Trời cũng đã tối Tiểu Khang cảm thấy đói bụng nên hắn đã đưa nó xuống nhà đặt nó ngồi ngay ngắn vào ghế. Rồi bước vào trong bếp mặc tạp dề vào xoăn tay áo lên cao rửa tay thật sạch sẽ. Mở cửa tủ lạnh ra nhìn một vòng lấy ra vài nguyên liệu để làm thức ăn. Hắn thả hồn vào món ăn, hai tay thoăn thoắt xoay tròn con dao phay một vòng, bầm liên tục củ hành trên thớt, một tay đảo đều thức ăn trong chảo còn một tay cầm một quyển sách nhìn vào sách dạy nấu ăn miệng lẩm bẩm.Tuy đây là lần đầu tiên hắn vào bếp nhưng tay nghề không khác gì đầu bếp thực thụ.
– Sau khi bỏ thịt vào bỏ hai quả trứng vào.
Hắn đọc những dòng chữ trên quyển sách lấy trứng đập nhẹ bỏ vào chảo trộn đều, đặt quyển sách sách xuống bày thức ăn ra đĩa. Chăm chú cầm củ cà rốt tỉa một cách tỉ mỉ sau một lát cũng xong một bông hoa hồng tuyệt mĩ đặt lên đĩa. Hắn bưng đĩa thức ăn đặt trước mặt Tiểu Khang, nó nhún nhảy chòm dậy cuối đầu ngửi gật gù.
– Ôi…thơm quá…anh bạn thật giỏi..nếu mama bằng một góc của anh bạn thì tốt quá..
Nó ngồi xuống giơ ngón cái ra biểu hiện sự hài lòng rồi đặt khăn lên đùi, hắn đưa cho nó một chiếc nĩa. Nó vừa ăn vừa cựa quậy cái đầu nhỏ tóc úp xuống lắc qua lắc lại ngây ngô khen ngợi.Hắn cởi chiếc tạp dề ra ngồi bên cạnh cậu bé khoác tay lên vai nó hào hứng với những lời mà nó vừa nói hỏi:
– Ý nhóc là sao? Mẹ nhóc không biết nấu ăn sao?
– Bây giờ anh bạn đưa cho mama một quả trứng để làm thức ăn, nếu là người khác họ sẽ làm nào là món cơm chiên trứng…trứng chiên…mama sẽ chọn luộc trứng…vì món đó là dễ dàng nhất chỉ cần bỏ vào nồi cơm là xong.
Nó vừa ăn vừa trả lời hắn tưởng tượng đến sự vụng về cô cười thầm.
– Vậy ai nấu ăn cho mấy nhóc…?
– Thì là Papa Thiên Vũ chứ ai nữa, mỗi lần mà papa bận làm thì y như rằng ngày đó sẽ có trứng luộc mà ăn.
Nghe nó nhắc đến Thiên Vũ hắn lại thấy khó chịu vẻ mặt không còn hứng thú nghe về chuyện đó nữa. Hắn múc một muỗng thức ăn đưa lên miệng nó cười nói.
– Hả miệng ra chú đúc cho…
Nó gật đầu đồng ý hả miệng thật to hắn đưa tới gần miệng của nó cầm muỗng quay lại bỏ vào miệng của hắn nhai nhồm nhoàm cười trêu.
– Ngon quá…haha
Nó đơ mặt khép miệng lại liếc hắn một cái giận dỗi cầm muỗng xúc thức ăn bỏ liên tục vào miệng.
– Ặc…ặc
– Từ từ thôi nước đây…uống mau đi…
Nó ăn nhiều quá nuốt không kịp nên bị nghẹn, hắn vội vã lấy nước cho nó uống và vỗ vào lưng nó lo lắng hỏi.
– Nhóc có sao không…
– Vẫn chưa chết…
– Này nhóc vẫn chưa ăn xong mà.
Nó nhìn hắn lạnh nhạt trả lời bỏ đi ra ngoài, bộ dạng vẫn còn đang giận dỗi chuyện lúc nãy của hắn. Hắn gọi nó lại nhưng nó không chịu nghe dậm chân mạnh bước đi. Hắn nhìn nó khóe môi cong đứng dậy dọn chén vào bồn nước rửa từng cái từng cái úp vào kệ rồi bước ra dỗ dành nó.
——-
– Cuối cùng công chúa và hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc.
Sau khi ăn xong cô dẫn Tiểu An lên phòng kể chuyện cho cô bé ngủ. Kể xong cô gấp quyển sách lại thở phào cười nhẹ..
– Hoàng tử và công chúa sống bên nhau hạnh phúc…chỉ truyện cổ tích mới được như vậy…thực tế không cần hoàng tử thì công chúa cũng sống hạnh phúc…phải không bảo bối nhỏ của mẹ…
Cô nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng và tràn đầy hạnh phúc. Cô bé đang ngủ ôm chặt lấy tay cô áp má vào bàn tay mềm mại của cô đôi môi hồng chúm chím. Cô nhẹ nhàng lấy tay ra kê chiếc gối vào đầu cô bé, đứng nhẹ dậy kéo chiếc chăn đắp lên người cô bé.
– Anh trai ơi…Nó nói trong cơn mơ ngủ cô lại ngồi xuống vuốt ve mái tóc bóng mượt cười nhẹ nhàng nhìn cô bé nói nhỏ.
– Ngủ mà con bé vẫn nhắc đến anh của nó..
– Anh hai…ở lâu lên nha…từ từ về cũng được…
Cô xuýt bị nó làm cho cảm động về tình cảm anh em của chúng, nụ cười trên môi cô vụt tắt đặt tay lên trán thở dài.
– Hai đứa này thật là…
Cô đứng dậy bước ra ngoài đứng trước cửa nhìn cô bé một lát rồi tắt đèn đóng cửa lại ánh mắt lóe lên sự thích thú.
– Cuối cùng con bé cũng ngủ…chuẩn bị chiến thôi..
Cô nhún nhảy bước rón rén đi vào một căn phòng trên sân thượng.