Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 124 - Ngoại Truyện (Bonus)

trước
tiếp

Cuộc sống của Lạc Thần từ khi có con nhỏ trở nên phong phú hơn không ít, ba ngày một lần, anh sẽ đưa con gái ra ngoài chơi, thậm chí là đưa đến công ty.

Lạc Y Y luôn thích mặc váy công chúa, đặc biệt là màu hồng, và để giết thời gian, Hạ Điềm đã mua máy may mini về nhà học may, làm váy cho con gái.

Không phải cô không muốn đi làm, mà là Lạc Thần cứ khăng khăng bảo cô ở nhà hoặc ra ngoài chơi là được, chán quá có thể học mấy thứ linh tinh để giết thời gian.

Vậy nên từ một diễn viên, Hạ Điềm biến thành một bà nội trợ chuyên nghiệp…

Nấu ăn, may vá, dọn dẹp, cô chỉ cần đi thi là có thể lấy bằng tốt nghiệp luôn rồi.

Một buổi sáng đẹp trời, Lạc Thần dậy sớm chuẩn bị đi làm, không quên ôm con gái lên rồi nói với cô:

“Hôm nay em đi dạo phố với Tô Ngữ phải không, anh mang Y Y đến công ty.”

“Chờ đã, em đưa Y Y theo đi dạo phố cũng được mà, anh mang con đến chỗ làm không tiện đâu.”

Lúc này Y Y đã bốn tuổi, khuôn mặt vẫn bầu bĩnh mũm mĩm như trước, da hai bên má nhìn thấy cả những mạch nhỏ màu hồng hồng, còn mặc váy trắng thắt nơ, trông vô cùng đáng yêu.

Y Y nghe mẹ bảo muốn đi dạo phố, lắc đầu bám lên cổ Lạc Thần rồi nhõng nhẽo:

“Con muốn đi với bố.”

Hạ Điềm chỉ có thể đỡ trán rồi phất tay:

“Được rồi. Hai bố con các người không thương tôi nữa, đi đi, đi làm cẩn thận đấy.”

Hai bố con vừa đi không lâu, Hạ Điềm cũng ra ngoài.

Lúc này, tại Lạc Hoa, một người đàn ông tóc nâu cẩn thận dặn dò con trai của mình, để thằng bé ngồi trên ghế gần bàn làm việc rồi nói:

“Thiệu Huy, lát nữa chú Lạc và chị Y Y của con tới, con có thể đi chơi cùng chị ấy, bây giờ ngoan ngoãn ngồi đây nha.”

Đứa nhỏ bên cạnh gật gật đầu, nghiêm túc ôm chân ngồi nhìn bố mình, dáng vẻ chẳng khác gì ông cụ non. Thằng bé chỉ tầm hai, ba tuổi, nhưng lại rất hiểu chuyện, rất nghe lời.

Tên của cậu nhóc này là Sở Thiệu Huy, con trai của Sở Dương.

Hai cô vợ yêu dấu của Sở Dương và Lạc Thần hẹn nhau đi dạo phố, Tô Ngữ thì không giống Hạ Điềm, thẳng thừng bảo chồng chăm con để cô ra ngoài. Trước đây Sở Dương cũng từng ôm con trai lên công ty, nói là cho thằng bé đi theo mở mang tầm mắt, sau lần đó, vợ cứ bận bịu gì là bắt anh chăm con, còn nói…

“Anh đưa con trai đi mở mang tầm mắt đi.”

Anh không thể để con một mình, nên gọi điện cho Lạc Thần đưa Y Y tới để hai đứa nhỏ chơi với nhau.

Lạc Thần dắt tay con gái đi vào công ty khiến không ít nhân viên quay đầu nhìn lại, sau khi cúi chào anh xong thì chui vào một góc bàn tán.

“Lạc tổng lại đưa con gái đến công ty rồi, các người nói xem có phải Lạc tổng bị vợ bắt nạt không?”

“Đơn thuần là dẫn con đi chơi thôi mà, mấy người nghĩ nhiều quá rồi đó.” Một nhân viên mới đi ngang qua, liếc mắt nói.

“Cô không biết đấy thôi, Lạc tổng rất thương vợ, lúc nào cũng bị Lạc phu nhân bắt nạt. Lại đây tôi kể cho nghe…”

Thế là màn phổ cập kiến thức cho người mới lại bắt đầu, cho đến hiện tại, mặc dù nhiều người còn chưa nhìn thấy Lạc phu nhân lần nào, nhưng trong thâm tâm luôn nghĩ cô ấy là một người phụ nữ cực kỳ đáng sợ.

Lạc Thần đưa con gái đến phòng làm việc của Sở Dương trước, vừa mở cửa ra đã thấy Thiệu Huy nằm trên sofa đắp áo khoác của Sở Dương ngủ ngon lành.

“Cậu trông con kiểu này, Tô Ngữ mà biết thì hỏng rồi.”

Lạc Thần cười trêu, đang định dẫn con gái đi thì Thiệu Huy đột nhiên bật dậy, gọi:

“Chị Y Y.”

Y Y ghét bỏ quay mặt ra cửa, không thèm quan tâm đến cậu nhóc.

Vốn đã quen với hình tượng lạnh lùng này của Y Y, Thiệu Huy không nói gì cả, bò nhanh khỏi sofa rồi chạy đến ôm chầm lấy cô nhóc.

Thiệu Huy thấp hơn Y Y cả cái đầu, cũng nhẹ hơn cô nhóc nhiều, lần nào gặp cũng bám dính lấy cô nhóc.

Y Y mặt thì nhăn nhó nhưng không có đẩy Thiệu Huy ra, đưa tay vỗ vỗ đầu thằng bé.

“Hai đứa ra ngoài chơi, Y Y chăm sóc em, nhớ đừng gây chuyện.” Lạc Thần dặn dò.

“Dạ.”

Y Y gật đầu rồi túm tay Thiệu Huy lôi ra ngoài.

Hai đứa nhỏ rất ngoan, không dám gây ra tiếng động lớn.

“Chị Y Y ăn bánh hông?”

“Em ăn đi.”

“Chị ơi, em mới mọc thêm răng.”

“Há miệng ra chị xem.”

Thiệu Huy nghe lời há miệng ra, Y Y đưa tay lên, bắt đầu đếm.

“1…2…3… 20…”

Vừa đủ hai mươi cái răng.

Y Y hất cằm vui vẻ:

“Có gì hay đâu, chị đây nhiều răng hơn.”

Thiệu Huy đưa đôi mắt long lanh nhìn Y Y, nói:

“Em cũng muốn đếm…”

“Không cho.”

“Chị…”

“Không là không. Em còn nói tiếp thì chị không chơi với em nữa.” Y Y khoanh tay lại thị uy.

Thiêu Huy bị bắt nạt thành quen, vừa nghe nói vậy liền ngậm miệng không lên tiếng nữa.

Hai đứa nhỏ chạy vòng vòng một lát, Thiệu Huy kéo kéo góc áo của Y Y, nói:

“Chị, em mắc tè.”

Y Y không tìm được nhà vệ sinh, cũng hơi gấp vì sợ thằng bé tè ra quần. Thấy có nhân viên đi ngang qua, cô nhóc lạch bạch chạy tới rồi hỏi:

“Chú đẹp trai ơi cho cháu hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ? Em trai của cháu muốn đi tè.”

Ông chú kia vừa nhìn thấy hai đứa nhóc thì ngay lập tức nhận ra luôn, con trai con gái cưng của Lạc tổng và Sở Dương đây mà!

“Thiệu Huy đi với chú, chú dẫn cháu đi vệ sinh.” Ông chú ngoắc tay với thằng bé.

Thiệu Huy rụt rè ôm cánh tay Y Y, nhỏ giọng nói:

“Không, cháu muốn đi với chị.”

“Thiệu Huy, buông tay cho chị.” Y Y kéo tay thằng bé.

“Chị…” Thiệu Huy mắt long lanh sắp khóc.

“Được rồi…”

Y Y không còn cách nào, ông chú nhân viên cũng không còn cách nào, đành dẫn luôn hai đứa vào nhà vệ sinh.

Sau này lớn lên, khi nhớ lại cảnh mình đi vệ sinh cũng bám lấy Lạc Y Y không chịu buông, Sở Thiệu Huy đều có cảm giác muốn khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.