Tô Hiểu Du nheo cặp chân mày, đôi đồng tử tỏ ra vẻ cẩn trọng, mông dịch chuyển đi một chút để tránh sự gần gũi của anh.
Lục Tiêu Bá nhanh ý có thể cảm nhận được sự di chuyển của cô liền nắm chặt cổ tay cô kéo lại, giọng nói có chút tàn khốc.
“Đừng khiến anh tức giận.”
Cô bất giác long lanh đôi mắt, cảm giác khung cảnh mờ mờ đi, một giọt nước mắt lăn xuống…
Phải. Ai dám làm anh tức giận chứ? Ai cũng sợ làm anh tức giận kể cả cô. Nhưng đã có ai sợ cô tức giận chưa?
Lục Tiêu Bá giãn chân mày ra một chút, anh thở dài sau đó đưa tay lên lướt qua má cô.
“Khóc gì chứ?”
Tô Hiểu Du cắn chặt môi, cố nín nhưng nước mắt càng thêm giàn giụa khi nghe câu hỏi của anh. Cô muốn thoát khỏi đây…cô muốn càng xa anh càng tốt…
“Thả…”
“Ăn.”
Chưa kịp nói hết câu Tô Hiểu Du đã bị Lục Tiêu Bá trừng mắt lên cảnh cáo. Có lẽ anh không muốn nghe thêm lời nói nào liên quan đến việc cô muốn rời khỏi đây đi gặp ai kia.
Cô nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi nhìn anh. Cơ thể bất giác run lên một cái.
Nhìn bộ dạng run rẩy của cô bây giờ không khác nào con mèo bị bỏ đói, nhím nhỏ hay xù lông của anh không bao giờ như này! Tô Hiểu Du như vậy chỉ càng khiến anh thêm phẫn nộ tột cùng.
“Có ăn hay không?” Giọng anh trầm xuống âm độ.
Tô Hiểu Du thu chân lại ôm lấy mình, khuôn mặt hơi cúi nhưng không giấu được nước mắt vẫn lăn. Có đói cô cũng không muốn ăn, tại sao cô bị giam giữ ở đây vô lí như vậy được.
“Trần Phong…anh ấy như thế nào rồi?”
Câu hỏi ngập ngừng của cô vậy mà khiến anh tức đến nổ đom đóm mắt. Bên cạnh anh còn chưa đủ hay sao mà còn nhắc đến tên ẻo lả, yếu đuối đó? Với nét mặt hồng hồng khi nhắc tên Trần Phong nó khiến anh chỉ muốn cắn xé cô ra thành trăm mảnh.
“Mẹ kiếp!” Đột nhiên Lục Tiêu Bá đứng phắt dậy, đưa tay lên thật cao quăng hộp cơm thượng hạng xuống đất. Trên trán nổi vài đường gân xanh, mắt anh xuất hiện và chùm mạch máu đỏ li ti biểu lộ cho sự giận dữ.
Tô Hiểu Du kinh ngạc lùi lại phía sau. Đôi mắt trừng lên nhìn anh, không phải là sợ hãi nữa…hành động này của anh khiến cô cảm nhận liệu được mình có thể nguyên vẹn đến hết ngày hôm nay hay không?
“Em vẫn còn nghĩ đến hắn? Em cho rằng tôi không thể giết hắn sao?” Lục Tiêu Bá gầm lên như thú dữ, đưa tay ra tóm chặt lấy cằm cô nâng lên. Chỉ hận không thể ăn sạch cô để cô bớt quan tâm nam nhân nào khác.
“Tôi…” Tô Hiểu Du nhăn mặt, biết nói gì đây? Cứ mở miệng ra lại khiến Lục Tiêu Bá bực mình, thôi vậy. Im lặng còn hơn…
Hơn nửa phút trôi qua vẫn thấy Tô Hiểu Du im lặng, biết cô đã ngoan ngoãn trở lại anh liền cười tà, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.
Lấy từ trong túi ra một hộp cơm khác, Lục Tiêu Bá cẩn thẩn bóc ra một cách dứt khoát. Sau đó gỡ miếng đùi gà cẩn thận đưa lên miệng cô.
“Há miệng ra.” Giọng anh trầm khản nhưng sức ảnh hưởng lại không hề nhỏ.
Tô Hiểu Du miễn cưỡng há miệng, đối diện với anh nhưng không nhìn anh lấy một lần.
Miếng cơm vừa vặn một chút thịt đơn giản nhưng lại ngon đến cảm động. Từ tối hôm trước cô đã không ăn gì để chuẩn bị cho lễ cưới, phòng khi gặp trường hợp gì liên quan đến bụng dạ…
“Ngon không?” Anh hỏi cô, tay xúc lên một thìa cơm nữa.
Tô Hiểu Du lườm Lục Tiêu Bá lạnh nhạt, tay thắt chặt vào nhau.
“Tôi có thể tự ăn.” Nghĩ cô bao nhiêu tuổi rồi mà phải súc cơm bón cho cô như đứa trẻ vậy? Lục Tiêu Bá bị úng não à?
Anh bất mãn nhìn cô, tay vẫn đưa lên đặt thìa cơm vào cửa miệng Tô Hiểu Du.
“Anh muốn tự mình bón cho em.”
Cô mở tôi đôi mắt nâu đẹp đẽ, đôi mi cong lay lay nhìn Lục Tiêu Bá khó hiểu. Anh đang cố lấy lòng ai chứ.
“Cảm phiền.”
Cô há miệng nhai miếng cơm ngon lành, hai má hơi phùng toát lên vẻ đáng yêu khiến Lục Tiêu Bá mê mẩn.
Đột nhiên anh không súc thìa cơm nào nữa. Thay vào đó rướn thân tới, mặt gần như áp sát vào Tô Hiểu Du.
“Anh làm gì vậy?” Cô hiểu rõ Lục Tiêu Bá định làm gì, ngay lập tức đẩy xa anh ra bằng được. Tuy cô và Trần Phong chưa đi đăng kí kết hôn nhưng Trần Phong và cô cũng đã tổ chức lễ cưới, cho đến khi giải quyết xong mọi chuyện cô không muốn mình và Lục Tiêu Bá gần gũi hơn chút nào nữa.
Lục Tiêu Bá bị cô cản hành động thân mật, đôi mày sắc chau lại, ánh mắt cũng lạnh đi.
“Không ăn nữa. Đi ngủ.”
Cô vừa mới ăn được hai miếng thôi mà? Lại bắt cô nhịn sao?
Tô Hiểu Du đáng thương nhìn hộp cơm trên bàn, miệng sắp rớt nước miếng rồi. Đang định đưa tay với lấy hộp cơm để ăn tiếp thì đã bị Lục Tiêu Bá bế thốc người lên.
Ở trên vai anh cô mới biết Lục Tiêu Bá cao đến cỡ nào, khoảng cánh đầu cô với mặt đất như đứng trên bức tường vậy.
“Anh làm gì thế?” Cô quát lớn, hai chân không ngừng đạp giữa không trung.
“Đi ngủ.” Anh trả lời ngay, giọng nói trầm trầm mang theo sự hứng thú.
“Anh điên rồi? Nếu ngủ thì mau đi ra ngoài. Tôi không ngủ với anh!” Cô giật nảy mình, tay không ngừng đập đập vào lưng anh. Không phải anh định làm gì cô chứ?
Lục Tiêu Bá đặt nhẹ cô xuống giường sau đó nằm phịch xuống bên cạnh ôm cô vào lòng thật chặt, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Anh sẽ không bắt ép điều gì nếu em không muốn. Ngoan, anh ôm em chút.”
Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt nghe xong liền an tâm. Tuy nhiên bên cạnh Lục Tiêu Bá nhất định phải cảnh giác, độ cáo già của anh đã ở cấp độ đáng báo động.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hương thơm của cô mặc dù vẫn bị cô từ chối hành động này. Lục Tiêu Bá thắt chặt eo cô bằng bàn tay lớn.
“Chồng nhớ hơi vợ quá.”