lão lại linh mẫn phi thường như tai dơi.
– Sự thật thì tai dơi cũng không thể linh mẫn bằng ta.
– Nhưng lão làm sao có thể nghe ra được dung mạo?
– Chuyện này nếu như ta cũng có thể nghe được thì quả là chuyện không tưởng.
– Vậy lão…
– Ta tuy không nhìn thấy nhưng đôi tay lại vô cùng khéo.
– Tay?
– Không sai, là tay.
Lão vừa nói vừa vung vẩy đôi tay.
Tay lão cong như móng chim, lộ ra vô số gân xanh, trông rất linh hoạt. Đặc biệt là năm ngón tay trông như độc xà, mỗi một ngón đều vô cùng sung mãn như muốn rời khỏi đôi tay.
Lão duỗi thẳng năm ngón tay ra, nói:
– Nếu không có đôi tay này cũng không thể tạo ra được những thứ tuyệt mỹ như thế.
Biên Bức nói:
– Tay ta chính là đôi mắt, chỉ cần sờ vào, hình dáng nữ nhân như thế nào, mỗi bộ phận ra sao, cơ bắp thế nào, có đáng để điêu khắc hay không, ta cũng đều nhận ra được.
Lôi Phượng hỏi:
– Lão làm như thế để làm gì?
– Mỗi người đều có sở thích riêng, đây là sở thích của ta.
– Lão thật điên.
– Nếu ta điên làm sao có thể tạo ra những thứ mỹ lệ này.
– Lão nếu không điên thì sao lại tạo ra những thứ này? Sao lại có sở thích này?
– Ta chỉ là đi đến những nơi tuyệt đẹp, thu thập những mỹ nhân tuyệt thế. Đây là một việc làm trước nay chưa từng có, một việc làm vô cùng vĩ đại, độc nhất vô nhị.
Biên Bức lại động thân, đi về hướng Lôi Phượng.
Lôi Phượng hốt hoảng nói:
– Lão… lão làm gì thế?
– Nàng hoàn toàn không biết ư?
Nàng rùng mình quát lớn:
– Đứng lại.
Biên Bức dừng lại, nói:
– Giọng nói của nàng vốn rất dễ nghe nhưng nếu quát to lên thì quả thật không dễ nghe chút nào.
– Liên quan gì đến lão?
– Giọng nói cũng là một thứ đáng để sưu tầm, giọng nói êm ái, mỹ lệ như vậy quả thật khiến cho người nghe phải thần hồn điên đảo. Chỉ tiếc là âm thanh không thể lưu giữ được.
Biên Bức thở dài tiếp:
– Hiện tại thì âm thanh không thể sưu tập được nhưng biết đâu sau này sẽ có biện pháp. Đáng tiếc là ta không thể sống đến lúc đó.
Lôi Phượng cười lạnh:
– Loại người như lão chết đi là tốt nhất.
– Con người ai cũng phải chết, nhưng nếu chưa phải lúc thì nàng có trù ta chết cũng vô dụng.
Lão lại động thân đi tiếp.
Lôi Phượng lại quát lên:
– Dừng lại.
Nhưng Biên Bức vẫn không dừng bước.
– Nếu lão không dừng lại thì đừng trách ta.
– Nàng sẽ làm gì?
– Giết lão.
Biên Bức cười lớn:
– Thật hung dữ. Bằng vào bản lĩnh của nàng cũng có khả năng giết được ta. Chỉ tiếc…
Lão đột nhiên dừng lại.
Lôi Phượng nghi hoặc hỏi:
– Chỉ tiếc cái gì?
– Nàng đã uống một chén rượu, hiện tại ta không ngại nói cho nàng biết, chén rượu đó nàng tuyệt đối không nên uống.
Lôi Phượng chấn động hỏi:
– Đó là rượu gì?
– Nàng có biết là rượu gì không?
– Rượu gì?
– Biên Bức Tửu.
Dơi làm sao có thể là một loại rượu?
Biên Bức nói tiếp:
– Loại rượu này tin rằng nàng chưa từng nghe thấy.
– Là độc tửu?
– Không phải, nếu là độc tửu thì nàng đã chết lâu rồi.
Lôi Phượng trong lòng đầy nghi hoặc: “Nếu không phải là độc tửu, lão uống được, tại sao ta lại không uống được? Không biết lão nói có đúng sự thật hay không?”
Nàng chỉ nghi vấn điều này.
Biên Bức dường như nhìn thấy được suy nghĩ của nàng:
– Nàng yên tâm. Ta chỉ có một ưu điểm, đó là không thích nói dối.
Lôi Phượng cười lạnh:
– Nếu như lão không thích nói dối, vậy tại sao lại gạt ta đến nơi này?
– Ta tuy không thích nhưng có lúc cũng buộc phải nói dối.
Lôi Phượng chỉ cười lạnh.
– Nàng có biết Biên Bức Tửu làm sao chế thành không?
– Không biết.
– Đó là một loại hồng dơi tẩm rượu. Nàng có biết hồng dơi là loại dơi gì không?
– Ta làm sao biết được loại dơi quỷ quái đó.
– Hồng dơi, giống như tên gọi, là một loại dơi toàn thân đều có màu đỏ, đỏ tựa như máu, vốn chỉ sống ở vùng biên tái nhưng nếu do ta nuôi dưỡng lại có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh.
– Ngươi nuôi nó làm gì?
– Ta say mê dơi cũng như say mê cơ thể nữ nhân. Bởi vì ta yêu thích dơi nên trông giống dơi, chỉ tiếc là ta không có cánh.
– Lão hiện tại cũng đã rất giống rồi.
– Không sai. Trở lại hồng dơi, có thuyết cho rằng vì chúng thích hút máu nên toàn thân đều biến thành đỏ rực.
Lôi Phượng rùng mình hỏi:
– Thật ư?
– Sự thật thì chỉ có một loại Độc hồng biên bức là thích hút máu mà thôi.
– Kỳ quái là bọn chúng lại không hút máu lão.
– Đại khái là vì bọn chúng nhận ra ta là đồng loại.
– Lão đích xác là không giống người.
– Người là một sinh vật, dơi cũng là một sinh vật, có gì là không giống?
– Cũng có thuyết cho rằng hồng dơi chỉ thích hút máu nữ nhân mà thôi.
– Nói bậy.
– Nhưng có một truyền thuyết là sự thật.
Lôi Phượng hỏi dồn:
– Là cái gì?
– Máu của chúng có thể chế được một loại mê dược.
Lôi Phượng biến sắc:
– Mê dược.
Biên Bức cười quái dị:
– Mê dược có rất nhiều loại nhưng tựu chung hồng dơi là loại mê dược lợi hại đứng hàng thứ năm.
Lôi Phượng ngẩn người ra, không biết phải nói gì.
– Có thuyết nói rằng hồng dơi là loại mê dược có thể khiến cho nữ nhân tam trinh cửu liệt cũng phải trở thành dâm nữ. Theo kinh nghiệm của ta thì đây tịnh không phải là ngoa ngôn, đích thật là rất lợi hại.
Lôi Phượng dù sao cũng là một khuê nữ.
Biên Bức tiếp:
– Nàng yên tâm, ta tuyệt không có ý biến nàng thành dâm nữ, bởi vì… bởi vì…
Lão thở dài nói:
– Ai, bở vì ta đã là một lão nhân, có thể nói là lực bất tòng tâm.
Lôi Phượng một chút thoải mái cũng không có, ngược lại có chút bất an: “Lão muốn làm gì ta?”
Nàng trừng mắt nhìn Biên Bức, hận không thể chém lão một đao.
Biên Bức tất nhiên cũng hiểu rất rõ cảm giác của Lôi Phượng:
– Tuế nguyệt không tha một ai, cho dù là anh hùng, đến khi tuổi già cũng có nhiều việc lực bất tòng tâm.
Lôi Phượng vẫn không hiểu ý lão.
Biên Bức đột nhiên cười lớn:
– Nhưng cho dù lúc ta còn trẻ cũng không có hứng thú với việc ấy.
Mặt lão đột nhiên trầm xuống, ảm đạm nói:
– Ta từ lâu đã không còn hứng thú nữa, chuyện đó đối với ta là vô nghĩa.
Lôi Phượng cuối cùng cũng minh bạch.
Biên Bức thở dài nói:
– Nếu như không chiếm được trái tim nữ nhân thì chiếm hữu thân xác cũng có ích gì.
Lôi Phượng bất giác gật đầu.
– Có rất nhiều nữ nhân bị ta đưa đến nơi này, nhưng ta chưa từng xâm phạm đến ai, chỉ lưu lại một bộ phận đẹp nhất, tìm một khối gỗ tốt, toàn tâm toàn ý điêu khắc nó. Cho nên nàng có thể yên tâm.
Lôi Phượng cười lạnh.
Biên Bức tiếp:
– Ta biết sau khi nàng rời khỏi, nhất định sẽ rất hận ra nhưng sau đó sẽ không thể nào quên được ta.
– Vậy bây giờ ta rời khỏi.
Nàng vừa nói vừa cất bước đi ra cửa. Vừa bước một bước, nàng đột nhiên phát giác ra sức lực toàn thân đã biến mất, phải cố gắng lắm mới có thể cất bước.
Hồ rượu đó quả thật là hồng dơi mê tửu sao?
Toàn thân nàng đều lạnh toát.
Biên Bức nghe thấy cử dộng của nàng, lập tức nói:
– Dược lực của hồng dơi cũng đã đến lúc phát tác.
Lôi Phượng nghe thấy liền chấn động.
Biên Bức cười cười tiếp:
– Loại mê tửu này được cất qua rất nhiều lần, mê lực đã được giảm đến mức ít nhất, nàng lại là một nữ nhân trinh liệt, nên nó cũng không có tác dụng.
Lôi Phượng đã cố bước đi được hai bước nhưng hai bước đối với nàng dài như ba mươi bước. Trong lòng nàng lại phát sinh cảm giác sợ hãi.
Biên Bức nói tiếp:
– Nàng là một nữ nhân trinh liệt, loại mê dược đó không có công hiệu với nàng, chỉ có thể khiến nàng mất đi sức lực, ngoài trừ không thể cử động ra, tất cả tri giác đều tồn tại. Vô luận là ta làm gì, nàng đều có thể nhận biết, chỉ là nàng vô phương kháng cự. Ta đã nghiên cứu rất nhiều mới chọn loại mê dược này, cũng chỉ có mê dược này mới có thể giúp cho việc điêu khắc được tiến hành thuận lợi.
– Lão dám?
Lời nói của nàng hữu khí nhưng vô lực.
– Ta dám. Thiên hạ này không có việc gì mà ta không dám làm, vô luận là ta muốn làm gì cũng không ai có thể ngăn cản.
Lồng đèn trong tay lão đột nhiên bay lên, đăng quang màu trắng đã biến thành xanh lục. Ngọn đèn bay lơ lửng trên không, đột nhiên tàn lửa bay tung tóe khắp nơi.
Ma pháp!
Lôi Phượng lập tức kinh hô.
Đăng quang đã tắt. Thạch thất tối đen chỉ còn tiếng cười quái dị của Biên Bức cùng tiếng la hoảng sợ của Lôi Phượng.
Lôi Phượng một lần nữa lại hãm thân vào một không gian đen kịt.
Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng nàng. Nàng muốn chạy đến chém chết Biên Bức rồi thoát ra ngoài. Nhưng hai chân nàng lại không thể cử động được. Toàn thân nàng như vô lực, ngã xuống đất nhưng tri giác vẫn còn tồn tại.
° ° °
Không biết đã trải qua bao lâu.
Lôi Phượng không thể nhận biết được thời gian, trước mắt nàng chỉ là một màu tối đen. Nàng hoàn toàn không thể cử động được, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người nàng. Nàng không muốn ngủ, hai mắt vẫn mở to.
Chỉ là một màu tối đen.
Nàng muốn khóc nhưng cố sức kìm nén lại.
Thật là một thiếu nữ quật cường.
° ° °
Biên Bức đã ngừng cười, trong bóng tối không hề có tiếng động nào.
Lão đã đi đâu?
Lôi Phượng không biết tại sao lại có cảm giác lão đang ở kế bên, đang chăm chú nhìn nàng.
Biên Bức là một người mù, bóng tối chính là vương quốc của lão, hơn nữa lão đủ bản lĩnh để che giấu hành tung.
Lôi Phượng tuy nằm yên nhưng lại không thể bình tĩnh.
Trong bóng tối, một khắc đối với Lôi Phượng dài như một canh giờ.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thạch thất thật im lặng, Lôi Phượng thậm chí nghe rõ cả tiếng đập của trái tim mình.
Rất lâu sau đó, một âm thanh kỳ quái vang lên trong bóng đêm, tựa như có người đang đi về phía nàng.
Là ai? Biên Bức?
Là tiếng bước chân.
Cước lực thật nhẹ nhàng, như có như không. Không gian tĩnh lặng như thế cũng không nghe ra được rõ ràng.
Trên mặt đất có rất nhiều mộc tượng nhưng đôi chân của người đó không hề dẫm lên bất cứ mộc tượng nào.
Nhất định là Biên Bức.
Đôi tai của Biên Bức quả thật linh mẫn như vậy sao? Ngay cả vật gì cản đường cũng có thể nghe ra được sao?
Lôi Phượng khẽ rên lên một tiếng. Tiếng kêu của nàng lập tức trở thành mục tiêu, tiếng bước chân liền hướng về phía nàng.
Lôi Phượng lập tức im lặng, không dám phát ra âm thanh nào.
Nhưng tiếng bước chân vẫn tiếp tục tiến gần đến nàng.
Biên Bức đã xác định được vị trí của Lôi Phượng.
Càng đến gần thì tiếng bước chân càng rõ ràng. Lôi Phượng cực kỳ sợ hãi, nàng rất muốn la lên nhưng âm thanh lại không thể phát ra. Nàng cũng muốn di chuyển thân mình, một tấc cũng được, nửa tấc cũng được. Nhưng nàng không thể làm nổi.
Thời khắc đó, cả thạch thất đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
° ° °
Một ngọn đèn lục sắc từ trên trần thạch thất bay xuống. Trần thạch thất không hề có một lổ hổng nào, ngọn đèn đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Đăng quang mờ ảo nhưng cũng đủ để Lôi Phượng nhìn thấy Biên Bức.
Lão đang ở cách nàng ba thước. Cả người nàng lạnh toát.
Tướng mạo Biên Bức vẫn không thay đổi, chỉ là tựa như đã già đi rất nhiều.
Già cả, ốm yếu, tiều tuỵ.
Nhưng đôi mắt lục sắc vẫn trừng trừng nhìn nàng. Lôi Phượng lập tức phong tỏa hơi thở. Nàng không biết lão muốn làm gì nhưng nàng không muốn lão phát hiện ra tung tích của nàng.
Nhưng dường như lão đã biết rất rõ vị trí của nàng, thủy chung vẫn tiếp tục bước tới.
Một bước, lại một bước.
Biên Bức đột nhiên dừng lại, rồi ngồi xuống.
Lão hiện tại chỉ còn cách nàng có một thước. Lôi Phượng thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của lão phả lên mặt mình.
Nàng không khỏi rùng mình.
Tả thủ của Biên Bức đã đặt lên má nàng. Nếu nàng có thể nói chuyện, nhất định là đã la to lên. Nhưng nàng hiện tại không thể phát thoại, cơ thể như đình trệ, một chút kháng cự cũng không thể.
Nàng chỉ có thể cảm nhận, cảm nhận sự hoảng loạn, cảm nhận sự sợ hãi.
Tay lão cong queo, khô quắt như móng chim, càng khiến Lôi Phượng kinh hoàng. Tay lão chầm chậm di chuyển, sờ khắp gương mặt nàng. Mặt lão càng lúc càng biến đổi, càng lúc càng hưng phấn, vừa nuối tiếc vừa nguỵ dị.
Lôi Phượng hoàn toàn không thể kháng cự.
Lão lại đưa tay phải ra sờ khắp mặt nàng, hai tay vuốt ve mặt nàng, rồi bật cười.
Lão cười như si như dại.