Đêm hôm qua sau khi Lục Hàn Liên đi, Lục Tiêu Bá mặt hằm hằm ôm cô đi vào trong phòng rồi ngủ một mạch đến sáng.
Nửa đêm cô chằn chọc mãi, vốn dĩ không buồn ngủ mà cũng không muốn ngủ. Hàng nghìn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, rằng Trần Phong giờ đã ra sao rồi? Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô chứ.
Bây giờ Tô Hiểu Du mới hối hận…hai năm qua, cô chưa từng liếc qua số điện thoại của Trần Phong, bây giờ muốn liên lạc mà không có số cũng không thể. Còn muốn ra khỏi đây sao? Đúng là giấc mơ.
Mấy lần vì cô chằn chọc mà làm Lục Tiêu Bá thức giấc theo, nhưng sau đó anh cũng chỉ hôn nhẹ lên trán cô rồi an giấc. Cuối cùng chỉ mình cô là không thể chợp mắt.
Cảm thấy hơi thở nồng nhiệt bên trên đầu, Tô Hiểu Du thấy lạ liền ngẩng lên. Bắt gặp Lục Tiêu Bá đang nhìn cô với ánh mắt cười cười đầy ẩn ý.
“Chào buổi sáng, vợ yêu.” Anh cười ranh mãnh.
“Ai là vợ anh chứ!” Cô cúi gằm mặt xuống. Tay anh sớm đã ôm cô thật chặt, muốn cách xa một chút cũng khó.
“Vợ anh thật thơm.” Lục Tiêu Bá mặc kệ thái độ hờ hững của cô, chiếc mũi cao đẹp hít lấy tóc cô một cái.
Những lời này từ Lục Tiêu Bá nói ra sao? Nó khiến cô thấy xấu hổ tột cùng. Từ khi nào anh học cách nịnh nọt vậy chứ?
Đột nhiên cảm thấy sai sai. Tô Hiểu Du mở to cặp mắt long lanh, yết hầu nâng lên hạ xuống một cái.
Có…
Có cái gì đó đang chọc chọc vào mông cô thì phải?
Cảm giác này…không lẽ là…
“Lục Tiêu Bá! Anh tránh xa tôi ra!” Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt đẩy Lục Tiêu Bá ra xa.
Sức cô không so được với anh, lại bị anh lộn người một cái đặt cô vào vị trí “thiếp trên, chàng dưới”. Hạ thân cô đè chúng vào…cái gì vậy?
“Aaa…lưu manh nhà anh! Còn không mặc quần áo đi ngủ!?” Tô Hiểu Du giật bắn mình lấy tay che mặt.
Lục Tiêu Bá nghe vậy liền nhếch mép cười ưng ý, nhìn Tô Hiểu Du bằng ánh mắt cưng chiều.
“Em tính làm thế nào với anh bạn nhỏ của anh đây?” Vừa nói Lục Tiêu Bá vừa xoa xoa mông cô một cách thuần thục.
Tô Hiểu Du giật bắn mình định nhảy ra khỏi cơ thể anh. Anh tính làm gì? Anh sẽ không làm gì! Không làm gì! Mong là vậy!
“Chạy đi đâu chứ?” Tay anh giữ đùi cô thật chặt, giọng nói lành lạnh pha chút hòa khí.
“Anh..anh…anh…tôi…” Cô lắc lắc cái đầu nhỏ xinh, mái tóc đen dài bồng bềnh hơi bay.
Đáng tiếc cô lại không để ý đến hành động của mình ảnh hưởng tới hai trái bồng đào đang yên vị trước ngực. Nó rung lắc liên hồi khiến Lục Tiêu Bá cứng đờ trong giây phút, hai má hồng lên vô cớ, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt.
E là, không được rồi!
Tô Hiểu Du đột nhiên bị Lục Tiêu Bá bất ngờ đè xuống giường. Anh nhìn cô thâm tình, ánh mắt đầy lửa dục vọng.
Cô thầm than trong lòng, chết rồi, chết thật rồi! Lục Tiêu Bá tính làm gì với thân thể kia chứ?
Bàn tay anh chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, cảm nhận làn da mềm mại nõn nà.
“Lục, ưm…”
Đầu lưỡi của anh linh hoạt đưa vào trong chiếc miệng thơm tho của cô nhằm chặn miệng cô, bắt lấy cái lưỡi mềm mại của cô rồi quấn vào trêu đùa với kỹ thuật cao siêu quen thuộc.
Bàn tay ấm nóng càng tham lam, những ngón tay như rắn của Lục Tiêu Bá cố đưa sâu tay vào trong quần cô, luồn tay sâu bên trong chạm được đến điểm đích như ý muốn mang theo sức mạnh cực nóng.
Tô Hiểu Du run rẩy cựa quậy toàn thân. Đột nhiên bắt gặp tay anh chạm vào nơi bí mật liền mở to cặp mắt hơn bất giác rướn thân lên đáp ứng. Chết tiệt! Thân thể này lại nghe lời Lục Tiêu Bá đến vậy sao?
“Đại thiếu gia. Đại thiếu gia đến giờ dùng bữa sáng rồi ạ.”
Đang ngang chừng điểm nóng đột nhiên bên ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa cùng âm thanh ầm ĩ.
Vốn định cứ thế mà để Mạt Mạt la chán rồi đi, ai ngờ cô ta còn gọi to hơn, không những gọi anh còn gọi cả Tô Hiểu Du một cách khẩn cầu.
Lục Tiêu Bá miễn cưỡng dứt môi ra khỏi Tô Hiểu Du, khuôn mặt nóng bừng cùng lời lẽ lạnh lùng cộc lốc.
“Không ăn.” Sau đó anh lại tiếp tục hôn lấy cần cổ trắng ngọc ngà của cô.
“Ưm…” Cô lấy tay đẩy ngực Lục Tiêu Bá, mắt nhắm chặt nhưng miệng lại phát ra âm thanh kích tình.
“Đại thiếu gia, ông Lục muốn mời hai người xuống ngay lập tức để dùng bữa.” Mạt Mạt đứng ngoài cửa khó khăn giải thích.
Anh nheo đôi mày, biết thế đã xây một bức tường cách âm hơn để không thể nghe bất cứ âm thanh nào bên ngoài.
“Chậc. Được rồi, tôi xuống ngay.” Bất đắc dĩ Lục Tiêu Bá buông cô ra, nhưng vẫn nhìn Tô Hiểu Du lưu luyến.
Cô được thả ra lập tức hít lấy một ngụm không khí. Lục Tiêu Bá mà không buông cô ra sợ rằng cô thiếu khí chết rồi! Đáng sợ. Chuyện này phải thần cảm ơn Mạt Mạt, không có cô ấy không biết giữa cô và Lục Tiêu Bá đã xảy ra điều gì nữa.
“Vâng ạ.” Mạt Mạt nghe vậy mới an tâm rời đi.
Ngoài cửa không còn âm thanh nào khác. Tô Hiểu Du từ từ ngồi dậy, thấy Lục Tiêu Bá đang lấy trong tủ ra bộ quần áo thoải mái trong bộ dạng lõa thể, từng múi bụng cũng như thớ thịt đều đặn phía sau lưng anh như làm cô ngớ ngẩn. Quả thật cơ thể Lục Tiêu Bá quá tuyệt rồi, tại sao anh lại có đủ ưu điểm của một người đàn ông nên có thế này?
Bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của cô. Lục Tiêu Bá thay xong quần áo rồi mà cô vẫn ngồi đó.
“Ngắm vậy được rồi. Thay quần áo đi, cùng anh xuống ăn sáng.” Anh chậm chậm đi tới, giọng nói điềm tĩnh khác hẳn với lúc tức giận.
“Ăn..sáng?”