A~ Mỏi mệt chết tôi!. Tô Hiểu Du vươn hai tay ưỡn ẹo, bước đến khung cửa sát đất nhìn ra ngoài, từ nơi này nhìn xuống mới thấy những tòa nhà kia thật nhỏ bé làm sao. Hôm nay làm việc cũng rất chú tâm, tên Lục Tiêu Bá đi công tác nước ngoài từ sớm, không biết chừng nào mới về, ước chừng cũng phải một tuần cô mới phải đối diện lại với hắn, thật là một tuần đáng yêu đầy hứa hẹn!
Cô vui thầm trong bụng, xách túi bước ra khỏi văn phòng. Đã là chiều tà, bầu trời lốm đốm chút ánh hoàng hôn, mây trôi chầm chậm, chỉ có dòng người là vẫn vội vã mỗi người một ngả tấp nập đến điểm đích của mình. Hôm nay cô rất thoải mái, không bị ám ảnh bởi ai đó khiến cô như thành con người mới, phân vân không biết nên về nhà hay đi đâu, từ đằng sau có người vỗ vai cô một cái.
Mỹ nữ!. Một nụ cười rạng rỡ
Cô giật nẩy người quay lại. Anh dọa chết tôi rồi!!. Cái con người này không biết phép tắc lịch sự gì cả! Cô đưa tay lên ngực tia hắn bằng khuôn mặt không hài lòng.
Tặng cô!. Một đóa hồng đưa ra, những bông hồng này chắc chắn phải được chọn tỉ mỉ, từng bông như khoe sắc dưới ánh hoàng hôn, bó hoa nhìn lịch thiệp lãng mạn mê lòng người, hương thơm của chúng như vẫn gọi dụ dỗ cô đón lấy. Đưa những ngón tay thon gọn lên phía trước, đóa hóa nằm gọn trong vòng tay cô, nhẹ nhàng cúi xuống hít lấy một cái, sau một ngày làm việc mệt mỏi, được đón nhận một bó hoa thơm quả là mãn nguyện, nhưng cô vẫn không khỏi cảm ơn người đàn ông lịch lãm phía trước.
Không biết hôm nay tôi có cơ hội mời em đi ăn hay không?. Hắn hất khuôn mặt tuấn tú của mình lên một cách tự tin.
Mã Lai có vẻ anh làm hơi quá rồi đấy. Cô không nén được bèn cười một cái.
Anh ta là con út của Mã Công, chủ tịch của một công ty bất động sản, gia đình cũng rất giàu có, khắp thành phố cũng có chút ảnh hưởng khiến không biết bao cô gái muốn leo lên giường anh ta để được đổi đời, nhưng cũng không quá bất ngờ khi anh ta cứ đeo bám cô mãi như vậy. Cô không nhớ nổi tên này theo đuổi mình bao lâu, chỉ biết rằng cô luôn từ chối tình cảm của anh và chỉ dừng lại ở mức tình bạn.
Quá gì chứ? Đó là cách của thiếu gia đẹp trai soái ca theo đuổi một mỹ nữ như em!. Anh nháy mắt đưa tình mời cô lên xe.
Tổng tài! Cô ấy đang lên xe với một tên lạ mặt, trên tay còn cầm bó hoa. Một tên to cao nép mình bên cạnh tòa nhà gọi điện nhìn ra phía cô một cách thầm kín.
Tút tút tút….
Hôm nay cảm ơn anh đã bao tôi một bữa ăn ngon, anh dừng xe ở đây được rồi, tôi có thể tự lên nhà không cần tiễn. Tô Hiểu Du cong cong khóe miệng, đôi mắt to tròn nhìn anh rất vui vẻ.
Chưa kịp xuống xe tay cô bắt gặp tay anh níu lấy, khuôn mặt anh ta có chút không nỡ rời xa, sâu trong ánh mặt là vẻ lưỡng lự. Cô quay lại nhìn với nét mặt khó hiểu, anh còn chuyện gì muốn nói nữa hay sao?
Hiểu Du..
Anh còn chuyện gì nữa sao?. Cô cười cười.
Em có thể cho anh một cơ hội được không? Một tuần thôi, à không..chỉ ba ngày. Anh sẽ chinh phục được em! Chúng ta hẹn hò nhé?. Mã Lai nghiêm túc nắm cổ tay cô thật chặt, mong chờ câu trả lời từ cô.
Tô Hiểu Du như biết trước sự việc, đưa tay còn lại gỡ tay anh xuống, nhìn thẳng vào mắt anh. Mã Lai, chúng ta thật sự không thể!
Tại sao? Anh có gì làm em không hài lòng? nói đi anh sẽ sửa… Khuôn mặt như cắt không còn mạnh máu, liên tục bị từ chối khiến anh có một chút buồn rầu.
Anh rất tốt…Chỉ là tôi chỉ coi anh như một người bạn. Anh nên tìm một cô gái khác!. Nói rồi cô mở cánh cửa bước ra khỏi xe thật nhanh. Chưa được chục bước từ trong xe đã có tiếng vọng ra Tô Hiểu Du, anh vẫn tiếp tục theo đuổi em, cho đến khi không còn cơ hội thì thôi!
Cô nghe thấy nhưng vẫn bước đi không ngoảnh lại, chàng trai này thật cứng đầu!
Nghe rõ đấy! Anh sẽ không từ bỏ em!.
Xinh đẹp quá cũng là một cái tội chăng? Nhưng nếu không xinh đẹp thì thật khó sống trong xã hội này. Bước đến chân cửa, đột nhiên lại thấy dưới cánh cửa có thứ gì đó, giống một hộp quà. Cảnh này cô đã quen, chỉ là không biết hôm nay lại đến lượt ai để chiếc hộp lớn này ở đây mà thôi!
Cô cầm con dao rọc giấy nhỏ cắt chiếc hộp một cách tỷ mỷ, bên trong là một chiếc túi xách của hãng Hermes, hãng hàng nổi tiếng trong giới quý tộc của paris.
**Không biết tên đần độn nào lại đem tặng thứ quý giá như vậy cho mình nữa, thật không biết gọi là ngu ngốc hay lụy tình đây?*** Tô Hiểu Du cầm chiếc túi lên mà vã hết mồ hôi, trên tay cô tuy nhìn vào chỉ thấy như một chiếc túi bình thường, nhưng trị giá của nó lên đến gần một trăm nghìn đô!! Không biết nên vui hay cảm thấy có lỗi nữa. Bên trong kèm một tấm thiếp Tặng em món quà nhỏ <3, kí tên : Lâm Y Thần.
À, là chàng trai nhà giàu đó, nghe nói bố anh ta tống hắn sang nước ngoài rồi cơ mà, không ngờ vẫn rảnh rỗi đến vậy! Nhưng như vậy cũng cho là hời rồi, tuy hơi cảm thấy có lỗi nhưng cũng không thể trả lại, trả lại xong bị vứt đi cũng thật là lãng phí của trời! Cô cất chiếc túi vào tủ, thật đáng trầm trồ chiếc tủ này từ khi nào đã nhiều túi xách đến vậy, một khối tài sản quý giá của cô đang nằm trong chiếc tủ rẻ tiền. Người ta có câu Không quan trọng bên ngoài rách hay nát, cái quan tâm là bên trong đáng giá hay không quả không sai! Cảm ơn chúa đã luôn bên cô, cảm ơn bố mẹ đáng quý đã sinh ra cô để cô có được như ngày hôm nay.
Cô cười lăn lộn như trúng số trên giường, tâm trạng hưng phấn như một đứa trẻ.