Vợ Ngọt

Chương 56 - Nhẹ Nhõm Không Ngược, Toàn Bộ Hình Trình Cười

trước
tiếp

Lúc Hạ Nhiên cười, mắt anh híp lại, nước mắt ầng ậng, thiếu đi vài phần kiên cường, nhưng lại tăng thêm nhiều phần làm người khác xúc động.

Giản Tích nắm chặt tay anh, im lặng an ủi.

Hạ Nhiên nói, “Luôn yếu đuối trước mặt em, không đáng mặt trụ cột chút nào.”

Giản Tích cười, ngoẹo đầu nhìn anh, “Vậy tâm tình của anh có tốt lên chút nào chưa?”

Hạ Nhiên gật đầu, “Tốt rồi.” Anh đưa tay đỡ người dậy, “Nóng quá, phải nhanh chóng thay ra thôi.”

Giản Tích một tay quạt gió một tay kéo khóa, trên cổ toàn mồ hôi.

Hạ Nhiên nhìn cái áo ngủ ếch xanh này, “Em mua khi nào vậy?”

“Rất lâu rồi, lúc còn đi học ở nước ngoài, bạn em tặng.” Giản Tích đứng dậy, thuận một đường đem quần áo lột xuống. “Lúc đầu em muốn đem đi tặng cho người khác. Nhưng nghĩ lại, loại quần áo này chắc không ai chịu mặc, liền cứ để đó. Không ngờ là hôm nay có thể tận dụng được.”

Hạ Nhiên đi vào phòng ngủ, lấy cho cô một bộ quần áo, đưa cho cô. “Đi tắm đi.”

Giản Tích nhận lấy, “Trên bàn có ô mai, anh ăn chút đi.”

Hạ Nhiên cầm một cái, từ phía sau đưa tay qua, “Há miệng.”

Giản Tích bị anh đút một quả lớn, cực ngọt.

Cô quay đầu lại, cười với anh.

Hạ Nhiên cúi đầu hôn cô một cái, “Ngọt chết em đi.”

Giản Tích đứng vững, ngón trỏ đưa lên môi chỗ anh vừa hôn qua lau lau, sau đó lại bỏ vào miệng liếm liếm, giọng điệu khoa trương, “Woa! Có mùi sữa nha.”

Hạ Nhiên cười không ngừng, nắm lấy hai vai cô đẩy về hướng toilet, “Đi tắm đi.”

Giản Tích ôm quần áo, nhanh chóng đi vào.

Nhưng không bao lâu sau, cô lại thò đầu ra, nhìn Hạ Nhiên nháy máy.

Hạ Nhiên, “Làm sao?”

Giản Tích gửi cho anh một ánh mắt quyến rũ, liếm liếm môi, “Anh Nhiên, em không có đóng cửa nha.

Hạ Nhiên: “…”

Giản Tích: “Ha ha ha.”

Vẫn là đóng cửa lại.

Hạ Nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa, lông mày nhướng lên, cúi đầu cười nhạt, “Vợ ngốc.”

Giản Tích tắm đến một nửa, ở bên trong la lớn, “Anh Nhiên, không có sữa tắm!”

Hạ Nhiên không nghĩ nhiều, đi đến tủ chứa đồ cầm chai sữa tắm mới, đẩy cửa ra.

Giản Tích đứng chờ anh ở cửa, anh vừa xuất hiện, Giản Tích liền vẩy nước về phía anh.

Hạ Nhiên la lên một tiếng, nghiêng đầu tránh.

Giản Tích ôm cổ anh, đi đến bên anh, má trái má phải đều hôn xuống một cái, “Đẹp quá, không nhịn được.”

Liên tục được dỗ dành, lúc này anh cũng đã chân tâm thật ý mỉm cười.

Giản Tích quen thuộc tất cả biểu cảm trên mặt anh, lúc này, đã thực sự thoải mái, vỗ vỗ mông anh. “Đạt tiêu chuẩn rồi, đi ra ngoài đi.”

Hạ Nhiên nhanh chóng đưa tay lên ngực cô bóp một cái, “Cảm ơn cô giáo Giản đã dốc lòng khuyên bảo.”

Hai người vừa náo loạn vừa cười. Từ khi về với nhau, mỗi ngày đều làm những việc không đáng kể, tuy nhiên tất cả đều rất tự nhiên sinh động.

Tắm rửa xong, Giản Tích đứng bên cạnh sấy tóc vừa nói: “Cuối tuần này Manh Manh đầy một trăm ngày. Mẹ hỏi ý định của chúng ta.”

Hạ Nhiên: “Ý của em như thế nào?”

Giản Tích nghĩ nghĩ, “Những người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi, không cần làm gì quá phức tạp.”

Hạ Nhiên đồng ý vô điều kiện, “Tốt.”

Tiếng máy sấy ồ ồ vang lên, tóc sấy được một nửa, Giản Tích rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí, thử hỏi anh, “Ông xã, trừ bà ngoại, anh có muốn mời anh nữa không?”

Hạ Nhiên nghe xong không kịp phản ứng, “Hả?”

Giản Tích tắt máy sấy, đi đến trước mặt anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, “Ba anh cùng mẹ anh, bọn họ…”

Sắc mặt Hạ Nhiên khẽ biến đổi, Giản Tích lập tức cẩn thận từng li từng tí ngậm miệng.

Cô ra vẻ nhẹ nhõm, đổi chủ đề, “Không có việc gì, em chỉ hỏi một chút thôi. Đúng rồi, anh có muốn ăn ô mai nữa không? Em đem phần còn lại đi rửa.”

Hạ Nhiên nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, đem người túm trở về.

Tròng mắt Giản Tích nhìn xuống, lẳng lặng quan sát anh.

Ánh mắt Hạ Nhiên có chút cứng ngắc, có chút khó mở miệng cùng có buồn bã. Hô hấp của anh nhẹ nhàng, nói: “Lúc anh còn nhỏ cha mẹ ly hôn rồi, anh đi theo ba anh.”

Giản Tích ngồi xuống sát bên anh, thuận lời nói: “Vậy chúng ta mời ba đi anh, để ông ấy có thể nhìn thấy Manh Manh.”

Hạ Nhiên trải qua một phen đấu tránh, cuối cùng nhẹ gật đầu, “Ừ, để anh gọi cho ông.”

Giản Tích vội nói, “Để em gọi cho, em nhu thuận, thường được người lớn yêu thích.”

Lòng cô như một tấm gương sáng, mặc dù hai người kết hôn không có đãi tiệc, nhưng về tình về lý thì vẫn phải cho hai bên gia đình gặp nhau. Đối với tất cả mọi việc, Hạ Nhiên đều rất cưng chiều cô, nhưng những vấn đề này anh không hề đề cập đến.

Giản Tích quan tâm, tuy không hỏi nhưng vấn đề này vẫn khúc mắc trong lòng.

Hạ Nhiên cười cười, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, anh gọi cho ông là được rồi.”

Lúc này Manh Manh tỉnh dậy, đang khóc trong phòng ngủ.

Giản Tích vội vàng đi qua, Hạ Nhiên ngồi một mình trong phòng khách.

Anh suy nghĩ một lấy sau đó mới cầm điện thoại đứng dậy đi đến ban công, đi tìm dãy số mà cuộc trò chuyện gần nhất là một năm trước.

Nếu là trước kia, với cái tính tình nóng nảy của Hạ Nhiên, lúc nào cũng như một gói thuốc nổ, Hạ Chính An cũng không khác là mấy. Cuộc trò chuyện lần trước là lúc anh và Giản Tích kết hôn. Theo cấp bậc lễ nghĩa, phải chủ động thông báo, Hạ Nhiên làm đủ thể loại đấu tranh tư tưởng cùng chuẩn bị dũng khí, thật vất vả mới gọi đến, lại nhận được thông báo lạnh lẽo “Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng.”

Hạ Chính An cho anh vào sổ đen.

Loại châm chọc này, làm cho toàn thân anh như bị bịt kín, không có chút không khí nào có thể lọt vào.

Hạ Nhiên nhớ lại quá khứ, hiện tại anh cũng không ôm chút hy vọng nào.

Anh nhấn vào dãy số kia, để loa ngoài, trong lòng đếm ngược, sau đó còn minh họa thêm “Vẫn còn nằm trong sổ đen của cha ruột”.

Sau một khoản chờ kết nối ngắn ngủi, điện thoại vang lên một tiếng dài “Tút——“

Tay Hạ Nhiên run lên, đã kết nối rồi sao?

“Tút—–“

“Tút—–“

Mỗi một âm thanh gần như làm cho trái tim như bị nhấc lên không trung, Hạ Nhiên nắm chặt điện thoại, trái tim “Thình thịch, thình thịch.”

Sau năm hồi âm thanh, tiết tấu biến đổi, ngắn ngủi mà bén nhọn – dập máy.

Trái tim Hạ Nhiên đã bị nâng lên cao hơn ba ngàn mét trên không trung, cứ như vậy “Loảng xoảng” rơi tự do xuống. Trên mặt đất như có một cái hố sâu, Hạ Nhiên bị lọt xuống cái hố đó, từ thân đến tâm đều bị chấn động đến thất điên bát đảo.

“Fuck!” Hạ Nhiên không nhịn được mà chửi nhỏ, “Có bản lĩnh thì một lần nữa bỏ vào sổ đen đi, kéo ra lại làm gì.”

Anh hít sâu, đút điện thoại vào túi, quay người quay về phòng.

—–

Một trăm ngày của Hạ Manh Manh, ngay cả Đào Tinh Lai đang quay phim ở Vô Tích cũng bay về.

Lục Hãn Kiêu nhìn thấy cậu liền kêu lên, “Đại minh tinh, đến đây cho anh chữ ký với.”

Đào Tinh Lai lấy kính mát xuống, biểu hiện như mới được ra mắt, “Người già yếu bệnh tật được ưu tiên, anh Lục Lục, anh được ưu tiên số một.”

Lục Hãn Kiêu thuận thế đem Hạ Nhiên đẩy về phía trước, “Cậu đi trước.”

Đào Tinh Lai hứ một tiếng, “Ai đẹp trai hơn em, em không ký. Chị ơi, Manh Manh của em đâu? Cho em chơi một chút.”

Giản Tích đang rửa một rổ ô mai, đi tới nói: “Ngủ rồi, woa, em có cần phải khoa trương như vậy không hả? Đeo một cái dây chuyền vàng bự như xích chó.”

Đào Tinh Lai cúi đầu, “A, đồ biểu diễn thôi, quên lấy xuống.”

Từ lúc Kiều Thù chia sẻ post của cậu trên Weibo lần trước, chủ đề về hai người họ luôn nóng sốt không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Mượn cỗ gió Đông này, nhân khí của Đào Tinh Lai liền lập tức tăng lên chóng mặt, các loại chương trình giải trí không ngừng đến tay. Gần đây, cậu còn được mời vào vai nam chính thứ hai trong một bộ phim khá hot.

Lục Hãn Kiêu hiếu kì: “Bộ phim kia của em nữ chính là ai?”

Đào Tinh Lai cầm lên một quả ô mai, nhai đến vui vẻ, “Tuần Nghiêu.”

Lục Hãn Kiêu: “Không biết.”

“Cô ấy lọt vào danh sách những cô gái có cặp đùi đẹp đó.”

“À! Vậy thì anh biết.”

Lục Hãn Kiêu chỉ nhận chân, không nhớ mặt hay nhớ tên, “Anh đã sờ qua, không thể nào, làn da thô ráp, còn không mịn màng non nớt như ‘con nhỏ’ nhà anh.”

Giản Tích: “…” Lượng thông tin như vậy có chút nhiều nha.

Đối với Lục Hãn Kiêu mà nói là ai cũng không khác gì nhau, nói: “Làm sao lại là Tuần Nghiêu được, anh còn tưởng nữ chính là Kiều Thù, cô gái cùng em náo loạn chứ.”

Đào Tinh Lai dương dương đắc ý, “Em đã nói chuyện qua với người đại diện, chọn phim, điều kiện đầu tiên chính là không đóng chung với Kiều Thù.”

“Này, em thật sự chất nha.”

“Gọi là có cốt khí, không dựa vào đàn bà, em có thực lực.”

“Đào Nhi, em khi nào cũng vô sỉ như vậy? Học được từ anh rể em sao?”

Hạ Nhiên đang ngồi bên cạnh, nghe xong vo một viên giấy, ném tới chỗ Lục Hãn Kiêu, “Ông đây chọc giận gì cậu sao?”

Đúng lúc này, điện thoại Đào Tinh Lai vang lên, Lý Tiểu Cường gọi đến. Cậu nhận máy, “Có chuyện gì thế?”

Nghe một chút, sắc mặt Đào Tinh Lai liền chuyển từ nắng ấm sang lạnh lẽo, sau đó chuyển sang có tuyết luôn rồi. Lạnh như đang chìm trong băng, cậu sụp đổ: “Bây giờ còn đổi diễn viên còn chưa tính. Sao lại đem đổi nữ chính thành Kiều Thù vậy!!!”

Đã vậy Lý Tiểu Cường đầu bên kia còn tiếp tục lải nhải.

Đào Tinh Lai mặt mày nước mắt nước mũi tèm lem, “Anh là một tên tiểu gia súc, tôi đem xào anh chung với mực, cá trích, cá mè!!!”

Lục Hãn Kiêu bát quái lại gần, “Thế nào Đào Nhi? Em sẽ diễn chung với em gái Kiều sao?”

“Không có.” Đào Tinh Lai nghĩ thêm một chút nữa, lại cảm thấy sự tình còn có cách cứu chữa, “Em là nam hai, cùng nữ chính diễn chung không nhiều.”

Cậu nhớ lại kịch bản một chút, “Đều chỉ là phần diễn thông thường, không có gì đáng ngại.”

Vừa trấn an bản thân xong, điện thoại lại vang lên, lúc này là tin nhắn.

Đại khái Lý Tiểu Cường không dám gọi điện thoại thông báo.

[Vừa nhận được điện thoại từ đoàn phim, cậu được đổi thành nam chính.]

Nhịp tim Đào Tinh Lai gần thành một đường thẳng, tin tức kế tiếp còn khiến anh muốn ói hơn.

[Còn nữa, về chuyện quay phim ngày mai chuyển sang phân đoạn hai người thân mật. Ngày mai quay về nhớ mang theo kem đánh răng tốt nha, đoạn đầu là hôn lưỡi.]

Đào Tinh Lai, “!!!”

Kiều Thù, kiếp trước tôi đại khái ăn trộm quần lót của cô, kiếp này cô đến là để đòi nợ mà.

Bữa tiệc gia đình mừng Manh Manh một trăm ngày, Đại gia đình đoàn tụ.

Theo tập tục, cạo tóc cho bé con, bà ngoại giữ lại một túm, đặt vào trong túi phúc, để Manh Manh mang theo bên người.

Đào Khê Hồng mười phần trực tiếp, cho cháu ngoại gái một cái bao lì xì, bên trong là một cái thẻ ngân hàng.

Đào Tinh Lai là một bộ vòng tay bằng vàng cùng khóa bình an. Cậu rất có tâm, ở Vô Tích, tìm được một lão thợ thủ công, tất cả đều được làm thủ công, phía trên còn khắc tên Manh Manh và ngày sinh của bé.

Giản Tích rất mát sữa, Manh Manh ba tháng, đã biến thành một bé con mập mạp.

Một nhà ba người, rốt cuộc cũng có được một bức ảnh chính thức đầu tiên.

Sau bữa tiệc gia đình, Hạ Nhiên, Lục Hãn Kiêu cùng Đào Tinh Lai đấu địa chủ.

Giản Tích tìm cơ hội tránh bọn họ, đi tìm bà ngoại.

“Tiểu Tích à, trong khoảng thời gian này, con vất vả rồi.”

Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, hai người ngồi ở một cái bàn nhỏ trong phòng trà.

Giản Tích một bên pha trà, một bên nói: “Con không có cực khổ, Manh Manh rất ngoan, bà ngoại, con có nhờ người tìm đông trùng hạ thảo, không lâu nữa sẽ gửi cho bà.”

Bà ngoại khen cô hiểu chuyện, tiếp nhận chén trà cô pha, thổi nguội,.

Giản Tích mắt nhìn Hạ Nhiên đang ngồi trong phòng khách chơi bài vui vẻ, nhẹ giọng nói, “Bà ngoại, con muốn hỏi bà một chút chuyện.”

“Hả? Được, con nói đi.”

Giản Tích cúi mắt, ngón tay tinh tế xoa xoa xung quanh cốc trà, hỏi: “Quan hệ giữa Hạ Nhiên và ba anh ấy có phải không tốt đúng không ạ?”

Bà ngoại không nghĩ đến cô sẽ hỏi cái này.

Giản Tích ngước mắt, “Con chưa từng nghe anh ấy đề cập qua chuyện trong nhà.”

“Tiểu Tích.” Bà ngoại bưng lấy chén trà, lời nói thấm thía, “Con có trách nó không?”

“Không, không, không.” Giản Tích liền vội vàng lắc đầu, “Làm sao có thể, con chỉ muốn biết đến cùng khúc mắc là cái gì thôi.”

Trầm mặc một hồi, bà ngoại khẽ thở dài một cái, nói ra: “Kỳ thật, không có gì to tát cả, nói cho cùng cũng là do bà già này.”

“Vì bà?” Giản Tích khẽ giật mình.

Bà ngoại gật gật đầu, ngữ khí giống như nhìn thấu hồng trần, cảm khái nói: “Con gái bà cùng ba nó ly hôn, lúc ấy huyên náo rất khó coi.”

Giản Tích: “Vì sao lại ly hôn ạ?”

“Bất hòa, bận bịu sự nghiệp, bận bịu kiếm tiền, không để ý đến nhau, liền chia tay.” Bà ngoại tiếp tục, “Hạ Nhiên khi đó mười hai tuổi, hai người đều muốn tranh quyền nuôi nó, nó nguyện ý đi theo mẹ. Nhưng Hạ Chính An không đồng ý, liền đem lên tòa án, tòa án phán cho ba nó quyền nuôi dưỡng. Hạ Nhiên rất phản nghịch, phản nghịch ba nói mọi nơi, không chịu học hành, suốt ngày gây họa, hai cha con quan hệ không tốt.”

Giản Tích có thể tưởng tượng, thời niên thiếu của Hạ Nhiên nhất định là cực kỳ kiêu ngạo.

Ngữ khí bà ngoại ung dung, “Những cái này đều có thể kiên nhẫn được, nhưng về sau, mẹ nó bị tai nạn xe cộ mất, chỉ có mình bà, bà cũng coi như không còn ai nương tựa.”

Giản Tích nhanh chóng nắm chặt tay bà, “Bà đừng thương tâm.”

“Ngoan.”

Bà ngoại cầm tay cô ngược lại, năm tháng qua đi, nỗi buồn của bà xem như đã sớm phai nhạt, tiếp tục nói: “Hạ Chính Anh để Hạ Nhiên đến dập đầu tận hiếu, nó là một đứa cháu ngoan, không nỡ để mình bà sống cô độc cả đời, liền nói với ba nó muốn đến sống cùng bà.”

Bà ngoại cười cười, “Tính cách của Hạ Chính An bà biết, quan hệ giữa hai cha con vốn căng thẳng, lại thường xuyên gây ra náo loạn, cứ như thế mà đứt. Nói thật, sự tình có nhiều cách giải quyết nhưng hai người họ không ai nhường ai. Chỉ là một chuyện lông gà vỏ tỏi liền có thể chuyển thành sấm sét rung chuyển đất trời.”

Giản Tích hiểu được, “Kỳ thật đó chỉ là một cái ngòi nổ, mâu thuẫn giữa hai người họ đã kéo dài lâu nay, bà ngoại, bà không cần phải tự trách.”

“Haizz” Bà ngoại thở dài một hơi, “Hạ Nhiên là một đứa trọng tình nghĩa, là một hạt giống tốt. Đáng tiếc, Hạ Chính An cũng là một đứa ngoan cố.” Bà quay đầu, nhìn Giản Tích, nói tiếp, “Con xem như đã nghe được những chuyện không hay trong nhà, đừng có nói trước mặt Hạ Nhiên. Trong lòng nó vẫn để ý, con đừng để ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng.”

Giản Tích đồng ý, “Con biết chừng mực.”

Trong phòng khách, tiếng Đào Tinh Lai gào thét không ngừng, “Em lại thua, hai người có phải ganh tị với vẻ ngoài đẹp trai của em không? Hai người có phải hợp lại để chèn ép trí thông minh của em không hả?’

Giản Tích nghiêng đầu nhìn qua, như có thần giao cách cảm, ánh mắt Hạ Nhiên cũng nhìn lại.

Ánh mắt hai người giao nhau tại một điểm, trong mắt của anh đều tràn đầy ấm áp cùng dịu dàng.

Lục Hãn Kiêu bị ép đem toàn bộ bài ném lên bàn, bổ nhào về phía trước, đưa tay ngăn trở ánh mắt của Hạ Nhiên, “Khoe ân ái đều phải chịu hình phạt móc mắt.”

—-

Mùa hạ sang thu rồi thu lại chuyển sang đông. Cây ngô đồng trong khu chung cư đang trong thời kỳ thay lá, thời gian nghỉ sinh của Giản Tích cũng đã kết thúc.

Công việc tại bệnh viện cũng rất bận rộn, cho dù cô không phải trực ca đêm vì vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, nhưng cô vẫn không thể trực tiếp cho bé con bú được.

Cố gắng một thời gian, lúc Manh Manh tròn mười tháng tuổi, Giản Tích bắt buộc cai sữa cho bé con.

Thời điểm cai sữa, người lớn như bị tội, ngực căng cứng như hòn đá, nhấc tay cũng đau không chịu được.

Ngược lại Manh Manh rất tự nhiên, ngậm bình sữa không chút áp lực, vẫn y y nha nha, dùng thứ ngôn ngữ chỉ có bé hiểu mà trò chuyện.

Lúc trước, bé con vẫn chưa rõ ràng là tướng mạo sẽ giống ai. Nhưng hiện tại, chỉ cần ôm đi một vòng, người khác nhìn liền biết là con gái của Hạ Nhiên.

Chớp mắt, tháng sau chính là thôi nôi của Manh Manh.

Trong lòng Giản Tích chuẩn bị một sự kiện, nhiều lần cân nhắc cùng do dự, cô rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Lúc Đào Tinh Lai được nhờ vả còn rất hưng phấn, “Má ơi, chị, hai chúng ta xem như đang đi làm nhiệm vụ nha. Giống đặc vụ nha, em thích nha!”

Giản Tích: “Nhận được cái phản ứng này của em chị rất mừng.”

Đào Tinh Lai: “Em đã muốn kháng nghị từ lâu rồi, Manh Manh cũng gần một tuổi rồi mà hai bên thông gia vẫn chưa gặp mặt nhau. Ngày mai chúng ta lái xe về quê anh rể, là do anh rể lái xe sao?”

Giản Tích nói: “Em lái xe, chị mang theo Manh Manh, anh rể không đi.”

Đào Tinh Lai: “…”

Từ chỗ này qua bên kia cũng hơn ba trăm cây số. Tuy toàn bộ quá trình đều có thể đi đường cao tốc nhưng cũng mất ba tiếng rưỡi.

Lần này Giản Tích đúng là giấu Hạ Nhiên, cô thừa lúc Hạ Nhiên đang đi công tác, ôm con gái, cùng với sự xung phong của Đào Tinh Lai, cho Manh Manh nhận tổ quy tông.

“Chị, đút cho em một trái ô mai.” Đào Tinh Lai lái xe, miệng không ngừng đòi hỏi, “Chọn trái đẹp nhất ấy.”

Ngồi ghế sau là Manh Manh đang bập bẹ tập nói, những lời bé nói cũng chưa chuẩn xác, “Kê Kê, kê kê.”

“Bảo bối, không phải kê kê, là cữu cữu (cậu).” Đào Tinh Lai bực mình, “Không biết học tiếng phổ thông từ ai nữa.”

“Được rồi, so với những đứa bé cùng tuổi, con bé bắt đầu tập nói được tính là sớm rồi đó.” Giản Tích đem ô mai đưa tới, “Há miệng.”

Đào Tinh Lai cắn được, mập mờ hỏi, “Bên nhà anh ấy biết chúng ta đi qua không? Em có thể bị chết đói đó, không biết có móng heo để ăn không.”

Giản Tích, “Ông ấy không biết.”

Đào Tinh Lai một cước phanh xe lại, “Cái gì?”

Giản Tích nói: “Đúng, chúng ta là không mời mà tới.”

“Má ơi, rất kích thích nha.” Đào Tinh Lai nói: “Chị, em thích sự hài hước của chị.”

Nghĩ đến chính sự, Giản Tích xích lại gần, “Hành trình lần này, chúng ta có thể sẽ bị khinh bỉ, chị đem em theo là nhìn ra được sự thiếu thông minh của em, không là nhìn ra sự lạc quan tích cực của em.”

Đào Tinh Lai: “…” Kết quả xấu nhất, “Chẳng lẽ ba anh ấy sẽ đuổi chúng ta ra khỏi cửa?”

“Cũng không đến mức đó.” Giản Tích liếm liếm môi, châm chước dùng từ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì rất có thể, đến cửa còn không cho chúng ta bước vào.”

Đào Tinh Lai: “…”

Hết đường cao tốc, Giản Tích dựa vào địa chỉ bà ngoại cho, bắt đầu tìm đường bằng điện thoại.

Công nghệ cao Chính An.

Đào Tinh Lai có chút ấn tưởng, “Là một tập đoàn chuyên sản phẩm nông nghiệp và các sản phẩm có liên quan, là một công ty siêu bự nha.”

Giản Tích đã sớm điều tra qua, “Chúng ta trước hết đến công ty đi, tìm thư ký nhắn qua chút, rồi tùy cơ ứng biến.”

“Nếu lỡ bác ấy không muốn gặp thì sao?”

“Vậy liền một mực canh ở cửa, đi làm tan tầm, vẫn có cơ hội bắt lấy người.”

Đào Tinh Lai trịnh trọng gật đầu, “Vừa vặn cốp xe em còn cây côn nhị khúc, đề phòng vạn nhất.”

Giản Tích cười nói: “Hai chúng ta dùng cái đó làm gì?”

Đào Tinh Lai nhướng mày một cái, “Lên núi đánh hổ.”

Hai chị em, “Ha ha ha.”

Manh Manh đang ngồi trên ghế an toàn, cực kỳ hưng phấn tham gia náo nhiệt, “Kê kê, kê kê.”

Đào Tinh Lai quay đầu, giả bộ hưng hăng, “Là cửu cửu.”

Đi vào nội thành, đi chừng mười phút liền đến sản nghiệp của Tập đoàn Chính An.

Giản Tích suy nghĩ một lát, đột nhiên la lên: “Không được!”

“Dọa chết em.” Đào Tinh Lai vỗ vỗ ngực, “Cái gì không được?”

Giản Tích nhìn cậu, “Không thể lấy cứng đối cứng, cũng không thể náo loạn quá mức. Nếu như, chị nói nếu như tình huống chuyển thành vô cùng lúng túng, chị liền áp dụng chiêu bài giả khổ.”

Đào Tinh Lai đồng ý, “Tốt, chính sách lôi kéo, làm ít được nhiều. Chị nói qua một chút, chiêu bài giả khổ là như thế nào?”

Giản Tích, “Em sẽ giả bộ là một đứa thiểu năng, chị vừa dẫn theo con nhỏ còn phải chăm sóc cho một đứa em thiểu năng, chắc chắc ông ấy sẽ thương cảm.”

Đào Tinh Lai: “…”Cậu cảm thấy khó chịu, “Được rồi, để xem.”

Dừng xe, xuống xe.

Văn phòng của Tập đoàn Chính An là một toà nhà cao lớn xuất hiện ngay trước mắt.

Đào Tinh Lai cảm khác, “Má ơi, so với Văn phòng Chính phủ Thành phố của lão Giản còn hoành tráng hơn.”

Nói xong, trong nháy mắt, cậu tiến vào vai diễn, mắt sụp xuống, le lưỡi, ánh mắt không hồn, đầu liệt nửa người, còn đảo đảo hai cái con ngươi.

Cả người Giản Tích nổi da gà, “…Em làm gì đó?”

Đào Tinh Lai chảy chảy nước miếng, “Diễn, diễn vai cậu bé thiểu năng.”

Không khí sợ hãi đột nhiên yên tĩnh. Mấy giây sau, hai chị em không còn căng thẳng nữa, mà cười to ra tiếng. Cười đủ rồi, Giản Tích ôm chặt Manh Manh, nhìn cửa chính của Tập đoàn Chính An, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi tìm ông nội thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.