Tang lễ diễn ra trong thầm lặng, nhưng họ hàng và những người thân quen của Lạc gia đều đến đủ.
Khoảnh khoắc nhìn thấy cô con dâu của Lạc gia, mọi người đều trưng ra vẻ mặt khó chịu không vui của mình.
Lạc Thần bận rộn chuẩn bị cho tang lễ, đón khách, không có thời gian chú ý đến phía Hạ Điềm. Cô cũng đến phụ giúp, sau một ngày mệt mỏi vì đủ thứ chuyện, còn bị họ hàng của chồng khinh khi, cô có chút bực mình.
Đám người thượng lưu này sao lúc nào cũng dễ dàng khơi dậy ma tính trong người cô thế?
“Mày nhìn với cái thái độ gì thế hả?” Dì của Lạc Thần không vui hỏi.
Lần đầu tiên gặp mặt, bà đã không thích đứa cháu dâu này, chỉ tiếc Lạc lão tự mình đính hôn cho cháu trai, họ hàng không có tư cách lên tiếng phản đối. Mà bây giờ ông ấy đã mất, có nói gì cũng không sợ bị trách mắng nữa.
“…” Hạ Điềm cúi đầu không đáp, chỉ là đứng ở bên cạnh chỗ thắp hương, lẳng lặng canh chừng.
“Tao bảo mày nhìn tao kiểu gì? Sao mày không trả lời? Có biết lễ phép không?”
Bà không nhịn được mà to tiếng, khiến Lạc Hy ở gần chú ý tới, vội chạy qua hỏi thăm:
“Chuyện gì thế ạ?”
“Không có gì, dì ngứa mắt thái độ của cô cháu dâu này thôi, con xem dì nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không thèm đáp lại.”
Lạc Hy hơi nhíu mày:
“Dì, nơi này là tang lễ của ông, dì có thể nhỏ tiếng chút không?”
“Dì nói không đúng à? Đến cả con cũng…”
Lạc Chi Quang chịu không nổi những người họ hàng này, mệt mỏi quát:
“Một là im lặng, hai là cút đi.”
Âm thanh của ông làm người xung quanh đều giật mình, cả Lạc Thần cũng chú ý đến bên này. Thấy Hạ Điềm cúi đầu không nói gì, thần tình lạnh nhạt, anh chậc một tiếng rồi đi đến bên cạnh cô.
“Vất vả cho em rồi, có muốn đi nghỉ một lát không?”
Lạc Thần đưa tay vuốt tóc cô, thể hiện thái độ cưng chiều trước mặt bao người quen thân thích.
“Có.”
Hạ Điềm nói, sau đó không thèm nhìn những người xung quanh mà rời đi, trở về phòng mình. Cô thức đêm ở nơi này chạy đông chạy tây giúp sức, còn chưa được khen câu nào đã bị bà dì khó ưa kia to tiếng, chán không muốn phản ứng nữa.
Lạc Thần liếc mắt nhìn xung quanh, không thèm so đo với những kẻ này, nhưng mà vẫn phải lên tiếng cảnh cáo:
“Cô ấy là người mà con đã chọn, hy vọng mọi người học cách tôn trọng người khác.”
Mọi người đến giờ mới thật sự hiểu, Lạc Thần quý trọng cô gái kia thế nào, còn ở trước mặt người lớn trong nhà nói ra câu đó.
Tang lễ nhanh chóng qua đi, trên đời này mãi mãi mất đi một người yêu thương cưng chiều Lạc Hy vô bờ bến, Lạc Hy cảm giác như đã trải qua một kiếp vậy.
Cô không nói không rằng, ở trong phòng nhốt mình rất lâu rất lâu, sau đó quyết định tiếp tục đi du học.
Lạc Chi Quang không ngăn cản, ngược lại còn thấy con gái đã trưởng thành, trong lòng vui mừng thay.
“Đi thì đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, bố sẽ cho người làm thủ tục.”
“Vâng.”
Mùa thu đến, lá vàng nở rộ khắp các con phố.
Sau tang lễ, Hạ Điềm cuối cùng cũng chấp nhận trở về bên cạnh Lạc Thần. Trông anh suốt ngày buồn lòng vì ông, lại còn phải chăm sóc mẹ con cô cẩn thận tỉ mỉ, cô… không nỡ.
Lúc cô nói sẽ dọn về ở cùng anh, Lạc Thần vẫn chưa tin được, liên tục hỏi cô có thật không.
“Thật, anh cảm thấy thời điểm này em còn nói dối anh được à?”
“Tốt quá…”
Lạc Thần đem cô ôm vào lòng, báo hại Hạ Mạc đang ngồi xem ti vi không khỏi ngứa mắt mà mắng:
“Mệt hai người quá đấy, ngược đãi con đẩu độc thân như em suốt cả tháng còn chưa đủ hay sao? Chị, chị không có chính kiến, là ai nói sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta hả?”
“Lúc đó do chị giận quá mới nói vậy, em chưa yêu thì biết cái gì chứ?” Hạ Điềm trừng mắt.
“Ai nói em chưa yêu?”
Hạ Mạc cãi lại, sau đó mới phát hiện mình lỡ lời, nhưng đã quá muộn…
Bố Hạ đang ở trong bếp uống nước nghe được, hô to:
“Thằng nhóc kia, mày mới tí tuổi đầu yêu đương cái gì đó? Tao nghe thấy rồi nhé!”
“Không, con có nói gì đâu!”
Thiếu niên quá sợ hãi, vội tắt ti vi và xách áo khoác lên rồi bay thẳng ra cửa, nói:
“Chị, em ra ngoài đây!”
Hạ Điềm cười tủm tỉm nhìn em trai:
“Đi hẹn hò à?”
“Suỵt! Chị đừng nói nữa, chị muốn bố đuổi em ra khỏi nhà hả? Bố mà đuổi em thật thì em qua nhà chị ăn vạ đấy!”
Khoác áo khoác vào, lại mang giày cẩn thận, Hạ Mạc mở cửa chuồn nhanh khỏi nhà, tránh cho bố nổi khùng đánh cậu.
“Em định bao giờ chuyển nhà?” Lạc Thần lắc đầu nhìn thằng bé, rồi quay sang nhìn Hạ Điềm.
“Anh chuyển giúp đi, thời gian này chuyển nhà quá nhiều, nhắc đến liền thấy mệt.”
“Được rồi.”
Lạc Thần yêu thương xoa xoa tóc cô.
Thời gian này, Vương Tuyết Tình đã chính thức bị bắt bỏ tù, hiện tại đang sống những ngày tháng khổ cực, cả thể xác lẫn tinh thần đều đang chịu dày vò.
Về phần Tô Ngữ và Sở Dương thì đang trong quá trình tìm hiểu. Ngày mẹ hối thúc mang người yêu về, Sở Dương không có cách nào đành nhờ vả cô, còn đưa ra điều kiện hết sức hấp dẫn.
“Trở thành bạn gái của anh, bao em ăn nửa năm lẩu, nửa năm trà sữa, được không?”
“Ngộ nhỡ mẹ anh…”
“Bao toàn bộ chi phí sinh hoạt của em trong vòng nửa năm, được không?”
“Nhưng…”
“Một năm!”
Sở Dương chắc giọng, khiến người nào đó yểu xìu, nghĩ đến một năm tiền lẩu của mình… Cô, đồng ý rồi.
“Được, một năm, thành giao!”
Vì một năm tiền ăn mà bán mình, Tô Ngữ cảm thấy Sở Dương thật lời to. Sở Dương vui sướng muốn nhào qua ôm cô, lại bị Tô Ngữ dùng tay chặn lại, nói:
“Anh làm gì?”
“Ôm một cái…”
“Không được, đang ở bên ngoài, anh đứng đắn chút đi.”
“Vậy, anh đưa em đi chọn quần áo trước nha? Sau đó về nhà ra mắt bố mẹ anh?” Sở Dương lui lại, nghe lời cô mà thẳng lưng lên.
“Cũng được.”
Tô Ngữ ôm túi xách lên, đưa tay về phía Sở Dương rồi nói:
“Cho anh nắm tay.”
“Chúng ta cũng đã ngủ chung rồi, em chỉ cho anh nắm tay…”
Bất mãn chưa xong, Sở Dương lập tức bị một ánh nhìn đầy phẫn nộ dọa im bặt. Nắm tay thì nắm tay, cùng lắm buổi tối anh lại tìm cách anh đậu hũ của cô là được.
Hạ Điềm trở về bên cạnh chồng cô, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc trước đây, hoặc có thể là nói còn hạnh phúc hơn nhiều, vì người nào đó luôn sợ cô giận, ra sức lấy lòng cô.
Anh đổi toàn bộ bài trí trong nhà thành màu hồng, trông có chút buồn cười. Hạ Điềm không khỏi tò mò hỏi:
“Sao lại là màu hồng thế? Anh không sợ người ta biết được sẽ cười anh à?”
“Sợ chứ. Nhưng tiểu công chúa của chúng ta ở đây, anh đành chịu thiệt thôi.” Lạc Thần chỉ tay vào bé gái đang bò trên thảm dày ở phòng khách.
Ai quy định con gái là phải thích màu hồng? Hạ Điềm cũng là con gái, nhưng chưa bao giờ cô động đến cái màu… quá là nữ tính đó, hường huệ như vậy, ai chịu nổi?
“Ngộ nhỡ con bé thích màu xanh thì sao?” Hạ Điềm hỏi.
Lạc Thần đi đến gần Y Y rồi ngồi xuống, nói:
“Đến đó lại thay một lần, đợi con bé nói được, anh sẽ hỏi con bé thích màu gì.”
Thấy anh ngồi gần mình, Y Y dùng sức trên cả chân lẫn tay, hớn hở bò nhanh về phía anh, miệng còn kêu “ba ba” cực kỳ đáng yêu.
Hạ Điềm nghĩ đến cảnh lần đầu gặp Lạc Hy, sống lưng lạnh ngắt, dứa nhỏ này lớn lên, chắc chắn sẽ bị Lạc Thần chiều hư… Không được, nghĩ đến đó đã thấy tương lai nhiều trở ngại, sau này cô phải cẩn thận giáo dục con gái, không thể để con bé trở thành một Lạc Hy, hay một Vương Tuyết Tình thứ hai được.