Hoàng Bác cõng Thiên Phi Vân chạy suốt cả một lộ trình, cũng không biết được ít nhiều dặm đường. Đến khi những dòng nước ở trên mặt bị gió thổi. Lúc đó chàng mới ý thức đến. Tự mình bất luận như thế nào cũng phải nghĩ đến biện pháp xử trí chàng ca ca đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) ở trên lưng này.
Lúc này mãng trời phía đông đã bắt đầu rạng sáng, chàng đến phía bên ngoài của một gian Từ Đường Bách Tính ở trên một khoảng đất dưới chân núi Quát Thương sơn. Gian Từ Đường Bách Tính này quy mô vĩ đại nhưng đã mục nát.
Chàng quyết định lách mình vội bước vào con đường bỏ Thiên Phi Vân từ trên lưng xuống.
Chàng nhắm mắt hít sâu vào để ổn định lại tư tưởng phân loại trong đầu. Sau đó chàng từ từ mở mắt ra cúi mình đưa ta muốn giải huyệt đạo hôn mê cho Thiên Phi Vân.
Khi tay chàng vừa tiếp xúc lên trên thân thể của Thiên Phi Vân, bỗng nhiên phát giác ra ở trong từ đường tựa hồ như có người ẩn phục. Hoàng Bác kinh ngạc lập tức hai tay hóa điểm chuyển thành thế trảo, tức tốc cõng Thiên Phi Vân hướng ra ngoài từ đường đi nhanh.
Một loạt tiếng cười lanh lảnh vang lên, trước mắt đã hiện ba người bạch y thiếu nữ dung mạo mỹ lệ. Lại là ba nữ đồ đệ của Cửu Giá Quả Phụ: Phượng nhi, Oanh nhi và Quyên nhi.
Phượng nhi tiến đến Hoàng Bác trước chàng ta bây giờ diện mạo trở thành một thanh niên bình thường. Cô ta đánh mắt nhìn một lượt, rồi quay đầu sang hai sư muội cười giòn :
– Lời nói của sư tổ ta thật đúng, trải qua ba ngày ở Quát Thương sơn này thì sẽ có một hiện trường thỏa thích, nhân vật võ lâm tất sẽ nhật định xuất hiện không ít. Quả nhiên chúng ta vừa mới đến đây thì ý nguyện trong lòng đã đến rồi đấy!
Oanh nhi và Quyên nhi không đáp lại, lúc này bắt đầu nở nụ cười yểu điệu, đôi mắt gợi tình nhìn vào Hoàng Bác. Một người thanh niên ấm sanh. Nhìn lướt qua một cuộc thanh nhan đấu sắc lại khởi dậy.
Đối với những tâm tình tồi tệ này Hoàng Bác không muốn đùa giỡn với họ, mặt khác còn sợ rằng Cửu Giá Quả Phụ mà xảy ra những rắc rối khác thì ảnh hưởng đến cuộc hành trình gấp gáp của mình. Chàng bỗng trầm nét mặt lại lạnh lùng bước vòng sang họ mà đi.
Phượng nhi nhảy đến đưa tay chặn lại. Mắt chăm chú nhìn Hoàng Bác cười thánh thót nói :
– Ôi! Đây là lần thứ nhất gặp khách, ngươi cũng cho mấy tỉ muội này một điềm tốt chứ!
Hoàng Bác dừng lại, chàng cố gắng đè nén hỏa tánh và lạnh lùng nói :
– Ba vị cô nương ý muốn như thế nào?
Oanh nhi lại nhảy đến trước mặt chàng uốn vai liếc mắt cười yểu điệu nói tiếp lời :
– Ngươi xem, bọn tỉ muộn này không phải là yêu tinh nuốt sống ngươi, ngươi làm gì mà không nở nụ cười một tí?
Hoàng Bác bị cô ta trêu chọc buộc miệng phải cười một tiếng. Oanh nhi hết sức vui mừng, khoan thai cất bước đến cầm tay chàng ta rồi nói :
– Được rồi, bây giờ chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!
Hoàng Bác chợt nhiên nghĩ đến vừa bị Vô Danh lão nhân đã có lời trách mình là quá đa tình, chàng phát run vội gở cánh tay của cô ta ra, nét mặt lạnh lùng quát :
– Tránh ra! Nên biết tại hạ không phải là người ham hoa tham sắc!
Oanh nhi nhíu mày trề môi đáp lại :
– Mất hứng! Chàng sao lại nổi giận vậy?
Hoàng Bác lách sang bên tả cất bước muốn đi, lại tiếp đến Quyên nhi bước đến chặn đường, cô ta hai tay chống ngang eo, nghiêng mặt hỏi :
– Ôi! Người che mặt ở trên lưng chàng là ai vậy?
Hoàng Bác tâm đầu phát hỏa, tay phải ngầm phát ba thành công lực bạt đến cô ta quát :
– Cút ngay! Ngươi chớ có cần biết chàng ta là ai!
Quyên nhi bất ngờ bị chưởng lực đánh bật ra năm sáu thước, hoa dung biến sắc, cô ta trừng mắt kinh ngạc kêu lên :
– Được đấy! Ngươi ra tay đánh người phải không?
Phượng nhi bỗng vươn tay bổ nhào đến chàng ta, giọng như say như cuồng cất lên :
– Tâm can ca ca, chớ có xin lỗi gì, ngươi đánh ta đi, hãy hủy hoại ta đi.
Hoàng Bác quá kinh hãi vội thoái lui mấy bước, chàng đưa tay quát :
– Dừng lại! Nếu tiến thêm một bước thì một chưởng đánh chết ngươi!
Phượng nhi không kể gì chết, cô ta cứ lao người đến, miệng lại nói :
– Được rồi! Tâm can ca ca ngươi đánh chết ta đi, hãy đem ta mà đánh cho tan xương nát thịt đi.
Hoàng Bác đánh tả đánh hữu cô ta vẫn một mực xông lên. Chàng không nhẫn nại nổi liền vươn vai quát một tiếng, giương nhất chỉ lên, điểm vào huyệt Tý Như trên người cô ta.
Phượng nhi vốn cho rằng sử dụng nhu thuật của mình mười phần chắc sẽ được chín, cho nên không hề đề phòng. Khi phát giác ánh mắt chàng ta lộ vẻ hung dữ đưa tay phát chỉ, muốn đánh cũng đã quá muộn. Cô ta lập tức kêu lên một tiếng, toàn thân tề rần ngã lăn xuống đất.
Oanh nhi và Quyên nhi thấy vậy mặt mày đều biến sắc, họ kinh hãi bước lùi mấy bước kêu thất thanh :
– Trời! Ngươi là người biết cách không điểm huyệt nữa sao?
Hoàng Bác nét mật lạnh lùng cười nói :
– Đúng! Các ngươi người nào muốn ta đánh nữa thì xin cứ bước sang đây!
Câu nói vừa dứt thì phía ngoài từ đường có tiếng lanh lảnh vọng đến :
– Được! Lão nhân cho ngươi đánh thử xem sao!
Hoàng Bác kinh ngạc ngước nhìn, Cửu Giá Quả Phụ đã lù lù xuất hiện ở giữa cổng từ đường.
Chàng thấy bà ta mặc chiếc áo y thường màu trắng, lưng đeo Hoàng Long kiếm, tay trái ôm một thiếu nữ tóc dài mặc bộ hồng y.
Cửu Giá Quả Phụ đi vào trong từ đường. Lão để người thiếu nữ hồng y xuống, một mặt cười hỏi :
– Thế thì sư phụ ngươi cư trú tại xứ nào?
Hoàng Bác chăm mắt nhìn bỗng phát hiện ra thân hình thiếu nữ hồng y đó có phần giống như Tiểu Bình, tâm trí chàng bị chấn động mãnh liệt, lập tức nhiếp tâm thần cực lực, sắc mặt không hề biến động, chàng mỉm cười đáp :
– Ở Mộc Luân sơn, lão tiền bối đã đến đó chưa?
Cửu Giá Quả Phụ “À” một tiếng, gật đầu nói :
– Hèn nào lão nhân không biết, vốn ông ta là người hóa ngoại.
Đôi mắt chăm nhìn nét mặt lộ lên nụ cười tà ái, bà hỏi tiếp :
– Còn ngươi sao? Tính danh là gì?
– Vãn bối họ Hoàng tên Hi Văn.
– Người ở trên lưng ngươi là ai?
– Đây là bằng hữu của vãn bối, vừa rồi động thủ cùng người đã bị thụ thương.
– Ồ, ngươi xem ra rất có lễ độ, vì sao mà lại điểm huyệt đồ đệ của lão nhân đến như vậy?
– Xin lỗi!
– Nàng ta rất đáng yêu, cứ đùa giỡn với cô ta chứ có gì hệ trọng đâu?
– Không, vãn bối có việc gấp không thể nhận lời được.
– Việc gì gấp, chữa trị bằng hữu của ngươi ra sao?
– Vâng.
– Điều này rất đơn giản, ngươi bỏ gã ta xuống đây, lão nhân gia sẽ trị liệu cho gã ta có được không?
– À không, vị bằng hữu này của vãn bối người bị trúng độc rất nặng, không thể dùng hành công vận khí mà có thể trị liệu được!
– Gã ta trúng độc gì?
– Một loại tên đen tẩm độc, tất phải dùng đến nam châm mới hút nó ra được.
– Lão nhân không cần phải dùng đến nam châm mà bảo đảm rằng có thể trị được lão ta, ngươi bỏ gã ta xuống đi.
– Không.
– Ồ! Vì sao?
– Vãn bối bây giờ không có tâm tình để trêu hoa với các đồ nhi được!
– Tâm tình thì có thể được bồi dưỡng chứ gì, không tin thì ngươi cứ đi với các nàng ta rồi xem.
– Không! Không có tâm tình sẽ là không có tâm tình!
– Không có tâm tình cũng phải mua vui!
– Không!
– Hừ!
Cửu Giá Quả Phụ trừng mắt nhìn giận dữ, bà cất bước đến phía Hoàng Bác, xem ra như muốn cưỡng bách.
Hoàng Bác thoái lùi từng bước từng bước về phía sau, trong lòng quá cấp bách, biết làm sao? Thả Thiên Phi Vân xuống để mặt mình trốn thoát hay sao? Không được! Mình đang hy vọnng muốn chàng ta làm lại một tiền đồ sáng sủa, bây giờ lại có thể đẩy chàng ta lọt vào trong tay của bọn dâm tặc. Lại còn người thiếu nữ hồng y đó, cho dù nàng ta là ai đi nữa, đêm nay mình đã gặp như vậy thì cũng phải có một biện pháp cứu nàng ta mới được.
Cửu Giá Quả Phụ từ từ đưa tay phải lên cất bước tiến đến hình thái trông như một yêu tinh muốn nuốt sống người, cười giọng hung dữ nói :
– Có đùa ngoạn hay không? Nếu không đùa ngoạn lão nhân cũng cưỡng chế ngươi phải chấp hành.
Hoàng Bác suy nghĩ rối loạn trong đầu, bỗng nhiên chàng không lùi nữa, làm như vẽ không biết làm sao cười gượng đáp lại :
– Được rồi, lão tiền bối để tại hạ suy nghĩ lại một tí có được không?
Cửu Giá Quả Phụ thái độ dịu lại, bà buông ta cười nhạt nói :
– Muốn thì muốn còn suy nghĩ gì nữa?
Hoàng Bác đưa mắt nhìn liếc sang người thiếu nữ hồng y đang nằm ở trong bờ vách mỉm cười tiếp lời :
– Lão tiền bối muốn tại hạ đùa ngoạn với cô nương đó sao?
Cửu Giá Quả Phụ đưa tay chỉ đến Phượng nhi đang nằm dài trên đất nói :
– Nàng ta là Phượng nhi, ngươi đã điểm huyệt nàng ngã sóng soài ra đó, bây giờ ngươi trước tiên hãy cùng khoái lạc với nàng.
Hoàng Bác cau mày suy nghĩ một hồi, bèn gật đầu đáp lại :
– Được, nhưng các ngươi hãy đi tiếp hết đi, tại hạ muốn đóng cửa lại!
Cửu Giá Quả Phụ cười nói :
– Ngươi thẹn sao?
Hoàng Bác trầm giọng đáp :
– Việc làm này đều có thể cho người xem được?
Cửu Giá Quả Phụ gật đầu cười tiếp lời :
– Ngươi cứ y như vậy mà hưởng khoái lạc, bây giờ trước tiên ngươi hãy giải mở huyệt đạo cho Phượng nhi!
Hoàng Bác chỉ điểm cách không hướng đến Phượng nhi, Phượng nhi thân hình lay động rồi từ từ ngồi dậy, nàng ta đã được nghe quyền lợi đến phần mình. Nhân vậy nên nàng không có ý tức giận khi đối phương điểm huyệt mình, ngược lại còn vui mừng ngước mắt nhìn Hoàng Bác với cử chỉ e thẹn cúi đầu xuống.
Hoàng Bác để Thiên Phi Vân xuống trên án từ đường, trong mũi bỗng nhiên ngửi thấy có một mùi gì từ dưới tản mát ra, chàng vẫn chưa để ý, chàng liền đưa tay hướng sang Cửu Giá Quả Phụ và hai người kia nói :
– Bây giờ đều đi hết đi, đi hết đi!
Cửu Giá Quả Phụ chỉ đến người che mặt trên án ngạc nhiên hỏi :
– Ngươi không muốn lão nhân trị liệu cho gã sao?
Hoàng Bác đáp lại :
– Không cần! Không cần! Đi nhanh đi!
Oanh nhi nhíu mày hướng sang sư tổ nói :
– Sư tổi, đề phòng kẻo chàng ta chạy trốn đấy!
Cửu Giá Quả Phụ quay đầu nhìn tứ phía của từ đường cười trả lời :
– Chớ có sợ, gian từ đường này chỉ có một cửa có thể ra vào, mình giữ tại ngoài cửa, chàng ta có mọc cánh cũng khó bay được!
Bà ta ngước mắt nhìn sang Phượng nhi tiếp lời :
– Phượng nhi, sư tổ cách một hồi sẽ gọi ngươi một tiếng, ngươi sẽ đáp lại một tiếng.
Hoàng Bác vội làm ra vẽ bức tức nói :
– Gọi như vậy để làm gì?
Phượng nhi sợ sự tình lại biến đổi, vội cất tiếng :
– Sư tổ lão không cần phải gọi tiện thiếp, ngược lại chàng ta cũng không trốn thoát được đâu!
Cửu Giá Quả Phụ gật gật đầu, chuyển mình định bước ra khỏi từ đường, bỗng quay lại nhìn Hoàng Bác đưa tay chỉ đến thiếu nữ hồng y đang nằm hôn mê nói :
– Tiểu tử, người này ngươi không thể động tới!
Hoàng Bác vội gật đầu đáp lại :
– Không động, không động, hãy ra nhanh đi, tiểu khả còn phải lên đường nữa!
Chàng ta nhân nghĩa rằng không nhanh rời khỏi nơi này, thì rất có thể bị Đông Kiếm sẽ đến trước mất.
Cửu Giá Quả Phụ lúc này gọi Oanh nhi và Quyên nhi đi ra khỏi từ đường, Hoàng Bác đi đến đóng hai khung cửa đã mục nát lại, chàng đi đến lấy tấm vải hồng trên thàm thờ xuống, đem che một lỗ hở ở trong khung cửa từ đường.
Phượng nhi thấy vậy có phần hứng thú, nàng ta bưng miệng cười khanh khách nói :
– Ôi! Chàng sao phải làm như vậy?
Hoàng Bác rùn vai cười đáp :
– Nàng da mặt đã dày rồi, còn tiểu khả này thì không được!
Nét mặt xinh xắn của Phượng nhi ửng hồng lên, nàng ta đánh mắt nhìn Hoàng Bác một cái cúi đầu xuống.
Hoàng Bác nhắm mắt hít sâu, chàng thầm cáo rằng :
– Hoàng thiên tại thượng, phụ mẫu tại thượng, sư phụ tại thượng, Hoàng Bác này hôm nay bị bức bách bất đắc dĩ chứ không phải có ý xem thường, xin chư vị thiên vạn lần chiếu cố cho.
Chàng cáo xong liền đi đến nắm tay Phượng nhi mĩm cười nói nhỏ :
– Đi đến bên góc tường, ở nơi này làm xúc phạm đến quỷ thần đấy!
Phượng nhi đi theo chàng ta với dáng bộ như rụt rè e thẹn.
Hoàng Bác bất kể ba bảy hai mốt gì, kéo Phượng nhi nhảy lên góc tường gần bên người thiếu nữ hồng y đưa chân, đánh ngã nàng xuống.
Phượng nhi do không phòng bị nên cả chân đều hướng lên trời, nàng ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn nói :
– Chết người, chàng nhẹ tay nhẹ chân một tí không được sao?
Hoàng Bác ngồi lại đưa tay vuốt mũi nàng ta, đang muốn nói an ủi mấy câu bỗng nghe phía ngoài Cửu Giá Quả Phụ cất giọng nói :
– Phượng nhi, ngươi kinh ngạc gì mà kêu lên thế?
Phượng nhi lên tiếng đáp lại :
– Không có gì sư phụ, chàng ta động thủ hơi thô vụng một tí thôi!
Cửu Giá Quả Phụ lại cười lên tiếng :
– Chàng ta không gây hứng thú cho ngươi sao?
Hoàng Bác tim muốn nhảy loạn xạ, chàng cất cao giọng :
– Ôi, các người mà nói nữa thì tiểu khả không làm gì được!
Phượng nhi vội lên tiếng gọi :
– Sư tổ, lão không nên nói nữa.
Hoàng Bác sợ rằng chưa an tâm, vội bổ sung :
– Sư tổ mà gọi tiếp nữa, nàng ta cũng không trả lời, nếu không thì tiểu khả… Nếu không thì tiểu khả không quen!
Phượng nhi uốn éo tấm thân đẩy đà nở nang ẻo lả nói :
– Được rồi, tiểu muội không nói nữa, chàng cởi nhanh ra đi!
Hoàng Bác không chần chừ gì nữa, liền đưa tay phải sờ vào trên đôi ngực mềm mại căng phồng của nàng ta, ngũ chỉ nhanh chóng hướng đến điểm vào huyệt Tí Nhu trên mình nàng ta.
Phượng nhi trong cơn khoái lạc cũng không nghĩ rằng chàng ta cùng trăng gió với mình thế mà lại có ý điểm huyệt, tức thì nét mặt xinh xắn lại ngây đi, thân thể trở nên cứng đờ ra. Không những cử động không được rồi mà kêu lên cũng không được nữa.
Hoàng Bác nhẹ nhàng nhảy đến gần bên người thiếu nữ hồng y, nhè nhẹ hất người nàng lại, chàng kinh ngạc kêu lên một tiếng thất thanh, nước mắt lăn dài trên má. Hoàng Bác ôm lấy thân hình nàng vào lòng, ôm ghì lấy nàng như vậy.
Vốn dĩ người thiếu nữ hồng y này là người mà chàng ta ngày ngày luôn nhớ đến. Đó là Tiểu Bình, cách mấy mươi ngày trước cứ ngỡ nàng ta đã cùng với Lung Tuyết đạo nhân trở về Trường Bạch Tuyết Thiên Từ học võ nghệ.
Càng ôm lấy nàng ta, trong lòng buồn vui lẫn lộn, chàng vốn cho rằng hôm nay gặp Cửu Giá Quả Phụ là một vấn đề nan giải, nhưng ai biết được nếu như không gặp như vậy thì tính mệnh của Tiểu Bình sợ rằng khó thoát.
Ôi! Tiểu Bình, nàng không phải nói rằng muốn theo sư phụ trở về Trường Bạch Sơn để học nghệ sao? Sao lại không đi? Sao lại bị Cửu Giá Quả Phụ bắt lấy?
Tiểu Bình không trả lời, nét mặt kiều mị.
Cũng không biết trải qua có lâu không, bỗng nghe từ phía ngoài từ đường tiếng Cửu Giá Quả Phụ lại cất lên :
– Phượng nhi! Phượng nhi!
Tiếng gọi đột ngột này lại làm cho hai thân hình lưu luyến bịn rịn phải rời nhau ra. Hoàng Bác kinh ngạc quay đầu quát lớn hỏi :
– Ôi! Lão lại gọi quỷ gì thế?
Cửu Giá Quả Phụ cười khúc khích :
– Tiểu tử, lại chưa xong việc sao?
Hoàng Bác vội lấy ra một viên thuốc Biến Âm Hoàn đưa cho Tiểu Bình uống, cũng vừa cất giọng lớn :
– Còn sớm, còn sớm, lão chớ gọi nữa!
Cửu Giá Quả Phụ không hề có ý tức giận, cười nói :
– Ngươi làm việc thật được đấy!
Tiểu Bình nghe mà không sao hiểu được, nàng liền ghé sát tai chàng hỏi nhỏ :
– Việc gì? Cái gì mà được với không được vậy?
Hoàng Bác nét mặt ửng hồng lên, chàng giải thích qua tình hình, sau đó chàng vươn ngực ra tinh thần phấn chấn nói :
– Tiểu Bình, bây giờ ta dũng khí rồi, để ta ra đánh với lão ấy một phen.
Tiểu Bình ôm chầm lấy chàng mỉm cười nhỏ giọng :
– Không! Để tiểu muội nghĩ ra phương pháp đối phó với bà ta!
Nàng nói xong bèn áp mặt vào trong ngực chàng, không biết thật sự có nghĩ ra phương pháp hay không hay là muốn hưởng thụ tình ái với chàng.
Lúc này trời đã sáng tỏ, nhưng ở trong từ đường do khung cửa đóng kín bao trùm khắp gian từ đường một màu mờ mịt.
Hoàng Bác đợi một hồi, không đành lòng được chàng sốt ruột cất giọng hỏi nhỏ :
– Tiểu Bình, đã nghĩ ra chưa?
Tiểu Bình hơi chuyển mình như biểu thị rằng chưa nghĩ ra được.
– Tiểu Bình, nàng sao lại không cùng với sư phụ trở về Trường Bạch Sơn?
– Sư phụ sau khi nói Hoành Sơn Vũ Hội trong nháy mắt sẽ đến nên tiểu thiếp không nỡ về.
– Đại khái nàng muốn lằng nhằng với người đó sao?
– Hừ.
– A da! Đừng bướng bỉnh nữa. Thế thì sư phụ bây giờ trú tại nơi nào?
– Ở tại Kim Lăng!
– Nàng sao lại bị Cửu Giá Quả Phụ bắt đến đây?
– Sư phụ nghe nói ngũ đại danh phái vào ngày trùng cữu sẽ hội tập tại Quát Thương sơn, nên sai tiểu muội đi xem thử thế nào. Thuận tiện nghe tin tức của chàng, tối hôm qua tiểu muộn bắt gặp bà ta tại Thiết Hưng, muội liền bám sát theo bà ta muốn trộm lấy thanh Hoàng Long kiếm của chàng. Nhưng không biết sao lại lộ tẩy và bị bà ta bắt.
– Thật là nguy hiểm! May mà đúng lúc gặp ta đi qua nơi này.
– Đúng rồi, chàng có đoạt được Tiên Cơ Võ Khố không?
– Có, nhưng… ôi! Điều này khó nói hết được, đợi thoát được nguy hiểm này ta sẽ kể tường tận cho nàng nghe. Bây giờ nàng đã nghĩ ra được phương pháp chưa?
– Chưa, chàng đừng nói, chàng mà nói ra thì tiểu muội không có tâm để nghĩ được.
– Được, ta không mở miệng nữa, nàng hãy nghĩ nhanh đi!
Chàng không lên tiếng nữa, thì Quyên nhi ở phía ngoài từ đường lại cất giọng :
– Sư tổ, sao Phượng tỉ tỉ lại không nghe nói?
Oanh nhi “hừ” một tiếng lên tiếng :
– Nàng ta giờ đang ngây ngất trong ái tình rồi, đâu lại muốn nói gì nữa!
Cửu Giá Quả Phụ cất giọng cười lớn nói :
– Sao lại không có, sư phụ nghe nàng ta tích tách nói là chưa xong mà!
Ở trong từ đường Tiểu Bình thẹn thùng dúi mình vào lòng Hoàng Bác, thầm trách rằng :
– Không nên sợ! Không nên sợ!
Hoàng Bác hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà của nàng, mỉm cười nói :
– Nàng chớ có để ý gì đến bà ta, hãy nhanh nghĩ ra phương pháp đi!
Tiểu Bình ngẫng nét mặt ửng hồng lên, kề sát bên tai chàng nói nhỏ :
– Nghĩ ra rồi, chỉ là chàng có đem theo vật liệu hóa trang không?
Hoàng Bác lập tức biết được nàng ta muốn làm gì, vội lấy dụng cụ hóa trang ra cười nói :
– Nàng hó trang làm Phượng nhi cũng được, để có thể bất ngờ ra tay điểm huyệt Cửu Giá Quả Phụ.
Tiểu Bình ngước mắt nhìn và mỉm cười, nàng tiếp nhận dụng cụ hóa trang rồi lập tức mô phỏng theo dung mạo của Phượng nhi để hóa trang phần mặt. Kỹ thuật hóa trang đối với nàng là gia truyền chuyên nghiệp, cho nên trong thời gian thoáng chốc nàng đã hóa trang hoàn tất, rồi kề sát đến tai chàng nói :
– Bây giờ tiểu muội muốn thay đổi y phục của mình với cô ta, chàng chớ có nhìn trộm nhé!
Hoàng Bác nghe nói vậy, vội quay lưng lại, chỉ nghe đến những tiếng cởi áo quần xoèn xoẹt. Nàng cởi y phục của Phượng nhi trước sau đó lại cởi y phục đang mặt của mình ra. Trong lòng chàng muốn quay lại nhìn trộm một tí nhưng lại không đủ can đảm.
Bỗng Cửu Giá Quả Phụ ở phía ngoài từ đường cất giọng đanh đảnh nói :
– Xong rồi! Xong rồi đã mặc luôn áo vào rồi, bây giờ có thể vào đi!
Hoàng Bác nghe vậy bất giác quay đầu nhìn, chợp thấy Tiếu Bình mới đang khoác áo vào, hai tay ngọc ngà trắng muốt và bộ ngực căng tròn mềm mại đang còn hở lộ ra. Chàng giật mình vội quay lại về phía ngoài từ đường cất giọng quát :
– Chưa xong, không được vào!
Cửu Giá Quả Phụ ngạc nhiên lên tiếng :
– Rõ ràng là đã mặc y phục vào, sao lại nói là chưa xong? Tiếng bước chân đang tiến đến cánh cổng.
Tiểu Bình giật mình vội ôm lấy mảnh bạch y che lồng ngực lại, nàng giã lấy giọng Phượng nhi cất lên :
– Sư tổ, thật sự là chưa xong, lão không nên vào đây!
Tiếng Oanh nhi từ phía ngoài lại thôi thúc :
– Sư tổ, Phượng tỉ tỉ không biết làm quỷ gì với chàng ta, cứ tiến vào đi! Tiến vào đi!
Tiểu Bình nét hoa dung thất sắc, nàng không kịp mặc áo, tình hình quá cấp bách nên nàng vội nhảy đến dưới bức án.
Hoàng Bác nghe tiếng Cửu Giá Quả Phụ đã bước chân đến gần cửa, tâm trí chàng chấn động, vươn mình đưa tay vận chân khí lớn giọng quát :
– Đứng lại, ngươi tiến vào thêm nữa ta sẽ đánh chết ngươi!
Cửu Giá Quả Phụ à một tiếng ngạc nhiên :
– Sao các người lại chưa hưởng khoái lạc à?
Hoàng Bác đáp lại :
– Chưa, ta đang chuẩn bị thì bị lão quấy nhiễu, vậy có ý gì?
Cửu Giá Quả Phụ tĩnh mặc một lát, rồi cất giọng cười nói :
– Phượng nhi hai người thật sự mới bắt đầu sao?
Tiểu Bình ở dưới án từ cất giọng đáp :
– Thật vậy! Thật vậy! Sư tổ xin đừng lên tiếng nào!
Oanh nhi lại tiếp lời :
– Sao lâu vậy mà lại chưa đùa ngoạn. Sư tổ, lão cứ tiến vào đi! Cứ tiến vào đi!
Hoàng Bác giận dữa quát :
– Im đi! Cô mà kêu thêm một tiếng nữa thì ta sẽ không hưởng lạc thú với cô đâu!
Oanh nhi nghe nói vậy liền im bặt không hề nói thêm một lời.
Cửu Giá Quả Phụ cười khanh khách hai tiếng, bước chân bắt đầu lùi ra.
Hoàng Bác lau mồ hôi trán, chàng hít sâu vào để tâm trí ổn định. Chợt nhìn thấy Tiểu Bình đưa đầu ra khỏi án từ vội vàng đưa tay vẫy gọi mình. Chàng tức tốc nhảy nhẹ đến hỏi nhỏ :
– Đã mặc xong chưa?
Tiểu Bình nét mặt ửng hồng vừa kề sát bên chàng nói nhỏ :
– Chưa, giờ ở dưới án từ có một con đường xuyên xuống dưới đất, chàng hãy tiến vào xem!
Hoàng Bác ngạc nhiên quỳ gối tiến vào dưới ái từ để xem, quả nhiên thấy rằng trên mặt đất có một khối đá đã bị nàng ta lật sang một bên để lộ ra một cửa động rộng khoảng ba xích thăm thẳm mờ mịt không biết sâu đến bao nhiêu. Chàng vui mừng nói :
– Nàng đã tiến vào chưa? Có thông không?
Tiểu Bình gật đầu đáp :
– Thông, thông, mặt trong có không khí nhưng rất tối, giống như là có người mới chui vào không lâu.
Hoàng Bác lúc mới đặt Thiên Phi Vân xuống trên từ án, cũng phát hiện ra mùi gì đó, chàng cũng nghĩ rằng trong từ đường này nhất định có gì khác lạ. Nhưng đã có đường thông dưới đất cũng tất nhiên phải có đường thông ra ngoài. Bây giờ sao lại không mạo hiểm tiến vào xem sao. Nhân vậy mà thoát khỏi vòng trói buộc của Cửu Giá Quả Phụ, thì không những tránh được khỏi mọi sự rắc rối, mà còn có thể sớm đến vùng Ngũ Long sơn để tìm ra Tiên Cơ Khố.
Nghĩ xong lập tức đứng dậy ôm lấy Thiên Phi Vân đang nằm trên án và tiến vào dưới án từ, hướng đến Tiểu Bình cười nói :
– Mình tiến vào đi!
Tiểu Bình vốn không biết mối quan hệ giữa Hoàng Bác và Thiên Phi Vân, lúc này thấy chàng ta ôm gã dâm tặc tiến vào, nàng vội cầm lấy chiếc áo che bộ ngực đang lộ ra một nửa, nhỏ giọng lên tiếng :
– Chàng ngốc hay sao, lại cứu gã ta làm gì?
Hoang Bác tiến trước vào trong động, đưa tay trái kéo lấy cổ tay nàng vào phía trong nói :
– Đi nhanh! Lý do sở dĩ huynh muốn cứu chàng ta để huynh sẽ nói rõ cho muội nghe sau!
Tiểu Bình không vừa lòng cho lắm, liền mở tay chàng ra lên tiếng :
– Cứu gã dâm tặc này lại có lý do gì? Chàng không để gã xuống thì tiểu muội không đi với chàng.
Hoàng Bác trong tình hình quá cấp bách, vội đưa tay níu lấy nàng không ngờ bị nàng lùi lại làm cho vỗ trúng bắp đùi trắng muốt nõn nà của nàng. Chàng giật mình vội co tay lại.
Tiểu Bình bị vỗ trúng bắp đùi nàng bỗng nhiên lấy áo che mặt lại cất giọng khóc thút thít.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến tấm lòng của mình bị coi thường, người thiếu nữ tôn nghiêm của bản thân mình lại bị xúc phạm, nàng không nén nổi đau buồn, nước mắt cứ tuôn tràn ra.
Hoàng Bác vừa thẹn vừa gấp gáp nói :
– Tiểu Bình, xin lỗi không phải là cố ý. Nàng không nên khóc nữa có được không?
Tiểu Bình vừa khóc vừa vùng vằng :
– Đã bảo chàng là không đem gã ta thoe, chàng lại muốn…
Hoàng Bác đang muốn giải thích, bỗng nghe có tiếng Cửu Giá Quả Phụ từ phía ngoài cất giọng nói :
– Phượng nhi, ngươi sao lại khóc vậy?
Hoàng Bác quá kinh ngạc, vội nói nhỏ :
– Tiểu Bình, ta thực tại đang có một mối khổ tâm cần phải cứu chàng ta, lát nữa sẽ giải thích cho nàng, bây giờ hãy đi nhanh đi, ta cầu xin nàng!
Khi đang nói tai nghe tiếng Cửu Giá Quả Phụ đã đi đến trước cửa đưa tay đẩy cửa ra.
Tiểu Bình vội đưa tay đầy chàng về phía trước gấp gáp nói :
– Đi nhanh!
Hoàng Bác tay trái ôm lấy Thiên Phi Vân bước qua bật đá mà xuống, lao mình đi về hướng thông đạo, Tiểu Bình vội theo sau. Hai người thâm nhập vào khoàng mấy trượng, thấy tuyến đạo tối đen như mực. Tuy đã có luyện mắt nhìn ban đêm nhưng không thấy rõ được hình dáng của địa đạo ở phía trước. Bởi vậy hai người cứ chậm rãi mà tiến.
Lúc này nghe đến tiếng Cửu Giá Quả Phụ mở cửa tiến vào từ đường. Sau một tiếng thét kinh hãi là tiếng cười đanh đảnh :
– Được rồi! Có mọc cánh bay cũng không thoát khỏi nơi này!
Trong lòng Hoàng Bác quá bối rối, lại thêm phía trước là cả một màu tối đen, bỗng nhiên chàng bị đập mặt vào bức tường địa đạo phát ra một tiếng “bình”. Tiểu Bình do đi quá gấp nên dừng chân cũng không kịp, cũng bị va mình vào sau lưng chàng và kêu “a da” một tiếng. Nàng ôm lấy chàng vội hỏi :
– Thế nào? Bác ca ca?
Hoàng Bác mò mẫm đường đi tiếp, một mặt vừa đáp :
– Không có gì, bị chạm vào vách thôi!
– Có đau không?
– Mũi có hơi đau một tí!
– Có chảy máu cam không?
– Không!
– Ôi, hôi thật nhỉ!
– Vừa hôi vừa tối, nàng có đem theo hỏa tập không?
– Không, à gã dâm tặc đó có mang theo bảo đao đó sao? Lấy ra thử xem.
Hoàng Bác nghe vậy thầm nói rằng: Ngân Lân Hàn Nguyệt đao của Tây Đao là bảo đao quý hiếm của Tây Vực, ở thân đao có phát ra ánh sáng mà mình không nghĩ đến, ngốc thật!
(Mất 2 trang)
xuyên xuống đất, lão nhân xem các ngươi có thể trốn đến nơi nào!
Hoàng Bác sốt ruột quay đầu lại nhìn thấy nàng ta với chiếc áo đang nằm trên đầu, hai tay vội vã lần mò tay áo, chàng thấy tình thế quá cấp bách liền thôi thúc :
– Tiểu Bình, nhanh lên một tí nào!
Tiểu Bình gấp gáp muốn khóc lại dậm chân nói :
– Ca ca không nên thôi thúc quá, chàng hối gấp vậy làm tiểu muội hoảng lòng.
Đến khi mặc xong áo thì tiếng bước chân của Cửu Giá Quả Phụ đã đuổi bám sau lưng cách khoảng mười mấy trượng. Hai người hoảng hốt cứ cố chạy nhanh về phía trước, kể cả mùi hôi thối cũng không hề có cảm giác gì.
Chạy quanh co như vậy được khoảng ba mươi trượng, địa đạo bỗng nhiên lại xuất hiện một gian thạch thất rộng khoảng hai trượng.
– Không! Đây chắc chắn là một tòa phần mộ cổ kỳ lạ. Nhân vì ở chính giữa gian thất có đặt một chiếc quan tài bằng đá, ở trên quan tài có những loại vũ khí đã bị cũ mục, xung quanh tơ nhện giăng khắp gian phòng. Hiển nhiên là từ trước đến nay không lâu đã có người thú tội trong tòa mộ này.
Tiểu Bình bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên :
– Bác ca ca, xem kìa, trên mặt vách đá có chữ.
Hoàng Bác quay đầu nhìn, ở tren vách đối diện với cửa mộ có người nào viết dòng chữ lớn:
HÀNH PHỦ CỦA TỪ TÂM DIÊM LA CHÚC CỬU LINH.
A! Đây vốn là hành phủ của Từ Tâm Diêm La. Tuần trước sau khi lão cùng với Nam Thiên Sắc Ma Phác Sa Lâm dùng Cửu U Bạch Cốt Lôi phát nổ làm phá hủy Tung H Tuyền Cơ trận ở đỉnh Thiên Giai của Vô Song bảo rồi thấy lão ta trốn ra Vô Song bảo. Nhưng không biết lúc này cùng với Nam Thiên Sắc Ma phiêu dật xứ nào.
Đang tâm niệm như vậy, bỗng nhiên mũi bị mùi tử khí xông lên nồng nặ khó chịu, làm cho đầu hơi chấn động, chàng đảo mắt nhìn quanh mộ thất, đột nhiên phát hiện ở phía dưới vách bên trái có hai thi thể đang nằm dài ôm nhau.
Tiểu Bình cũng phát hiện và kêu lên một tiếng kinh ngạc lùi lại phía sau, tay ôm chặt lấy chàng run rẩy nói :
– Người chết! Người chết!
– Chớ sợ để ta xem.
Chàng ta đi đến hướng tử thi ba bước, nân thanh Ngân Lân Hàn Nguyệt đao chiếu vào, hai tử thi không phải ai khác đó là Từ Tâm Diêm La Chúc Cửu Linh và Nam Thiên Sắc Ma Phác Sa Lâm, một bàn tay của người sau đặt vào tim của người trước, ở thi thể chảy ra nước huyết khô đóng đen đầy mặt đất. Có thể rằng ít lắm cũng đã chết bảy tám ngày trở lên.
Hoàng Bác than thầm một tiếng, lòng cảm thấy khoái vô cùng.
– Vâng! Nam Thiên Sắc Ma cuối cùng đạt được mục đích của lão ta, bức bách lão phụ của người nữ nhân yêu thích lão cùng chết luôn một thể.
– Bác ca ca, người xem ở trên vách lại viết mấy mươi dấu tích thảo chữ còn mới.
Ta vào mười tám năm về trước vì th Vô Song Kiếm Âu Dương Trường thầm nuôi hận trong lòng. Mỗi ngày vào giờ Ngọ cần phải hành công để kháng cự. Bây giờ giờ Ngọ đã đến, Phác Sa Lâm cũng đã truy đến nơi, tự biết mình không tránh đượ, nên chỉ lưu lại lời cáo này cho thiên hạ võ lâm: ta thật chết ở bàn tay của Âu Dương Trường chứ không thể đấu kháng Phác Sa Lâm vậy.
Từ Tâm Diêm La Chúc Cửu Linh di bút.
Hoàng Bác vừa đọc xong những dòng trên vách thì tai lại nghe đến từ trong địa đạo tiếng bước chân của Cửu Giá Quả Phụ đã bước cận đến dưới cửa mộ, đang muốn phát chưởng để mở tung cửa mộ, bỗng nghe từ phía ngoài phần mộ tựa hồ như có tiếng người nói chuyện.
Chàng ta lắng tai ngưng thần để nghe, bỗng nét mặt biến sắc, chàng quay sang Tiểu Bình nói :
– Hỏng rồi! Ở mặt ngoài của phần mộ có người của Vô Song bảo đang tụ họp!