Phó giám đốc, tôi có thể nghỉ chiều nay không? Cầm điện thoại trên tay, cô cười gượng gạo. Biết rõ Cố Dương Mịch không dễ dang gật đầu qua loa, đang mải nghĩ xem nên lấy lí do gì thì hợp lý.
Lý do? Giọng Cố Dương Mịch hơi trầm.
Tôi có chút chuyện riêng. Sao có thể nói rằng tôi xin phép nghỉ để đi gặp người yêu cũ chứ.
Anh ta im lặng một hồi như suy nghĩ mới lên tiếng.
Được. Nói xong anh ta liền cúp máy. Cái tính cách không hề thay đổi, cứ làm người khác phải cáu ghét.
[…]
Hiểu Du!
Từ xa phía khu vui chơi cô đã thấy dáng vẻ dỏng cao, anh tú của Trần Phong. Hôm nay anh ăn mặc giản dị, mái tóc đen buông thả không vuốt, mộc mạc nhưng đẹp trai vô cùng. Thấy cô đang ngó nghiêng tìm anh liền đưa tay vẫn vẫy cô, gọi tên cô thân mật rồi chạy tới bên cô.
Anh đợi có lâu không? Cô bối rối nở nụ cười.
Anh cũng mới đến thôi. Không lâu. Trần Phong cố gắng nặn ra nụ cười khi thấy biểu cảm không vui của cô. Dẫu vậy nhìn thấy cô cười là anh cũng đã vui rồi. Đều không quan trọng.
Ừm…vậy… Cô nhìn xung quanh, hôm nay không phải ngày nghỉ nên khu vui chơi cũng không đông người lắm. Nhưng đa số lại là các thanh thiếu niên đến chơi, trẻ con rất ít. Người lớn đôi khi cũng thật khó hiểu.
Chúng ta đi. Anh vui vẻ nắm lấy tay cô chạy vào trong. Bàn tay anh thật ấm, cô cũng không ngại chạy theo anh. Nếu đã là lần cuối cùng gặp nhau chi bằng cứ thoải mái tạo cho nhau ấn tượng tốt.
Lục tổng. Tôi vừa thấy cô Tô dừng xe trước khu vui chơi X. Gần đó, một kẻ bịt khẩu trang, đội mũ đen bí ẩn.
Không trả lời lại, Lục Tiêu Bá liền cúp máy lái xe thật nhanh hướng về phía cô.
Tô Hiểu Du, anh không thể mất em…
Kem của em. Trần Phong tay cầm hai ly kem ốc quế, mặt vui cười có chút xấu hổ hồng hồng hai má.
Của em là ly nào? Cô chớp chớp mắt tinh nghịch.
Đều cùng một vị mà em thích. Anh nghiêng đầu nhìn cô thâm tình.
Hóa ra anh vẫn nhớ vị kem mà cô thích? Cô có chút cảm động cười nhẹ, tay đưa lên lấy ly kem từ tay anh.
Cảm ơn anh.
Chúng ta chơi một vài trò chơi nhé? Trần Phong niềm nở nhìn xung quanh, bộ dạng háo hức như một đứa trẻ.
Được.
[…]
Cô ấy đang ở đâu? Lục Tiêu Bá đứng phía ngoài cổng chính dáo dác tìm hình bóng cô, tay áp sát vào mặt nghe điện thoại.
Tôi thấy cô ấy cùng một người đàn ông đang xếp hàng chuẩn bị lên đu quay tròn to nhất thành phố!
Đu quay tròn? Đàn ông?
Anh lập tức tắt máy. Tay lại bấm bàn phím.
Chuẩn bị trực thăng. Anh nói giọng lạnh lùng, tối sầm mặt nhìn lên chiếc đu quay to đang quay đều trên cao.
Có mệt hay không? Trần Phong nhìn cô gái đứng phía trước đang đổ mồ hôi, trò này thật nhiều người muốn trải nghiệm. Đến nỗi xếp hàng đã ba mươi phút vẫn chưa đến lượt cô và Trần Phong.
Không mệt. Chỉ hơi nóng chút. Cô gạt mồ hôi quay lại nhìn anh. Mi tâm hơi nhéo lại bất mãn.
Sắp đến lượt chúng ta rồi. Anh chấn an cô. Một tay chỉ lên phía trước, một tay vẫn còn đút trong túi quần nắm chặt chiếc hộp nhỏ. Lồng ngực đập mạnh mẽ.
Cô gật nhẹ đầu, môi cười xinh xắn, đôi mắt trong trẻo chớp một cái rồi quay lên. Không nên làm Trần Phong mất hứng, chịu cực một chút vậy, cứ nghĩ đây sẽ là lần cuối gặp anh, cô tuy hơi buồn nhưng cũng vui cho anh. Sau này cô và anh không phải vướng bận nhau vì điều gì rồi.
Xếp hàng đúng thêm mười năm phút nữa cuối cùng hai người cùng có thể an tâm bước vào trong đu quay, nơi chỉ có hai người. Chiếc đu quay dần dần đi lên chậm chạp. Nghe nói để ngồi hết một vòng đu quay này phải đến ba mươi phút. Tốc độ của nó tuy chậm nhưng có thể nhìn được trọn vẹn thành phố lớn này. Cô có chút hứng thú nhìn ngó xung quanh.
Hiểu Du, em đã từng nghe về truyền thuyết đu quay chưa? Nhìn bô dạng thích thú của cô, Trần Phong liền mãn nguyện.
Truyền thuyết? Cô tròn mắt ngạc nhiên, có cả truyền thuyết đu quay sao?
Chỉ là dân gian truyền miệng thôi. Nhưng có rất nhiều người tin vào nó. Anh bật cười.
Vậy truyền thuyết đó như nào? Cô ngồi xuống ghế tò mò hỏi anh. Cô là người ít đi mấy nơi như này nên không am hiểu cho lắm.
Ánh mắt anh cười cười, giây phút khoang đu quay của hai người sắp lên đến đỉnh. Anh mới từ từ nói.
Truyền thuyết nói rằng, nếu hai người một nam và một nữ ngồi đu quay lên đến nơi đỉnh cao nhất họ sẽ bên nhau cả đời.
Cô ngạc nhiên. Chỉ biết nhìn anh luống cuống, vậy là…anh và cô đang ở trên đỉnh đu quay rồi! Mục đích anh đưa cô đến đây là như vậy sao?
Đột nhiên Trần Phong khụy gối xuống trước mặt cô, rút từ trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ. Khuôn mặt nghiêm túc của anh, đôi tay thon gọn của anh. Chiếc hộp được mở ra bên trong chiếc nhẫn nạm đá kinh cương bị ánh nắng chiếu vào sáng lấp lánh. Biểu cảm như mong muốn điều gì đó, chính là mong đợi sự chấp nhận từ lời cầu hôn của cô.