Trường đại học U.O.A, nằm ở khu vực trung tâm thành phố, khuôn viên trường rất rộng, còn có cả kí túc xá cho học sinh xa nhà ở lại, giá cả rất hợp lí, phù hợp với hoàn cảnh của các bạn sinh viên.
Một đám cựu học sinh tụ tập lại với nhau, họ trông rất khác, thay đổi rất nhiều so với hồi xưa.
– Ôi trời ơi! Yên Yên là cậu phải không?
Một người phụ nữ với khuôn mặt hớn hở, chạy lại nắm tay cô.
– Cậu là…!
Cô ngơ ngác nhìn. Trông rất quen mà không nhớ tên.
– Tớ là Xuân Ý nè, bàn cùng lớp đó, cậu nhớ chưa…
– A! Nhớ rồi!
Cô phá lên cười, bàn tay họ nắm chặt nhau, nhưng mà…
– Bụng cậu…!
Cô sờ bụng cô ấy, đúng là rất to, chắc phải sắp sinh rồi.
– Đây là đứa thứ 3 rồi!
– Sao…! Sao cơ…! Mới đó đã 3 đứa rồi!
Cô gái kia chỉ cười, rồi xoa xoa bụng. Đó là niềm hạnh phúc khi được làm mẹ.
– Đôi lúc cũng thấy mệt nhưng mà nhìn thấy chúng sinh ra rồi lớn lên, rồi nũng nịu bên mình, thực sự cảm giác đó không sao tả nổi được! Rất tuyệt vời!
Những lời nói vừa rồi được chính miệng một người mẹ nói ra, thật sự rất cảm động…
” Em đừng uống thuốc tránh thai nữa ”
“Có con rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn! Có con rồi anh sẽ không phải lo em bị người khác cướp mất nữa…”
Trong đầu cô chợt thoáng qua những lời hắn nói hôm đó, chắc hắn khao khát có một đứa trẻ lắm.
Không biết cảm giác làm mẹ sẽ thế nào?
– Mẹ ơi mẹ!
Một cậu nhóc tầm 3 tuổi chạy lon ton đến, bàn tay nhỏ quấn lấy chân của Xuân Ý. Cậu nhóc trông rất dễ thương, đặc biệt hai cái má phụng phịu nhìn rất đáng yêu.
– Chào cô đi con, cô này là bạn mẹ đó…
– Con chào cô!
Yên Yên cúi người xuống, bàn tay thon dài bế đứa nhỏ lên, cảm giác sờ trẻ con rất thích, nhất là nụ cười của chúng, thật sự rất thoải mái… Cảm giác như mệt nhọc đã bay hết, chỉ còn lại những thiên thần nhỏ.
– Con ngoan quá, con tên gì vậy?
– Dạ, Dương Dương ạ!
Cậu bé lễ phép, giọng nói vô cùng cute.
– Tên con đẹp quá, nghe như tên diễn viên vậy á!
– Dạ…hihi!
Cậu bé dễ thương vô cùng, bàn tay múp míp, làn da trắng sữa, hàm răng sún vì ăn quá nhiều bánh kẹo, trông cứ như một thiên thần vậy, làm sao bây giờ, cô không muốn buông đâu, muốn bắt cóc về nuôi quá!
Cưng quá đi thôi!
– Cậu với tiền bối sao rồi! Hai người đã kết hôn chưa!
Xuân Ý rất vui khi hai người họ hợp nhau, nhìn cô chả khác gì một đứa con nít vậy. Đột ngột nhớ lại chuyện năm xưa, chuyện cô thích tiền bối Dương Lâm ai cũng biết, nhìn họ rất đẹp đôi khi sánh vai cùng nhau.
Cô hơi bất ngờ với câu hỏi, hàng lông mi hơi cụp xuống.
– Hả! Kết hôn sao? Làm gì có chứ…!
Cô lắc đầu, gương mặt có chút bối rối.
– Vậy ư! Vậy mà mình tưởng…!
…
– Chỉ là chưa đến lúc thôi phải không Yên Yên?
Anh đứng từ xa đã nghe hết được nội dung của câu chuyện, miệng cười tươi tắn đến bên cô, choàng lấy vai cô trông một cách tình tứ.
– Hai người…là người yêu của nhau sao?
Xuân Ý vui vẻ châm chọc anh. Cũng lâu rồi họ không nói chuyện.
Vẫn là nụ cười ấm áp đầy tươi tắn đó, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
– Đúng vậy, bọn anh sẽ đám cưới sớm thôi!
Cô bất ngờ, anh ấy đùa quá giới hạn rồi, bàn tay to lớn vẫn ôm chặt vai cô, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hắn đã cảnh cáo cô không được lại gần anh rồi mà!
– Ha ha…Chúc mừng hai người trước nha! Nhìn hai người quả thực rất đẹp đôi!
– Cảm ơn em!
Cô không chịu được đành phải lên tiếng giải thích nhưng vô dụng.
– Này…! Không phải như cậu nghĩ…
– Là Xuân Ý với Yên Yên và hội trưởng đây mà! Lâu rồi mới gặp nha!
Một cô bạn khác vào cắt lời, lần này là dắt theo một đứa bé gái.
– Ôi trời ơi! Mộc Lan cậu cũng có con rồi hả!
Cô hốt hoảng la lên, nhìn đứa bé gái cũng tầm 4, 5 tuổi rồi. Nhìn rất xinh gái trong bộ đầm màu hường.
Cô gái kia nhìn đứa con gái rồi cười tươi như hoa, đâu đó đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên khuôn mặt.
– Đúng vậy! Mình vừa tốt nghiệp là kết hôn luôn!
– Thật sao! Vậy cậu có bao nhiêu đứa rồi!
Cô bất ngờ la lên, không ngờ bạn bè cô đã có con hết rồi.
– Mình có hai đứa rồi! Còn cậu mấy đứa?
Câu nói làm cô đơ người, mấy đứa rồi sao? Một đứa cô còn chẳng có nữa!
Cô chỉ có thể lắc đầu, ánh mắt họ ngạc nhiên nhìn cô.
– Được rồi mấy em, Yên Yên còn trẻ mà!
Anh cười tươi xen vào nói giúp cô. Cô có chút bối rối, ngượng ngùng. Bàn tay to lớn chuyển sang khoác eo cô, cô có chút không thoải mái.
– Hai người định khi nào sẽ làm đám cưới!
Mộc Lan cười tủm tỉm nhìn thấy anh khoác vai cô như đang chở che, bảo vệ cô vậy.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt say đắm rồi quay sang nói.
– Cái này là tùy Yên Yên quyết định! Anh không có quyền! Bởi vì anh rất…sợ vợ!
Câu nói khiến cả đám bật cười, anh ta đã đi quá giới hạn của mình rồi, cô nhanh chóng đẩy anh ra, ánh mắt rất nghiêm túc đính chính lại, chuyện này mà để hắn biết thì coi như lớn chuyện.
– Các cậu hiểu lầm rồi! Mình và tiền bối chỉ là bạn bè thôi.
Cả đám đột ngột ngừng cười lại, ánh mắt hơi thất vọng nhìn cô, thoáng trong mắt anh hiện lên tia không hài lòng, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười…
—- Hết chap 29 —-
Này! Cậu kia! Đọc chùa vô sinh nhá >