Đồ được dọn lên. Này là hai bát tiết canh đông đặc đến tận chân,nổi bật trên màu đỏ của tiết là màu vàng ruộm của lạc và nâu nhẹ của gan luộc còn tươi. Này là một đĩa lòng tràng,dạ dày lớn kết hợp với dồi rán và nõn đuôi khói bốc nghi ngút,mùi thơm dạy đất. Này là một rổ rau sống,xanh ngắt bắt mắt với chanh vàng tươi,ớt đỏ chót chỉ nhìn thôi đã thấy thèm. Này là ba bình rượu Trúc Diệp Thanh cỡ lớn,chỉ đục thủng một lỗ đã thơm dạy lỗ mũi cả quán. Kẻ lạ mặt kia chưa dùng ngay mà chỉ thấy y chắp tay,nhắm mắt,miệng lầm rầm như đọc thần chú.
Độc Cô lão vừa ngủ dậy,sau một đêm làm việc quần quật vất vả,bụng đói meo mèo mèo,lại mắt thấy một bàn tiệc thịnh soạn,mũi ngửi mùi thơm của rượu,lòng và mắm tôm thì nào có thể kiềm chế được bản thân. Bụng réo òng ọc,nước miếng túa ra đầy miệng,nuốt ừng ực mãi cũng không hết.
Chỉ thấy kẻ kia,lỗ tai máy động,hai mắt lập tức mở choàng ra nhìn về phía nội phòng nơi lão đang ẩn nấp. Độc Cô lão nào dám trực diện đối nhãn,sợ trúng phải Tâm thuật của y nên vội ngồi thụp xuống mà không dám nhìn nữa. Chỉ thấy giọng của y trầm ổn,cất lên từ phía bên ngoài:
– Đã bôn tẩu trên giang hồ này thì bốn biển đều là nhà,tất cả là huynh đệ,việc gì phải trốn tránh,ẩn dấu hành tung làm chi. Vị huynh đài trong kia đã đói thì xin mời ra đây cùng đối ẩm với tại hạ,uống mấy chén rượu,ăn mấy miếng dồi cho vui!
Y vừa dứt lời,quần hảo hán và chúng đệ tử bên ngoài,kể cả Lý Mạc Sầu lập tức vỗ tay rào rào,sụt sùi mà khóc mếu,hú hít loạn xị ngậu. Độc Cô Cầu Bại cũng không cầm được lòng mà cứ bê nguyên cả chăn vẫn quấn quanh người như thế mà đẩy cửa mò ra. Đầu óc lão vẫn hoàn toàn sáng láng và biết mình đang làm gì,ấy vậy nhưng chân tay lại không thể dừng lại,cứ như một con rối bị một lực vô hình điều khiển vậy. Thế này thì gọi là trong bảo ngoài không nghe rồi chứ không phải là trên với dưới nữa.
Độc Cô Cầu Bại bước ra,hay buộc phải bước ra,một tay túm chăn sợ tuột,khe khẽ ghé mông mà ngồi xuống ghế đối diện kẻ kia. Lão cứ cúi gằm mặt như cô dâu mới về nhà chồng vậy,nào dám ngửng lên nhìn vào mắt kẻ nọ. Kẻ kia lại mỉm cười,nắng lại chiếu,cả quán lại ngất ngây. Độc Cô Cầu Bại biết y đang giở trò mê hoặc mình nên nhắm tịt hai mắt lại. Vậy nhưng nào có được,dù lão cố gắng cách mấy,cần cổ lão vẫn dần dần bẻ lại,hai mắt lão dần dần bị căng ra. Lão sắp bị kẻ kia Nhiếp Hồn mất rồi…Tèn ten!
Đúng lúc này,ngoài cửa có tiếng bước chân và tiếng gạy chống lịch kịch. Kẻ kia thấy có người tới thì quay lại xem là ai,Độc Cô lão nhờ đó mà tạm thời không bị bẻ cổ và căng mắt nữa. Bụng thầm kêu may mắn làm sao.
Có hai bóng người bước tới cửa quán,hỉ hả nói chuyện cười đùa rất vui vẻ như không thấy chuyện gì đang xảy ra. Mà chắc không thấy thật vì đó là Phi Thiên Biển Bức Kha Trấn Ác và Thiết Thi Mai Siêu Phong. Độc Cô lão nhận ra họ qua tiếng nói. Kha Trấn Ác vừa cười vừa nói:
– Ái chà! Bộ phim vừa rồi thật hay quá. Mai cô nương có thấy vậy không?
Mai Siêu Phong trả lời:
– Quả là rất hóm hỉnh và hài hước. Cái con ngựa vằn đó cả đời đi tìm câu trả lời cho việc mình là trắng sọc đen hay đen sọc trắng. Haha! Chi tiết này là tiểu nữ thích nhất đó nha! Hihi!
Kha Trấn Ác lắc đầu cãi lại:
– Ngựa vằn đâu mà ngựa vằn. Đó là con chó đốm mà Mai cô nương. Cô nương nhầm rồi!
Mai Siêu Phong nào dễ dàng chịu thua thiệt:
– Là ngựa vằn mà. Chó đốm thì đốm tròn tròn,ngựa vằn thì là vệt dài dài. Rõ ràng đó là ngựa vằn. Tiểu nữ nghe rõ là như vậy???
Kha Trấn Ác vuốt râu cười khà khà:
– Lòi đuôi rồi nhé Mai cô nương. Rõ ràng là phim tiếng Anh,phụ đề Việt ngữ. Mai cô nương biết tiếng Anh sao?
Mai Siêu Phong không kiềm chế được nữa,cao giọng quát,rõ ràng là đã nổi nóng:
– Ta không biết vậy chắc lão biết đấy. Lão cũng mù tiếng Anh giống như ta thôi.
Phi Thiên Biển Bức ghét nhất người ta nói mình mù,nay nghe Mai Siêu Phong nói vậy thì trợn tròn đôi mắt đầy lòng trắng gằn giọng:
– Hừm! Ta nể cô nương là phận nữ nhi nên không đánh cô đó nha. Đừng được nước lấn tới nói ta mù này mù nọ! Mắt ta hơi kém chút thôi à!
Mai Siêu Phong rít lên:
– Đánh thì đánh! Nam nữ cũng như nhau cả thôi. Để rồi xem là chó đốm hay là ngựa vằn nào!
Dứt lời Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nàng đã vào thế chuẩn bị ra đòn. Kha Trấn Ác biết không thể tránh một màn giao lưu,giao cấu,giao đấu,giao hữu cũng lập tức múa Thiết trượng chuẩn bị nghênh đón. Không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng,sát khí dâng ngút chân mày.
Bỗng một giọng ca trầm ấm từ bên trong vang lên khiến hai người ngẩn ngơ.
– “Cờ nối gió đêm vui nối ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nối trên môi”
Chữ môi ngân dài như cái bĩu môi của thiếu nữ mới lớn. Vừa thắm vừa êm khiên người ta xúc cảm dâng tràn. Người hát còn ngân thêm một đoạn cho thêm thấm rồi mới chịu dừng lại. Đoạn chuyển sang đọc Rap:
– Nhị vị đâu cầ n/check check/ đâu đâu cần/ phải động thủ/ hây/ động cước /yeah/ cho mất hòa khí/check check/. Cứ để tại hạ/ Ồ nô/ Cứ để tại hạ/ Ồ yeah/ làm trọng tài phân xử liệu có được không? Check it out!
Lại một tràng pháo tay,hú hít ầm ĩ của cả bọn trong quán. Độc Cô Cầu Bại cũng hùa theo đám đông, vô thức vỗ tay một cách không thể nhiệt tình hơn. Hai người kia nghe thấy giọng hát của Kẻ lạ mặt thì bất thần đều ngơ ngẩn dừng tay,đồng loạt quay lại hướng về quán. Huấn luyện viên Kha Trấn Ác chắp tay hướng vào bên trong quán cất lời:
– Đầu tiên tôi phải có lời khen ngợi bạn về việc bạn dám liều lĩnh phối kết một bài hát có tính kinh điển như bài Nối vòng tay lớn với dòng nhạc Rap. Bạn có chất,có sáng tạo,có giọng hát rất ấm. Tôi rất thích điều này. Tuy nhiên,khi bạn hát đoạn melody đó,tôi thấy hơi phô,nhưng điểm này có thể khắc phục nếu bạn vào đội của tôi. À,mà tôi muốn nói thêm một câu trước khi chị Phong nói mà thôi. Dù cho bạn vào đội của tôi hay đội của chị Phong đi chăng nữa,thì tôi cũng vẫn rất yêu quý bạn. Bởi tình yêu chân thành tôi dành cho bạn. Hic…hic…
Mai Siêu Phong sau một hồi trầm mặc suy nghĩ lắng nghe họ Kha nói,bây giờ mới hắng giọng phát biểu một câu hết sức vô duyên:
– Chị là fan hâm mộ của em. Trước khi chị nói,cho phép chị ôm em một phát được không? Hí hí!
Phi Thiên Biển Bức nào chịu kém miếng cũng giơ tay xung phong,toe toét xin ăn sái. Kẻ lạ mặt hơi thoáng chút nao núng vì Nhiếp Hồn Đại Pháp của mình không chút xi nhê với hai người này,nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh,song mục lóe sát cơ dang tay tiến đến hai người kia. Hai người kia,tay nắm tay lần mò chống gậy mà tìm đến. Khoảng cách giữa ba người càng lúc càng thu hẹp. Hai người kia đã tiến sát tới,chỉ còn cách kẻ lạ mặt kia độ một bước chân:
“ Bình! Bình! Rầm! Rầm!”
Kha,Mai đã trúng phải độc thủ, hai người như hai con diều đứt dây,phút chốc bay ngược ra sau,sóng xoài dưới đất. Miệng rỉ máu tươi,hai chân dãy dãy,tính mạng thập phần nguy ngập.
Khi kẻ kia xuất chiêu đánh lén hai người Kha Trấn Ác và Mai Siêu Phong,đột nhiên Độc Cô Cầu Bại thấy cầm chế bản thân được giải khai. Lão nghĩ bụng,không là bây giờ thì còn chờ tới khi nào nữa đây.
Soạt một tiếng,lão rút lấy trường kiếm của một người gần đó xuất chiêu tấn công. Một chiêu kiếm với thập nhị thành công lực của Độc Cô Cầu Bại nào phải tầm thường. Kiếm quang như sấm rung chớp giật,từ những phương góc khó đoán định liên tiếp công tới Dị Nhân. Chỉ thấy kẻ kia buông tiếng cười nhạt,nằng ấm trong phút chốc lại bao trùm căn phòng. Ngay lập tức mười mấy kẻ nhảy bổ tới lão Độc Cô mà dốc sức tấn công không chút nương tay,lại thêm hai ba kẻ trong đó có cả Lý Mạc Sầu nhảy tới chắn trước mặt của y mà xả thân đỡ kiếm. Độc Cô Cầu Bại thấy có biến lập tức thu chiêu tấn công,quay lại công kích những kẻ đang liều mình lao tới.
“Choang! Choang! Choang!” liên tiếp mười mấy tiếng. Chỉ thấy binh khí của đối phương trong chớp mắt đã bị lão đánh văng đi. Hổ khẩu cả bọn rách toác,máu chảy ròng ròng. Thế nhưng dường như họ không hề cảm thấy đau đớn,mặt chẳng chút nhăn nhó,hai mắt vẫn rực lửa căm hờn. Cả bọn hằm hè chuẩn bị phát động tiếp một đợt tấn công thứ hai. Lão Độc Cô nhất thời tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào. Kẻ kia e hèm mấy tiếng liên tiếp,lại cất tiếng cười khan. Chỉ thấy đầu óc hơi váng vất,Độc Cô Cầu Bại đoán định y lại định dở trò,vội vận chân khí hộ thể. Tiên Thiên chân khí trong người lão trong giây lát đã chạy được một vòng chu thiên. Tâm trí lão đột nhiên sạch bong như vừa dùng Vim trắng sáng mới,không còn chút ảnh hưởng bởi Tà thuật của Tà Dị Nhân.
Cố dấu đi mừng vui vì khám phá mới,Độc Cô lão gằn giọng:
– Đừng hòng giở trò với lão phu! Thực ra ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?
Tà Dị Nhân lộ rõ vẻ ngạc nhiên trước sự tỉnh táo của lão Độc Cô.
– Ngươi?! Hừm! Ngươi dám phản kháng sao? Ngươi là ai?
Độc Cô lão trợn mắt:
– Ta hỏi trước ngươi phải trả lời trước chứ? Ngươi là ai?
– Ta là ai ư? Hừm! Đâu đến lượt ngươi hỏi. Ngươi không nói ta cũng có cách biết. Lý Mạc Sầu! Tên này là ai?
Xích Luyện Tiên Tử điệu bộ cung kính:
– Thưa Ộp pa! Kẻ có mắt không tròng này chính là Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại ạ!
Độc Cô lão bật lên thảng thốt:
– Lý muội! Tại sao muội lại nói về ta như vậy? Kẻ này thực chất là ai vậy?
Đáp lại mấy câu hỏi của lão chỉ là sự im lặng của Lý Mạc Sầu. Tà Dị Nhân cười khảy:
– Giờ đây thị đã là người của ta. Ta cho thị nói thị mới được nói. Ta muốn thị chết ắt thị cũng dám nhảy vào dầu sôi lửa bỏng lắm. Ngươi đừng phí công vô ích nữa! Khà khà! Thì ra ngươi chính là Độc Cô Cầu Bại,tác giả của Độc Cô Cửu Thức,khá khen,khá khen!
Độc Cô lão trợn trừng mắt nhìn hắn lòng cũng thầm phải công nhận là tên này rất đẹp trai. Y lại lên tiếng:
– Mèo ăn mất lưỡi của ngươi rồi sao lão Độc Cô? Người tài như ngươi ta cũng không muốn hại đâu. Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Phương án A là ngươi ngoan ngoãn khuất phục,theo về dưới trướng của ta. Tiền đồ sáng lạng,tương lai rạng ngời. Hoàng kim,mỹ nữ trong thiên hạ,bao nhiêu ta cũng có thể cấp cho ngươi đừng nói gì đến một Xich Luyện Tiên Tử nhỏ nhỏi này. Phương án B là…hà hà! Ngươi đã biết rồi đấy,chúng ta đã nắm được hết băng hình,cờ líp cờ leo của ngươi rồi. Chỉ mất một phút upload là lập tức cả thiên hạ sẽ biết ngươi trông vậy mà hổng phải vậy. Dù ngươi trốn tới chân trời góc bể nào người ta cũng sẽ tìm ra mà cười vào mặt. Ngươi có chết cũng chẳng thể siêu thoát được đâu. Đó,giờ có hai con đường,ngươi tự chọn đi kẻo lại nói ta ác. Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ. Mười giây bắt đầu!
Gã vừa dứt lời,cả lũ bâu xâu bên ngoài bao gồm cả Lý Mạc Sầu đồng thanh đếm vang:
– Một….Hai….
Độc Cô Cầu Bại bất ngờ bị rơi vào tình huống này không thể không suy nghĩ,lập tức nhăn trán lầm bầm tính toán. Trông gã khi này cứ như thí sinh đi thi đường lên đỉnh Ô lim pi a gặp phải ca khó vậy. Không khí trong quán vừa vui nhộn lại tột đỉnh căng thẳng vô cùng!