Hạ Điềm nào biết trong đầu Lạc Thần nghĩ gì, cô chỉ lo cẩn thận theo sát phía sau anh, tay nắm chặt áo khoác dài, mùi thơm trên áo thoang thoảng quanh mũi làm cô ngượng đỏ cả mặt. Mùi hương này thật sự rất riêng biệt, nó làm cô nhớ đến cái đêm hai người ở trên xe… Khụ, Hạ Điềm đưa tay sờ lên mặt mình, không dám nghĩ nữa. Cô nhờ vào thân hình cao lớn của người phía trước làm lớp bảo vệ, tấm lưng rộng kia vừa vặn chắn gió lạnh giúp cô.
Một ngày làm việc vất vả lại kết thúc, Hạ Điềm tranh thủ thời gian đi tắm nước nóng rồi lăn ra giường ngủ ngon lành. Ngày mai cô phải đi gặp quản lý của mình, hi vọng sẽ là một người hòa ái dễ nói chuyện.
Thu qua đông đến, người người bắt đầu mặc thêm nhiều quần áo ấm. Hạ Điềm cũng rút kinh nghiệm từ lần ra ngoài trước, bấy giờ cô không chỉ mặc thêm áo giữ nhiệt, mà còn đem theo túi sưởi, phòng khi đêm về cần dùng.
Sau khi đến công ty, Hạ Điềm đi đến phòng làm việc riêng dành cho người mới, ngoan ngoãn ngồi đợi quản lý. Xung quanh cũng lục tục có người xuất hiện, đang đứng trò chuyện vui vẻ, mà chỉ có cô là lạc loài ở đây. Cô cười khổ, ai bảo cô là người duy nhất đi “cửa sau” chứ?
Ngồi đợi hơn nửa tiếng, Hạ Điềm vẫn chưa thấy quản lý gọi cho mình, cô ngẫm một chút, chắc là có chuyện bận đột xuất nên tiếp tục ngồi đợi.
Sở Dương có gửi tin nhắn cho cô, bảo đến phòng làm việc chờ người, nhưng quay đi quay lại cũng trễ hai tiếng đồng hồ, quản lý của cô mới chậm rì rì đi tới. Câu đầu tiên mà người nọ nói chính là:
“Hạ Điềm phải không? Cô theo tôi qua đây.”
Thái độ không mấy thân thiện, rất có tư thế bề trên. Hạ Điềm âm thầm đánh giá, ngoài mặt vẫn cười đáp:
“Vâng.”
“Tôi đã xếp lịch làm việc cho cô rồi, một hợp đồng quảng cáo nước hoa, còn có một vai nhân vật phụ trong phim cổ trang cung đấu, cầm lấy.”
Quản lý nhăn mày, nói xong quăng tệp hồ sơ trong tay về phía Hạ Điềm, hồ sơ đập lên vai cô rồi rơi xuống, cô phản ứng cực nhanh mới vừa lúc chụp được. Thấy vậy, cô gái trước mặt trợn mắt nói:
“Vì cô là người mới nên công ty đã ký thay cô rồi, có thắc mắc gì không? Không có? Vậy thì về xem kịch bản đi.”
Hạ Điềm còn chưa kịp nói gì, cô gái kia đã hùng hổ đi mất, để lại cô giữa căn phòng với biết bao nhiêu người nhìn, hại cô bối rối không biết làm sao. Rất rõ ràng, cô không được hoan nghênh!
Nhưng mà người là do Sở Dương xếp cho cô, cô cũng không nói thêm gì được, đành lật sấp giấy trong tay ra xem sơ qua một lượt. Là kịch bản phim và chút thông tin về công việc.
Hạ Điềm không tiếp tục ở lại công ty, sau khi nhận đồ thì lập tức trở về như lời quản lý nói. Dù sao hôm nay cô cũng được miễn học và tập luyện đặc biệt, về nghiên cứu thêm vậy.
Thời điểm Hạ Điềm trở lại, Ngáo đang nằm trên giường riêng của mình ngủ thẳng cẳng. Thật là một con cún sung sướng…
Vừa mới cởi giày ra, cửa phòng Lạc Thần đột nhiên bật mở khiến cô ngạc nhiên:
“Anh không đi làm sao?”
Nam nhân vẫn còn mặc đồ ngủ, mái tóc rối bời, môi hơi tái một chút, ánh mắt mơ màng nhìn về phía cô. Mất một lúc, anh mới khàn giọng đáp:
“Cảm lạnh, không đi.”
Bình thường Hạ Điềm đều đi làm cùng Sở Dương, sau đó Lạc Thần tự mình lái xe tới công ty, cho nên hôm nay cô bận rộn, cũng không biết anh vẫn luôn ở nhà. Lúc này sắc mặt của nam nhân không tốt lắm, còn khẽ đưa tay lên miệng ngăn lại tiếng ho, sau đó xoay lưng đi vào phòng.
“Này, anh…”
Hạ Điềm muốn nói gì đó nhưng cửa phòng của Lạc Thần đã đóng lại. Cô bất đắc dĩ đành mang giày vào, chép miệng nói:
“Được rồi, coi như tôi mắc nợ anh.”
Xoay người ra ngoài, đi mua thuốc, lại mua một chút nguyên liệu nấu ăn.
Có lẽ là đêm qua vì chắn gió lạnh cho cô mà Lạc Thần mới bị cảm, cô không thể xem như không biết được, chung quy cũng đều tại cô cả. Nghĩ vậy, Hạ Điềm càng ra sức nấu một bữa cháo thịnh soạn.
Trong lúc cô gái nhỏ lục đục dưới bếp thì Lạc Thần đã vệ sinh cá nhân xong, quay về phòng lại định ngủ một giấc. Đầu anh hơi đau, vốn dĩ mấy hôm trước đã có dấu hiệu sắp bệnh, hôm qua còn bị gió thổi thêm chút nên lăn đùng ra đây. Nam nhân thân hình cường tráng như vậy, nào ngờ một chút gió lạnh đã khiến anh bị cảm, anh không dám đối mặt với Hạ Điềm nữa. Anh càng không dám đến gần, sợ lây bệnh cho cô…
Cộc cộc.
Vừa nằm được chừng năm phút, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lạc Thần không muốn đứng lên, nhưng lại nghe được Hạ Điềm quan tâm nói:
“Tôi nấu chút cháo, anh ăn rồi uống thuốc, sau đó mới đi ngủ, được không?”
Trong lòng mềm nhũn, Lạc Thần ngồi dậy, đi đến mở cửa cho cô. Thấy Hạ Điềm mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, anh không khỏi vui vẻ, mở miệng trêu cô:
“Tôi cứ nghĩ em đã quên mất trong nhà còn có một người đàn ông trưởng thành là tôi rồi?”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo mùi vị cà khịa… Hạ Điềm cười lấy lòng:
“Khụ… nào dám, anh dù sao cũng là chủ nhà mà. Chủ nhà lớn nhất!”
“Đưa cho tôi. Em đi nghỉ đi.”
Lạc Thần cầm lấy cái khay trên tay Hạ Điềm, bên trên có một ly nước lọc, một bát cháo thịt thơm phức, còn có một bọc thuốc nhỏ.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu cần gì thì nói với tôi là được.”
Anh có chút cảm động, cong môi mỉm cười với cô:
“Cảm ơn.”
Nam nhân mặc dù đang bệnh, khí sắc không tốt, nhưng vẫn không làm lu mờ được vẻ đẹp trai của anh. Anh vừa cười, đuôi mắt liền cong nhẹ lên, môi mỏng xinh đẹp, ngũ quan sắc nét rõ ràng như một con dao cứa vào tim Hạ Điềm, cô bị đánh bất ngờ bởi nụ cười kia, đột nhiên hốt hoảng bỏ chạy về phòng.
Lạc Thần nhìn một chút dáng vẻ chạy trối chết của cô, không nhịn được mà cười thành tiếng. Cô gái này còn ngượng ngùng với anh sao? Bọn họ cũng đã lên giường… không đúng, là “lên xe” cùng nhau, vậy mà bây giờ vẫn đỏ mặt. Anh chợt cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút… đáng yêu?