Vô Hạn Thự Quang

Q.15 - Chương 45 - Ta... Tới Bảo Vệ!

trước
tiếp

Trương Hằng nhìn thấy Thế Giới…

Là Thế Giới thật sự, hơn nữa còn là Thế Giới vô cùng vô tận, ví dụ như hắn nhìn thấy thế giới khoa học viễn tưởng, thời đại công nghệ khoa học kỹ thuật cao sau này. Nhà cao tầng không phải là từ hình dung, thật sự là nhà cao tầng. Mỗi một tòa nhà đều có diện tích ít nhất khoảng mấy chục kilomet, độ cao cũng gây sự chú ý ít nhất cũng phải mấy vạn mét, chọc thẳng vào không gian vũ trụ. Trong một căn nhà lầu gần như bao gồm mọi thứ. Mỗi một gia đình muốn ra ngoài đều có thiết bị bay của gia đình mình, hơn nữa thiết bị bay này còn có thể trực tiếp bay từ bên trong địa cầu ra ngoài không gian, từ bên ngoài không gian vũ trụ cũng có thể dễ dàng bay vào trong địa cầu. Hơn nữa, thiết bị bay này bay từ địa cầu đến sao hỏa chỉ cần mấy giờ.

Hắn lại thấy thời kì cổ đại, cực kỳ cổ đại, loại giống như xã hội nguyên thuỷ. Mỗi người, mỗi chủng loại đều đang giãy dụa cầu sinh trong Man Hoang, mỗi lần huyết mạch sinh ra đều khiến hắn thấy cảm động…

Hắn lại thấy chiến tranh, từ xưa đến nay, cho đến mãi sau này. Từ một người chém giết đến một quân đội chém giết, rồi vũ khí nóng chém giết, đến sau này tinh cầu dùng công nghệ khoa học kỹ thuật cao chém giết, rồi đến mãi sau này một vị diện chém giết một vị diện…

Hắn lại thấy nghệ thuật, nhìn thấy dân sinh, nhìn thấy được xã hội, nhìn thấy nam nữ già trẻ…

Hắn nhìn thấy thế giới vô cùng vô tận, thị giác của hắn là thị giác của thượng đế, hoặc nói thị giác của hắn giống như người quan sát. Đồng thời hắn cũng hóa thân vào trong đó, hắn biến thành rất nhiều người, nam nữ già trẻ, từ trộm vặt móc túi sống ở đáy xã hội, đến quốc vương nguyên thủ sống trên đỉnh xã hội, hoặc hóa thành ma ở thế giới hiệp khách, kiếm tiên, ma nhân, ma quỷ, giáo chủ… tất cả.

Theo tầm mắt đi sâu vào trong, hắn biến thành càng nhiều thứ hơn, từ động vật lớn đến các loại cá, từ côn trùng đến thực vật…

Nhưng hình như đây vẫn không phải là điểm cuối. Giờ phút này, ý thức của Trương Hằng có chút trống rỗng, hắn không biết mình là ai, không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, chỉ theo bản năng nhận lấy tất cả những điều này, chỉ nhìn tất cả những điều này, nhưng bản năng của hắn cũng cảm giác được, thế giới này… Chỉ thuộc về hắn, hơn nữa còn là thứ trọng yếu nhất của hắn, hắn đã cầm lại được thứ thuộc về hắn…

Cùng lúc đó, ở trên địa cầu, theo Trịnh Xá đi sâu vào chỗ mặt trong khe nứt, tất cả vị diện xâm nhập lập tức dừng lại, đồng thời, từ khe nứt của vị diện có thể nhìn thấy chiến hạm vị diện trong khe nứt vị diện bắt đầu phát nổ liên tiếp, sau đó…

Khi Trịnh Xá lập tức biến mất tại chỗ, từ trong khe nứt, từ trên trời rơi xuống một vòng xoáy, rơi thẳng về phía trước căn cứ chính của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, cũng chính là vị trí của Giáo Điều Cuối Cùng, sau đó vòng xoáy bao trùm khắp Giáo Điều Cuối Cùng. Vòng xoáy này lập tức điên cuồng mở rộng, cùng lúc đó, khe nứt của bán vị diện trực tiếp hợp lại làm một biến mất, chỉ trong giây lát vòng xoáy này đã bao phủ toàn thế giới, bao phủ cả địa cầu…

“Không tốt, đây là lần bạo phát cuối cùng…”

Sắc mặt Sở Hạo chợt đại biến, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong câu đó, cũng chưa kịp làm ra hành động gì đã bị vòng xoáy này bao phủ…

Sở Hạo nhìn thấy phòng thí nghiệm, hắn đang bị cột vào bàn thực nghiệm, nhân viên thực nghiệm đang tiêm thuốc cho hắn. Thực nghiệm trên bàn ở bên cạnh hắn, một thiếu niên vừa được tiêm thuốc, máu thịt toàn thân lại bắt đầu sôi trào, sôi trào ngay sau đó bị đốt thành máu loãng…

Cảnh tượng như vậy Sở Hạo biết, hắn từng trải qua. Lúc đầu trong phòng thí nghiệm hắn thực sự bị đối xử như vậy, đồng thời huynh đệ của hắn, tỷ muội của hắn cũng đã chết rất nhiều, rất nhiều người…

Sở Hạo lập tức biết chuyện gì sẽ xảy ra, đây là tình cảnh Giáo Điều Cuối Cùng hoàn toàn bạo phát, đây là mơ, là ác mộng…

Quả nhiên, sau khi thiếu niên hoàn toàn dung hòa sôi trào, Sở Hạo lập tức nhìn thấy những nhân viên nghiên cứu chợt thay đổi mặt, không phải sắc mặt mà là thay đổi gương mặt. Khuôn mặt kia biến thành ác ma dữ tợn đáng sợ, trên đầu có sừng, miệng đầy răng nanh, đáng sợ không nói nên lời. Những nhân viên nghiên cứu này lại có thể nhào tới trên người thiếu niên này, bắt đầu gặm cắn ăn uống. Không, nói chính xác là ăn những thứ máu thịt đã mơ hồ, bàn thí nghiệm liền trực tiếp biến thành lò sát sinh.

Sở Hạo đột nhiên tránh né, nơi trói buộc hắn lập tức bị phá. Tiếp theo, trên gương mặt Sở Hạo tái mét ném ra mấy quả cầu lửa, trực tiếp nổ chết những nhân viên nghiên cứu này, nhưng hành động này căn bản vô dụng, bởi vì những nhân viên nghiên cứu bị nổ chết, máu thịt của họ va phải vật chất lại biến thành máu thịt, hàm răng, mắt, vặn vẹo thịt… tất cả, hoàn toàn biến phòng thí nghiệm thành địa ngục…

Cảnh tượng như vậy không đơn thuần chỉ có mỗi Sở Hạo nhìn thấy, tất cả người địa cầu đều gặp phải cảnh tượng này. Trong chớp mắt này, gần như tất cả mọi người rơi vào trong ác mộng này, hơn nữa đây cũng không phải là mộng, là hiện thực chân thật. Ở trong này vẫn có thể bị thương, tử vong. Nhưng thực sự bị tổn thương hay tử vong không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là những nhân viên nghiên cứu cùng loài với họ lại biến thành một phần của cơn ác mộng này, sinh không được, chết không xong, vĩnh viễn tồn tại trong này…

Đây là Giáo Điều Cuối Cùng, là thứ đáng sợ nhất, là loại memes kinh khủng nhất…

Giờ phút này, Trương Hằng cũng ở trong ác mộng này, hắn vốn định tiếp cận thế giới trung tâm, trực giác nói cho hắn biết, nơi đó có thứ hắn khát vọng nhất, cũng là thứ thật sự thuộc về hắn, nhưng đột nhiên, một tờ báo cuốn hắn ra khỏi thế giới. Khi hắn phục hồi lại tinh thần, hắn đã ở trên cầu thang, khắp nơi quanh cầu thang đều vặn vẹo. Cầu thang này rõ ràng không bình thường, không gian phân chia thành hai phần trên dưới, thậm chí ngay cả thời gian cũng vặn vẹo, ví dụ như hắn đi tới đi lui một lúc, đột nhiên lại nhìn thấy cầu thang ở trên đỉnh đầu hắn, mà một bóng hình của hắn lại đang đi tới nơi đó. Khi hắn muốn gọi to hình bóng của bản thân đang đi trên cầu thang, hắn lại nghe thấy có người đứng sau lưng gọi hắn. Hắn quay đầu lại, lại nhìn thấy một bóng dáng khác của mình đang gọi mình…

Tình cảnh như thế thật sự rất vặn vẹo, khiến bản thân Trương Hằng cũng không biết mình nên phản ứng thế nào. Nhưng không hiểu sao, tâm tình của hắn lại rất bình tĩnh, cảm xúc vừa hóa thân thành thế giới vẫn còn, hắn dường như biết tất cả những điều này mang ý nghĩa gì, nhìn thêm mấy lần hắn lại không tiếp tục để ý tới nữa. Nơi này hoàn toàn không ăn khớp với thế giới vặn vẹo không ngừng tiến lên, khi thì nhảy vào trong một nơi nào đó, khi thì trực tiếp đi về phía tường, nhưng chính là chẳng biết tại sao cứ tiến lên như vậy, hắn lại rời khỏi cầu thang vặn vẹo này, nhìn thấy một mảnh máu thịt giống như khói thuốc súng nổ mạnh trong phòng thí nghiệm, ở nơi đó hắn còn nhìn thấy Sở Hạo.

Hai mắt của Sở Hạo đỏ ngầu, khắp nơi trên thân thể đều cháy đen, khi Trương Hằng đi tới, Sở Hạo lại không chút nghĩ ngợi gì trực tiếp ném một quả cầu lửa về phía sau. Miệng Trương Hằng chẳng biết sao lại thoáng động, quả cầu lửa này lại biến mất.

“Là ta, Sở Hạo, ngươi làm sao vậy?”

Trương Hằng liền vội vàng nói, nhưng ngay cả chính hắn cũng không hề phát hiện ra, tuy hắn cấp thiết nói, nhưng giọng điệu lại thật thà bình thản, giống như người đứng ở chỗ cao quan sát xuống phía dưới vậy. Cũng không phải là sắc mặt cao cao tại thượng, nếu phải nói chính xác thì hắn giống như thần linh ở trên đám mây tuyên bố lời căn dặn của thần với đám người phàm dưới đám mây vậy.

Sau khi Sở Hạo nghe thấy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Trương Hằng, cách hơn nửa ngày, hắn mới khổ sở nói: “Ngươi đã tỉnh… Kết thúc, tất cả đều kết thúc, Trương Hằng, ta làm tất cả kế hoạch, ta muốn hoàn thành tất cả, ta muốn cứu giúp… Nhưng tất cả đều đã kết thúc.”

“Sẽ không phải đâu, đây thật ra chỉ là…” Trương Hằng lại không tự chủ được mở miệng nói.

“Ngươi không hiểu…” Sở Hạo chợt im lặng, hắn nhìn thật sâu vào trong mắt Trương Hằng, sau đó nhìn về phía không gian vặn vẹo xung quanh.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói với Trương Hằng: “Xin lỗi, cam kết với ngươi… ta đã vi phạm, đây chính là kết cục. Xin lỗi, nhưng… Ta còn nhớ rõ ta đã từng nói rất nhiều lần, ta có thể vứt bỏ bất kỳ ai, chỉ cần điều đó có thể cứu giúp được nhiều người hơn. Đồng thời, đến cuối cùng ta cũng sẽ vứt bỏ bản thân ta, chỉ cần… có thể cứu giúp càng nhiều người. Trương Hằng, ngươi giúp ta bảo vệ những thứ ta muốn phải bảo vệ được không?” Sở Hạo nói xong câu đó cũng không chờ Trương Hằng trả lời, chỉ thấy lấy hắn làm chỗ trung tâm có một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt. Đây là năng lượng thuần túy sâu xa của thuật pháp hóa thành ngọn lửa, đó là áo hỏa thiêu đốt, hơn nữa còn là từ bên trong ra bên ngoài…

Khi Trương Hằng nhìn kỹ lại, từ đầu đến chân của Sở Hạo đã bị thiêu đốt thành tro tàn. Loại cảm giác cao cao tại thượng, vẻ lạnh lùng bao trùm tất cả trong mắt Trương Hằng dần dần biến mất. Cuối cùng, ánh mắt của Trương Hằng đã trở lại bình thường. Hắn lớn tiếng la lên, nhào tới nơi Sở Hạo đã bị thiêu đốt thành tro tàn, gào hét, đập, la, khóc thút thít…

Khi toàn thân người của Thiên Thần tiểu đội đều mang thương tích, thậm chí đã biến thành thịt nát, hoặc biến thành tồn tại nào đó không giống người. Khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, hòn đảo vẫn là hòn đảo, thế giới vẫn là thế giới, địa cầu vẫn là địa cầu, dường như trận vòng xoáy trước kia đều là giả tạo vậy. Bọn họ trợn mắt há mồm, ngây người, lại chỉ thấy Trương Hằng ôm một đống tro tàn kêu khóc ở nơi đó, trong tất cả mọi người, chỉ có Lăng Tân dường như biết gì đó, hắn chợt quỳ xuống đất, từ trong đôi mắt của mặt nạ có nước mắt tuôn ra…

“Ta… Ta tới bảo vệ thứ ngươi muốn bảo vệ!”

Trương Hằng chợt đứng lên, cắn chặt hàm răng, hung hăng nhìn bán vị diện, đồng thời lớn tiếng hét lên: “Ta nhất định sẽ giúp ngươi sống lại! Ta nhất định sẽ khiến ngươi sống lại, ta nhất định sẽ…”

Giúp ngươi sống lại!

Sở Hạo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.